Dưỡng thành bạo quân hàng ngày

Lâm Diệu Diệu xoay đầu, nhìn lại phía sau, liền thấy Tứ thúc vẻ mặt lạnh nhạt đứng ở nơi đó.
 
Tứ thúc vẫn như cũ mặc một bộ áo tím, lớn lên như ngọc, mang mặt nạ bằng ngọc lạnh băng, ánh mắt tĩnh lặng như một hồ nước sâu rộng không dậy nổi gợn sóng, sâu kín, hiện ra ánh sáng lạnh. Ánh sáng mặt trời chiếu lên trên người hắn, không cho hắn thêm nửa phần ấm áp, ngược lại thoạt nhìn làm cho hắn, càng thêm lạnh lẽo như ngọc.
 
Trái tim nhỏ của Lâm Diệu Diệu lại co rút một cái, nàng không rõ mình là làm sao, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của Tứ thúc đầu tiên sẽ sinh ra một loại cảm giác hãi hùng khiếp vía. Nhưng rõ ràng Tứ thúc đối xử với nàng rất tốt nha, chưa làm qua bất luận việc gì khiến nàng sợ hãi——
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Tứ, Tứ thúc.” Xem đi xem đi, vừa nói chuyện liền nói lắp, nhất định là vài ngày không thấy, lại không quen rồi.
 
Cảnh Hi nhàn nhạt mà ừ một tiếng, nhìn chân phải của nàng kẹt ở rễ cây, hỏi: “Mắc kẹt?”
 
Lâm Diệu Diệu giống như một đứa nhỏ bị trách mắng, thẹn thùng mà cúi đầu, mỗi lần thấy Tứ thúc đều là lúc mình vô cùng chật vật, thật là muốn chết mà.
 
Cảnh Hi ngồi xổm xuống, sờ sờ rễ cây đan xen vào nhau, lại nhéo nhéo bắp chân Lâm Diệu Diệu: “Còn có thể cử động không?”
 
Lâm Diệu Diệu theo bản năng hỏi: “Cử động cái gì?”
 
“Chân này, còn cảm giác hay không?” Cảnh Hi nói.
 
Lâm Diệu Diệu lắc đầu: “Hình như…… Đã tê rần.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảnh Hi lấy ra một cây chủy thủ từ trong lòng ngực: “Vịn ta.”
 
“Hả?” Lâm Diệu Diệu ngẩn ra.
 
Cảnh Hi nhìn nàng, vỗ vỗ bả vai mình: “Vịn, chờ một chút đừng ngã.”
 
Lâm Diệu Diệu ngoan ngoãn mà vịn vào bả vai Tứ thúc, có lẽ là khoảng cách thu hẹp, cái loại cảm giác hãi hùng khiếp vía này nhạt đi, nhưng khuôn mặt Tứ thúc luôn là một khuôn mặt lạnh băng, không nói cười tùy tiện, nàng ít nhiều vẫn có chút sợ hãi.
 
Bất quá cũng không sợ hãi bao lâu, lá gan liền lớn lên.
 
Ai bảo Tứ thúc vẫn luôn cắt rễ cây, cũng chưa chú ý tới mình đang đánh giá hắn đấy?
 

Mọi người đều nói Phó tỷ tỷ đẹp, nhưng nàng cảm thấy, Tứ thúc còn đẹp hơn Phó tỷ tỷ, đặc biệt là bộ dạng lúc Tứ thúc nghiêm túc, rất có lực sát thương.
 
Lâm Diệu Diệu kìm lòng không được mà đưa tay nhỏ ra, sờ một cái mà nói, Tứ thúc sẽ không phát hiện đúng không?
 
Phát hiện…… Cũng không có chuyện gì ha?
 
Nàng là con nít, con nít sờ đông sờ tây, rất bình thường nhỉ?
 
“Được rồi.” Cảnh Hi thu hồi chủy thủ, kéo chân Lâm Diệu Diệu ra, “Lần sau đừng đi qua phía bên này.”
 
“Nga.” Lâm Diệu Diệu buông tay dừng ở giữa không trung, không sờ đến, thật tiếc nuối nha, “Đúng rồi, Tứ thúc, sao người lại ở chỗ này?”
 
Cảnh Hi nói: “Tùy tiện đi một chút, liền đi đến bên này.”
 
Tùy tiện đi có thể đi từ phủ Tây đến phủ Đông hả? Lâm Diệu Diệu chớp mắt một chút, thầm nghĩ, không phải Tứ thúc đặc biệt tới cứu nàng đi? Nghĩ lại, không có khả năng nha, Tứ thúc cũng không biết nàng bị kẹt trong rễ cây.
 
Tiểu Bảo quay lưng lại, chột dạ mà vẫy vẫy cái đuôi.
 
Rất mau, Phó Vọng Thư dẫn theo Bùi Lang cùng Lâm Hoán Chi quay về, bởi vì biết Lâm Diệu Diệu bị kẹt ở rễ của cây đa trăm năm, sợ khó nhổ, đặc biệt đến phòng thợ thủ công gần đó tìm một cái cưa lớn, lúc này mới chậm trễ chút thời gian. Nhưng mà mọi người vô cùng kinh ngạc chính là, khi bọn họ đi tới hiện trường, Lâm Diệu Diệu đã không thấy tung tích.
 
“Diệu Diệu!” Bùi Lang sốt ruột mà hô lớn.
 
“Biểu ca, muội ở chỗ này!”
 
Cách đó không xa truyền đến tiếng của Lâm Diệu Diệu, Bùi Lang chăm chú nhìn, nói: “Ở đình Vọng Mai.”
 
Một nhóm ba người nhanh chóng đi Vọng Mai đình, Lâm Diệu Diệu vẻ mặt đầy ý cười mà ngồi ở trên ghế đá, nàng còn quá nhỏ, chân không chạm đất, liền cứ như vậy mà đong đưa một chút một chút, nhìn qua, tâm tình không tồi. Mọi người đều cho rằng sẽ nhìn thấy một Lâm Diệu Diệu khóc nhè đấy.
 
Bùi Lang tiến lên, nâng mắt cá chân mảnh khảnh của nàng lên, quan tâm hỏi: “Không có làm chân bị thương chứ?”
 
Lâm Diệu Diệu cười lắc đầu: “Không, muội tốt lắm.”
 
Phó Vọng Thư nhẹ nhàng thở ra, rất nhanh, lại nghi hoặc hỏi: “Muội làm sao ra đây?”

 
“Là Tứ thúc tới cứu muội!” Lâm Diệu Diệu nói, thoáng nhìn qua cái cưa trên tay Lâm Hoán Chi, cười khúc khích, “Không phải chứ, Đại ca? Huyng còn lấy cưa tới?”
 
Lâm Hoán Chi đem cái cưa lấy lâu như vậy ném lên trên mặt đất, tức giận nói: “Tứ thúc nào?”
 
Lâm Diệu Diệu cười nói: “Còn Tứ thúc nào nữa? Phủ Tây Lâm Trường An nha!”
 
“Là đứa con riêng làm Tổ mẫu cực kì tức giận kia?” Lâm Hoán Chi trợn trắng mắt, “Sao hắn lại chạy đến phủ Đông? Phủ Đông là nơi hắn có thể tới sao?”
 
Lâm Diệu Diệu nhăn mày nhỏ lại: “Đại ca huynh nói cái gì thế? Tứ thúc sao không thể tới phủ Đông? Ai quy định? Tổ phụ lúc trước để Tứ thúc ở phủ Tây, cũng chưa nói thúc ấy không phải người Lâm gia! Nếu thúc ấy là người Lâm gia, này kia ở Lâm gia thúc ấy liền có thể tùy tiện đi!”
 
Bùi Lang nhìn về phía phủ Tây, mơ hồ có thể nhìn thấy cái bóng dáng đơn bạc cô tịch kia, hắn ánh mắt thâm sâu.
 
Lâm Hoán Chi điểm điểm cái trán của Lâm Diệu Diệu: “Nha đầu muội, rốt cuộc thân với ai hả? Hắn không phải là giúp muội hai lần, muội liền quay ra giúp người ngoài, vì hắn mà tức giận với Đại ca?”
 
Lâm Diệu Diệu đẩy đầu ngón tay đang chọc nàng của hắn ra, nghiêm trang nói: “Huynh không được nói xấu Tứ thúc!”
 
Lâm Hoán Chi cười: “Nha, thật sự tức giận hả? Ta càng muốn nói, hắn chính là con vợ lẽ, chính là người không thể nổi trội lên đấy, chính là kẻ khiến người chán ghét……”
 
Lâm Diệu Diệu đập bàn đứng lên: “Lâm Hoán Chi!”
 
Lâm Hoán Chi hiển nhiên không đoán được Lâm Diệu Diệu sẽ tức giận đến gọi thẳng tên của hắn, hắn ngày thường yêu thích trêu chọc hai tiểu muội muội, Lâm Viện ngoại trừ thích ăn kẹo, không yêu thích cái khác, chọc ghẹo tới không thú vị, Lâm Diệu Diệu tính tình tệ, bối rối, vừa khóc vừa đánh, thú vị cực kỳ. Nhưng mà nghĩ kêu kêu tên hắn, Lâm Diệu Diệu là không dám. Hắn đương nhiên không thể tưởng tượng được Lâm Diệu Diệu trước mắt đã không phải Lâm Diệu Diệu trước đây, chỉ cảm thấy Lâm Trường An thật không phải thứ gì tốt, mới gặp mặt liền lừa muội muội hắn chạy, đáng đánh!
 
Trong phủ từ trước đến nay không giấu được tin tức, việc Lâm Diệu Diệu được Tứ thúc cứu ra, rất nhanh truyền tới Tri Huy viện, Lão phu nhân trước giờ không thích lão Tứ, nhưng nghĩ đến cháu gái nhỏ lại nhiều lần chịu ân huệ người, vẫn kêu Đông Mai đi phủ Tây một chuyến, mời lão Tứ cùng một chỗ đoàn tụ năm mới.
 
Bị lão Tứ từ chối.
 
“Tứ gia nói, hắn đã hẹn bữa ăn cùng bằng hữu, ý tốt người, hắn xin nhận tấm lòng.” Đông Mai bẩm báo đúng sự thật.
 
Lão phu nhân không nói cái gì nữa.
 
Màn đêm buông xuống, biết Tri Huy viện bắt đầu bày cơm tất niên lên, tất cả chủ tử đều đã tới, đại phòng có nhân số đông nhất, Đại bá Lâm Xu, Đại bá mẫu Quách thị, Đại ca Lâm Hoán Chi, Đại tỷ Lâm Hinh, Nhị tỷ Lâm Mị, thoáng một cái đã chiếm cái bàn lớn, sợ không đủ ghế, Quách thị đứng lên.

 
Đừng nhìn Lão phu nhân ngày thường vô cùng quy củ, thật ra đến ngày lễ tết, vẫn là sẽ không để con dâu chịu ủy khuất.
 
“Được rồi được rồi, dồn lại dồn lại, đều ngồi xuống đi, người nhiều a, náo nhiệt!” Lão phu nhân cười ý bảo mọi người ngồi xuống, “Lão Đại, con ngồi, Minh Phượng, Lam Nhi hai người các con cũng đừng đứng, đều ngồi đi! Diệu nhi, Viện nhi đến ngồi cạnh tổ mẫu!”
 
Lâm Diệu Diệu ngồi xuống bên cạnh lão phu nhân.
 
Lâm Viện không làm, nàng muốn dính mẫu thân, Thôi thị véo nàng một cái, đưa mắt ra hiệu nói: “Đi! Ngồi cùng Tam tỷ tỷ con!”
 
Lâm Viện bĩu miệng nhi, ngồi xuống bên cạnh Lâm Diệu Diệu.
 
Bên trái Lão phu nhân là ba nhi tử, sau đó theo thứ tự là Lâm Hoán Chi, Bùi Lang, Quách thị, Thôi thị, Diêu thị, Lâm Hinh, Lâm Mị, Phó Vọng Thư cùng hai tiểu cô nương.
 
Phó Vọng Thư lần đầu tiên ăn tết ở nhà người khác, còn là năm náo nhiệt như thế, không khỏi có chút mất tự nhiên.
 
Lão phu nhân vẻ mặt ôn hoà nói: “Vọng thư à, cứ xem đây như nhà mình, đừng câu nệ, đây đó đều là bá bá bá mẫu ngươi, thúc thúc thẩm thẩm, Hoán Chi lớn hơn ngươi, ngươi gọi Đại ca giống Diệu nhi là được; Lang nhi là lớn tuổi nhất, ngươi nên gọi là biểu ca; ngươi cùng Hinh nhi, Mị nhi bằng tuổi, không cần quá phân biệt, kêu tỷ tỷ muội muội cũng được, tên cũng được.”
 
Phó Vọng Thư đứng dậy, thụ sủng nhược kinh(1) mà hành lễ: “Đa tạ Lão phu nhân nâng đỡ.”
 
(1)Được sủng ái mà lo sợ.
 
Lão phu nhân nói: “Không cần cảm tạ ta, muốn cảm tạ thì cảm tạ Tam thúc Tam thẩm ngươi, đặc biệt Tam thẩm, nàng yêu thương ngươi như nữ nhi ruột đấy!”
 
“Vọng Thư hiểu ạ.” Phó Vọng Thư nghiêng người, cúi người thật sâu với Diêu thị, “Làm Tam thẩm lo lắng.”
 
Diêu thị vươn tay đỡ nàng: “Người một nhà không cần nhiều lời, mau ngồi xuống đi, Diệu nhi cũng cho ngươi không ít phiền toái, nàng thật sự rất lì, ta nghe nói buổi sáng chồn tuyết của con bé còn cào ngươi bị thương, còn đau không?”
 
Phó Vọng Thư hơi mỉm cười: “Đã không sao rồi ạ.”
 
Lâm Viện ngậm một viên kẹo, vừa ăn vừa nói nên không tròn vành rõ chữ: “Tiểu Bảo cũng cào ngươi sao? Lần trước nó cũng cào biểu ca đấy! Ta biết, nó chính là khinh nghèo!”
 
Phó Vọng Thư thay đổi sắc mặt.
 
Ngoại trừ cái tiểu nhạc đệm xấu hổ này, bữa cơm tất niên vẫn ăn rất vui vẻ, dù sao Lâm Viện chỉ là đứa nhỏ 4 tuổi, càng làm người ta muốn giải thích mà không được, thật sự không cần thiết để ở trong lòng. Người Lâm gia suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy Phó Vọng Thư cũng sẽ không so đo cùng một đứa trẻ, chậm rãi, ăn uống, trò chuyện, tiếng cười cũng nhiều.
 
Lâm Hoán Chi thật sự coi trọng Phó Vọng Thư, cả một đêm, mắt không rời khỏi người Phó Vọng Thư.
 
Phó Vọng Thư làm bộ không thấy, vùi đầu ăn cơm, ngẫu nhiên sẽ dùng dư quang ngắm ngắm người nhi tử đối diện, cũng không phải là nhìn Lâm Hoán Chi.

 
Ăn xong cơm tất niên, Lâm Sùng đãn bọn nhỏ đi ngoại viện phóng pháo trúc, Lâm Diệu Diệu hăng hái, cầm hương, đi châm một vòng, lá gan so với Lâm Hoán Chi còn lớn hơn!
 
Kỳ thật Lâm Diệu Diệu thích nhất là pháo hoa, kiếp trước thời gian vui vẻ nhất ở trong cung, chính là thời gian giao thừa mỗi năm ngắm pháp hoa. Mỗi khi xem pháo hoa nở rộ trong không trung, đều giống như là mình bay vào đám mây. Lâm gia cũng chuẩn bị không ít pháo hoa, chỉ là mua ở chợ, đâu thể nào đẹp như trong cung được?
 
“Biểu muội.” Bùi Lang bê một cái hộp lớn đi tới.
 
Lâm Diệu Diệu mới vừa châm một vòng pháo trúc, trên trán chảy đầy mồ hôi: “Biểu ca, đây là cái gì?”
 
Bùi Lang ôn nhu nói: “Biết muội thích pháo hoa, ta đặc biệt đến xưởng pháo hoa, tìm người đặt làm một cái, tuyệt đối đẹp hơn so với bán ngoài chợ.”
 
“Thật sự?” Lâm Diệu Diệu tỉnh táo tinh thần.
 
Bùi Lang lấy khăn ra, giúp Lâm Diệu Diệu lau đi mồ hôi bên thái dương.
 
Lâm Diệu Diệu một lòng nghĩ đến pháo hoa, cũng quên né tránh tay hắn, khi ý thức được điểm này, hắn đã thu khăn lại.
 
Phó Vọng Thư ánh mắt sáng quắc mà nhìn Bùi Lang, liền thấy hắn đối tiểu cô nương kia cưng chiều cười, nói: “Ta phóng cho muội xem.”
 
Pháo hoa của Bùi Lang quả thực so với Lâm phủ đẹp hơn nhiều, một chùm lớn, ánh vàng rực rỡ, giống như một trận nổ lớn.
 
Lâm Diệu Diệu nghĩ, cái này so ra vẫn kém trong cung, nhưng có lẽ là lần đẹp nhất mà nàng từng thấy.
 
Nào biết ý niệm mới vừa chợt lóe lên, đột nhiên bốn phía liền có một trận tiếng nổ như sấm xảy ra, ngay sau đó, phía chân trời tám hướng, ngọn lửa cao chót vót, ở mái vòm ầm ầm nổ tung, ánh sáng cuồn cuộn giống như đại dương mênh mông, chiếu sáng toàn bộ Thiên Đô.
 
Tất cả mọi người kinh ngạc cảm thán mà há to miệng, lại không có kiên nhẫn, đã  bắt đầu thét chói tai. Không thể trách bọn họ không bình tĩnh như thế, thật sự là màn pháo hoa này quá đẹp rồi. Bọn họ cho rằng pháo hoa của Biểu thiếu gia đã là khó gặp, ai ngờ ——
 
Bùi Lang pháo hoa còn đang tiếp tục, lại bị ánh sáng tím bao phủ thành mảnh vụn.
 
Bùi Lang sắc mặt trở nên thập phần khó coi, đây là ai phóng? Sớm không làm muộn không làm, giống như cố ý khiến hắn mất mặt.
 
Lâm Diệu Diệu nhìn bầu trời đầy hoa, xem đến ngây người.
 
_________
Tác giả có lời muốn nói: 
Bạo quân: Đối xử với tình địch thì phải đơn giản, thô bạo, có phẩm cách!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận