Dưỡng thành bạo quân hàng ngày

Trên da thịt tuyết trắng của Phó Vọng Thư lập xuất hiện vết cào đỏ như máu, nhìn mà giật mình.
 
Lâm Diệu Diệu vội cầm cổ tay nàng: “Phó tỷ tỷ!”
 
“Aaaa! Đây là làm sao vậy? Nô tỳ chỉ vừa mới đi phòng bếp, sao tiểu thư đã bị thương?” Một nha hoàn mặc y phục màu xanh nhạt, ống tay bó đi tới, mặt tròn, hai bên cánh mũi có vài đốm tàn nhang nhỏ, chính là nha hoàn Phó Vọng Thư mang đến từ Phó gia, tên là Thải Linh. Bởi vì nói là cùng Phó gia trải qua hoạn nạn nên Phó Vọng Thư khẩn cầu Lâm Sùng cho mình mang nàng đến Lâm phủ, hiện giờ giống với Đào Hồng, Liễu Hồng, đều là đại nha hoàn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phó Vọng Thư lắc đầu: “Ta không có việc gì, không cần kinh hãi, lấy thuốc cho ta bôi là được.”
 
Thải Linh hừ một tiếng, xoay người đi lấy thuốc mỡ.
 
Lâm Diệu Diệu áy náy: “Phó tỷ tỷ, thực xin lỗi……”
 
Phó Vọng Thư dùng tay trái không bị thương sờ sờ tóc mai của Lâm Diệu Diệu, dùng giọng nói ôn nhu đến nỗi có thể làm người chết chìm trong đó, nói: “Ta không có việc gì, Diệu nhi không cần phải nói xin lỗi.”
 
Trong lòng Lâm Diệu Diệu càng thêm hụt hẫng, u oán trừng tiểu chồn tuyết trên mặt đất: “Sao ngươi lại thế này hả? Ta mang ngươi tới là muốn cho ngươi chơi đùa để Phó tỷ tỷ vui vẻ, ngươi ngược lại hay rồi, cào Phó tỷ tỷ bị thương! Ngươi không nghe lời như vậy, ta…… Ta…… Ta không thích ngươi nữa!”
 
Tiểu Bảo lấy móng vuốt lay váy nàng.
 
Lâm Diệu Diệu không để ý tới nó.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Bảo ủy khuất kêu ô ô, nước mắt lưng tròng nhìn Lâm Diệu Diệu, giống như đứa nhỏ làm chuyện sai lầm sợ hãi bị vứt bỏ.
 
Lâm Diệu Diệu nhìn thấy mà trong lòng đau muốn chết.

 
Ánh mắt Phó Vọng Thư nhìn lướt qua cảnh Tiểu Bảo ô ô cầu xin, Lâm Diệu Diệu cắn chặt môi, nói: “Muội muội ngoan, đừng tức giận với Tiểu Bảo, Tiểu Bảo không quen biết tỷ, sẽ sợ người lạ là bình thường, tỷ không nên đường đột mà chạm vào nó như vậy, muội muốn trách thì trách tỷ đi.”
 
Lâm Diệu Diệu muốn nói không phải như thế, Tiểu Bảo không sợ người lạ tí nào, trong phủ nhiều người như vậy, đều là vừa thấy mặt liền sờ, Tiểu Bảo cũng không cào bọn họ, lần trước Lâm Viện còn đè Tiểu Bảo dẹp lép cũng không thấy Tiểu Bảo nổi bão, Tiểu Bảo đã từng cào hai người, một người là biểu ca, một người là Phó tỷ tỷ.
 
Lâm Diệu Diệu không nghĩ ra lí do, càng thêm không dám nói, để tránh trong lòng Phó tỷ tỷ khó chịu, đành phải ôm tiểu gia hỏa béo tròn kia lên, nhíu mày nói: “Có phải người muốn đối nghịch cùng ta hay không? Người ta thích, ngươi đều phải nhào lên cào một cái!”
 
Tiểu Bảo vui vẻ lắc lắc mông nhỏ, chui vào trong lòng Lâm Diệu Diệu.
 
Lâm Diệu Diệu ngượng ngùng: “Phó tỷ tỷ, tỷ thật tốt, cảm ơn tỷ không tức giận với Tiểu Bảo.”
 
Phó Vọng Thư ôn nhu cười.
 
Diêu thị ngủ đến mặt trời lên cao mới tỉnh, muốn hỏi Lâm Diệu Diệu đi chỗ nào, vừa mở miệng, giọng nói đều không phải của mình, không khỏi hung hăng trừng mắt liếc người nào đó một cái.
 
Lâm Sùng còn chưa ngủ đủ, ôm Diêu thị không muốn dậy, ngày thường liền vô cùng thích, lần này lại xa cách hơn nửa năm, hắn hận không thể cả ngày lẫn đêm đem những đêm xuân đáng giá ngàn vàng bổ sung lại.
 
Diêu thị đẩy tay hắn ra: “Bây giờ là lúc nào rồi? Diệu Diệu nên tìm chúng ta!”
 
Lâm Sùng thầm nghĩ, đã sớm đi tìm, nàng khi đó đang ngủ ngon lành, không đành lòng gọi nàng. Lâm Sùng hôn lên cổ thơm hương của thê tử một cái, nói: “Con hiện tại có bạn rồi, sẽ không tìm chúng ta, còn sớm mà, ngủ thêm một lát đi.” Nói, bàn tay nhanh chóng trượt trong nội y của thê tử, di chuyển trên da thịt trơn bóng như nước.
 
Diêu thị chế trụ bàn tay xấu xa của hắn, giận dỗi nói: “Phó cô nương người ta là khách, chàng không biết xấu hổ để nàng giúp chàng trông con?”
 
“Đều là trẻ con mới có thể chơi cùng một chỗ, Diệu Diệu qua lại với nàng nhiều lần, nàng cũng có thể ít cẩn trọng hơn đúng không?” Một bàn tay Lâm Sùng bị bắt lấy, còn một tay khác, xoa vòng eo Diêu thị, “Hơn nữa, nàng không phát hiện Diệu Diệu rất thích Phó cô nương sao?”

 
Diêu thị nghi hoặc nhíu mày: “Cái này, ánh mắt đầu tiên Diệu Diệu nhìn thấy nàng, giống như nhìn thấy cố nhân, tự nhiên quen thuộc mà bám lấy.” Tính tình nữ nhi như thế nào nàng lại rất rõ ràng, cũng không sợ người lạ, nhưng cũng sẽ không tùy ý thân cận cùng người khác…… Nghĩ như vậy, nữ nhi đối xử với Phó Vọng Thư quả thực có vài phần đặc biệt.
 
Lâm Sùng nói: “Hai đứa nhỏ hợp ý, nàng buông tay để mấy đứa nhỏ chơi là được, Phó cô nương xuất từ dòng dõi thư hương, cầm kỳ thư họa mọi thứ nổi bật, nữ nhi đi theo nàng ta, mưa dầm thấm đất mà, có thể học được không ít thứ.”
 
Nữ nhi văn hóa thấp, dựa theo điểm này mà nói, Diêu thị là nguyện ý để nữ nhi học tập Phó Vọng Thư, chỉ là Phó Vọng Thư vừa tới, tính cách như thế nào, nàng vẫn còn chưa thập phần nắm rõ, vẫn là hy vọng nàng tìm hiểu rõ ràng, xác định đối phương là một cô nương trước sau đều tốt, sau đó lại để nữ nhi qua lại.
 
Đương nhiên tâm tư lớn nhỏ này kia, không thể để cho chồng biết, miễn cho chồng trong lòng sinh khó chịu.
 
Sau khi Phó Vọng Thư xử lý xong vết thương, cùng Lâm Diệu Diệu cùng một chỗ dùng đồ ăn sáng, đồ ăn Lâm phủ là vô cùng phong phú, đúng lúc lại trùng với lễ mừng năm mới, món ăn tăng lên gấp đôi, bánh thạch, bánh bao hấp, đĩa trái cây thập cẩm, thịt kho, bánh trứng…… Một bàn rực rỡ muôn màu, làm người hoa mắt hỗn loạn. Nhớ tới Phó gia dưa muối bánh bao cùng cháo trắng, Phó Vọng Thư dường như cảm thấy cách một đời.
 
Lâm Diệu Diệu vì Tiểu Bảo lấy một miếng bánh thạch, thấy Phó Vọng Thư sững sờ ngồi đó chưa động đũa, dựa theo yêu thích kiếp trước của nàng, bưng bánh trứng đặt trước mặt nàng: “Phó tỷ tỷ, tỷ nếm thử cái này đi.”
 
“Được, cảm ơn Diệu nhi.” Phó Vọng Thư khi còn ở Phó gia đã thích bánh trứng, cho dù chỉ là thêm vào chút nước tương, nhưng mỗi lần đều có thể ăn đến sạch sẽ, bánh trứng Lâm phủ là kết hợp đủ loại, bắp, tôm bóc vỏ chưng lên, càng làm người muốn ngừng mà ngừng không được, nhưng mà khi nàng đang ăn đến hưng phấn, bỗng nhiên chú ý tới Lâm Diệu Diệu đều lấy tất cả nhân thịt ra, chỉ ăn phần vỏ bánh bao, nàng khựng người trong giây lát, sau đó, buông nửa chén bánh trứng dư lại xuống, gắp một miếng bánh thạch.
 
Lâm Diệu Diệu ăn đến no căng, lôi kéo Phó Vọng Thư đi hoa viên tản bộ, liên tiếp mấy ngày trời tuyết lớn, sáng nay đột nhiên tạnh, khắp phần đất tuyết ánh vàng rực rỡ, cực kỳ đẹp.
 
“Phó tỷ tỷ, tỷ thấy cái đình bên kia không? Đó là phụ thân cùng Đại bá, Nhị bá muội tự mình xây dựng đấy, kêu là đình Vọng Mai! Ngồi ở chỗ kia, có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh vườn mai, quên nói cho tỷ, mấy cây mai trong vườn là muội trồng đấy!” Lâm Diệu Diệu khó nén hưng phấn mà nói.
 
Phó Vọng Thư ôn nhu nói: “Không nghĩ tới muội tuổi còn nhỏ lại biết trồng cây.”
 
Kỳ thật, nàng chỉ động động cái xẻng, đào một chút đất mà thôi, còn cây lớn như hiện giờ, rốt cuộc có phải lúc nàng ba tuổi khi gieo mầm hay không, nàng mới không biết đâu.
 

“Bên kia là sân của ai? Ngô đồng thật lớn.” Phó Vọng Thư chỉ vào một khoảng sân yên lặng ở phía nam hỏi.
 
Lâm Diệu Diệu liền nói: “Đó là sân của Tổ phụ muội, hiện tại là Biểu ca muội ở, nếu tỷ thích, hôm nào dẫn tỷ đi chào hỏi Biểu ca muội, người khác rất tốt!”
 
“Không cần, ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút.” Phó Vọng Thư nắm tay nhỏ của Lâm Diệu Diệu, “Có mệt hay không? Muốn tìm một chỗ nghỉ một lát không?”
 
Lâm Diệu Diệu gật đầu: “Vậy đi Vọng Mai đình ngồi một lát đi!”
 
“Được.”
 
Hai người nắm tay đi, trước Vọng Mai đình có một gốc cây đa trăm năm, rễ cây đan vào nhau, che dưới lớp tuyết rơi, Lâm Diệu Diệu một chân đạp qua, mắc kẹt ở rễ cây, sau đó, làm sao cũng đều không rút ra được.
 
Phó Vọng Thư cầm lấy mắt cá chân Lâm Diệu Diệu nói: “Đau không?”
 
Lâm Diệu Diệu lắc đầu: “Không đau, nhưng có hơi lạnh.”
 
Phó Vọng Thư nhìn nhìn xung quanh: “Muội chờ một chút, ta đi tìm người hỗ trợ.”
 
Phó Vọng Thư cởi áo khoác của mình khoác lên trên người Lâm Diệu Diệu, rồi sau đó thân mình đơn bạc, đi theo đường cũ, nguyên nhân quá nôn nóng, không chú ý đi tới trước mặt có một thiếu niên, bỗng dưng, đâm sầm vào người đối phương.
 
Sau khi ý thức được đây là một nam tử, Phó Vọng Thư đỏ mặt: “Thực xin lỗi!”
 
Thiếu niên mặc y phục có hoa văn mây màu xanh đen, mang đôi ủng màu đen da trâu bình tĩnh nhìn nàng một cái: “Không có việc gì, là ta không thấy đường, vừa mới không đụng ngươi bị thương đi?”
 
“Không có.” Phó Vọng Thư hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt tự nhiên nhẹ nhàng đảo qua trên khuôn mặt thiếu niên anh tuấn bất phàm, phát giác đối phương đang nhìn mình, không giống người khác xuất hiện bất luận cái gì kinh diễm hoặc vẻ mặt tham lam, không khỏi nảy lên một tầng kinh ngạc.
 
“Làm sao vậy? Có việc?” Thiếu niên đã nhận ra nàng đánh giá mình.
 

Phó Vọng Thư lông mi nhẹ run lên, dời tầm mắt đi: “Không, không có.”
 
Lúc này, lại thêm một người thiếu niên tuấn tú đi tới: “Biểu ca, còn chậm chạm cái gì đấy? Đều chuẩn bị tốt chỉ chờ một mình huynh! Ủa? Đây là ai?”
 
Phó Vọng Thư chậm rãi nghiêng đi thân mình, đối người tới hành lễ: “Ta là Phó Vọng Thư.”
 
Lâm Hoán Chi tầm mắt dừng ở trên mặt Phó Vọng Thư, không nhìn thì thôi, vừa thấy, cả người đều ngây dại! Phó Vọng Thư mặc một cái váy lụa tu thân hồng nhạt thúc eo, bên trên lót một cái áo trắng thuần tay ngắn, vóc người nhỏ dài, dung mạo xinh đẹp, cả người đều tản ra một cổ khí chất hoa sen trong bùn mà chẳng tanh hôi mùi bùn…… Này thật là người phàm sao? Là tiên nữ trên trời chứ?!
 
“Ngươi, ngươi, ngươi…… Ngươi vừa mới nói ngươi tên gì?” Lâm Hoán Chi nói lắp.
 
Phó Vọng Thư lấy lại bình tĩnh, nói: “Phó Vọng Thư.”
 
“Phó Vọng Thư?” Ánh mắt Lâm Hoán Chi sáng lên, “A, ngươi chính là tiểu thư Phó gia Tam thúc dẫn về?”
 
“Ừm.” Phó Vọng Thư nhẹ nhàng gật đầu.
 
Lâm Hoán Chi sớm nghe hạ nhân nói qua Tam thúc dẫn về một thiên tiên mỹ nhân, hắn lúc ấy còn không tin, nghĩ lại đẹp có thể đẹp hơn Tam thẩm sao? Trước mắt vừa thấy, đôi mắt đều nhìn thẳng, chân vậy mà cũng có chút nhũn ra: “Ta tên Lâm Hoán Chi.” Thấy Phó Vọng Thư nhìn Bùi Lang, không nghĩ nhiều, vội vàng giải thích nói: “Hắn là Biểu ca ta Bùi Lang.”
 
Bùi Lang hơi hơi gật đầu, thần sắc không đổi.
 
Phó Vọng Thư vuốt mặt có chút nóng lên, hành lễ: “Thì ra là Đại thiếu gia cùng Biểu thiếu gia, Vọng Thư gặp qua.”
 
“Đừng đừng đừng đừng đừng…… Đừng có khách khí như vậy nha!” Lâm Hoán Chi kích động đến vươn tay đỡ nàng, nàng lui ra phía sau một bước tránh đi, Lâm Hoán Chi ý thức đến chính mình thất thố, ho nhẹ một tiếng, vò đầu nói: “Về sau đều là người một nhà! Bằng hữu của Tam thúc …… Cũng là bằng hữu của ta, Vọng Thư cô nương về sau có chuyện gì, tùy thời tới tìm ta! Ta ở Thanh Phong viện!”
 
Lâm Diệu Diệu bị kẹt ở rễ cây, không thể động đậy, thời gian trôi qua, chân cẳng bắt đầu tê dại, ngay lúc suy nghĩ Phó tỷ tỷ sao còn chưa trở lại thì thấy một người chậm rãi bước trên nền tuyết, đi về phía mình.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận