Dưỡng thành bạo quân hàng ngày

Đêm khuya tĩnh lặng, biệt trang không có một tiếng động, Lâm Diệu Diệu cùng Mộ Dung Cảnh không thể không thả nhẹ bước chân, khẩn trương mà lại gian nan đi về phía trước. Khi đi vào biệt trang, An Hỉ Thọ không che mắt nàng lại nữa nên nàng còn nhớ rõ đường ra cửa lớn.
 
Ban ngày thủ vệ còn tính là nghiêm ngặt, tới buổi tối, thị vệ liền ít đi nhiều, đại khái do không để nàng cùng Mộ Dung Cảnh vào mắt, cảm thấy loại người tay trói gà không chặt như bọn họ không đủ can đảm chạy đi.
 
Lâm Diệu Diệu khom người đi trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thời gian lưu lạc ở Lâm Giang với Cảnh Hi nàng đã chứng kiến Cảnh Hi né tránh quan binh như thế nào, không ngờ đêm nay đã phải thực hành.
 
Hai người vừa đi vừa trốn, mãi mười lăm phút mới ra khỏi biệt trang, tiếp đó, Lâm Diệu Diệu giống như bỗng nhiên nhìn thấy mãnh thú, kéo Mộ Dung Cảnh chạy như điên.
 
Mộ Dung Cảnh chạy trong chốc lát liền không có sức lực, muốn ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi, Lâm Diệu Diệu đỡ lấy y: “Không thể ngồi! Sẽ khó chịu.”
 
“Đã…… Rất khó chịu.” Mộ Dung Cảnh thở hổn hển nói.
 
Lâm Diệu Diệu sốt ruột nhìn biệt trang bị bao trùm bởi bóng đêm: “Lại kiên trì chút nữa, bọn họ sẽ nhanh phát hiện chúng ta bỏ trốn thôi. Nếu lại bị bắt trở về thì sẽ không dễ dàng chạy thoát như lần này đâu.”
 
Mộ Dung Cảnh khó chịu gật gật đầu: “Nhưng mà……..chạy đi đâu? Ngươi biết đường sao?”
 
Lâm Diệu Diệu lắc đầu, lại bổ sung: “Tuy ta không biết đường, nhưng chỉ cần chúng ta chạy theo một phương hướng, không chạy lòng vòng tại chỗ thì bọn họ sẽ không dễ dàng tìm được chúng ta đâu.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Phương hướng……” Mộ Dung Cảnh mờ mịt nhìn xung quanh, tối lửa tắt đèn, ai biết đông tây nam bắc?
 
“Đó có phải sao Bắc đẩu hay không?”
 
“Sao Chức Nữ.”
 
“Cái kia thì sao?”
 
“Sao Thiên lang.”
 
“Sao Bắc Đẩu ở đâu?”

 
“Hiện tại chỉ có thể nhìn thấy bốn ngôi……”
 
Trong đầu hiện lên một màn ở Trích Tinh Lâu kiếp trước, Lâm Diệu Diệu ngửa đầu lên nhìn trời: “Trong số bảy ngôi sao gầm sao Bắc Đẩu, có một ngôi sao sáng nhất tên là sao Bắc Cực, hướng của nó là hướng Bắc. Đi theo nó, sẽ không sai.”
 
Mộ Dung Cảnh khen ngợi: “Ngươi thật lợi hại, còn biết thiên văn.”
 
Lâm Diệu Diệu hơi mỉm cười: “Đại ca ngươi dạy ta.”
 
“Vậy vẫn là đại ca lợi hại.”
 
“Ừm.” Lâm Diệu Diệu xoa bóp hắn tay, “Đi thôi.”
 
Hai người một đường chạy về hướng bắc, không biết đi bộ bao lâu, lúc đầu chạy chậm, sau đó, người bình thường Lâm Diệu Diệu còn chạy không nổi, huống chi Mộ Dung Cảnh. Lại đi thêm một đoạn nữa, Mộ Dung Cảnh kiệt sức, ngất trên một chỗ đất trống dưới chân núi.
 
Lâm Diệu Diệu sờ lên trán hắn, lại nóng rồi: “Tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng ngươi mau đứng lên! Không thể ngã ở đây, sẽ bị đông chết đấy!”
 
Mộ Dung Cảnh choáng váng đến bất tỉnh nhân sự.
 
Lâm Diệu Diệu gấp đến độ cắn ngón tay, bắt đầu hoài nghi có phải mình đã làm sai rồi không? Nếu không mang tiểu hòa thượng chạy trốn thì ít nhất tiểu hòa thượng còn có thể sống lâu thêm vài ngày, nói không chừng có thể đợi được Cảnh Hi tới cứu, mà hiện tại......tiểu hòa thượng sẽ bệnh chết, lạnh chết.......
 
“Tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng ngươi tỉnh, tỉnh! Ngươi mau đứng lên! Tiểu hòa thượng…… Ngươi không thể ngủ như vậy…… Những người đó sắp đuổi tới…… Chúng ta còn phải về nhà…… Đại ca ngươi đang đợi chúng ta!” Lâm Diệu Diệu kêu kêu, nước mắt rớt xuống tí tách, không rảnh chú ý tị hiềm gì hết, nàng cởi áo bông, đắp lên người hắn, “Ngươi chờ ta một lát, ta đi xem gần đây có người sinh sống không.”
 
Lâm Diệu Diệu lau nước mắt chạy xuống dưới chân núi, vừa đi vài bước đã thấy một nam nhân mà một đống củi lửa dưới tàng cây hòe già. Xiêm y của nam nhân ấy bẩn thỉu, đầu đội đấu lạp, hai tay đầy vết sẹo đang hơ qua hơ lại trước đống lửa để sưởi ấm. Nếu là trước kia, Lâm Diệu Diệu tuyệt đối không đến gần đối phương, không vì gì khác, chỉ vì trên người hắn tỏa ra lệ khí đáng sợ, y hệt như lệ quỷ từ địa ngục bò lên.
 
Nhưng hiện tại, tiểu hòa thượng đang trong tình trang nguy hiểm, nàng cần thứ gì đó để sưởi ấm.
 
Nàng lấy lại bình tĩnh, đi lên trước, dừng ở chỗ cách đối phương mười mấy bước, hỏi: “Các hạ, có thể cho ta mượn mồi lửa của ngài một lát không? Đệ đệ của ta ngã bệnh thật sự nghiêm trọng, cần sưởi ấm.”
 
Khi nam nhân nghe thấy lời này, thân thể khẽ cứng lại.
 
Hành động này khiến Lâm Diệu Diệu theo bản năng mà lui một bước.

 
“Ngươi muốn xin lửa?” Nam nhân hỏi.
 
Thanh âm này, dù nó rất khàn, nhưng tự nhiên lại hơi quen tai.
 
Lâm Diệu Diệu chần chờ chỉ trong giây lát, quyết định: “Đúng vậy, ngài có thể cho ta mượn dùng không? Ta ở ngay bên kia, sẽ nhanh trả ngài thôi.”
 
“Trả lại thì không cần, ngươi ở lại là được.” Vừa nói, nam nhân vừa chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt Diệu Diệu quen đến không thể quen hơn. Lâm Diệu Diệu thét chói tai một tiếng, bịt kín miệng. Nam nhân cười bi thương: “Thật là đi mòn gót giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được lại chẳng tốn công, đã lâu không gặp, biểu muội.”
 
Lâm Diệu Diệu sắp điên mất rồi, sao nàng lại xui xẻo đến thế? Xin ít mồi lửa mà cũng xin đến trên đầu Bùi Lang?
 
Ánh mắt hoảng sợ của nàng quét mấy lượt trên người Bùi Lang, mặc dù không biết gã đã trải qua những gì nhưng hiển nhiên sẽ không phải chuyện tốt.
 
Bùi Lang đã nhận ra ánh mắt của Lâm Diệu Diệu, châm chọc cười, xòe tay, tùy ý cho Lâm Diệu Diệu đánh giá: “Thực kinh ngạc sao, biểu muội?”
 
“Ngươi……” Yết hầu của Lâm Diệu Diệu như bị một bàn tay to bóp chặt, muốn nói chuyện, lại không thể phát ra thanh âm.
 
Bùi Lang cười lạnh: “Không nghĩ tới ta có thể chạy thoát đúng không?”
 
Lâm Diệu Diệu cất bước lập tức chạy!
 
Sao Bùi Lang có thể để nàng trốn? Hai ba bước đã đuổi kịp đè nàng lại, trong lúc giãy giụa, nàng cắn lên cánh tay hắn, hắn trở tay tát một phát xuống mặt nàng khiến miệng Lâm Diệu Diệu rỉ máu.
 
Bùi Lang bóp chặt cổ nàng, điên cuồng, dữ tợn nói: “Biết ta ở địa lao chịu bao nhiêu khổ không? Biết lũ chó đấy tra tấn ta như thế nào không? Ta đối xử tốt với ngươi lắm mà, vì sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? Vì cái gì? Vì cái gì?!”
 
Lâm Diệu Diệu bị bóp cổ, hít thở khó nhọc: “Ngươi…… Xứng đáng……”
 
Bùi Lang ngẩn ra: “Ngươi biết? Quả nhiên ngươi có biết? Ngươi biết hắn làm gì với ta?!”
 
Lúc đầu không biết, hiện tại, biết.
 

Nhưng chuyện này, nàng sẽ không nói cho Bùi Lang, khinh thường.
 
Bùi Lang gần như điên cuồng rít gào: “Lâm Diệu Diệu, ngươi làm ta quá thất vọng rồi! Ta thật lòng muốn ở cùng ngươi, ngay cả ngày đại hôn ta cũng chọn rồi! Ngươi lại  vì một gã nam nhân nửa đường xuất hiện mà phản bội ta! Tra tấn ta!”
 
“Rốt cuộc…… Ai phản bội ai…… ngươi cùng Phó Vọng Thư…… coi ta……thành kẻ ngốc mười mấy năm……” Lâm Diệu Diệu sắp không thở nổi.
 
“Ai coi ngươi thành kẻ ngốc? Hả? Ta chẳng có quan hệ gì với ả hết! Lâm Diệu Diệu, ngươi đừng hòng tùy tiện lấy cớ để yên tâm thoải mái thoát khỏi ta!”
 
Ý thức của Lâm Diệu Diệu bắt đầu mơ hồ.
 
Đột nhiên, một bóng ngươi nhích đến gần, cầm một cây gậy đập lên lưng Bùi lang, khiễn gã ngã trên mặt đất.
 
Lâm Diệu Diệu đột nhiên được hô hấp, sặc khụ khụ ngồi dậy, rồi sau đó nhìn Mộ Dung Cảnh không biết đã tỉnh từ bao giờ, ánh mắt run lên: “Đi mau.”
 
Mộ Dung Cảnh kéo nàng.
 
“Không ai được phép đi!” Bùi Lang đứng dậy, bắt lấy Mộ Dung Cảnh, túm đối phương về phía mình, đợi sau khi thấy rõ dung mạo đối phương, hắn sợ run người, đặt mông ngã ngồi xuống đất!
 
Lâm Diệu Diệu nhìn Bùi Lang, lại nhìn Mộ Dung Cảnh, tròng mắt vừa chuyển, nói: “Quên đi, nể tình gã là biểu ca của ta, tha cho gã một mạng! Cảnh Hi, chúng ta đi!”
 
Mộ Dung Cảnh kỳ lạ chớp chớp mắt.
 
Lâm Diệu Diệu nháy mắt ra hiệu, đẩy hắn xoay người, nhỏ giọng nói: “Đi mau, đừng quay đầu lại.”
 
Mộ Dung Cảnh vẫn là nhịn không được mà quay đầu lại, lần này, làm cho Bùi Lang sợ quá mức, liên tục run run.
 
Lâm Diệu Diệu kéo Mộ Dung Cảnh đi rồi, đương nhiên Bùi Lang không có can đảm cứng đối cứng với Cảnh Hi. Nhưng đáng chết chính là, còn chưa đi khỏi tầm mắt Bùi Lang, Mộ Dung Cảnh lại ngất.
 
Mãnh hổ đáng sợ, nhưng nếu đã bất tỉnh nhân sự thì đến cả con kiến cũng dám đến chia một ly canh.
 
Bùi Lang bật cười ha ha ha ha, rút chủy thủ ra, đi về phía Mộ Dung Cảnh: “Cảnh Hi ơi Cảnh Hi, ngươi tra tấn ta thảm quá thảm, không ngờ ngươi cũng sẽ có ngày hôm nay!”
 
Lâm Diệu Diệu che trước người Mộ Dung Cảnh: “Hắn không phải Cảnh Hi!”
 
“Ngươi đủ rồi, Lâm Diệu Diệu.” Hắn đẩy Lâm Diệu Diệu sang một bên.
 
Lâm Diệu Diệu giữ lấy bàn tay cầm chủy thủ của gã: “Hắn thật sự không phải Cảnh Hi!”
 

Bùi lãng lạnh nhạt nói: “Ta nghe chính miệng ngươi gọi tên hắn!”
 
Lâm Diệu Diệu hối muốn chết, sớm biết rằng Mộ Dung Cảnh sẽ té xỉu thì nàng sẽ không nói dối: “Ta lừa gạt ngươi thôi, ta muốn dọa ngươi nên mới cố ý gọi tên Cảnh Hi.”
 
Bùi Lang buồn cười, nhếch môi: “Chờ lát nữa ngươi sẽ lại nói: Ta lừa gạt ngươi, ta sợ ngươi giết hắn nên mới cố ý nói hắn không phải Cảnh Hi.”
 
Lâm Diệu Diệu nóng nảy: “Ta nghiêm túc! Hắn thật sự không phải Cảnh Hi, Cảnh Hi hận ngươi như vậy, sao có thể gặp ngươi mà còn buông tha ngươi? Nếu thật là chàng ấy, chàng ấy sớm bắt ngươi lại rồi! Đây là đệ đệ của Cảnh Hi, Mộ Dung Cảnh.”
 
“Hắn chính là Mộ Dung Cảnh?” Bùi Lang từng nghe nói đến Mộ Dung Cảnh, là một trong hai đứa nhỏ long phượng thai mà Vương phi sinh hạ không lâu liền mất tích. Nghe nói diện mạo rất giống Cảnh Hi, ngay cả Hoàng thượng cũng không phân biệt được.
 
Lâm Diệu Diệu đỏ mắt nói: “Ngươi đừng giết hắn, chuyện giữa chúng ta không liên quan gì đến hắn cả, hắn vô tội.”
 
“Ai biết ngươi có đang gạt ta không? Hiếm khi Cảnh Hi có thời điểm suy yếu như này, ta không diệt cỏ tận gốc thì chẳng lẽ lại chờ hắn khỏe lại, lại bắt ta vào địa lao lần nữa sao?” Bùi Lang vuốt ve gương mặt sưng  phù vì bị thương của Lâm Diệu Diệu, “Lúc nãy ta đánh ngươi, hắn sẽ lột da rút gân ta.”
 
Gã chạm vào mặt khiến Lâm Diệu Diệu cảm thấy ghê tởm, Lâm Diệu Diệu đè ép sự khác thường trong lòng xuống, nói: “Ta bảo đảm không nói cho Cảnh Hi, chỉ cần ngươi buông tha Mộ Dung Cảnh, ta sẽ bảo Cảnh Hi cho ngươi một con đường sống.”
 
“Thật sự?”
 
“Thật sự.”
 
Bùi Lang làm như không tin: “Hắn sẽ nghe ngươi?”
 
Lâm Diệu Diệu nghiêm mặt nói: “Chưa từng trái lời.”
 
Bùi Lang cười: “Đúng là một vụ giao dịch không tồi.”
 
“Thả chúng ta đi, sao?” Lâm Diệu Diệu cẩn thận nhìn hắn.
 
Bùi Lang nhìn bốn phía: “Vì sao hai người các ngươi lại ở nơi hoang vu thế này? Đừng nói với ta rằng ngươi thông đồng với đệ đệ của Cảnh Hi đấy.”
 
Lâm Diệu Diệu quay mặt đi: “Chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi chỉ cần thả chúng ta đi là có thể đổi lấy tự do nửa đời sau.”
 
Bùi Lang cúi sát mặt vào nàng, nàng lùi ra sau, Bùi Lang giữ nàng lại, dùng giọng điệu thong thả mà lại quỷ dị nói thầm vào tai nàng: “Ta lựa chọn……diệt trừ hậu hoạn vĩnh viễn.” Nói xong, đẩy Lâm Diệu Diệu ra, cầm lấy chủy thủ, dứt khoát đâm về phía Mộ Dung Cảnh.
 
Trong nháy mắt đó, đầu óc của Lâm Diệu Diệu trống rỗng, căn bản không thấy rõ chung quanh đã xảy ra chuyện gì. Mãi đến khi một loại chất lỏng bắn lên mặt mình, nàng mới nhận ra cây trâm của mình đã chui vào yết hầu của Bùi Lang.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận