Dưỡng thành bạo quân hàng ngày

Chuyện vẫn chưa kết thúc, ngược lại, nó chỉ mới bắt đầu.
 
Cha con hai người trở về Lâm phủ, vừa bước qua cổng đã thấy Đan Quất nghiêng ngả lảo đảo chạy từ trong ra: “Không hay rồi Tam gia! Tam phu nhân và tiểu thiếu gia…..bị người bắt đi!”
 
Lâm Sùng biến sắc!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lâm Diệu Diệu giữ chặt tay nàng ta, hỏi: “Ngươi mau nói rõ ràng, nương và đệ đệ của ta làm sao? Không phải họ vẫn luôn ở trong phủ sao? Sao ngươi còn ở đây?”
 
Đan Quất khóc ròng nói: “Vừa nãy có người gửi cho phu nhân một phong thư, nói đãi cữu gia đột nhiên té ngựa, bị thương cực kỳ nghiêm trọng, có thể nguy hiểm đến tánh mạng. Phu nhân hay tin vội vàng dẫn tiểu thiếu gia về Diêu gia, nào biết nửa đường đột nhiên có một đám người xông tới, bắt cóc xe ngựa của phu nhân! Còn sai nô tỳ……sai nô tỳ giao cái này cho tiểu thư!” Đan Quất run rẩy phong thư bị vò nát cho Lâm Diệu Diệu.
 
Lâm Diệu Diệu vội mở thư ra, xem xong, hai cha con đồng thời biến sắc.
 
Một lát sau, Lâm Diệu Diệu cất thư, đi về phía xe ngựa.
 
“Con không thể đi.” Lâm Sùng giữ tay nữ nhi lại.
 
Bởi vì nàng vừa tránh được một kiếp mà bọn họ lập tức vươn độc thủ tới mẫu thân và đệ đệ, nếu nàng còn không đi, không biết sẽ có bao nhiêu người bị liên lụy vì nàng. Lâm Diệu Diệu nhẹ nhàng nói: “Con không thể để nương và đệ đệ xảy ra chuyện.”
 
Lâm Sùng nghiêm mặt nói: “Ta cũng không thể để con gặp nguy hiểm! Ta đi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Diệu Diệu nhấp môi, trầm ngâm một lát, rồi lắc đầu: “Ngài đi cũng không thể mang nương và đệ đệ trở về đâu. Người kia đã điên rồi, hắn không bắt được con thì sẽ thật sự giết nương và đệ đệ đấy.” Cảnh Vương Phi có thai còn bị gã hãm hại, em dâu và chất nhi chất nữ gã còn hãm hại được, huống chi là một Lâm gia chẳng có quan hệ gì? Chỉ sợ gã chẳng thèm liếc nhìn một cái.
 
Lâm Sùng run giọng nói: “Vậy cũng không thể để con lấy mạng đổi mạng!” Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt. Ông rất muốn cứu thê nhi, nhưng bảo ông giao nữ nhi ra, ông không làm được.
 
Lúc này Lâm Diệu Diệu ngược lại rất bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, nói: “Hắn muốn bắt con để uy hiếp Cảnh Hi, chỉ cần Cảnh Hi còn sống, con sẽ không có việc gì.”
 
Con ngươi Lâm Sùng xẹt qua một tia trầm trọng: “Muốn đi cùng đi.”
 
Lâm Diệu Diệu gật đầu.
 
Hai người lên xe ngựa, trong thư viết thời gian chỉ có ba mươi phút, xa phu gần như đánh gãy cả roi, chỉ thiếu dùng kiếm quất mông ngựa, ở giây phút cuối cùng, bọn họ đã đến địa điểm—— một phường nhuộm vải bỏ hoang.
 
An Hỉ Thọ đã sớm đợi, nhìn dừng lại xe ngựa, hất cây phất trần, cười tủm tỉm nghênh đón: “Cung nghênh Lâm tiểu thư.”
 
Người ra lại là Lâm Sùng.

 
An Hỉ Thọ hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó, liền nhìn thấy Lâm Diệu Diệu cũng vén mành ra ngoài.
 
“Nương và đệ đệ của ta đâu?” Lâm Diệu Diệu lạnh mặt hỏi.
 
An Hỉ Thọ đưa mắt ra hiệu với thái giám phía sau, thái giám đi vào, dẫn Diêu thị cùng Duẫn Chi ra. Sắc mặt Diêu thị rất lạnh lùng, Tiểu Duẫn Chi nằm trong lòng bà, mắt to nhìn xung quanh, vẻ mặt mờ mịt.
 
Hai mẫu tử thấy Lâm Sùng cùng Lâm Diệu Diệu.
 
Duẫn Chi vươn cánh tay nho nhỏ: “Cha, tỷ tỷ, ôm!”
 
Lâm Diệu Diệu ôm Duẫn Chi vào trong ngực, Lâm Sùng đỡ lấy thê tử, chân Diêu thị mềm nhũn, lập tức dựa vào người Lâm Sùng, Lâm Sùng ôm chặt nàng, lo lắng hỏi: “Nàng không sao chứ? Bọn họ có làm gì nàng với Duẫn Chi không?”
 
Diêu thị lắc đầu.
 
An Hỉ Thọ cười cười: “Muốn mời Lâm tiểu thư đến quý phủ làm khách vài ngày, nhưng sợ Lâm tiểu thư không muốn đến nên bất đắc dĩ đành mời Lâm phu nhân và Lâm thiếu gia trước. Có chỗ nào đắc tội, mong Lâm tiểu thư bao dung.”
 
Lâm Diệu Diệu giao đệ đệ cho phụ thân, ngay sau đó, quăng một cái tát lên mặt An Hỉ Thọ!
 
Cái tát giòn tan, khiến những người trong sân, bao gốm phu thê Lâm Sùng, tất cả đều sợ ngây người.
 
Nửa bản mặt già của An Hỉ Thọ lập tức giăng đầy dấu vết hồng hồng, lão trợn to mắt, khó tin nhìn cô nương Lâm gia luôn ngoan hiền dịu dàng.
 
Lâm Diệu Diệu chưa từng tức giận như ngày hôm nay. Cho dù Bùi Lang bắt cóc nàng thì nàng cũng không giận đến thế, vì dù sao hắn cũng không liên lụy đến người thân của nàng. Nhưng hiện tại, lão thái giám không biết sống chết này, vì bức nàng đi vào khuôn khổ mà kéo phụ nhân và đứa trẻ vô tội vào.
 
Là nhẫn nhục hay phản kháng?
 
An Hỉ Thọ ăn một cái tát, ngữ khí cũng lạnh xuống: “Lâm tiểu thư, mời vào.”
 
“Diệu Diệu……” Diêu thị kéo nữ nhi, lại bị người của An Hỉ Thọ chặn lại. Người nọ muốn đẩy Diêu thị, Lâm Diệu Diệu quát: “Đụng đến một ngón tay của nương ta xem, xem Lâm Diệu Diệu ta có giá trị để khiến Hoàng thượng giết ngươi không?”
 
Thị vệ chần chờ.
 
An Hỉ Thọ cười, đỡ lấy cánh tay Lâm Diệu Diệu, nói: “Vô tình mạo phạm Lâm phu nhân, chỉ cần Lâm tiểu thư ngoan ngoãn nghe lời, bọn họ đều sẽ sống tốt.”
 
Lâm Diệu Diệu hất tay lão ra: “Ta tự đi.”

 
An Hỉ Thọ mang đến khoảng mấy chục thị vệ, phu thê Lâm Sùng căn bản không thể cứu Lâm Diệu Diệu từ tay bọn họ.
 
Lâm Diệu Diệu lên một chiếc xe ngựa khác, vén mành lên, khẽ gật đầu: “Cha, nương, mọi người trở về đi, con sẽ không có việc gì.”
 
……
 
Lâm Diệu Diệu bị bịt kín mắt, xe ngựa cong cong quẹo quẹo bảy tám lần, mãi cho đến hoàng hôn buông xuống thì mới dừng lại.
 
Dọc theo đường đi, Lâm Diệu Diệu đã suy nghĩ rất nhiều, ví như Hoàng đế sẽ làm gì mình, là giết hay tra tấn, hay cưỡng ép dụ dỗ mình phản bội Cảnh Hi……
 
Sợ hãi, khẩn trương, bàng hoàng, bất an…… Nước mắt rơi lại lau, đến cuối cùng, bình tĩnh trở lại.
 
An Hỉ Thọ vén mành lên, nhìn thấy nàng thong dong bình tĩnh còn tưởng mình nhìn lầm: “Lâm tiểu thư……rất bình tĩnh.”
 
Lâm Diệu Diệu không để ý đến lão, nhìn hoàn cảnh bốn phía, đây không phải hoàng cung, hình như là một biệt trang tư nhân, trong lòng hơi khẩn trương, nhưng rất nhanh lại đè ép xuống.
 
Hai người vào thôn trang, dọc theo đường đi, không ngừng có người hành lễ với An Hỉ Thọ. Không ai nhận ra nàng, xem ra bọn họ cũng không rõ An Hỉ Thọ dẫn người nào tới.
 
“Tới rồi, nhiều này tới ủy khuất Lâm tiểu thư ở tại Thính Phong Các.” An Hỉ Thọ  dừng chân trước một tiểu viện được xây gần hồ nước.
 
“Mộ Dung Cảnh đâu?” Lâm Diệu Diệu hỏi.
 
An Hỉ Thọ chỉ chỉ cái hồ giữa sân: “Nơi này vốn là hồ sen, nhưng hiện tại đang ngày đông giá rét, sen không thể mọc. Nhưng nếu Lâm tiểu thư muốn, nô tài sẽ sai người làm một ít đèn qua sen cho Lâm tiểu thư chơi vào buổi tối.”
 
“Ta hỏi ngươi, Mộ Dung Cảnh ở nơi nào?” Lâm Diệu Diệu tăng thêm ngữ khí.
 
An Hỉ Thọ lại nói: “Lầu hai có một phòng trà, tất cả loại trà bên trong đều là trà tiến cống……”
 
Lâm Diệu Diệu đến gần lão ta, nhìn thẳng vào mắt lão, gằn từng chữ một: “Mộ Dung Cảnh, ở nơi nào?”
 
An Hỉ Thọ giật mình vì khí thế đột ngột thay đổi của Lâm Diệu Diệu. Hình như lão từng cảm nhận được hơi thở lạnh băng như này ở người khác rồi, là ai nhỉ?
 
Nghĩ tới, Cảnh thế tử.

 
Ở chung lâu rồi, nha đầu này vậy mà đã lây nhiễm 1, 2 phần khí thế của Cảnh thế tử. Mặc dù chỉ mới 1, 2 phần nhưng cũng đủ làm người ta kiêng kị.
 
An Hỉ Thọ nói: “Ở Bích Thủy hiên.”
 
Bích Thủy hiên cách nơi này không xa, từ hồ sẽ đi thẳng, đến cuối là đến.
 
Lâm Diệu Diệu vào sân, trong viện đâu đâu cũng có thị vệ và nha hoàn, phòng vệ cực kỳ nghiêm mật. Sau khi bước trên hành lang gấp khúc, Lâm Diệu Diệu đột nhiên dừng chân, nói với An Hỉ Thọ: “Ngươi biết kết quả của việc bắt cóc bọn ta là gì không?”
 
An Hỉ Thọ cười cười.
 
Lâm Diệu Diệu lại nói: “Các ngươi bắt được Mộ Dung Cảnh như thế nào?”
 
An Hỉ Thọ nói: “Theo đuôi xe ngựa Vương gia, tìm được ngõ nhỏ Tứ Thủy.”
 
Lâm Diệu Diệu không nói, đẩy cửa ra, vào một căn phòng xa hoa, Mộ Dung Cảnh nằm ở trên giường sau bình phong, hai mắt nhắm chặt, có vẻ đang ngủ say, nhưng hiện tại không phải giờ để ngủ. Lâm Diệu Diệu quay đầu nhìn An Hỉ Thọ: “Các ngươi làm gì hắn rồi?”
 
An Hỉ Thọ đáp: “Giống ngươi lần đầu tiên, đều không quá nghe lời.”
 
Lần đầu tiên…… Chính là lần nàng bị Bùi Lang bắt cóc ở trên xe ngựa sao? Nàng không nghe khuyên bảo, nằng nặc đòi xuống xe, Bùi Lang liền hạ thuốc mê. Lâm Diệu Diệu ngồi xuống ở mép giường, sờ lên trán Mộ Dung Cảnh, ánh mắt giật giật, nói: “Ta ở bên này.”
 
“Chỉ sợ không thể.”
 
“Ngươi hỏi chủ tử nhà ngươi đi đã rồi trả lời ta rốt cuộc có thể hay không!”
 
An Hỉ Thọ rời đi, khoảng mười lăm phút sau, quay lại phòng: “Quần áo tắm rửa của Lâm tiểu thư đặt ở cách vách.”
 
Lâm Diệu Diệu nghiêm mặt nói: “Ta đói bụng.”
 
“Truyền thiện cho ngài ngay.”
 
“Ta muốn ăn vịt quay Lý Ký.”
 
“Đầu bếp sẽ làm vịt quay.”
 
“Vịt quay, Lý Ký, phái người đi mua!” Lâm Diệu Diệu nhấn mạnh.
 
An Hỉ Thọ cau mày.
 
Lâm Diệu Diệu không sợ lão từ chối, ngay cả chỗ ở cũng cho đổi thì Hoàng đế sẽ so đo một con vịt quay sao?
 
Cuối cùng An Hỉ Thọ vẫn đi.

 
Lão vừa đi, Lâm Diệu Diệu lập tức đóng cửa lại, thắp một nén nhang, nhìn chằm chằm nó, thời điểm nén nhang cháy hết, vịt quay đã được mua về, đúng là Lý Ký.
 
Vịt quay Lý Ký ở trên đường Trường An, chỗ đó cách con đường trung tâm không xa, thuộc nơi gần trung tâm Kinh thành nhất. Người mua vịt quay chỉ mất một canh giờ để đi đi về về, như vậy xem ra nàng và tiểu hòa thượng còn ở Kinh thành.

 
Khi Lâm Diệu Diệu gặm xong cái chân vịt đầu tiên, Mộ Dung Cảnh còn chưa tỉnh, Lâm Diệu Diệu sờ sờ cái trán của hắn, quá nóng!
 
“Người tới! Người tới!”
 
“Lâm tiểu thư, chuyện gì vậy?” Tiến vào lại không phải An Hỉ Thọ, mà là một nha hoàn 17-18 tuổi.
 
Lâm Diệu Diệu hỏi: “An công công đâu? Hắn bị bệnh, cần mời đại phu!”
 
“An công công không ở……” Nha hoàn nhận ra mình lỡ lời, vội che miệng lại, sửa lời: “An công công đang xử lý công vụ, Lâm tiểu thư muốn mời đại phu sao? Ta sẽ phái người thông truyền một tiếng.”
 
An Hỉ Thọ không ở, vì sao lại không ở? Có phải đi truyền tin của nàng với Mộ Dung Cảnh cho Hoàng thượng không? Cũng phải, nếu bọn họ thật sự ở Kinh thành theo suy đoán của nàng thì đi đi về về Hoàng cung cũng chỉ mất một, hai canh giờ thôi.
 
Lâm Diệu Diệu suy tư, bên kia, nha hoàn đã mời đại phu tới.
 
Đại phu bắt mạch cho Mộ Dung Cảnh, khai thuốc viên, sau khi Mộ Dung Cảnh ăn vào lại nhanh chóng ngủ.
 
Lâm Diệu Diệu ở trong phòng chăm sóc hắn.
 
Sau nửa canh giờ, hạ nhân trong viện đi nghỉ ngơi gần hết, An Hỉ Thọ còn chưa trở về, Lâm Diệu Diệu nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt Mộ Dung Cảnh, đè thấp âm lượng: “Tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng, mau tỉnh lại!”
 
Mộ Dung Cảnh mơ mơ màng màng mà mở bừng mắt: “Lâm…… Lâm tiểu thư……”
 
“Suỵt ——” Lâm Diệu Diệu che kín miệng hắn, “Đừng nói gì cả, mau mặc quần áo vào.”
 
“Muốn…… Làm gì?” Hắn thều thào hỏi.
 
Lâm Diệu Diệu sờ lên trán hắn, vẫn hơi nóng, nhưng đã đỡ hơn trước nhiều: “Về nhà.”
 
“Hả?” Mộ Dung Cảnh còn chưa tỉnh táo.
 
Lâm Diệu Diệu khoác áo ngoài, đi giày cho hắn. Nàng mở cửa trộm nhìn ra ngoài, hiện tại không phải giờ thay ca, trong viện không có ai, ngược lại có mấy nha hoàn gác cổng viện, tuy nhiên đều đang ngủ gật trên ghế.
 
Lâm Diệu Diệu khoác tay Mộ Dung Cảnh, lặng lẽ chuồn ra sân.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận