Đường Mật Thịnh Sủng


Giang Tĩnh Vũ tỉnh bơ nhìn Nguyễn Thế Hải, đợi anh ta lên tiếng trước, thỉnh thoảng còn không nóng không lạnh đáp lời với một số viên cảnh sát trực ở đây.

"Tiểu Vũ, em đến rồi.

""Làm sao? Chỉ muốn nói thế thôi à? Nếu không có việc gì thì tôi đi đây.

" Cô lạnh nhạt đáp, làm bộ dạng muốn rời đi.

Tất cả nữ cảnh sát vây quanh hai người bỗng cảm thấy tim đập nhộn nhịp, bộ dạng tiếc hận không thể xông lên muốn bái Giang Tĩnh Vũ là tỷ.


Nguyễn Thế Hải hít sâu một hơi, nói:"Tĩnh Vũ, cầu em lấy tiền bảo lãnh cho anh ra khỏi đây được không?""Ồ!" Giang Tĩnh Vũ bày ra bộ dạng ngạc nhiên, "Anh Thế Hải, anh nói gì vậy? Đây là chuyện đương nhiên! , anh vì sao phải cầu em chứ?" Nói xong, vô cùng thâm tình nắm lấy tay Nguyễn Thế Hải.

Nguyễn Thế Hải dường như phát hiện cô không đúng lắm, nhưng lúc này anh ta chỉ quan tâm bản thân bản thân có lừa được cô trả tiền bão lãnh cho anh ta không thôi.

"Đương nhiên là anh Thế Hải, em đến đây ngay cả đồng xu dính túi cũng không mang đi, không có tiền, cho nên không phải cầu xin tôi làm gì, chúng ta sớm đã không còn quan hệ, sao tôi phải phung phí tiền của mình vào một thằng mại của như anh chứ?"Mại của?Nguyễn Thế Hải trên mặt xuất hiện ba đường hắc tuyến, "Giang Tĩnh Vũ, em làm gì vậy? Vũ nhục tôi ư, em không sợ tôi tố cáo em tội phỉ báng sao?"Giang Tĩnh Vũ cười, "Nguyễn công tử, xem ra anh ăn cơm tù nhiều đến mức ảo rồi, ba ngày trước Vũ Hy và Phương Phương sớm đã nói với anh là các cậu ấy thay tôi đến đáp lại lễ vật của anh và Tô Oánh nhiễm rồi mà, anh nghe không hiểu hay là không hiểu thật.

Tôi nói đúng mà anh còn phỉ báng tôi? Anh có tin tôi không bảo lãnh cho anh, chờ hết ngày hôm nay, cảnh sát lập án, cho anh và Tô Oánh Nhiễm mỗi người 15 năm tù tội bán dâm ngồi chơi không?"Sắc mặt Nguyễn Thế Hải biến sắc, không phải thường ngày Giang Tĩnh Vũ đều là loại đặt đâu ngồi đấy hiền lương thục đức sao? Hôm nay cô vậy mà chỉ vì anh lên giường cùng Tô oánh Nhiễm mà muốn đưa anh ta đi tù.

Mà Nguyễn Thế Hải biết Giang Tĩnh Vũ đang nói thật, dựa vào thái độ của những người ở đây thì anh đã biết bọn họ rất tôn trọng cô, thậm chí tôn sùng như nữ thần tượng.


"Tiểu vũ, anh chỉ cùng Tô Oánh Nhiễm cô ta chơi đùa, người anh thật lòng yêu là em.

""Vậy sao?Cho nên là! ?""Anh biết em chê anh nghèo hèn căn bản không có khả năng trải đường cho em, sau này em muốn vào showbiz lập nghiệp, người con gái có tự tôn có kiêu ngạo như em sao có thể chấp nhận làm vợ hiền dâu thảo bên anh cả đời, nhưng, nếu em muốn chia tay, thì trả hết những thứ em đã lấy của anh đi.

"Lời nói này của Nguyễn Thế Hải đọc lên rất hay, chứa ba phần ý tứ:- Đầu tiên, cô muốn vào showbiz lập nghiệp, nhưng cần người trải đường, căn bản là bình hoa di động, là đồ vô dụng ngoài đẹp ra thì não tàn hơn con cá vàng.

- Thứ hai, Giang Tĩnh Vũ cô có tự tôn kiêu ngạo, nói trắng ra là làm đĩ mà muốn lập đền thờ.

- Thứ ba, trả lại những gì đã lấy của anh ta, thật giống như cô đã được anh ta bao nuôi mấy năm rồi.

Rất hay, bây giờ cô đã biết bấy nhiêu năm ăn học của anh ta được dồn vào đâu rồi, ngoại trừ lúc chơi chơi gái tinh trùng dồn lên não bay hết chữ nghĩa ra ngoài thì chắc là anh ta chỉ để dành lại một ít để cà khịa cô thôi.

Nhưng mà thôi, cô cũng không muốn chơi đùa quá nhiều, lấy tiền ra, bảo lãnh cho cả Tô Oánh Nhiễm và Nguyễn Thế Hải trong im lặng, bẫy đã đặt mà không thả thú ra, sao có thể thu được kết quả ngoài ý muốn?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận