Hôm sau. Thật khó hiểu
nhưng Tĩnh Vũ luôn luôn dùng điểm tâm sáng trước khi đi làm, giờ sao lại không
thấy.
Tĩnh Du ngồi đối diện cái bàn trống không, cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ hắn còn
đang ngủ?
Nhưng mà hắn đều dậy sớm hơn nàng.
Có lẽ nhìn ra sự nghi hoặc trên mặt Tĩnh Vũ, Đỗ Phong nói: ''Long gia có vị
khách đến thăm, hơn nữa là đến từ lúc mặt trời vừa mọc, nói chuyện được một lúc
lâu rồi.''
Lúc trời vừa sáng sao? Làm gì có loại khách nào chọn giờ ấy mà đến thăm?
''Là vị khách nào?''
''Ách... Nói ra thật không đúng, tên của vị khách đến thăm kia vẫn chưa thông
báo, mà đến thẳng phòng trong của Long gia. Nếu không phải Long gia dặn dò, bảo
ta sáng sớm không cho nha hoàn đến dọn dẹp lại thư phòng, nói là có người khách
quý. Thì thật sự ta cũng không biết có khách đến thăm.''
Khách quý?
Tính tò mò luôn sẵn trong mỗi người, cho nên Tĩnh Du lập tức rời bàn ăn đi đến
thư phòng.
Trong thư phòng, hai nam nhân đã hàn huyên rất nhiều chuyện. Trên thực tế, sau
khi Tĩnh Vũ mang theo Tĩnh Du rời Nghiễm Châu an toàn, ngoài việc phái người về
Nghiễm Châu trông chừng, cũng viết thư chuyển đến tận tay bạn tốt lâu năm của
hắn: Thừa Diệp bối lặc, đem chuyện Thừa Vương gia muốn Nhiếp lão thần y luyện
thành thuốc trường sinh nhưng lại bị Tĩnh Du trộm mất, cùng mọi chuyện phát
triển phía sau đó báo cho hắn biết, cũng mong hắn chú ý an toàn. Không chừng
Thừa Vương gia sẽ từ người hắn truy ra thần y Tĩnh Vũ.
Cẩn thận như thế là vì ngoài việc Thừa Vương gia phái người truy tìm tên trộm
thuốc, Nhiếp lão thần y đã chết, hắn cũng trên danh nghĩa điều tra hành tung mơ
hồ của thần y.
Quyết định của hắn, Tĩnh Vũ rõ ràng hơn ai hết, bởi hắn đã từng chữa khỏi đôi
mắt cho Thừa Diệp bối lặc. Cho nên trong thời khắc nguy hiểm này, tốt nhất hai
người không nên có tiếp xúc gì.
''Ta nghe được tin tức. Hơn một tháng nay, Thừa Vương gia chưa từng ra mặt,
điều này thật không bình thường.''
''Cho nên ngươi mới phái chuyến người thứ hai truyền tin đến Tĩnh Võ sơn trang,
muốn ta đến?''
''Đúng vậy.'' Tĩnh Vũ hướng mắt nhìn hảo bằng hữu tuấn mỹ: ''Ta hy vọng là ta
lo lắng, buồn vô cớ. Có lẽ hắn sẽ buông tha cho ta, tìm đại phu khác vì hắn
luyện thuốc trường sinh.''
Thừa Diệp lắc đầu: ''Sai rồi, mục tiêu của hắn là ngươi.''
Hắn nhíu mày lại.
''Theo tin tức nhận được từ phong thư đầu tiên của ngươi, Thừa Vương gia đã vài
lần phái người tìm đến, thậm chí còn tự mình đến Tĩnh Võ sơn trang tìm hiểu tin
tức. Hơn nữa lén hối lộ người trong sơn trang, nhưng ngay từ đầu ta đã dặn dò
bọn họ, mọi người đồng lòng nhất trí, chưa từng gặp lại ngươi, cho nên không
biết cách liên lạc thế nào.''
Thừa Diệp nghiêm túc nhìn bạn tốt: ''Bởi vì người bên ngoài đối với ấn tượng về
ngươi cũng như vậy, cho nên bọn họ cũng không còn cứng đầu, nhưng bọn họ vẫn
chưa chịu buông tha cho ngươi đâu.''
Kỳ thật Thừa Vương gia là một lão già phát rồ, cố tình dựa vào quyền cao chức
trọng, chuyện xấu gì cũng làm hết. Còn cố tình dùng kế tinh vi, không cách nào
bắt hắn giấu đầu lòi đuôi được.
Hắn hít một hơi thật sâu: ''Tóm lại là, trước mắt ta vẫn không sao. Nếu thật sự
xảy ra chuyện gì, nhất định ngươi phải bảo vệ Tĩnh Du thay ta.''
Thừa Diệp hứa hẹn: ''Ta sẽ bảo vệ nàng ấy, nhưng mà trách nhiệm bảo vệ nàng ấy
cả đời mời ngươi tự gánh vác.'' Hắn không cho phép việc Tĩnh Vũ gặp chuyện
không may!
''Đương nhiên!'' Nhưng chỉ sợ không được như mong muốn, hắn âm thầm cười khổ.
Lúc này ngoài thư phòng truyền đến tiếng bước chân, Tĩnh Vũ nhìn ra ngoài cửa
sổ, đúng lúc thấy một bóng dáng chậm rãi lại gần cửa. Có lẽ nàng cho rằng mình
tránh sau cửa sổ thì giấu mình tốt lắm, lại không dự đoán được ánh trăng chiếu
vào, dán lên cửa sổ một bóng hình xinh đẹp màu đen. (Thiên Di: Ta
không hiểu cái ánh trăng là thế nào @[email protected] rõ ràng ở trên vừa nói trời sáng xuống
đây lại có ánh trăng rồi =.=! )
Tĩnh Vũ thấy kiều thê đến ngoài ý muốn, hắn nhanh chóng gật đầu với bạn tốt,
nháy mắt một cái, ngay lập tức mở miệng nhẹ nhàng nói.
''Cho ngươi biết, khi ta ở ngoài hiệu thuốc bắc xem bệnh thì Tĩnh Du ở một bên
học tập, bởi vì nàng muốn làm đại phu.''
''Không phải là nàng nên ở nhà giúp chồng dạy con sao?'' Thừa Diệp cũng phối
hơp với bạn rất tốt, nhanh chóng chuyển đề tài.
''Nàng không giống những nữ nhân khác.'' Giọng nói của hắn trở nên thật dịu
dàng.
Ngoài cửa sổ, lòng Tĩnh Du chợt ''đông'' một tiếng, trong lòng như có dòng nước
ấm chảy qua.
''Ý tứ không giống của ngươi là nói trong lòng ngươi nàng rất có trọng lượng,
không ai thay thế được?''
Đôi mắt kia hiện lên ý cười. Phải không? Đột nhiên nàng trở nên khẩn trương,
nín thở.
Tĩnh vũ nhìn cặp mắt giảo hoạt của bạn tốt. Người này cố tình cưỡng bức hắn nói
ra tầm quan trọng của Tĩnh Du trong lòng hắn. Nhưng mà hắn không thừa nhận cũng
không được, hắn đã từng yêu oanh oanh liệt liệt, là nam nhân có kinh nghiệm,
biết phải làm như thế nào để lấy lòng mỹ nhân.
''Phải, chính là ý kia.'' Hắn cười.
Tĩnh Du đỏ mặt lên, tin đập như đánh trống.
''Cho nên mặc dù ta rất rõ ràng việc nàng muốn là nữ đại phu, nhưng con đường
này khi bắt đầu vốn bằng phẳng, sau đó liền gian khổ, còn phải đối mặt với sự
thay đổi của sinh mệnh, sa sút cảm xúc và sự thất bại...''
Đôi mắt hắn ánh lên sự ôn nhu: ''Bởi vì sợ nàng chịu khổ cho nên ngay từ đầu ta
đã lợi dụng rất nhiều chuyện để từ chối nàng.''
Tay nàng đặt lên ngực ấm áp, đôi mắt đỏ hoe.
''Nhưng mà dù thế nào ta cũng không nghĩ đến là, khi vừa ra đường nhìn trò khôi
hài về người đàn bà chanh chua chửi đổng, nàng bắt đầu học quản lý gia đình. Ta
rất rõ ràng, đây là một đường vòng đến giấc mộng của nàng, nhưng nàng không thể
không đi đường vòng chứng minh năng lực của nàng với ta, chứng minh nàng không
phải quen được chiều chuộng.''
Hắn, hắn biết quá rõ về nàng? Nước mắt nàng ngưng trên đôi mắt.
''Nàng thuyết phục ta, ta tin tưởng nàng có thể chịu đựng được mọi chuyện ta lo
lắng, nàng tuyệt đối làm được. Cho nên ta kính trọng và giúp đỡ nàng, ta cũng
cảm giác được nàng rất vui, nhất là gần đây.''
Hắn cười, khẩu khí lộ vẻ cưng chiều cùng sủng nịch: ''Ta nghĩ một thê tử hạnh
phúc là khi giúp trượng phu gánh bớt tránh nhiệm quan trọng và nặng nề.''
Ngoài cửa sổ, Tĩnh Du hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng lau đi nước mắt lăn dài
hai bên má. Nàng rất cảm động, cảm thấy dường như trong lòng có một con bướm
nhỏ bay lên.
Thừa Diệp uống ngụm trà, cười xem bằng hữu tốt suy một ra ba. Hắn chỉ mới gợi
một câu ngon ngọt, hắn liền hiểu ngay, nói ra những câu động lòng người.
''Ta thấy là ngươi yêu nàng.''
''Ta cũng nghĩ như vậy.''
Lần đầu tiên khi Tĩnh Vũ nhìn thấy bức họa tuyệt mỹ kia thì hấp dẫn hắn chính
là đôi mắt đẹp nhưng trầm tĩnh của nàng. Lần đó khi chữa bệnh cho Phức Vi cách
cách hắn đã nhìn thấy nàng, cặp mắt sáng như sao kia biến hóa nhanh chóng các
loại cảm xúc, đến cuối cùng là lửa giận đùng đùng thì lần đầu tiên tim hắn cảm
nhận được sự rung động kỳ diệu. Sau này nàng lại bị Lam gia đưa lên giường hắn.
Đến lúc này hắn hiểu ra rồi, nguyệt lão đã sớm đem tơ hồng kết trên tay hai
người, hắn trốn không thoát, nên chịu khuất phục. Nàng nhất định là gánh nặng
ngọt ngào của hắn, cũng là nguồn hạnh phúc của hắn.
Hắn, hắn yêu nàng! Mặt Tĩnh Du càng hồng hơn, một loại áy náy, điên cuồng giống
như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của nàng. Tiếng động của tim đập quá lớn, nàng
không dám lưu lại, nhẹ nhàng xoay người bỏ chạy.
Nàng trở lại phòng, vỗ vỗ ngực, nghĩ tới những lời Tĩnh Vũ nói.
Đầu tiên nàng ngượng ngùng giương cao khóe miệng, sau đó lại không nhịn khe khẽ
cười. Cuối cùng nụ cười trên gương mặt càng lúc càng lớn.
''Có chuyện gì vui sao? Lần đầu tiên ta thấy nàng cười đến ngoác cả miệng ra,
chắc đủ nhét một quả trứng gà.''
Tiếng Tĩnh Vũ trêu ghẹo chợt vang lên ở cửa phòng. Nàng sợ tới mức vội khép đôi
môi đỏ mọng, trên mặt hiện nét quẫn bách, khiến hắn không nhịn được cười.
Nàng cắn môi dưới, vụng trộm liếc hắn một cái, lại thấy con ngươi đen nghiền
ngẫm, chớp động một chút xảo quyệt. Nàng vội vàng di chuyển ánh mắt, không nghĩ
tới hắn lại nhanh chóng trở về phòng thế.
Tĩnh Vũ đến bên người nàng: ''Nàng vẫn chưa trả lời vấn đề của ta, nàng cười gì
thế?''
''Không có! Không phải là ngươi có khách tới thăm sao?'' Làm sao nàng có thể
nói nàng nghe lén bọn họ nói chuyện với nhau chứ.
Hắn nhíu mày nhìn nàng, ho nhẹ một tiếng: ''Đúng vậy, Thừa Diệp đến chơi, nhưng
vì hắn có việc cần làm nên đi trước rồi.''
Thật ra là bị hắn đuổi đi, cũng coi như là lần đầu tiên trọng sắc khinh bạn,
bởi vì hắn thật sự rất muốn nhìn vẻ mặt của nàng.
''À'' Nàng cười khan một tiếng.
Hắn không hờn giận, liếc mắt nhìn nàng một cái, đối với câu trả lời của nàng
không vừa lòng, nàng đã hiểu rõ tâm ý của hắn mà. Hai tay hắn vòng trước ngực:
''Hắn mang quà đến đây, là do Tình Tâm cố ý bắt hắn mang đến, còn có quà của
Phức Vi cách cách và Lan Hiên cách cách nữa. Các nàng ấy đang cùng trượng phu
đi trên thuyền, còn phải chăm sóc đứa nhỏ nữa, cho nên cả ba người đều không
thể đến đây. Còn có...'' Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: ''Tình Tâm đặc
biệt nói rõ, do mọi người gả đi quá xa, cho nên phải mất một thời gian chuẩn bị
quà, cho đến hôm qua Thừa Diệp mới có thể mang sang.''
''À.'' Nàng có thể cảm giác được ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn chằm chằm vào
nàng, khiến tinh thần nàng không yên. Hắn nói gì đó nhiều lắm mà nàng lại không
hoàn toàn chú ý nghe, chỉ biết là công chúa mang quà sang gì gì đó...
Đột nhiên khuôn mặt tuấn tú của hắn lạnh băng, hung tợn hỏi nàng: ''Sao nàng
chỉ biết nói 'à'' thế?''
''Không, không có mà.''
''Không có?''
''Ừ.''
''Ngoại trừ ừ, à, không có ra, chẳng lẽ nàng không còn gì để nói với ta sao?''
Nói gì đây? Mặt nàng hồng toàn bộ, nghĩ đến những lời hắn nói khi nãy, suy nghĩ
trong lòng lại tràn đầy hạnh phúc. Nàng chăm chú nhìn hắn, đây là điều mới,
nhưng lại hoàn toàn bất đồng với ánh mắt đã nhìn hắn trước kia.
Đúng thôi, ánh mắt tỏa sáng rạng rỡ này chỉ sợ không thể rạng rỡ hơn. Nhưng hắn
vẫn nhịn không được trêu chọc nàng: ''Vì sao lại nhìn ta như vậy? Hay là rốt
cuộc nàng cũng phát hiện ra ta rất anh tuấn, cho nên nàng khó có thể kìm lòng
được?''
''Đương nhiên không phải!'' Nàng bối rối phủ nhận, chân tay luống cuống.
Đôi mắt đen thâm thúy hiện ra ý cười bỡn cợt, thật khó có thể thấy nàng rơi vào
cảnh này. Nếu muốn qua, nàng nhất định sẽ lấy khẩu khí hung dữ phản bác, có thể
thấy được lời đường mật kia của hắn ảnh hưởng không nhỏ chút nào.
Không nỡ trêu chọc nàng nữa, hắn lấy từ trong vạt áo ra một chiếc trâm cài đầu
có gắn ngọc trai. Trâm cài đầu ngọc trai ấy chính là vật phẩm quý hiếm, viên
tròn nhẵn bóng, lấp lánh ánh sáng. Trong sắc trắng lộ ra chút màu hồng nhạt,
rực rỡ vô cùng.
''Tặng nàng.''
Nàng nhìn hắn kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn tặng quà cho nàng.
''Đây chính là lần đâu tiên ta tặng quà cho nữ nhân. Nàng nên cảm thấy tự hào,
cũng nên quý trọng nó, có biết hay không!''
Thật ra hắn đã mua cái trâm cài đầu này mấy hôm nay, nhưng vẫn chưa tìm ra thời
cơ tốt để tặng cho nàng. Nếu hôm nay hắn đã muốn lớn tiếng nói yêu, thì chắc
chắn không nên bỏ qua cơ hội này!
''Cảm ơn.'' Nàng rất kinh ngạc, vừa mừng vừa sợ. Chiếc trâm cài đầu này nàng
rất thích, vì nàng vốn chuộng trang sức đơn giản, tao nhã.
''Ta giúp nàng cài được không?''
''Vâng.''
Hắn đứng trước nàng, dịu dàng vì nàng mà cài lên. Trời sinh nàng có một tính
cách trầm tĩnh mà tao nhã, hơn nữa còn có dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành,
khiến hắn than nhẹ.
''Nàng thật sự rất xinh đẹp.''
Mặt nàng đỏ bừng, tim đập ngày càng hỗn loạn. Nàng thật sự rất khẩn trương,
nhưng lại không hiểu vì sao, giống như là có việc gì sắp xảy ra vậy. Nàng nhịn
không được cúi đầu, cho nên không thấy được động tác hắn cúi xuống muốn hôn môi
nàng.
''Long gia! Long gia!''
Đột nhiên ngoài cửa có tiếng Đỗ Phong khẩn trương gọi to. Tĩnh Vũ thở dài trong
lòng một tiếng, nhưng ngay lập tức thẳng lưng xoay người ra ngoài. Tĩnh Du cũng
ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy ở ngoài cửa Tĩnh Vũ cùng Đỗ Phong đứng bên
cạnh một cô nương trang điểm lộng lãy. Nhìn vẻ mặt nàng ta nịnh nọt, cười đùa,
tay cũng không biết xấu hổ đụng vào tay Tĩnh Vũ, nàng đột nhiên nổi giận.
Sau đó, điều làm nàng khó tin là Tĩnh Vũ đi theo vị cô nương kia ra ngoài. Đồng
thời Đỗ Phong cũng quay lại, bước vào với một chút hương còn sót lại của mùi
phấn son rẻ tiền.
Có chuyện gì sao?
Đỗ Phong vào cửa bẩm báo: ''Gia muốn ta nói với phu nhân, ngài đi kỹ viện bàn
bạc chút chuyện sẽ trở lại.''
Kỹ viện? Làm việc? Một người nam nhân đến kỹ viện có thể là vì việc gì?
Ta cũng không ép nữ nhân, nếu thật sự cần thì cửa lớn kỹ viện luôn rộng mở...
Một câu mà Tĩnh Vũ từng nói qua chợt hiện lên trong đầu nàng.
Lòng của nàng trầm xuống. Sẽ có khả năng đó sao? Không, không có khả năng!!!
''Phu nhân. Thật ra Phượng cô nương đã tìm đến Long gia nhiều lần, khả năng
chắc là...''
Đỗ Phong còn nói thêm mấy lời phía sau, nhưng nàng căn bản nghe không vào.
Khả năng chắc là... Chẳng lẽ hắn có nhu cầu?
Bởi vì hắn nói yêu nàng, tặng nàng quà, nhưng nàng lại không tỏ vẻ gì. Mà căn
cứ vào những gì bọn họ đã giao hẹn, hắn không thể đụng chạm nàng, bởi vậy cho
nên phải đi kỹ viện?
Ai, là như thế sao? Nàng gục mặt xuống bàn, nhịn không được thở dài lại đứng
lên.
Đỗ Phong nhìn phu nhân khó hiểu. Lạ thật, chẳng lẽ hắn có lỡ lời sao? Hắn đoán
chắc là lúc này Phượng cô nương thật sự tìm không được đại phu giúp kỹ nữ của
Mẫu Đan lâu xem cái loại bệnh khó có thể mở miệng, cho nên Long gia mới không
thể không đi. Nhưng vì sao phu nhân lại thở dài?
Hắn đi kỹ viện, hắn đi kỹ viện, hắn đi kỹ viện... Trời ạ, Tĩnh Du buồn rầu lăn
qua lăn lại trên giường, làm thế nào cũng không thể ngủ được.
Một ngày đã qua, trời đã muộn như vậy, chẳng lẽ 'nhu cầu' của hắn có nhiều như
vậy sao? Hắn là đại phu, chẳng lẽ không biết buông thả dục vọng quá độ sẽ làm
tổn thương thân thể?
Nàng lộ ra điểm thất vọng đối với hắn. Hiệu thuốc bắc cũng vì việc hắn đi kỹ
viện mà không mở cửa. Nàng vốn định để chính mình ra trận, không nghĩ rằng hàng
dài người xếp hàng vừa thấy cách cách nàng trở thành đại phu liền lễ phép nói
lần sau tới sẽ tốt hơn.
Ai, sự tin tưởng của nàng bị tổn thương nghiêm trọng. Xem bệnh chứ có phải mua
đồ đâu mà lần sau lại đến chứ?
''Cốc cốc'' Tiếng đập cửa khiến nàng giật nẩy mình, xoay người ra: ''Người đã
ngủ chưa? Cách cách?''
''Chưa, Tiểu quỷ nhỏ.'' Nàng vội vàng xuống giường định mở cửa, nhưng Tiểu quỷ
kia vút một cái đã tiến vào, cười gian xảo nhìn nàng: ''Ta biết gia không trở
về, nhất định người sẽ ngủ không được, cho nên ta thay người đến kỹ viện một
chuyến hỏi rõ ràng rồi.''
''Ngươi làm cái gì?'' Nàng hoảng sợ.
''Lừa người thôi. Ta chỉ hỏi Đỗ bá thôi à. Là kỹ nữ trong kỹ viện sinh bệnh,
gia mới phải đi một chuyến, nhưng mà...'' Nàng ta đột nhiên nhỏ giọng nhìn nàng
nói: ''Chắc chắn là người lo lắng Long gia sẽ bị nữ nhân nơi đó vây quanh, bởi
vì nữ nhân nơi đó sẽ không chịu trả tiền cho vị đại phu anh tuấn tuổi trẻ tài
cao đâu. Mà là dùng một cách khác để đặc biệt phục vụ. Ta đã từng không cẩn
thận nhìn thấy'' Nàng lè lưỡi: ''Chính là nữ nhân không mặc gì ngồi trên người
nam nhân...''
''Được rồi. Quá muộn rồi, ngươi mau đi ngủ đi. Ta cũng muốn ngủ.''
Tiểu quỷ kia nói chuyện đó mặt không đỏ một lần, nhưng Tĩnh Du nghe không nổi
nữa, lôi kéo tay nàng ta bước ra cửa.
''Sao? Người không tò mò muốn nhìn thử một lần? Ta nói là ta có thể đi cùng
người nha. Chúng ta đi xem gia làm gì ở đằng kia suốt cả một ngày...''
Tiểu quỷ vẫn oa oa cái miệng nói liên tục, nhưng vẫn bị Tĩnh Du kéo ra khỏi cửa
phòng.
Thật là, thì ra nàng ta muốn đi xem náo nhiệt!
Nàng trở lại trên giường, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, làm thế nào cũng không
thể ngủ yên.
Cho dù xem bệnh, cũng không có lý do gì lại lâu như vậy. Hay là như lời Tiểu
quỷ kia nói, lưu lại để được đặc biệt phục vụ sao?
Ngươi sẽ không tò mò muốn đi nhìn một cái sao?
Nàng lập tức ngồi dậy, đi đến rương lục lọi tìm một bộ quần áo. Chỉ chốc lát
sau nàng mặc một thân nam trang đi ra, lập tức thi triển võ công bay khỏi Nam
Hy viện.
Mặt tiền của Mẫu Đan lâu, đèn lồng đỏ thắm được treo cao. Vài cô nương trên
mình mặc cái yếm bằng the mỏng, cười đến rực rỡ tiếp đón khách đi ngang qua.
Không phải kéo, lôi mà là yêu thương nhung nhớ, âm thanh trách móc đem nhóm nam
nhân kéo vào.
Bên trong không khí dễ chịu hơn, có hương rượu, hương đồ ăn, mùi thơm của nữ
nhân. Trai gái liếc mắt đưa tình nhau, oanh oanh yến yến cùng với khách nhân kề
vai sát cánh, hết hôn lại sờ, đến khi dục vọng thiêu đốt người thì tự mình đi
lên lầu giải quyết.
Lúc này, một cô nương xinh đẹp cũng ôm một gã thiếu niên tuấn mỹ vô cùng đi lên
phòng trên lầu.
Công tử thiếu niên thật ra là Tĩnh Du giả trang. Nàng bị cô nương này vừa đưa
vừa đẩy ra tấm màn phía sau phòng, lại bị nàng ta dựa sát vào lưng, sợ tới mức
da đầu run lên, vội vàng giữ nàng ta lại, khụ một tiếng, giả bộ tiếng nói trầm
thấp: ''Bản công tử muốn uống nhiều rượu một chút, như vậy mới có thể tận hưởng
được thật nhiều.''
''Được, được, chờ em nha!'' Cô nương xinh đẹp cười duyên một tiếng, lập tức
xoay người uốn éo mông đi ra ngoài.
Nàng cũng nhân cơ hội này lẩn ra ngoài, tránh xa căn phòng đó.
Đáng chết, hắn đang ở đâu chứ?
Nàng vụng trộm mở cửa một phòng, nhưng lại nhìn thấy một đôi nam nữ đang ở trên
giường trở mình lăn lộn. Mặt nàng hồng lên, vội vàng đóng cửa lại, bước nhanh
ra, sau đó lại đi tìm...
Không ngờ vừa rẽ một cái thì ''Á'', cái mũi của nàng, nàng xoa xoa cái mũi,
đang muốn ngẩng đầu lên thì...
''Tại sao lại là nàng? Nàng tới nơi này làm cái gì?''
Tĩnh Vũ vừa gặp nàng đã hăm dọa. Tuy rằng nàng mặc nam trang nhưng chỉ cần liếc
một cái hắn cũng nhận ra nàng.
Thật là biết đánh đòn phủ đầu nhỉ!: ''Ta mới phải hỏi ngươi, vì sao mà đi cả
một ngày còn chưa chịu quay về?''
Lời của nàng còn chưa nói xong, đột nhiên Tĩnh Vũ bắt lấy cánh tay nàng, sốt
ruột một chút, lôi kéo nàng vào phòng đối diện: ''Mau!''
''Mau cái gì?'' Nàng còn chưa kịp có phản ứng, hắn đã đem nàng nhét xuống dưới
gầm giường, chính mình cũng chui luôn vào.
Trời ạ, thật là chật chội quá! Nàng chịu không nổi hỏi hắn: ''Rốt cuộc là sao
thế này?''
''Cũng không có gì, bị vài nữ nhân thay phiên nhau cuốn lấy không thoát thân
được, đành phải cùng các nàng chơi trốn tìm một lúc.''
Hắn ở nơi này xem bệnh cả một ngày. Ngoại trừ các cô nương cũng có một vài nam
nhân bị chung bệnh, mà hắn không thể bác bỏ nguyên nhân của Phương cô nương,
bởi nhóm nam nhân này đều là người có máu mặt. Nếu không cứu chỉ có thể làm
thái giám, bởi vậy mới kéo dài thời gian như vậy.
Mà ngoài mấy vị nam nữ kia ra, cũng có vài cô nương muốn lấy ''phục vụ'' để trả
tiền thuốc men, dây dưa với hắn, cho nên hắn vừa rồi mới vội vàng như vậy.
Hắn không thoát thân được? Nói dối!
''Làm sao mà ngươi có thể không khống chế được các nàng. Ngươi có võ công!''
''Các nàng không có ác ý, không cẩn thận đả thương các nàng cũng không phải là
tốt.''
Xì! Rõ ràng là thương hoa tiếc ngọc thôi! Thật là, còn nói nàng ở trong lòng
hắn rất đặc biệt!
''Ta muốn đi ra ngoài.''
''Đợi chút.''
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, tiếp theo có tiếng bước chân nặng nhẹ khác nhau
vang lên. Hiển nhiên là có người loạng choạng đi đến giường. Bọn họ nghe được
tiếng cười của nữ nhân cùng tiếng tán tỉnh của nam nhân vọng tới, càng đi càng
gần, cả hai đều nhìn thấy giày thêu của nữ nhân với giày màu đen của nam nhân.
Sau đó ''phanh'' một tiếng, ván giường đột nhiên bị đè xuống, đương nhiên là
thể trọng của hai người không nhẹ. Hơn nữa chỉ sợ là cái giường này cầm chắc đã
sống thọ, ngoại trừ phát ra tiếng kẽo kẹt méo mó còn có âm thanh biến dị. Ván
giường bị đè ép xuống, mà khoảng cách từ ván giường cùng sàn cũng không nhiều.
Tĩnh Du trừng mắt nhìn ván giường, lo lắng mình sẽ bị đè bẹp.
Bỗng dưng, đột nhiên Tĩnh Vũ chồng lên phía trên nàng, vừa đúng lúc trên giường
đẩy xuống một động tác kịch liệt. Ván giường bỗng đè mạnh xuống, Tĩnh Vũ cũng
đè xuống nàng. ''Á!'' nàng lập tức kêu lên một tiếng, mà phía trên lại truyền
đến tiếng rên ''Ư ư a a'' dâm đãng, còn có tiếng nam nhân rống gầm.
Tiếp theo cái giường bị chấn động rung bần bật không ngừng, cũng có thể khiến
người ta tưởng tượng được động tác của cặp nam nữ bên trên kịch liệt bao nhiêu.
Bọn họ tình cảm mãnh liệt làm cho ván giường càng hạ thấp, khiến hai người ở
dưới bị đè ép sát xuống.
Tĩnh du luống cuống trừng mắt nhìn cặp mắt thâm trầm của hắn. Nàng biết hắn cố
gắng chống đỡ thân mình che chở nàng, cố gắng không làm cho nàng phải gánh vác
sức nặng của hắn. Nhưng không gian dưới này thật sự hạn hẹp, hắn bị bắt buộc ép
vào nơi mềm mại của nàng, mà nàng cũng cảm giác được rõ ràng địa phương kia của
hắn biến hóa. Mặt nàng đỏ bừng, tim đập nhanh hơn, một ngọn lửa không thể hình
dung len lỏi trong thân thể.
Mắt của hắn vẫn khóa chặt trên người nàng, thân mình hai người dựa sát vào nhau
không một khe hở. Tiếng tim đập vẫn liên tục vang lên, không phân biệt được là
của hắn hay của nàng? Mà ngay cả hô hấp cũng nhịp nhàng giống nhau, ngực phập
phồng cũng rất ăn ý, ngay cả tiếng thở cũng trở nên đục hơn...
Nàng thật sự khó chịu, nàng khó thở, càng lúc càng không thoải mái!
So với nàng hắn càng thê thảm. Phần phía trên của nam nhân cứ toàn lực tiến
lên, toàn bộ giác quan của hắn bị đánh thức, dục vọng mãnh liệt sôi trào, sự tự
chủ ngày càng mất tập trung.
''Ngươi, ngươi tránh ra được không?'' Nàng không nghĩ rằng âm thanh của nàng
lại khàn khàn như thế.
Hắn không trả lời, nhưng cũng tuân lệnh, bởi vì hắn cũng đã sắp chịu không nổi
rồi, vì thế từ trên người nàng trượt xuống gọn gàng.
Mà lúc này, phía trên ván giường đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của
nữ nhân cùng tiếng gầm nhẹ của nam nhân. Sau đó ván giường dừng lại, chỉ còn
tiếng thở hổn hển của nam cùng nữ.
Chỉ chốc lát sau, vang lên tiếng mặc quần áo, rồi lại thấy nữ nhân cười duyên
ôm khách nhân rời đi.
Tĩnh Vũ hít một hơi thật dài, từ dưới giường chui lên, nhẹ nhàng kéo nàng ra.
Sau khi nàng đứng dậy, hắn lại đem tay nàng nắm thật chặt. Nàng cảm giác được
đau đớn.
Nhưng không biết vì sao, nàng lại không kéo tay lại, ngược lại còn không tự chủ
nắm chặt lấy.
Hắn không nhìn nàng, ôm nàng nhanh chóng nhảy ra khỏi cửa sổ đến chuồng phía
sau viện, trèo lên một con ngựa đen, kéo nàng lên ngồi phía trước hắn. Một tay
ôm chặt eo nhỏ, một tay kéo cương giục ngựa, chạy về hướng Nam Hy viện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...