Đương Gia Cách Cách

Dưới ánh trăng, Tĩnh Vũ
dùng tốc độ nhanh nhất kéo thê tử vào phòng, cửa cũng đóng mở một cánh, ngay cả
đèn cũng không thèm đốt. Hắn ôm lấy nàng, bước nhanh vài bước đem nàng đặt
xuống giường, hôn mạnh môi nàng, nàng kêu một tiếng hôn trả hắn.

Nụ hôn của hắn càng lúc càng mạnh mẽ, dục vọng càng lúc càng mãnh liệt. Động
tác của hắn cũng càng lúc càng gấp, dường như nàng nghe được tiếng quần áo của
mình bị xé rách.

Khi tay hắn chạm vào thân thể trần trụi thì nàng thở gấp một tiếng. Kế đó, âm
thanh kiều mị, âm thanh kêu lên vì đau đớn, hắn không buồn hô, tiếng kêu của
hai người khi tình dục lên đến đỉnh cũng thay đổi mà vang vọng.

Ngoài của sổ chiếu vào phòng ánh trăng màu bạc. Hắn nhìn thấy rõ trên gương mặt
mỹ lệ của nàng vương nước mắt, nàng xinh đẹp đến không thể tin được. Và nàng là
của hắn!

Nàng là của hắn!

Tiếng thở dốc cũng dần dần bình ổn lại, hết thảy lại trở về im lặng.

Tĩnh Du khép mi lại, cúi mặt xuống, dù thế nào cũng không dám ngẩng đầu lên
nhìn Tĩnh Vũ. Cho dù không nhìn được, nàng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt
nóng rực kia.

Rốt cuộc là hắn đang nhìn cái gì? Lại muốn nhìn bao lâu? Tay nàng luống cuống,
không biết nên làm thế nào.

Cho dù ngọn đèn chưa được thắp, nhưng ánh trăng rất sáng. Thân mình nàng nho
nhỏ bị hắn ôm cả người trần trụi vào trong lòng. Đôi chân nhỏ của nàng còn cùng
cặp đùi mạnh mẽ của hắn quấn lấy một chỗ, tư thế thật sự quá thân mật này làm
cho nàng xấu hổ chết đi được. Nàng định rút về, nhưng hắn cuốn lấy thật nhanh.

''Có sao không?'' Giọng nói của hắn thật dịu dàng.

''Hoàn hảo.'' Thật ra là đau quá.

''Đau không?''

Đau, nhưng nàng mạnh miệng: ''Không đau''

''Vậy tốt lắm, có thể tiếp tục.''

''Khoan đã!'' Nàng sợ tới mức vội vàng ngẩng đầu lên nhìn hắn. Vừa thấy ánh mắt
bỡn cợt, nàng mới biết được mình bị đùa.

''Cuối cùng cũng đã chịu nhìn ta.''

Xấu hổ quá, nàng muốn đẩy ra nhưng hắn càng ôm chặt, vừa thân mật như thế vừa
nói chuyện, thật sự là mắc cỡ chết người!

Đáng ghét hơn là cặp mắt kia của hắn còn khóa chặt trên người nàng, không tha
cho nàng. Nàng tức giận: '' Rốt cuộc chàng đang nhìn cái gì?''

''Nàng đã từ một tiểu cô nương biến thành một nữ nhân chân chính...''

''Thì sao?'' Giọng nói của nàng cố gắng không khàn, nhưng ánh mắt của hắn lại
khiến cho nàng bối rối.

Hắn không nói, nhưng mị hoặc từ ánh mắt của hắn nhìn nàng càng lúc càng sâu.
Càng sâu, giống như là đã nắm bắt được bí mật trong lòng nàng...

''Thì sao... Chẳng lẽ trở thành nữ nhân, liền trở nên già đi?''

Cả người nàng không được tự nhiên. Tầm mắt của hắn dây dưa làm cho nàng không
thể né tránh, mặt càng lúc càng nóng, tim đập càng lúc càng nhanh, nàng thật sự
không chịu nổi. Nhưng không phải tức giận, mà mà khuất phục, nói nhỏ: ''Chàng làm
ơn đừng nhìn ta như vậy, thật sự ta không được tự nhiên.''

Hắn mỉm cười vẽ lên người nàng, vẻ mặt dịu dàng: ''Ta muốn nhìn nàng bởi vì
khoảnh khắc này nàng thật sự rất đẹp. Ta luyến tiếc khi phải rời ánh mắt, muốn
để nàng lại trong lòng ta, không cho nàng đi, bởi vì giờ phút này, hai chúng ta
hòa làm một, đó là sự hoàn chỉnh. Ta mong đợi sự hoàn chỉnh này đã lâu lắm rồi,
chắc nàng cũng biết.''

Tại sao hắn có thể nói như vậy, thật làm cho nàng cảm động!

''Ta yêu nàng. Ta biết, cả đời này ta chỉ muốn nàng, cũng chỉ nghĩ sẽ yêu nàng
mà thôi...''

Đôi mắt của nàng rưng rưng nước mắt: ''Ta biết. Ta cũng vậy, ta cũng vậy, thật
đấy...''

''Thật đấy...''

Hắn hôn lên môi nàng, lại bắt đầu yêu nàng. Đêm nay rất khác biệt, rất đặc
biệt, là đêm động phòng hoa chúc của hai người...

******

Ngày đó qua đi, người hầu trong Nam Hy viện cũng có thể nhìn ra được đôi vợ
chồng này không còn giống như trước. Mà đích thực bọn họ cũng không giống như
trước.

Khi Tĩnh Du búi tóc luôn thấy được chiếc trâm ngọc trai cài đầu mà trượng phu
tặng. Đêm nàng lại rúc vào ngực hắn, mang theo niềm hạnh phúc, tươi cười đi vào
giấc mộng, cũng từ trong lòng hắn dịu dàng tỉnh lại.

Hắn vì nàng mà mặc y phục nàng chọn. Nàng cũng thẹn thùng ngồi nép vào lòng
hắn, sửa sang lại quần áo giúp hắn.

Động tác của hai người càng ngày càng thân mật tự nhiên, ánh mắt lộ vẻ hạnh
phúc cũng ngày càng nhiều. Trong khóe mắt luôn hiện lên ý cười mê người. Thường

thường bọn họ luôn tay trong tay, bước chậm rãi, trò chuyện quanh Nam Hy viện,
nếu không thì cũng là im lặng dựa vào nhau.

Cũng bởi vì nhìn hai người tình ý mỗi ngày một nồng nàn, cho nên Tiểu quỷ kia
cũng cười toe toét ngoan ngoãn trở về học viện đọc sách.

Ở trong hiệu thuốc bắc, hắn cũng bắt đầu khuyến khích bệnh nhân để nàng bắt
mạch, viết đơn thuốc, sau đó đưa hắn xem lại một lần. Nhưng hầu như hắn không
hề phải đụng bút sửa chữa, hơn nữa nàng nói có trật tự, dùng thuốc trị liệu có
hiệu quả. Một thời gian ngắn sau, một bộ phận lớn bệnh nhân đã không còn từ
chối việc để cho cách cách xem bệnh, thậm chí thành thói quen chỉ muốn nàng xem
bệnh dùm.

Vì thế trong hiệu thuốc bắc Long gia, thường thấy hình ảnh đôi vợ chồng ân ái
vì dân chúng xem bệnh.

Lúc này, Đỗ Ngọc Mai đứng ngoài hiệu thuốc bắc, nhìn thấy một màn này. Cái đó
gọi là phu xướng phụ tùy sao? Cho dù cách xa bọn họ một khoảng nhưng vẫn có thể
cảm nhận được bốn phía xung quanh hai người có một luồng khí ấm áp động lòng
chậm rãi di chuyển, tạo nên bầu không khí trầm tĩnh mà ấm áp.

Còn nàng thì sao? Vì sao nàng lại giống như có một cỗ băng tuyết sâu thẳm trong
lòng, chỉ giống như một cái xác không hồn?

Nàng không thể nhìn thêm nữa, bước nhanh đến một ngã tư đường. Nàng không thể
oán, không thể hận, bởi trước khi Tĩnh Du cách cách tiến vào Long gia, hằng
ngày, nàng cũng ấm áp, vui tươi. Cho dù là một tòa nhà không có Long gia thì
cũng không có quan hệ gì, bởi vì cuối cùng khi hắn trở về sẽ trở lại bên người
nàng...

Nếu như không có nàng ta thì thật tốt...

Đột nhiên một cỗ xe ngựa chay nhanh đến bên người nàng, phu xe bước xuống, vén
tấm rèm cửa khá nặng sang một bên: ''Đỗ tiểu thư, lão gia nhà ta muốn mời ngươi
đi một chuyến. Người nói ngươi đi chuyến này sẽ không uổng.''

Nàng nhìn người phu xe, ngữ khí cùng hành động của hắn chứng tỏ hắn không phải
là một phu xe bình thường.

Chuyến này đi sẽ không uổng? Có gì không thể, dù sao thì bây giờ nàng cũng chỉ
có hai bàn tay trắng, xem thử vị gia gia kia có thể cho nàng cái gì?

Vì thế nàng ngồi lên xe ngựa...

******

Tĩnh Du cùng Tĩnh Vũ thật sự là trời sinh làm y sĩ. Tĩnh Vũ là dược sĩ, quanh
năm tìm tòi kỳ trân dị thảo, nghiên cứu thuộc tính của thuốc. Cho nên hắn
thường đến nơi ít người, khai thác loài hoa quý hiếm hoặc loại cây cổ thụ ngàn
năm...

Vì thế, cuối mùa thu, nhờ Tĩnh Du giúp đỡ, Tĩnh Vũ đi một chuyến xa nhà.

Tĩnh Du trở thành chủ nhân quản lý tạm thời, thay hắn chăm sóc ngôi nhà, người
nhà của hắn.

Nàng chưa từng nghĩ rằng chính mình lại quyến luyến mùi hương của một người.
Từng ngày trôi qua, mỗi đêm nàng nằm ở trên giường, ôm chăn, ngửi mùi hương của
hắn lưu lại ở trên chăn, cảm giác như được hắn ôm, nàng mới có thể ngủ ngon
giấc.

Mỗi ngày, hơn phân nửa người hầu trong phủ được phái đến các chi nhánh ngân
hàng giúp sửa sang lại lượng hàng mới nhập. Đỗ Phong phải đi khắp các cửa hàng
giám sát, nha hoàn, sai vặt trong phủ chỉ còn khoảng hai, ba người.

Mà đã hơn một ngày nay, vốn từ chối cuộc sống như ẩn sĩ trong phủ mà phụ thân
đã sắp xếp, Đỗ Ngọc Mai lại đi thẳng đến phòng ngủ của Tĩnh Du, tự tay làm bánh
mật dâng đến.

Đây là điểm tâm nàng thường làm mỗi khi đến lễ mừng năm mới. Lễ mừng năm mới
trong phủ Long gia không thiếu món ăn, nhưng năm nào nàng cũng làm... Mà năm
nay mới hết mùa thu nàng đã làm để dâng tặng: ''Ta muốn rời Trịnh Châu.''

''Rời đi? Vì sao?''

''Bởi vì'' Nàng thở sâu: ''Ta đố kỵ với người, mà lúc này lòng đố kỵ càng lúc
càng lớn. Ta lo lắng sẽ có một ngày ta bị lòng đố kỵ làm cho lóa mắt sẽ làm
chuyện tổn thương người, cho nên ta nhất định phải rời đi.''

Nàng kinh ngạc, tròn mắt nhìn ''Chẳng lẽ nàng...''

Ngọc Mai cười chua chat: ''Là ta yêu Long gia, đã lâu thật lâu. Nhưng ta chỉ là
người hầu, người là chủ, cho nên tình yêu này ta chưa bao giờ dám nói.''

Nàng lắc đầu, nhìn giỏ bánh mật trên bàn trúc: ''Người thay ta nếm thử hương vị
xem thế nào? Ta hy vọng lần cuối ở đây ta làm bánh mật này sẽ thật ngon, nhưng
giờ phút này lòng ta thật sự vô cùng chua sót.''

Tĩnh Du không biết phải nói gì, nàng đành cầm lên một miếng bánh mật, hương vị
thật ngon nhưng thật ra chính là đau khổ.

''Ăn ngon không?''

Không đành lòng làm tổn thương lòng của nàng ta, nàng vội cười nói: ''Ăn
ngon.''

Nàng ta đột nhiên cười lạnh một tiếng: ''Muốn làm người tốt, không muốn làm cho
ta đau lòng? Tĩnh Du cách cách, tâm hồn lương thiện thật là rất ngu xuẩn.''

''Cái gì...'' Đột nhiên thân thể nàng chao đảo, nàng vội vịn lấy cái bàn, lại
phát hiện trước tầm mắt của mình chỉ toàn một mảng mờ ảo.


Nàng lắc đầu, cố gắng nhìn nàng ta, lại thấy trên mặt nàng ta biến thành một nụ
cười kỳ dị sởn gai ốc.

''Ngươi, ngươi đã bỏ gì vào bánh...'' Nàng muốn di chuyển tìm người cầu cứu,
nhưng hai chân của nàng vô lực, cổ họng cũng không phát ra được âm thanh nào.

Đỗ Ngọc Mai lạnh lùng lôi nàng đi đến cửa sau, ngoài cửa đã có sẵn một chiếc xe
ngựa đang chờ.

Nàng bị Đỗ Ngọc Mai nhét vào xe ngựa, đem nàng rời khỏi Tĩnh Vũ.

Đỗ Ngọc Mai lại đi đến phòng ngủ của bọn họ, cầm một ít quần áo của Tĩnh Du,
châu báu trang sứ, ngân phiếu, dọn dẹp bánh mật trên bàn rồi lặng lẽ rời đi từ
cửa sau.

''Nghe nói không trông thấy Tĩnh Du cách cách!''

''Hình như giống như chưa trở về Nam Hy viện vài ngày rồi.''

''Ừ, Đỗ tổng quản gấp đến mức giống như kiến bò trên chảo nóng. Hàng ngày đều
phái người ra bên ngoài tìm, nhưng lại không thấy cách cách.''

''Ta nghĩ là tìm không ra.''

''Ý là sao?''

''Ta nghe nói có người ở gần bến tàu nhìn thấy một người bộ dáng rất giống Tĩnh
Du cách cách. Cô nương ấy đã lên một con thuyền nước ngoài, thuyền kia là đi
ngoại quốc.''

''Đúng rồi, Vương Công từng giúp bốn vị cách cách không muốn theo ý triều đình
đi Tây Dương hay sao? Lúc trước không phải đã rất nhiều lần các nàng thay nam
trang lên thuyền mà vẫn bị đuổi về.''

''Đúng, đúng, đúng, ta cũng nghe qua. Nhóm công chúa này thường làm chuyện kinh
thiên nghĩa địa. Chắc là lúc này Tĩnh Du cách cách nhân dịp Long gia không ở
nhà, muốn đi biển.''

Ngã tư đường ở Trịnh Châu náo nhiệt hẳn, mặc kệ là bán hàng rong, quán trà,
khách sạn, hay mặt tiền cửa hàng, mỗi người đều ghé tai vào nhau bàn luận
chuyện mới. Nhưng ngay sau đó mọi thứ đều im lặng trở lại, bởi vì một thân ảnh
cao lớn đang thúc ngựa chạy điên cuồng.

''Là Long gia!''

''Long gia đã trở lại!''

Tiếng mọi người bàn luận lại vang lên.

Tĩnh Vũ không thèm nghe những âm thanh hỗn loạn này, hắn lao vút một đường trở
lại Nam Hy viện, thầm nghĩ rằng sẽ đến thẳng phòng ngủ để nhìn Tĩnh du của hắn.
Không ngờ khi hắn trở về lại nghe được tin tức từ Đỗ Phong cùng Ngọc Mai. Hai
người không dám giấu giếm đem chuyện Tĩnh Du cách cách tìm không thấy ra nói,
Đỗ Ngọc Mai cũng bổ sung việc có người nhìn thấy nàng lên thuyền.

Có việc kỳ quái! Không có khả năng Tĩnh Du không nói lời từ biệt, càng không thể
bỏ lại hắn đi theo mộng thám hiểm biển khơi của nàng!

Bởi vì chỉ hắn mới biết ước mơ sâu thẳm trong lòng nàng không phải là du lịch
biển, mà là làm một đại phu. Mà nàng cho rằng không có khả năng nàng không làm
được điều này, cho nên không có lý do gì khiến nàng bỏ lại hết thảy!

Đột nhiên ánh mắt sắc bén của hắn nhìn về phía Đỗ Ngọc Mai: ''Ngươi là người
cuối cùng ở cùng phu nhân hôm đó?''

Sắc mặt nàng thay đổi, trong mắt cũng xuất hiện giọt nước mắt bị hoài nghi cùng
xấu hổ: ''Ta hiểu rõ nhiều người. Ngay cả việc Long gia cũng cảm thấy ta đã làm
gì đó hay nói gì đó với phu nhân, cho nên mới nghi ngờ ta...''

''Long gia!'' Đột nhiên Đỗ Phong quỳ xuống: ''Ngọc Mai đã phải chịu đựng rất
nhiều ánh mắt cùng áp lực. Thậm chí từng muốn lấy dao tự sát để chứng minh sự
trong sạch của mình, cho nên ta khẩn cầu Long gia, không cần nghi ngờ con bé
nữa, ta sợ con bé không chịu được lại muốn tự tử!'' Hắn vừa nói xong, nhịn
không được rơi nước mắt.

Hắn nhìn nước mắt tuôn như mưa trên mặt nàng: ''Quên đi, ngươi lui xuống đi, ta
cần suy nghĩ một chút.''

Hắn bước nhanh về phòng ngủ, nhưng chỉ chốc lát sau lại bước về thư phòng, thử
tìm một ít giấu vết còn lại. Nhưng ngoại trừ việc quần áo nàng thật sự bị
thiếu, một ít châu báu ngân phiếu cũng không thấy thì không tra ra được manh
mối gì. Chẳng lẽ nàng thật sự đi hoàn thành giấc mơ của mình sao?

Hắn cả đêm không ngủ.

Sáng sớm hôm sau, có một gã khách xa lạ đến Nam Hy viện chỉ muốn gặp Long gia.
Sau khi hai người trải qua một cuộc nói chuyện ngắn ngủi, Tĩnh Vũ cho gọi Đỗ
Phong và Ngọc Mai cùng đến.

''Ta có chuyện quan trọng cần rời khỏi nhà một chuyến. Về phần phu nhân, ta
cũng đã có tin tức của nàng.''

Đỗ Ngọc Mai nghe vậy, đột nhiên chấn động cả người. Loại phản ứng kỳ quái này
khiến cho Tĩnh Vũ chú ý, sắc mặt của nàng trở nên tái nhợt. Hắn mím môi nói
tiếp: '' Bọn ta cần đi làm một số chuyện, có thể sẽ mất một khoảng thời gian,
cho nên Nam Hy viện nhờ các ngươi.''


Đỗ Phong gật đầu. Tuy rằng bình thường Long gia cũng thường đến rồi đi, nhưng
lần này vẻ mặt của hắn rất nghiêm trọng. Hắn có trực giác, nhưng hắn là nô tài,
không thể hỏi.

Còn lại Đỗ Ngọc Mai rất không an tâm, nàng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của
hắn bởi vì nàng làm chuyện xấu!

Mặc kệ Long gia có nhận ra điều gì hay không, hắn cũng không nói gì nữa, chỉ đi
theo tên khách xa lạ kia lên xe ngưa, sau đó rời khỏi Nam Hy viện.

Xe ngựa chạy như bay về phía trước. Tĩnh Vũ chú ý là bọn họ đã ra khỏi Trịnh
Châu, nhưng vừa đến ranh giới giữa hai châu, xe ngựa liền dừng lại, tên xa lạ
kia đưa cho hắn một viên thuốc.

''Thật xin lỗi, xin Long gia ngủ một giấc.''

''Nếu ta không làm?''

''Vậy xin Long gia xuống xe ở chỗ này, nhưng cả đời sẽ không còn cơ hội nhìn
thấy Tĩnh Du cách cách.''

Tay hắn sờ ngực, chạm vào chiếc trâm cài đầu bằng ngọc trai mà hắn đã tặng cho
Tĩnh du, thở dài.

Hắn vươn tay cầm viên thuốc ngửa đầu nuốt vào, lông mày nhíu lại: ''Thuốc
này...'' Lời còn chưa dứt, ngay lập tức hắn chìm vào bóng tối.

******

Khi Tĩnh Vũ tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong một căn hầm, không thể
nhìn thấy bên ngoài. Thậm chí hắn cũng không thể đoán được từ khi hắn đã ngất
đến giờ đã qua bao nhiêu thời gian, thậm chí là bao nhiêu ngày.

Hắn thử vận công, quả nhiên là đã bị khống chế, không thể thi triển!

Hầm này tương đối rộng, hắn nhìn xung quanh. Ngoài cây đuốc treo trên tường,
chỉ có bàn đá, ghế đá, thậm chí là giường đá. Bỗng dưng, một gương mặt xuất
hiện ở vách tường, và tất nhiên người ở bên ngoài cửa hầm này là Thừa Vương
gia!

Dường như hắn gầy gò hơn, trở nên già hơn, cũng càng thêm yếu ớt, phải ngồi xe
lăn để cho hai gã người hầu đẩy về phía trước. Nhưng nụ cười tàn ác nơi khóe
miệng vẫn không thay đổi.

Tĩnh Vũ khép hờ đôi mắt, trong lòng cảm thấy ớn lạnh, nhưng mạng sống quan
trọng hơn. Hắn sợ hãi, không phải vì bản thân mình, mà vì Tĩnh Du, hắn sợ phải
mất đi nàng!

''Cách cách đâu?'' Hắn cố gắng bình tĩnh.

''Long gia, không đúng, ta nên gọi ngươi một tiếng 'thần y'?''

Thanh âm nham hiểm truyền đến từ miệng Thừa Vương gia, trong giọng nói có sự
hâm mộ, ghen tỵ, đương nhiên cũng có phẫn nộ.

Tĩnh Du biết buổi nói chuyện này không phải ngoài ý muốn. Hắn khôn khéo, tàn
bạo bắt đi Tĩnh Du, lại uy hiếp hắn phải ngoan ngoãn lên xe ngựa. Tất cả đều
không phải sự trùng hợp, mà là kế hoạch cực tốt.

''Số phận thần y như ngươi thật đúng là quá tốt. Xuất thân là con cháu đại
thần, gia tài bạc vạn, lại còn có cách cách làm thê tử.''

''Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Cách cách đâu? Ta muốn nhìn thấy nàng!'' Tĩnh Vũ
tức giận cắt ngang lời hắn.

Hắn cười lạnh một tiếng, hất đầu một cái. Một gã thuộc hạ phía sau lập tức đi
ra khỏi hầm, không lâu sau liền thấy hắn thô lỗ kéo Tĩnh Du đi tới.

''Tĩnh Du!''

Chợt nghe giọng nói quen thuộc, Tĩnh Du vốn đang trừng mắt nhìn tên thuộc hạ
thô bạo kia bỗng sửng sốt, lập tức quay nhanh lại, liền nhìn thấy người mà mình
ngày nhớ đêm mong. Mắt nàng đỏ lên, lập tức chạy vội sang.

Tĩnh Vũ ôm chặt nàng vào trong ngực: ''Có khỏe không? Thừa Vương gia có đối xử
tốt với nàng không?''

Nàng lắc đầu liên tục, hai mắt đẫm lệ, nhìn hắn mờ mịt: '' Hắn không có làm gì
ta, nhưng hắn không tin sau khi ta lén lấy thuốc trường sinh bất lão của hắn
liền ném xuống vực sâu thẳm.''

Hắn ôm chặt nàng, lạnh lùng nhìn gương mặt bị che đi, không có biểu hiện gì của
Thừa Vương gia: ''Nói đi, rốt cuộc là ngươi muốn thế nào?''

Hắn cười lạnh lẽo, nhìn Tĩnh Du, rồi lại nhìn về phía Tĩnh Vũ kiêu căng: ''Thật
ra thì vấn đề rất đơn giản, đem thuốc giao ra đây, ta có thể thả cách cách. Còn
nếu theo như lời cách cách, thuốc đã bị ném đi, vậy ta đành phải mời ngươi làm
khách, giúp chế tạo lại thuốc thôi.''

Nghe vậy, sắc mặt hai người biến đổi.

Thừa Vương gia thấy thế phát ra tiếng cười sắc bén, bởi vì hắn biết hắn là
người chiến thắng!

Bởi vì ông trời cũng đứng về phía hắn. Khi ở Nghiễm Châu hắn tìm không ra tên
trộm thuốc thì thủ hạ của hắn lại bắt được một người: Thanh Nương. Rõ ràng là
nàng ta đã được Lam gia tặng cho đại phu quái dị, mà đại phu quái dị cũng đã mổ
bụng moi hết lục phủ ngũ tạng trong người Thanh Nương, nhưng vì sao nàng ta lại
không chết?

Cho nên hắn chắc chắn có người nói dối, người được tặng cho đại phu quái dị,
căn bản không phải là Thanh Nương. Mọi manh mối đều hướng về phía Tĩnh Du cách
cách, cho nên hắn phái người truy tìm theo hướng đó. Suốt mấy tháng trời mới có
thể làm rõ hết chân tướng sự việc, cũng đem thân phận thứ hai của Long gia tra
ra luôn.

Thừa Vương gia nhe răng cười với tù nhân: ''Tóm lại ta chỉ muốn thuốc, ta chắc
chắn sẽ không tổn thương các ngươi một chút nào, điều này không cần nghi ngờ.
Tất nhiên, cũng vì cần một chỗ cho các ngươi ở lại đây chế thuốc trong một thời
gian dài, và tránh việc các ngươi nhung nhớ đối phương, cho nên để vợ chồng các
ngươi ở chung một chỗ, có thể ân ái. Nhưng mà phải tính toán thời gian cho
đúng, nếu không cửa hầm sẽ không mở.''

Hắn cười mờ ám: ''Vậy nên ôm chặt nhau một chút. Quan trọng nhất là, một khi
không luyện thành công thuốc cho ta, các ngươi liền xong đời.''

Tĩnh Vũ lạnh lùng nhìn hắn. Hắn ta nghĩ bọn họ là con nít sao? Một khi đã thành

công, chắc chắn là đi đời nhà ma thì có!

Tĩnh du cũng chăm chú nhìn hắn, trong mắt chỉ có không tin cùng chán ghét.

Nhưng Thừa Vương gia không thèm để ý đến: ''Được rồi, chia tay từ đây, đừng nói
ta chiêu đãi không chu đáo với hai vị khách'' Đột nhiên hắn vỗ tay, cửa hầm lại
mở ra, có hai gã thuộc hạ bước vào. Một người đem rượu và thức ăn đặt trên bàn đá,
một người đem gối chăn đặt lên giường.

''Đi thôi, để hai vợ chồng ân ái một chút, ôn chuyện cũ. À đúng rồi, Long gia,
ngày mai ta sẽ phái người mang ngươi đi làm việc, đừng dùng toàn bộ khí lực đặt
trên người thê tử của ngươi. Ha ha ha...''

Thừa Vương gia nói xong, liền lệnh cho thuộc hạ đóng của hầm lại, rời đi. Hai
gã thuộc hạ còn lại nhìn họ chăm chú, đến khi của hầm đóng hết toàn bộ, tất cả
mới trở lại im lặng.

Tĩnh Vũ buông nàng ra, muốn cẩn thận nhìn nàng thật tốt, nhưng nàng không muốn
buông tay. Nàng dùng sức ôm hắn: “Ta rất sợ, ta sợ sẽ không còn được nhìn thấy
chàng...''

''Ta cũng vậy, ta sợ nàng bị thương, càng sợ mất nàng hơn...'' Hắn cũng ôm chặt
nàng.

Nâng khuôn mặt đang bị bao khủ bởi nước mắt lên, hắn cúi đầu hôn nhẹ đôi môi đỏ
mọng của nàng. Nụ hôn thật sâu, không lo lắng gì, chỉ muốn yêu nàng, mà nàng
cũng không chống đỡ chờ được đáp lại. Nhưng dù sao thì ở trong hầm này, bất cứ
lúc nào cũng có thể có người vào ra, hai người không thể không cố gắng chấm dứt
dục vọng mãnh liệt đã được khơi mào. Hai người cọ xát má nhau, nhẹ nhàng hôn
từng chút một, làm cho nhịp tim đập hỗn loạn từ từ lắng lại.

Sau đó hắn dẫn nàng đến bàn đá, ngồi xuống: ''Ăn chút gì đi, chúng ta còn giá
trị lợi dụng, ta nghĩ rượu và thức ăn không có vấn đề gì đâu.''

Nàng gật đầu, miễn cưỡng ăn một ít, thật sự thì Tĩnh Vũ ăn cũng không có hứng
thú gì.

''Nàng có biết nàng đã đến đây bao lâu rồi không?''

Nàng lắc đầu, mắt lại đỏ lên: '' Ngọc Mai, nàng ta cùng Thừa Vương gia câu
kết...''

Nàng kể lại sự việc hôm đó cho hắn nghe: ''Nàng ta bỏ thuốc vào trong bánh mật,
khi tỉnh lại thì ta mới biết khi ta ngất đã được đưa lên xe ngựa, cũng thật sự
không biết là đã qua bao lâu.''

''Tóm lại là sau khi tỉnh, ta ở chỗ này, cũng thấy Thừa Vương gia.''

Hắn thở dài một tiếng, khi hắn nói hắn có tin tức của Tĩnh Du, sắc mặt Đỗ Ngọc
Mai liền thay đổi thì trong lòng hắn đã biết là có chuyện. Chắc chắn do hận thù
mà ra! Đây là lý do duy nhất hắn đoán được.

''Bây giờ những lời ta nói, nàng phải ghi chặt trong lòng...''

Nàng không thích vẻ nghiêm túc bây giờ của hắn, điều đó làm cho nàng có cảm
giác sợ hãi.

Quả nhiên, sau khi nghe hết lời hắn nói, vẻ mặt nàng sợ hãi: ''Không cần! Ta
không cần!'' Vì sao nàng phải trốn đi một mình? Muốn nàng một mình đi tìm Thừa
Diệp bảo vệ cho bản thân? Nàng không muốn bỏ lại hắn!

''Không được! Nàng nhất định phải nghe lời ta, không thể quay lại!''

Hắn kiên trì: ''Thừa Vương gia tàn khốc bao nhiêu, không phải nàng không biết.
Thuốc trường sinh bất lão cần một thời gian dài để thực hiện, một khi hắn không
có tính nhẫn nại, không có khả năng nàng sẽ còn hoàn hảo đứng trước mặt ta.
Nàng hiểu hay không?''

''Không hiểu! Không hiểu!'' Nàng lắc đầu liên tục, nước mắt tuôn như mưa: ''Ta
mặc kệ, Thừa Vương gia chắc chắn cũng sẽ hành hạ chàng.''

''Sai rồi, nếu hắn hành hạ ta đến mức tàn phế hoặc là giết ta, đối với hắn sẽ
không có lợi.'' Vẻ mặt hắn cứng lại.

''Cho nên nhớ rõ, nhất định phải cùng ta sống sót.''

''Không muốn! Ta muốn ở cùng một chỗ với chàng!” Nàng chịu không nổi, nàng
không muốn!

''Tĩnh Du, nàng bình tĩnh một chút.''

''Ta không muốn. Chàng sẽ chết, ta sẽ không còn được gặp chàng!'' Tiếng khóc
của nàng hiện ra sự tuyệt vọng.

Trên thực tế, hắn còn tuyệt vọng hơn nàng, nhưng hắn nhất định phải bảo vệ
nàng, ít nhất cũng phải để nàng còn sống, cho nên hắn tiếp tục nói dối:
''Không, ta sẽ không chết, cho dù bị thương. Ta là thần y, làm sao mà không thể
cứu sống ngay cả mạng của mình?''

Giọng nói không có chút tuyệt vọng, chỉ có sự kiên định. Rốt cuộc nàng cũng yên
lặng trở lại, nhìn hắn thay nàng lau đi nước mắt trên mặt, nàng nghẹn ngào
không thôi: ''Vậy chàng phải đồng ý với ta, nhất định chàng phải tốt, đừng để
cho ta sống cô đơn. Ta van xin chàng, ta rất cần, rất cần chàng, chàng nhất
định phải trở về bên cạnh ta...''

Nghe những lời tỉnh cầu thương tâm của nàng, rốt cuộc hắn không chịu đựng được
hôn lên môi nàng. Hắn không thể nghe tiếp, hắn lo lắng mình sẽ chịu không nổi.

Nụ hôn của hai người mặn đắng bởi nước mắt. Nàng sợ ngày mai phải từ biệt,
những ngày tháng sau này sẽ ra sao?

Hắn buông nàng ra, cố gắng cười cổ vũ nàng: ''Không cần đau lòng, vì ta mà kiên
cường, được không?''

Tuy rằng nàng gật đầu, nhưng nước mắt cứ không chịu nghe lời, tuôn xuống không
dứt.

Hắn dịu dàng giúp nàng lau nước mắt, áy náy nói: ''Đều là do ta sai, nếu ta không
yêu nàng, bây giờ nàng sẽ không bị nguy hiểm rình rập, không có nhiều nước mắt
và đau lòng như vậy...''

''Không, ta rất vui vì chàng yêu ta, để cho ta có thể biết thế nào là hạnh phúc
là đau khổ khi yêu một người. Cũng bởi vì ta chịu nhiều đau khổ và có nhiều
nước mắt, cho nên chàng nhất định phải sống để bồi thường cho ta.''

''Được, nhất định, nhất định ta sẽ vì nàng mà sống sót!''

Hai người với hai suy nghĩ đối lập, lẳng lặng dựa sát vào nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận