Đường Chuyên

Vượng Tài đột nhiên khép miệng lại, lén lút kéo xe nhích lại gần đội ngũ, đồng thời vẫy đuôi đánh thức Vân Diệp ngủ gật. Vân Diệp thấy dáng vẻ cảnh giác của Vượng Tài liền biết có phiền phức rồi, nhưng y không nghĩ ra mình ở trong quân đội hùng mạnh nhất, sao có thể gặp nguy hiểm.

Không riêng Vượng Tài, ngựa của mấy lão tướng cũng hí vang, chó Vượng Tài phát ra tiếng gầm gừ trong cổ họng, kiểu này là có dã thú cỡ lớn tới rồi. Gặp ma sao, dã thú dám đánh quân đội?

Lý Nhị cách đó không xa cười ngông cuồng:

- Không dễ, trẫm tưởng ngươi nhịn được, không ngờ sắp rời núi ngươi vẫn theo tới.

Nói xong đá một phát vào con gấu buộc cạnh xa giá, con gấu đó kêu rầm rĩ, chắc là ngửi thấy mùi mẫu thân, càng kêu càng to.

Vân Diệp thề chưa bao giờ thấy con gấu to như vậy, tấm thân như hòn núi thịt từ trên núi lăn xuống, lao thẳng vào đội ngũ, trên người nó chi chít mũi tên, tên căn bản không xuyên qua được lớp da dày của nó, tát một con chiến mã, chiến má hi vang đè kỵ sĩ dưới người, tiếng xương gãy làm Vân Diệp cách rất xa cũng nghe thấy.

Đám thị vệ rất ăn ý né tránh, con gấu rống lên lao về phía Lý Nhị cầm cung tiễn, mũi tên thứ nhất của Lý Nhị trúng ngay hõm ngực của con gấu, đó là vị trí yếu ớt nhất của nó.

Vân Diệp có chút thương cảm, con gấu chẳng qua là muốn cứu con, có cần giết nó không? Lý Nhị quá vô sỉ, có giỏi thì một chọi một đi.


Vô vị, Lý Nhị bắn ba mũi tên con gấu cực lớn kia hoàn toàn toi đời, nằm trên mặt đất chảy máu, trong đó một mũi tên xuyên qua mắt đâm vào não con gấu, Nghiêm Tùng cầm đao đập vào đuôi mũi tên, mũi tên xuyên qua phía kia, con gấu không thở nữa.

Chẳng qua là giết con gấu thôi mà cả đội ngũ reo hò, không hiểu mấy vạn người giết một con gấu có gì đáng đắc ý, quay lại hỏi Lão Trình, Lão Trình khinh bỉ nói:

- Tiểu tử, giết vua trong núi còn hơn lên trận chém tướng đoạt cờ, là vinh diệu lớn, đương nhiên bắt sống càng giỏi.

Nói xong gia nhập đoàn người hoan hô.

- Bệ hạ bắt hổ bắn gấu, Đại Đường ta ắt quốc thế sáng sủa, thần chúc mừng bệ hạ.

Phòng Huyền Linh chúc mừng xong, lập tức lại có vang hò dậy đất, khẩu hiệu không ngờ là "vạn thắng" mà khi lên trận mới có.

Vân Diệp chẳng bận tâm lắm thứ nà chỉ quan tâm cái tay gấu béo núc kia phải xử lý thế nào, hiện giờ tới mùa thu, con gấu này toàn thân đầy nhựa thông, ắt chuyên môn đi moi tổ ong lấy mật, hai cái tay gấu chắc chắn toàn kết tinh của mật ong, thêm vào các loại sữa quả, hai cái tay gấu nhất định đã ướp tốt, chuẩn bị mùa đông con gấu không việc gì làm mút tay, giờ toàn bộ để Lý Nhị hưởng lợi. Vân Diệp rất hi vọng Lý Nhị cho mình hai cái tay gấu, như thế tốt hơn ngồi xe dê.

Lý Nhị rất hẹp hòi, giữ lại tay gấu, chỉ biết chà đạp đồ tốt, Vân Diệp nguyền rủa mấy câu, lại nằm xuống xe, theo đại đội tiến lên, thêm một ngày nữa là tới Quan Trung, tâm tình mọi người đều cực tốt.

Ngụy Trưng mặt dày leo lên xe ngựa, ngồi bên Vân Diệp nói:

- Vân hầu tâm địa thiện lương làm lão phu bội phục, không ngờ Vân hầu quỷ kế đa đoan lại lộ sơ hở lớn như thế ở chuyện này, khi Vân hầu khóc, lão phu lòng đầy chua xót, người khác đều cười, chỉ lão phu hiểu tâm tình Vân hầu khi đó.

- Tâm địa thiện lương là tốt, không nên học lão phu làm chuyện tuyệt tình, không lợi gì cả, cho dù giải quyết xong việc vẫn nhiều thêm sát khí, bớt đi chút bình hòa. Lão phu sắp vào tuổi già, nếu không phải nhờ Vân hầu và Tôn tiên sinh chữa khỏi hai mắt, e rằng lúc này đã cáo lão, về sau cần người trẻ tuổi các ngươi gánh vác nhiều hơn.

Vân Diệp không ngồi dậy tiếp, lười biếng ngáp dài:

- Không, ta về Trường An chuẩn bị hưởng thụ một phen, vất vả bao năm, ngày tháng tốt đẹp chẳng có mấy, vừa rồi ta còn suy tính làm sao lấy được hai cái tay gấu từ chỗ bệ hạ, triều đường để ngài chơi, ta hiện giờ quá thối rồi, cứ sống cuộc đời phú ông là tốt nhất.


Ngụy Trưng cười khà khà:

- Phú quý của ngươi là do ngươi dùng khoai tây và vất vả đổi lại, hưởng thụ một chút cũng là hợp lý, nhưng tiểu tử này, triều đường là cái vũng bùn, ngươi đã lăn lộn trong đó lâu như thế, muốt sạch sẽ rút đi là nằm mơ. Có biết khi lão phu tuần thị thư viện Ngọc Sơn, khi kiểm tra độc vật trong sơn động, vô tình phát hiện ra một số thứ, rất kỳ quái, một cái là niêm phong của hoàng gia, cái còn lại là niêm phong của Vân gia, thứ của bệ hạ thì lão phu không có quyền mở ra, thứ của nhà ngươi thì không làm khó được, kết quả thì ra bên trong là...

Vân Diệp mở mắt ra:

- Thì sao nào, dù tất cả phát hiện ra ta cũng chẳng sợ, chẳng lẽ ông đi mật báo? Giết chết vài kẻ có gì to tát, ta là huân quý, thê nữ chịu nhục sao có thể bỏ qua.

- Tất nhiên lão phu không mật báo, nhưng e rằng người Thổ Phồn không chịu thôi, Lộc Đông Tán sống ở Đại Đường ba năm đã am hiểu lắm rồi, ta nghe nói mê lâm của thư viện luôn có hài cốt được khiêng ra, trước khi bệ hạ tới Nhạc Châu, thậm chí mê lâm bị hỏa hoạn, bệ hạ nổi giận sai người điều tra, nhưng không có chút tung tích nào. Xem ra người Thổ Phồn từ đầu tới cuối đều cho rằng chuyện kia do ngươi làm, cẩn thận, đừng để thảm cảnh nhà Trương Lượng xảy ra lần nữa.

Mồm Ngụy Trưng là cái mồm quạ, khó mà nghe được tin tức tốt, còn tưởng ba bốn năm qua đi, người Thổ Phồn đã quên đồng bạn đã chết rồi chứ.

Có điều Ngụy Trưng nói thì phải chú ý, nếu Lộc Đông Tán dám tới kiếm chuyện thì nhất định phải giết chết, lưu lại hậu họa không hay, dù sao bệ hạ đã thu nửa tang vật, thành minh hữu rồi, giết chết Lộc Đông Tán cũng chẳng hề gì, Lý Nhị hiện giờ không để tâm lắm với chuyện nước ngoài.

Chủ ý đã định, tâm tình liền tốt hơn, Ngụy Trưng cười:

- Vân hầu toàn thân sát khí, chẳng lẽ định đánh nhanh diệt gọn? Với nhân mạch của ngài, âm thầm xử lý Lộc Đông Tán không thành vấn đề, nhưng hiện Lộc Đông Tán đang ở trong biệt viện của Trường Tôn Vô Kỵ, e là không dễ ra tay đâu. Hiện Lộc Đông Tán một lòng muốn tác thành hôn sự giữa công chúa Đại Đường và Thổ Phồn vương đấy. Nói đi, lão phu tham khảo cho, người trẻ tuổi nóng tính, không tính xa để xảy ra sai sót thì không hay.


Gặp ma rồi, từ lúc nào lão già này tốt tới mức có thể cùng hợp mưu giết người, chuông cảnh báo trong đầu Vân Diệp vang lên, phải tập trung vạn phần tinh thần, không thể mắc lừa lão lần nữa.

- Làm gì có, tiểu tử định xây nhà thành bảo lũy, cả nhà đóng cửa lại sống, cho Lộc Đông Tán một nghìn cái gan cũng không dám tới Vân gia trang tử hành hung.

Lời của Lão Ngụy không thuể hùa theo, nếu không có khi lại rơi xuống hố, lão ta và Trường Tôn Vô Kỵ bất hòa, nếu mình bị lợi dụng thì thành thằng ngu.

- Ha ha ha, không tin lão phu à? Thôi vậy, dù sao ngươi cũng cẩn thận một chút, lão phu thấy Lộc Đông Tán tựa hồ cực kỳ hận ngươi, e rằng không chỉ vì ngươi giết người của ông ta, thứ ngươi trộm mất chắc mang ý nghĩa sâu xa hơn.

- Bệ hạ ủng hộ Bổn giáo là do tiểu tử kiến nghị, Lộc Đông Tán và Tùng Tán Can Bố muốn diệt Bổn giáo, vì ứng phó với Bổn giáo, Tùng Tán Can Bố đã cưới công chúa Xích Tôn của Nê Bà La, lại muốn đưa Phật giáo của Nê Bà La vào Thổ Phồn đối phó với Bổn giáo, nghe nói đã có cao tăng Thiên Trúc tới Thổ Phồn, đang tuyên truyền Phật pháp. Bệ hạ trước kia ghét Bổn giáo ngu muội, nhưng ta nói vì sao phải dạy người Thổ Phồn thông minh, Thổ Phồn càng ngốc càng có lợi cho Đại Đường...

Ngụy Trưng giơ ngón cái lên khen ngợi, nhảy xuống xe ngựa, đứng bên đường nói:

- Về tới Trường An thì hưởng thụ cho tốt, thiên hạ thái bình, chúng ta nên ngủ giấc ngon.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui