"Nào, ra ngoài thôi."
Cuối cùng, Riftan nói, sau khi đã đi giày da cho nàng. Nàng đỏ mặt gật đầu. Họ ra khỏi phòng, xuống cầu thang gỗ. Tay trong tay với Riftan. Các hiệp sĩ đã mặc sẵn giáp trụ đang ngồi trong quá rượu lộn xộn, bàn ghế ken nhau.
"Chỉ huy, tôi còn tưởng hai người vẫn quấn lấy nhau chứ. Ta đi được chưa?"
Một người khoanh tay trước ngực, càu nhàu. Nhưng Riftan chỉ nắm tay nàng ra ngoài, hoàn toàn ngó lơ. Một hiệp sĩ đứng ở cửa đuổi theo chàng phàn nàn.
"Chỉ huy, ngài cứ như vậy đó hả? Trước giờ đâu có thế, ngài đừng coi như không như vậy."
"Im đi! Đừng nói gì nữa."
Max khó hiểu nhìn vị hiệp sĩ. Người đàn ông trẻ cao lớn có mái tóc xoăn đáp lại nàng bằng ánh mắt không tán thành. Nàng trốn sau Riftan, nao núng trước ánh mắt xuyên thấu không hề thiện ý. Người tóc vàng đứng sau anh ta khịt mạnh mũi.
"Có gì vui vẻ đâu. Do nàng ta là con gái Công tước Croix thôi."
"Câm miệng lại."
Riftan gầm lên. Lập tức những người đàn ông ở đó đều kinh ngạc. Chàng quay lại ấn nàng vào xe ngựa.
"Kệ bọn họ đi."
Riftan trèo lên xe theo nàng, đóng sầm cửa lại.
"Họ không ưa cha nàng. Nhưng nàng là phu nhân Calypse, không phải con gái nhà Croix nữa. Nàng là vợ ta. Ta sẽ cảnh cáo họ."
Nàng không biết trả lời ra sao, chỉ chằm chằm nhìn mu bàn tay đang đặt trên đùi. 'Chỉ vì nàng ta là con gái công tước Croix,' những lời đó gợi nàng nhớ lại nguyên nhân do đâu mà có cuộc hôn nhân này.
"Nàng không phật lòng chứ?"
Thấy nàng im lặng, chàng lo lắng hỏi. Nàng ngạc nhiên. Đã ai từng quan tâm đến cảm nhận của nàng chưa? Nàng vô thức mỉm cười, nghĩ, chàng thật kỳ lạ.
"... Nàng có biết không?"
"Dạ, c-cái gì?"
"Nàng cười với ta... đây là lần đầu tiên."
Riftan, vốn đang nhìn nàng với vẻ khó có thể đoán biết, chậm rãi vươn tay vuốt má nàng. Max chìm đắm trong cái nhìn đó đến quên cả thở. Chàng hơi mở miệng, như định nói gì, rất nhanh thu tay về. Sau đó, chàng quát đám người bên ngoài, như trước đó chẳng có chuyện gì cả.
"Còn chờ gì nữa? Nếu không đi thì đừng có giục giã như cháy nhà thế!"
Nàng nghe tiếng ồn ào bên ngoài, và xe lăn bánh. Trong ngượng ngập, nàng liếc nhìn chàng. Riftan dựa đầu vào cửa sổ, nhắm mắt dưỡng thần. Hơi thả lỏng, nàng cũng ngả đầu vào tường xe.
Chiếc xe rung rinh, như là tiết tấu của một chiếc nôi. Có lẽ, căng thẳng mấy ngày đã đến đỉnh điểm, nàng ngủ quên.
***
Ngày đầu tiên sau khi rời làng, họ đi trong rừng cả ngày. Cả ngày chạy xe trên đường đất, đến tối mịt họ mới tới được một ngôi làng nhỏ bên bìa rừng. Lần đầu tiên đi xa, Max cực kỳ mệt mỏi. Riftan vốn đã ra ngoài từ trước, giờ quay lại xe để lấy túi ngủ và đèn.
"Hôm nay chúng ta sẽ ở lại đây. Trời lạnh lắm, nàng mặc nhiều vào nhé."
Nàng nghe lời, gật đầu thấp hơn. Cẩn thận quấn lại áo choàng, nàng bước xuống xe và họ tiến đến nơi các hiệp sĩ đã tập trung, cánh tay Riftan thoải mái khoác trên vai nàng. Một trong các hiệp sĩ đang nói chuyện với dân phòng, quay lại hỏi chàng, vẻ hơi xấu hổ.
"Chỉ huy, nên thế nào đây? Họ không có phòng cho thuê..."
Riftan giương đèn nhìn quanh. Bốn năm căn nhà cỏ tối on nằm bên con đường đất ngoằn ngoèo. Chàng hiệp sĩ nhanh chóng bổ sung.
"Có năm nhà gỗ chật kín nông nô đang chờ thu hoạch vụ mùa ở đây. Còn lại một kho ngũ cốc trống chúng ta có thể mượn tạm..."
Chàng ta liếc nhìn vẻ mặt Max rồi kết lời. Trán Riftan nhăn lại, hỏi lại dân phòng.
"Có nơi nào cho vợ ta nghỉ riêng không?"
"Chỉ có một nhà gỗ xập xệ cho nông nô ở trong mùa thu hoạch thôi. Nếu ngài cần, tôi sẽ bảo họ nhường chỗ... nhưng tôi phải nói trước, chỗ đó không thích hợp cho phu nhân dùng đâu."
"Vẫn tốt hơn nhà kho. Nếu anh dọn dẹp sạch, ta sẽ thưởng–"
"Em, em không sao đâu, ổn mà."
Max sợ sệt giữ tay chàng. Không chỉ đơn giản là làm phiền bọn họ, những người đã mệt nhọc cả ngày, phải nhường chỗ cho nàng, mà nàng cũng không muốn ở lại nơi xa lạ tối tăm này một mình. Nhìn quanh hơi sợ hãi, Max nắm lấy ống tay áo của Riftan.
"Em, em không muốn ở một mình..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...