Dưới Tán Cây Sồi

"Nàng thật đẹp."

Riftan chăm chú ngắm khuôn mặt ửng hồng của nàng và thầm thì trong sự ngạc nhiên nghẹt thở. Chỉ điều đó thôi cũng thay đổi thái độ của chàng. Đôi mắt sắc bén mềm mỏng đi, cong cong đẹp đẽ và đôi môi cương nghị hơi mím lại, trông chàng như một cậu bé ngây thơ.

Chàng chuyển đôi môi đẹp áp lên môi nàng, và tinh tế gảy ngón tay như đang thổi sáo. Âm thanh ướt át truyền vào tai, khiến Max đỏ rực đến mang tai. Và một cảm giác lạ lẫm bắt đầu âm ỉ, ngón chân nàng cuộn lại, trong vô thức muốn né tránh, và chàng bắt đầu mạnh hơn.

"Ah!"

Như thể một tia điện xẹt từ ngón chân lên tới đỉnh đầu nàng. Max lung tung bám vào vai chàng, cổ họng chàng khúc khích.

"Nàng rất dễ chịu khi ta chạm vào, phải không?"

"Ôi, không. Em, em không..."


Nàng giật thót. Giọng nàng lạ lùng như không phải là của nàng. Trái tim đập loạn nhịp và bao trùm trong cảm giác chân tay đang nhũn ra, Max ngậm chặt lấy vai chàng, hết sức nuốt tiếng rên rỉ yêu kiều. Khi chàng vẫn kiên trì hành hạ nàng, nhiệt độ sục sôi trong nàng và bùng lên không thể kìm nén. Max hổn hển dưới thân chàng; bụng nàng như sắp tan ra.

"D-dừng lại... ôi!"

"Nàng sẽ ổn thôi. Cứ tận hưởng đi."

Chàng vẫn tiếp tục không ngại ngần vần vò nàng. Tận hưởng? Chàng đang làm gì vậy? Môi Max xoắn lại bối rối. Nhưng tay chàng càng di động nhanh hơn. Rồi rất nhanh, thứ gì đó nổi lên và bùng nổ dữ dội. Những xung động như điện giật khiến nàng bật thét lên. Khi nàng vùng vẫy, chàng áp chặt lại.

Max co giật bất lực và cọ chiếc trán đẫm mồ hôi vào cổ chàng. Cơ thể nàng vặn vẹo không kiểm soát nổi, và chân nàng run rẩy. Nàng nghe được cả tiếng tim mình đập. Riftan thở hắt ra.

"Khốn kiếp, ta chỉ nhớ đến thứ này. Ta chạm vào nàng, và nàng phủ lên ta... Ở nơi địa ngục ấy, ta chỉ muốn nhớ cái này thôi."

Chàng mím môi và dù nàng còn đang trên mây, chàng lại tiếp tục kích thích nơi ấy. Nàng nức nở và lắc đầu quầy quậy. Nhưng nàng không thoát được.

Chàng đuổi theo dái tai của nàng và đẩy sâu ngón tay vào lối vào ướt át, cơ bắp tinh tế thắt lấy sự xâm nhập xa lạ. Một tiếng rên rỉ trầm thấp ngay lập tức phát ra từ đôi môi đang vờn vỡ bên tai nàng.

"Nàng có biết nơi này mềm mại đến mức nào không? Ấm áp đến mức nào không?"

Giọng chàng dần thành thì thào, ngón tay trườn ra chậm rãi đến mức nàng rất khổ sở, rồi lại đẩy vào lấp đầy tận đáy sâu. Mặc dù hơi đắng đót khó chịu, nhưng nàng không đau như nàng nhớ.

Có phải nàng nhớ về hôm đó là do nàng đã phóng đại nó quá nhiều? Nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác pha trộn giữa mềm mại, nóng bỏng và mãnh liệt thế này. Khi nàng còn mơ hồ, Riftan nhẹ nhàng day da thịt ẩm ướt bằng ngón cái của mình. Chàng lướt những ngón tay trong nơi sâu thẳm ấy, và lần môi xuống gáy nàng.

Max chật vật làm quen với cảm giác ngây ngất kỳ lạ, như thể nàng rơi vào một thế giới khác vậy. Mới hôm qua, nàng còn sợ hãi và khó xử đến thế nào khi chàng chạm vào cơ mà. Mọi thứ thật quá vô thực.


Nhưng mà, sao nàng lại không chán ghét nó?

"Thả lỏng chút nữa..."

"Ôi, em đau..."

"Nghe ta. Cứ thế này khi ta vào, nàng sẽ không đau đâu."

Khi ta vào. Nàng sốc, tái mặt khi ngón tay chàng vẫn còn ra vào. Nàng khép chặt chân và hổn hển trên vai chàng. Nhưng chàng chỉ thì thầm đầy nhục dục, vẫn hôn thái dương, má nàng và mí mắt nàng không ngừng.

"Ta sẽ dạy nàng... Thả lỏng chút."

Nàng lắc đầu bối rồi và vô thức cào lên lưng chàng khi ngón tay chàng đẩy vào sâu hơn. Nàng thốt ra một tiếng rên nhỏ, mí mắt nhấp nháy.

"Em, em không được. Em không... biết..."

"Thở sâu nào, thở sâu... thả lỏng ra và kệ nó."


Nàng hít thở sâu theo lời chàng. Và thân thể nàng cuối cùng cũng chậm rãi thả lỏng. Chàng vẫn nhẹ nhàng khuấy động bên trong nàng, vẫn luôn hôn như mưa lên má và cổ vũ nàng.

"Chậm rãi thắt lại nào, cố hết sức."

Chàng ấn vào một nơi trên vách tường ấm áp và cọ xát như thể muốn nàng phải cảm nhận thật rõ ràng nơi ấy. Không kìm được, nàng cuộn mông và thắt lấy ngón tay chàng. Chàng lại cười vui vẻ.

"Ta phát điên mất. Không. Nàng giỏi lắm. Cố thư giãn nào... Đúng, như thế."

Nàng hổn hển thả lỏng, như chàng dạy dỗ, và khi chàng ra rồi lại vào, nàng cũng thắt chặt như thể không cho chàng đi.

"Ta sắp phát điên mất..."

Nàng chẳng thể nghe được lời chàng; cơ thể nàng vẫn vui thích lặp lại bài tập của chàng. Từng giây đi qua, luồng nhiệt nóng bỏng lại dâng lên trong nàng. Nó như đợt sóng chậm chạp, nhưng đánh vào bờ mạnh bạo. Chân Max run lên, lưng nàng uốn cong, và có cái gì đó lại bùng nổ lần nữa trong nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận