Đến lúc đó Max mới nhớ ra cả người nàng chỉ mặc độc một chiếc áo mỏng rộng. Nàng run lên, không phải vì lạnh, mà là vì ánh mắt nóng bỏng khóa chặt lấy nàng.
Hơi nâng hông, chàng cẩn thận rút tấm chăn và thả nó xuống sàn. Max vội vàng kéo áo xuống và chật vật che chân mình.
Chẳng ích gì, chàng chỉ đơn giản kéo nó lên và nắm lấy ngực nàng, không cho nàng gạt ra thêm nữa. Nàng thét lên the thé
"Suỵt!"
Cảm giác bàn tay thô ráp nóng rực chạm vào làn da mềm mại của nàng kỳ lạ và mãnh liệt không thể tả.
"Ah, ưm, ư..."
"Đừng kêu như vậy. Nàng chẳng lẽ không biết tên phu quân của nàng?"
Người đàn ông cọ mũi vào vào làn da tinh tế ở cổ nàng, nâng đầu nhìn nàng hơi bấy mãn. Max chỉ biết chớp mắt như một chú cú mèo.
Nàng run rẩy, và qua khóe mắt nàng thấy chàng đang cúi xuống. Rồi Riftan hôn nàng, làn môi mềm và nóng lạ kỳ; hoàn toàn trái ngược với những lời bạo ngược chàng thốt ra.
"Đừng ngượng ngùng. Dù nàng nói hôn nhân của chúng ta bất thường, nàng cũng không trốn được đâu. Nàng phải làm quen với ta thôi."
Một ngón tay cứng và ấm gạt tóc của nàng. Sự dịu hàng bất ngờ khiến nàng ngượng ngùng. Môi chàng cứ dán lên má nàng, thái dương và dái tai nàng. Cặp đùi nóng bỏng cọ xát hông nàng, và hơi thở nóng bỏng vờn vỡ cổ nàng.
Chàng nắm lấy chiếc áo, Max nhắm mắt lại. Nàng đã trải qua, và biết tiếp theo là gì. Hơn ai hết, nàng thấu hiểu nỗi đau ấy.
Chàng cảm nhận thân thể căng cứng của nàng, và hơi thở dài.
"Thả lỏng ra, nàng sẽ đau đấy."
"Ha, nhưng..."
"Đâu phải lần đầu." Người đàn ông hôn dần xuống, hơi chần chừ nói.
"...Không ư?"
Nàng nhìn vào mắt chàng, cười khổ. Max không dám từ chối. Dù sao đi nữa, Riftan đã từ chối làm con rể hoàng gia để giữ lời thề hôn nhân của chàng. Vậy nên, sao nàng có thể từ chối chồng nàng?
Lắc đầu, Max từ bỏ. Không mất thêm thì giờ, Riftan luồn sâu lưỡi vào miệng nàng, như thể chàng khát lắm, tận hưởng từng ngóc ngách. Nàng vô tình đặt tay lên ngực chàng, ngón tay co rúm vì tiếng đập mạnh dưới nó.
Đôi môi ẩm ướt rải con mưa hôn lên cằm nàng, chậm rãi xuống cổ, lưu luyến trên xương quai xanh của nàng. Hơi thở chàng đứt quãng và cảm giác ẩm ướt từ lưỡi chàng khiến tóc gáy nàng dựng lên.
"Giơ tay lên."
Nàng cứng ngắc giơ tay, và chàng lột chiếc áo qua đầu nàng. Làn hơi lạnh chích lên da nàng và Max ngượng ngùng che ngực—tự ôm chặt lấy mình. Để làm nàng dễ chịu hơn, Riftan hôn như mưa lên vai nàng.
"Ta sẽ... nhẹ nhàng nhất có thể."
Nàng run mắt nhìn chàng. Đôi mắt tham lam cũng khóa lấy nàng. Nàng nhìn theo hướng mắt chàng.
Bầu ngực tròn trịa, bụng bằng phẳng, cặp đùi trắng nõn, và nơi mềm mại êm ái nằm giữa chúng. Ngón tay chàng ve vuốt những đường cong càng khiến nàng nhạy cảm hơn. Chàng trêu đùa cắn lấy xương quai xanh và mút mát ngực nàng.
Max thở gấp. Cái lưỡi ướt át đang vẽ vòng trên da nàng. Cảm giác kỳ lạ từ cổ tới tai khiến nàng rùng mình.
"Chàng, chàng, đợi đã ..."
"Riftan," chàng nghiến răng.
Chàng mút đau ngữ nàng, như trừng phạt. Max hơi rít nhẹ. Chàng thả tay nàng ra và kéo chúng quấn lên cổ mình. Nhiệt độ từ cơ thể chàng và mái tóc mềm mại khiến nàng hơi xôn xao.
"Gọi tên ta, Riftan."
"Ôi, chàng, chàng ..."
"Gọi tên ta," chàng dịu dàng ra lệnh.
Giọng nàng vỡ vụn, "Ri... Riftan."
Nghe vậy, chàng càng kích động. Chàng hơi gầm gừ gì đó trong họng, rồi nâng đầu bạo liệt hôn nàng. Đôi cánh tay nóng bỏng, cơ bắp thắt lại như muốn bẻ gãy eo nàng.
Cơn khoái lại đầu tiên áp tới, nàng thở gấp và vô thức quấn lấy cổ chàng. Một nụ cười bừng nở trên môi ngàng.
"Phải rồi, cứ ôm ta chặt như vậy nhé."
Chàng say mê nụ cười đầu tiên của nàng, một tay ôm lấy đầu nàng và nồng nhiệt hôn nàng. Tay còn lại chàng nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới của cô và khéo léo luồn vào giữa hai chân nàng.
Nhận ra điều đó, Max vội vã khép hai chân lại, nhưng không ngăn nổi bàn tay chàng tìm tới nơi chàng khao khát.
Chàng cẩn thận di động những ngón tay. Cùng lúc đó, Max nao núng trước cảm giác bị xâm nhập không thể nhầm lẫn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...