Dưới Tán Cây Sồi

"Hả?"

"Lúc ta cởi ra đã lỡ tay xé rồi.".

"Ơ...ừm, vậy sao? Chàng, ừm, cởi á?" Max không nhịn được hỏi lại.

Câu hỏi có vè khiến chàng khó chịu. Chàng quay người đối diện nàng đang quấn chiếc chăn như tấm khiên, và quát lên.

"Thế ta phải làm sao? Nàng không thở được, tái xanh vì—cái đó. Ta cố tháo nút dây vì cái đồ nội y đó chật quá! Ta cố mãi nhưng không được, thế là ta xé nó luôn! Mẹ kiếp. Ai mà biết nó là kiểu kéo lên kéo xuống chứ!"

Mặt Maximilian đỏ như sắp bốc khói. Nàng cứng cả người, chàng đã thấy đồ lót của nàng—và cả da thịt dưới đó.

Bà vú ép nàng phải thắt thật chặt món lót đó. Bà nói đó là giữ gìn trinh tiết.

Max phải mặc thứ đồ kinh khủng đó, nhưng nàng không ngờ sẽ có người thấy nó. Khi nàng ôm mặt xấu hổ cực kỳ, Riftan hơi thở dài.

"Mai ta sẽ mua cho nàng cái mới, đừng vậy nữa. Hay nàng lại mặc của ta vậy?"


"A, không! Không sao..."

Max lắc đầu quầy quậy. Nàng sao dám mặc đồ lót của người khác, lại là đàn ông cơ chứ. Nhưng mặc áo của chàng thì hơi khó chịu. Riftan nhìn nàng cứ khuấy mãi bát súp.

"Nàng khuấy nhiều vậy? Ăn nhanh lên đi. Ăn thêm cả bánh nữa."

Nàng múc vài thìa đầy cho vào miệng. Nhưng rất nhanh nàng không muốn ăn nữa. Nàng không muốn ăn bánh, chỉ nuốt ít súp, và bỏ bát sang một bên.

"Gì vậy? Nàng ăn chưa đến lưng bát kìa," Riftan hỏi.

"Em không có khẩu vị, nên..."

"Đừng kén chọn. Về nhà mới ăn ngon được. Dù không vừa miệng, nàng cũng phải ăn mới đi được."

Max đỏ mặt nghe chàng nói như thể dỗ một đứa trẻ hư.

"Hay nàng cứ định kén chọn thế nữa suốt dọc đường?" Chàng khó chịu.

"Em...em sẽ ăn thêm..."

Nàng cố ăn thêm vài miếng, nhưng không ăn nổi nữa. Chàng hơi phật ý khi thấy nàng buông thia. Tuy nhiên, may là chàng không ép nữa, chỉ thở dài nhặt cái khay lên.

"Rồi nàng sẽ ốm bẹp thôi."

Chàng chậc lưỡi qua đi. Max nhún vai, hơi khó thích ứng với tính cách thất thường của chàng. Vừa tốt bụng cho nàng ăn uống, ngay sau đó đã giận dữ được.

'Mình nói mình làm sai nhiều vậy sao?' Có lẽ trong lòng chàng đã hối hận vì mang nàng theo rồi. 'Vậy sao chàng...'

Vài suy nghĩ tiêu cực thoáng qua. Max, nhìn vào mắt chàng, không chịu được buột miệng.


"Ừm, tại sao, ừm, sao chàng lại đưa em đi cùng?"

"Hả?"

Người đàn ông đang chuẩn bị đem khay đi chợt dừng bước và hỏi lại.

"Nàng nói gì vậy?"

"Ừm, em, uh, cưới em... Ha, ha, chàng muốn cưới em. À không, không phải... sao chàng lại đưa em đi cùng? Em—em không hiểu..."

Khuôn mặt chàng cứng lại. Nàng nuốt khan. Không biết do nàng lắp bắp hay do câu hỏi khó chịu. Dù ngập ngừng, nàng vẫn nói,

"Từ đầu... chúng ta, ừm, không... Chàng và em kết hôn, chàng quá tốt với em... cả hai chưa biết gì nhau... chuyện đó và... chàng, chàng đưa em theo, n-nhưng... chàng có muốn..."

"Đừng lảm nhảm nữa!"

Riftan đột nhiên gầm lên, phẫn nộ gườm nàng. Chàng bỏ khay và lao về giường.

"Nói thật đi! Nàng không muốn đi với ta chứ gì?!"

"Kh-không phải thế, ý em là...!"


"Không phải cái gì! Lâu đài của ta không bằng của cha nàng nhưng thừa sức cho nàng ở thoải mái! Mẹ nó chứ, ta không thiếu tiền. Nếu nàng lo không được sống nhung lụa nữa thì thôi đi!"

Nàng co rụt người như đứa trẻ bị mắng. Sao chàng lại cho rằng nàng sống vinh hoa trong nhà cha chứ? Nàng vội vàng khoa tay giải thích, như thể làm vậy sẽ dễ hiểu hơn.

"Không! Em không lo chuyện đó. Chỉ là... sao, s-ao chàng lại mang em theo? Em không hiểu..."

"Dĩ nhiên là do nàng là vợ ta! Chúng ta kết hôn là thật, nhà thờ đã chứng rồi! Đương nhiên ta phải đưa nàng về nhà ta chứ! Nàng mà còn sống ở nhà nàng mới là sai!"

"A, nhưng... em nghĩ chàng muốn ly hôn..."

"...Gì cơ?"

Hai tay chàng tóm chặt vai nàng. Max tái mặt như con chuột bị rắn nhắm trúng. Cơn thịnh nộ của chàng bóp nghẹt nàng. Có lẽ chàng sẽ đánh nàng, vì hết kiên nhẫn với đứa lắp bắp như nàng rồi. Nàng sợ hãi nhắm mắt, lúc Công tước Croix đánh nàng cũng thế.

Nhưng nàng chờ mãi cũng không thấy đau. Khi nàng hé mắt, đôi đồng tử đen thẳm vẫn liếc trừng trừng nàng. Bàn tay chàng trên vai nàng hơi run rẩy, hình như chàng đang cố kìm nén.

"Ly hôn? Nàng muốn ly hôn với ta?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận