Dưới Tán Cây Sồi

Từ lúc nào đấy, sự tồn tại của con gái lớn Maximilian, với ông ta đã là cái gai trong mắt.

Trong xã hội thượng lưu, rất nhiều gia tộc không muốn giao lưu với kẻ bị nguyền. Một vài người còn không muốn đến gần bất cứ ai trong gia tộc Croix, sợ rằng nếu ở gần quá cũng sẽ bị nguyền rủa theo. Thực tế, những người đàn ông đủ điều kiện cũng từ chối lấy Rosetta, cho rằng con nàng ta sinh ra cũng sẽ mắc tật.

Chuyện này càng khiến công tước tức điên—và sự oán hận khôn lường.

Ông ta còn cho rằng mình sẽ chết trong tuyệt vọng! Lần đầu tiên trong đời, ông ta bị đánh bại. Lần đầu tiên trong đời, ông ta có đứa con gái chỉ giỏi mang lại hổ thẹn và thất vọng về cho gia tộc.

Khi đứa trẻ trở thành thiếu nữ, cơn giận của ông ta càng ngút trời. Và ông ta trút sự tức giận đó lên nàng không thương tiếc.

Đánh nàng tới khi da thịt sưng tấy để dạy dỗ, sỉ nhục nàng trước mặt người khác vì để vương cháo, Công tước không bao giờ bỏ qua kể cả lỗi nhỏ nhất.

Sự khiếm khuyết của nàng là sự khiếm khuyết của toàn gia tộc. Bọn họ phải cẩn thận gấp nhiều lần và làm mọi cách để nâng cao danh tiếng. Tất cả đó đều trở thành lỗi của Maximilian non nớt. Và cha nàng biện minh cho các hành động của mình bằng cái niềm tin đó.

Nàng là khuyết điểm không thể sửa chữa. Sự tồn tại của nàng, chính là sai lầm. Ai cũng tin rằng không có nàng gia tộc sẽ tốt hơn nhiều—rằng vốn dĩ nàng không nên được sinh ra.

Maximilian lớn lên bằng những lời như vậy.


Một chướng vật nói lắp trong gia tộc.

Một nỗi ô nhục.

Một đứa con gái ngu ngốc tồi tàn.

Một con chuột nhát chết.

Cha nàng không bao giờ gọi tên nàng. Dưới đòn roi và cái nhìn khinh bỉ của ông ta, tính cách nàng bị đập tan. Cam chịu trong lòng, nàng khuất phục trước những phán xét dồn dập về phía mình, và từ từ trở thành Maximilian mà không ai muốn.

"Max! Tỉnh lại!"

Nàng mở mắt do bị lắc lư—một bàn tay mạnh mẽ lắc vai nàng. Đôi mắt đen của Riftan nhìn chằm chằm vào nàng. Nàng trống rỗng nhìn lại, không hiểu chuyện gì. Nhưng khi chàng vén tóc trước trán cho nàng, Max lập tức tỉnh táo lại. Hành động thân mật kéo nàng ra khỏi sự sững sờ.

Nàng nhanh chóng đứng lên và nhìn quanh.

"Đây là...?"

"Đây là nhà nghỉ. Nhớ khi chúng ta bị quái vật tấn công trong xe ngựa chứ? Nàng ngất đi. Khi nàng bất tỉnh, chúng ta băng qua rừng vào trong một làng gần đó." Chàng vừa trả lời vừa nhét một cái gối lớn vào sau lưng nàng để nàng ngồi cho thoải mái.

Nàng dựa sâu vào gối và nhìn chàng rất khó hiểu. Hắn rót nước vào bát.

"Uống đi. Nàng cứ ra mồ hôi. Nàng phải bổ sung thêm nước."

Khi Max sững sờ nhìn bát nước, chàng cau mày nôn nóng.

"Nàng cho rằng ta hạ độc vào nước ư? Đừng buồn cười thế. Uống nhanh đi!"


Nàng đón lấy bát ngay và uống lấy. Dạ dày nàng hơi xôn xao khi nước ấm chảy xuống. Người đàn ông nhướng mắt rồi hơi cau mày đặt bát xuống.

"Nàng có khó chịu không?"

"A, không..."

"Nếu đau cứ nói với ta. Ta sẽ gọi y sĩ."

"Không. Em ổn."

Chàng đem bát nước đi. Khi chàng không còn chắn trước, nàng mới nhìn được khắp phòng; cơ thể chàng không còn che nó đi nữa.

Đó là một căn phòng tồi tàn. Tường và sàn bằng gỗ, và thứ duy nhất trong căn phòng khá lớn ấy là một chiếc giường, một cái bàn, và vài cái ghế ọp ẹp. Nàng cẩn thận nhìn trần nhà xem có nhện không. Trên đó còn có vài chiếc mạng nhện ánh trắng.

May mà giường sạch sẽ. Max ngửi chiếc chăn mềm hơi có mùi mốc, và nàng cau mày. Có chút kỳ lạ. Nàng trượt tay vào trông chăn.

Nàng sờ thấy đôi chân trần của mình. Lúc đó nàng mới nhận ra mình đang mặc áo rộng của đàn ông. Nàng còn không mặc nội y.

"Đây là, đồ... đồ của em..."


Riftan, người đang chăm chú xếp khăn, lại cầm cái bát nước, nhìn nàng ngay và tỉnh bơ trả lời. Chàng thấy chuyện này chẳng có gì.

"Ta cởi ra rồi. Nàng ói và đồ bị bẩn. Áo nàng mặc là của ta. Vì vội nên ta không kịp lấy lại đồ của nàng, nên ta mặc tạm cho nàng đồ của ta."

Nàng bĩu môi như chú cá chép; không biết nên chết lặng hay sốc khi biết chàng cởi đồ nàng lúc nàng bất tỉnh.

"Nàng ngủ cả ngày rồi chưa ăn gì. Ta sẽ đi lấy cho nàng."

Khi chàng ra ngoài với vẻ nghiêm túc, Max vội vàng lục lọi tìm nội y. Chẳng có gì trong phòng trông như va li của nàng. Chỉ có bộ giáp chàng cởi ra tiện tay bỏ bên giường.

Khi nàng cố sức tìm đồ có thể mặc, tấm chăn tuột khỏi nàng, lộ ra một phần thân thể. Đúng lúc đó, cánh cửa cọt kẹt và Riftan thò đầu vào kiểm tra nàng. Như con nai bị ánh đèn làm lóa, nàng cứng người trợn mắt nhìn chàng, và nhanh chóng túm chặt tấm chăn, lần nữa quấn nó lên người.

"Nàng giấu diếm vô ích. Khi ta lau người cho nàng đã thấy hết rồi."

"Chàng... tự lau cho em?!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận