Dưới Tán Cây Sồi

Maximilian Calypse hoảng hốt đi lại trong phòng vẽ.

Nàng căng thẳng đến nỗi chẳng hề nhận ra nàng đã vô thức cắn móng tay cho đến khi ngài Công tước Croix bước vào. Khi nàng nghe tiếng cây gậy dộng xuống sàn, Max vội vàng giấu nhẹm bàn tay về sau lưng.

"Ta đã cảnh báo mi về thói quen bẩn thỉu đó bao nhiêu lần rồi?"

"Con, con xin lỗi..."

Max cúi gằm nghe những lời nhiếc móc lạnh lẽo của cha. Công tước chặc lưỡi đầy khinh bỉ.

"Đừng làm ta thêm xấu mặt nữa. Mi không hề xứng được sinh ra làm con ta. Ta sẽ không tha thứ cho bất kỳ bẽ bàng nào mi đem đến cho gia tộc vì cái thói dị hợm đó đâu."

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng Max. Nàng run rẩy sợ hãi và khó nhọc mở miệng.


"Con sẽ làm mọi thứ cha nói, thưa cha. Con sẽ... chàng, ngay, ngay khi chàng đến..."

Chẳng cần nhìn, Max cũng đoán được vẻ mặt của cha. Khi nàng cất lời, cha luôn ném cho nàng một cái nhìn ghê tởm. Max thu hết bình tĩnh để tiếp.

"Thưa cha, con sẽ, con sẽ cố. Cuộc, cuộc hôn nhân này, con..."

"Câm miệng!"

Công tước dằn mạnh cây gậy.

"Chỉ hôm nay thôi... cũng không nổi. Mi không thể yên thân vài tiếng được thôi hả? Thằng đàn ông nào trên đời lại muốn một con vợ lắp bắp như ngựa như mi đây!"

"C-con..."

"Riftan Calypse đã không còn là đứa hiệp sĩ quèn nữa rồi! Hắn giờ đã là tay kiếm mạnh nhất lục địa, là 'Chiến binh Sét' đánh bại Xích Long! Nếu hắn muốn, nhà thờ chẳng lẽ dám không cho hắn ly hôn mi sao?"

Chỉ mới nghĩ tới đó, ông ta đã thở dốc, khuôn mặt nhăn nhúm dữ tợn.

"Vì danh dự nhà Croix ta không cho phép mi bị một hiệp sĩ ly hôn! Đừng biến cả gia tộc thành trò cười vì đứa con gái ngu xuẩn là mi."

Nàng cắn môi. Lời phản bác đó không phải là lỗi của con uất nghẹn trong họng. Nàng chưa bao giờ muốn kết hôn với Riftan Calypse và nàng biết chàng cũng vậy. Chẳng phải chính Công tước là kẻ giật dây cuộc hôn nhân chẳng ai đoái hoài này sao?


Không cần biết ông ta có đọc được suy nghĩ phản nghịch này không, ông ta vẫn lạnh băng.

"Giá mà mi xinh đẹp bằng nửa Rosetta...Không, chỉ cần mi được một nửa bình thường như người ta, ta đã không phải lạy lục hắn thế này!"

Khi nàng nhớ đến người em cùng cha khác mẹ, trang tuyệt sắc được ví với đóa hoa hồng, những câu chữ trong lòng nàng rã ra thành cát bụi. Liếc xéo đến khuôn mặt nhợt nhạt tàn tạ của nàng, Công tước tiếp lời không thương tiếc.

"Dù cho Vua Ruben muốn hắn thành con rể, dù lũ người đó có phản đối, hắn cũng sẽ ổn! Tất cả là do mi không quyến rũ nổi hắn!"

"N-nhưng...ch-chàng, trong lễ cưới, ng-ngày tiếp theo chàng đã đi rồi..."

Nàng muốn nói đâu phải do không giành được chàng mà là do nàng còn chẳng có cơ hội nói chuyện tử tế với chàng tới một lần. Trước khi lời nói được thoát ra, cây gậy đã vung lên đánh Max bạt sang một bên, và nàng gập người thở hắt. Cơn đau thấu xương khiến nàng không cả thét lên nổi.

"Mi còn dám bao biện ư? Chỉ cần nghĩ tới cái thói bẩn thỉu của mi ta đã lợm giọng!"

Nàng sợ hãi gật đầu trong nỗi sợ cơn đau sẽ còn tiếp diễn. Công tước bặm chặt môi như thể muốn hắt thêm thuốc độc lên người nàng, nhưng đã thu lại sau một tiếng gõ cửa. Giọng nói trống rỗng của người hầu gái vang lên.


"Thưa chủ nhân, Đoàn Hiệp sĩ Remdragon đã đến."

"Đưa hắn đến phòng vẽ!"

Max kinh hoàng nhìn cha mình. Ông ta nghiến răng đe dọa.

"Nói rõ với Calypse rằng mi không ly hôn! Ta nhắc lại, nếu mi sỉ nhục gia tộc, mi sẽ trả giá đắt!"

Ông ta bỏ đi, Max chỉ còn một mình. Nàng khổ sở đứng dậy dựa vào cửa sổ, nín thở chờ cơn đau qua đi.

Nắng thu đâm nhói đôi mắt nàng. Nhưng nàng vấn cố nuốt đi dòng lệ. Khóc lóc đâu có được gì. Nàng khóc lóc chỉ làm chính nàng càng thêm bi thảm thôi.

Max nắm chặt hai bàn tay run rẩy. Phải ngẩng cao đầu. Trong xã hội này, ly hôn, với phụ nữ, đồng nghĩa với án tử. Không chỉ là chuyện bị cười nhạo, nó còn là cả một vết nhơ với gia tộc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận