Được Voi Đòi Tiên

Khi vào trong trường quay ghi hình để chuẩn bị, Thẩm Thiên Tranh vẫn còn đang suy nghĩ những lời nói lúc đó của Tần Tắc Sùng có ý gì…
 
Chú chó Golden Retriever đó đã lớn như vậy rồi, sao có thể chưa có tên được?
 
Chẳng lẽ vì Tần Tắc Sùng muốn dụ dỗ cô nên đã xoá tên hiện tại của chú chó ấy đi?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sắc mặt Thẩm Thiên Tranh trở nên kỳ quái.
 
Tiểu Trà đến gần chỉnh lại cổ áo đằng sau giúp cô rồi nhỏ giọng nói: "Cô Thẩm, hình như sáng nay cô có gì đó khác với mọi ngày." 
 
Thẩm Thiên Tranh nhìn nhân viên công tác ở đằng sau máy quay, đôi môi hơi mấp máy, lời nói ra lại vô cùng rõ ràng.
 
"Tiểu Trà này, nếu một người nói với cô rằng chó người đó nuôi không có tên, muốn cô đặt tên cho nó, vậy nghĩa là sao?"
 
Tiểu Trà nói: "Sao có thể không có tên được chứ, bạn cùng phòng của tôi có nuôi mèo, mèo còn chưa được mang về nhà đã được đặt cho bảy tám cái tên rồi. Trừ trường hợp người mà cô nói không thích chó, nhưng mà không thích chó thì chắc sẽ không nuôi đâu, vì vậy khả năng cao là để theo đuổi người khác."
 
Theo đuổi?
 
Cô cũng đã kết hôn với Tần Tắc Sùng rồi mà.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Thiên Tranh thầm nghĩ, có thể đây là Tần Tắc Sùng đang tự cho mình một bậc thang để đi xuống, dù sao bề ngoài hai người cũng vẫn là một cặp vợ chồng.
 
Những vướng mắc sâu trong lòng giờ lại thành ra vô nghĩa.
 
Được rồi, cô tha thứ cho Tần Tắc Sùng, tối nay cô còn muốn ngồi trên xe của anh về nhà nữa.
 
Sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc tốt đẹp, Thẩm Thiên Tranh về văn phòng ngủ bù.
 
Hai giờ chiều, tất cả các “thần hoa” đều phải đến trường quay do Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc sắp xếp để trang điểm và hoá trang, sau đó chụp poster chính thức để tuyên truyền quảng cáo.
 
Trường quay là một nơi nổi tiếng trong giới giải trí.
 
Nhờ Lạc Hân nên Thẩm Thiên Tranh mới biết đến chỗ này, cô ấy là người mẫu, cô ấy đã chụp ở đây được vô số quảng cáo cho các thương hiệu và lên các trang bìa của các tạp chí nổi tiếng.
 
Mười hai người đến vào các thời điểm khác nhau, cô đến sớm nhất nên là người đầu tiên. Nhân viên công tác ở đây thấy cô đến thì đã sững sờ một hồi lâu, họ sắp xếp cho cô vào phòng trang điểm thứ hai.
 
"Hai phòng trang điểm đầu tiên có cửa sổ."
 
"Phòng thứ nhất là của ai? Triển Minh Nguyệt à?"

 
"Đúng vậy, phòng đó đã được sắp xếp cho cô Triển."
 
Thẩm Thiên Tranh nhíu mày rồi nhìn đi chỗ khác.
 
Phòng trang điểm của cô trông cũng tạm ổn, rộng rãi và sạch sẽ ngoài sức tưởng tượng.
 
Mặc dù cô có xuất thân cao quý, nhưng thật ra cô không có chống lưng đằng sau lớn như vậy. Trước đây khi còn ở Nam Kinh, thậm chí có rất nhiều người không biết về gia cảnh của cô.
 
Cô có thể đi đến những nhà hàng có giá tiền cao chót vót, cô cũng có thể đến những hàng ăn có ruồi bay tán loạn cùng đồng nghiệp của mình.
 
Tiểu Trà phụ trách việc liên hệ với bên nhân viên công tác, cô ấy nhìn vào lịch trình: "Cô Thẩm, chúng ta đi thay quần áo trước nhé? Sau đó đi trang điểm làm tóc sau."
 
Phòng thay đồ nằm ở một chỗ khác, vì là sự kiện quốc gia cho nên các “thần hoa” đều phải mặc Hán phục đắt tiền hoặc trang phục lấy cảm hứng từ Hán phục.
 
Thẩm Thiên Tranh đóng vai Hoa Đào Tử phu nhân, cô mặc một chiếc váy Myrobalan* với hai màu hồng và trắng làm chủ đạo, bên ngoài là tay áo màu hồng có thể thay đổi màu sắc khiến cô có thêm khí chất thần tiên bay bổng, đường thêu vô cùng tinh xảo, sợi dây màu xanh nhạt thắt lại càng làm nổi bật thêm vòng eo thon thả có thể bao trọn trong một vòng tay.
 
*Váy Myrobalan: là một loại váy thắt eo có nguồn gốc từ thời nhà Đường, khiến eo trông thon gọn và lộ rõ ngực hơn. 
 
Bên trong tấm gương hiện lên hình ảnh một người đẹp có làn da trắng nõn, như hoa đào đẫm sương trông cực kì quyến rũ, hấp dẫn, mái tóc đen như mực chưa được tạo kiểu xõa ra sau lưng, trông có vẻ lười biếng như vừa mới tỉnh dậy.
 
Tiểu Trà say mê ngắm nhìn: "Người nào chọn cô đúng là có mắt thẩm mỹ rất tốt đấy, cô Thẩm, bây giờ cô chính là thần hoa hạ phàm xuống dưới trần thế này."
 
Thẩm Thiên Tranh cong môi cười: "Đúng là chỉ biết nói ngọt thôi."
 

 
Hai người cùng quay về phòng trang điểm, lúc đi qua hành lang, các nhân viên đang làm việc bất kể là nam hay nữ, ai cũng ngoảnh đầu nhìn đi nhìn lại.
 
"Kia là người nổi tiếng nào vậy?"
 
"Tại sao trước đây tôi chưa từng thấy?"
 
"Đó là Thẩm Thiên Tranh của Đài truyền hình Bắc Kinh, mấy ngày trước từng lên hot search, ảnh và video đúng là đẹp đến ngây người."
 
"Xin để cho tôi được hầu hạ tiên nữ." Tiểu Trà nói rồi ân cần định đẩy cửa vào.
 
Tuy nhiên cánh cửa lại được mở ra từ bên trong.
 
"Bây giờ đúng lúc nên thử quần áo rồi." Một người đàn ông mặt tròn thấp bé đứng ở bên trong đang quay đầu nói chuyện với người bên cạnh.

 
Cậu ấy quay đầu nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa, ánh mắt trở nên ngơ ngắc.
 
Tiểu Trà: "Anh là ai? Tại sao lại ở trong phòng trang điểm của chúng tôi?"
 
Dáng người của Thẩm Thiên Tranh trông có vẻ còn cao hơn cậu ấy, đôi mắt xinh đẹp nhìn thoáng qua, vậy mà lại bắt gặp một gương mặt quen thuộc, chính là Dương Nhụy Sở đang hot gần đây.
 
"... Đây là phòng trang điểm của chúng tôi." Người đàn ông mặt tròn đỏ mặt nói.
 
Tiểu Trà chống nạnh: "Anh nói linh tinh, chúng tôi đến đây trước." 
 
Người đàn ông mặt tròn khó xử, trước khi quay đầu lại còn không kiềm được mà nhìn thoáng qua Thẩm Thiên Trang đang lạnh nhạt đứng đó: "Chị Nhụy Sở, chị xem…"
 
"Lúc chúng tôi tới, trong đây không có ai." Dương Nhụy Sở quay người đi về phía này, nhìn về phía Tiểu Trà: "Chắc hẳn là cô nhớ nhầm rồi."
 
Khoé môi Thẩm Thiên Tranh nhếch lên: "Tôi không dám đồng ý bừa với câu này của cô, trí nhớ của người dẫn chương trình không kém như vậy đâu."
 
Tiểu Trà cảm động, ước mơ cả đời của cô ấy là trở thành một người dẫn chương trình tài năng, cô Thẩm lại đứng ra giải thích thay cho cô ấy, những lời nói ấy đã chạm đến trái tim của cô ấy.
  
"Túi của tôi để hết ở bên trong rồi…"
 
Dương Nhụy Sở ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thiên Tranh.
 
Bộ phim mới nhất của cô ấy vừa được lên sóng, vì vậy cô ấy bận đến mức chỉ lướt qua các hot search, cô ấy cũng nghe được những lời bàn tán của nhóm trợ lý phía dưới, có một người dẫn chương trình đã buộc người hâm mộ phải xin lỗi.
 
Lúc đầu Dương Nhụy Sở cũng không có thiện cảm, bây giờ thấy được dáng người của cô đẹp mắt như vậy, hai mắt cô ấy sáng lên: "Cô Thẩm, vừa rồi tôi cũng dùng phòng này rồi, chuyển đi chuyển lại rất phiền phức, đã lỡ nhầm rồi thì cứ tiếp tục nhầm luôn đi được không?"
 
Ai bảo Thẩm Thiên Tranh lại xinh đẹp như vậy chứ.
 
"Thật sự không được đâu, vậy còn tôi…"
 
Thẩm Thiên Tranh cũng không ngờ thái độ của Dương Nhuỵ Sở lại tốt đến vậy.
 
Ngày càng có nhiều người đến xung quanh hơn.
 
"Cô Thẩm làm gì mà lại hung hăng như vậy?" Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên cách đó không xa: "Hôm nay có nhiều người ở đây, nhầm lẫn một chút cũng là chuyện bình thường, Nhụy Sở vốn tưởng rằng sẽ không có ai vào phòng này."
 
Chẳng biết Triển Minh Nguyệt đến trường quay từ bao giờ, cô ta đang mỉm cười dịu dàng, bị một số người vây quanh ở hành lang.
 

Thẩm Thiên Tranh cười nhạt: "Nếu cô Triển đã nói như vậy."
 
"Tôi sẽ đổi phòng trang điểm khác." Cô quay sang nói với Tiểu Trà: "Phòng thứ nhất cũng không có ai dùng, tôi dùng cũng không có vấn đề gì, đi thôi."
 
Tiểu Trà lập tức chen vào bên cạnh người đàn ông mặt tròn và Dương Nhụy Sở, lấy túi của mình ở góc phòng vắng vẻ ra rồi bước vào phòng trang điểm thứ nhất.
 
Gương mặt chị Tô biến sắc: "Phòng này là của Minh Nguyệt mà."
 
Cô ta nghĩ nói như vậy sẽ khiến cho người đang đi kia dừng lại.
 
Không ngờ rằng sau khi Thẩm Thiên Tranh đi vào rồi mới quay đầu ra nhìn bọn họ: "Lại làm sao nữa, tôi thấy không có ai vào, vì vậy bây giờ phòng này là của tôi.
 
Gậy ông đập lưng ông, những lý lẽ mà cô ta dùng, giờ trả lại cho cô ta.
 
Không biết ai mới là người khiến đối phương phải kinh tởm đâu.
 
Triển Minh Nguyệt vừa mới đến, đương nhiên là cô ta chưa kịp đi vào, nghe cô nói như thế, thiếu chút nữa cô ta đã không duy trì được hình tượng của mình: "Thẩm Thiên Tranh, cô cố ý…"
 
"Sao cô Triển lại hung hăng như vậy." Thẩm Thiên Tranh cười nhạt một tiếng, đôi môi đỏ khẽ nói: "Tiểu Trà, đóng cửa vào."
 
"Ôi!"
 
Nhân viên công tác và nhóm trợ lý của một số người nổi tiếng đều trợn mắt há mồm.
 
Dương Nhụy Sở cũng đứng sững sờ tại chỗ, không biết tại sao mọi chuyện lại phát triển đến mức này.
 
Triển Minh Nguyệt tựa vào vai người quản lý của mình, khẽ thở hổn hển rồi nhíu mày lại.
 
Chị Tô - người quản lý của cô ta, nhẹ nhàng xoa vào ngực cô ta rồi nhìn về phía Dương Nhụy Sở: "Cô Dương, cơ thể Minh Nguyệt của chúng tôi yếu đuối, phòng trang điểm có cửa sổ sẽ tốt cho cô ấy hơn, cô có thể đổi cho cô ấy không?"
 
Dương Nhụy Sở nhìn xung quanh thấy có người như vậy, vừa rồi Triển Minh Nguyệt còn thay mình nói chuyện, chắc chắn mình không thể từ chối được, nói không chừng chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ bị người hâm mộ của Triển Minh Nguyệt mắng.
  
Cô ấy chỉ có thể đồng ý đổi phòng, nhìn Triển Minh Nguyệt đi vào, Dương Nhụy Sở cũng đi vào một phòng trang điểm không có cửa sổ rồi ngả người nằm lên trên mặt bàn.
 
Lúc đầu Thẩm Thiên Tranh cũng không nói gì, nói không chừng hai người còn có thể chuyển thù thành bạn, sau đó có thể thêm WeChat…
 
Triển Minh Nguyệt lại cứ muốn giúp đỡ hết lần này đến lần khác, là trở ngại thì đúng hơn, nào có hỗ trợ được gì, ngược lại còn bị chiếm mất phòng.
 
So với Thẩm Thiên Tranh nói chuyện rất có lý, bây giờ cô ấy càng ghét Triển Minh Nguyệt hơn.
 
Bảo sao Thẩm Thiên Tranh lại nói chuyện với Triển Minh Nguyệt như vậy, trong đầu Dương Nhụy Sở bất chợt nảy ra ý nghĩ này, cảm giác như cô ấy đã phát hiện ra điều gì đó.
 

 
Tiểu Trà dán tai vào cửa nghe ngóng, cửa phòng trang điểm này là loại bình thường không có cách âm, vì vậy cô ấy có thể nghe được âm thanh bên ngoài một cách rõ ràng.
 
"Triển Minh Nguyệt đi vào phòng bên cạnh rồi." Cô ấy quay trở lại bàn trang điểm: "Lúc nãy còn nói giúp cho Dương Nhụy Sở, vừa quay đầu đã chiếm phòng của người ta rồi."

 
Thẩm Thiên Tranh đang cầm một cây trâm để quan sát, thuận miệng nói: "Cô ta hành động theo quán tính."
 
Lúc này Tiểu Trà đã hiểu rõ.
   
Sau khi stylist đi vào, đương nhiên là cô ấy biết chuyện có tranh chấp ở phòng trang điểm, cô ấy không dám đắc tội với Triển Minh Nguyệt, vì vậy cô ấy cũng không dám nhiều lời.
 
Vì phải đóng vai thần hoa đào nên đuôi mắt của Thẩm Thiên Tranh được vẽ một bông hoa đào đang nở rộ.
 
Tiểu Trà ngạc nhiên không thôi, dùng điện thoại chụp lại rồi cho cô xem.
 
"Cô Thẩm, góc nghiêng của cô kết hợp với đoá hoa này đúng là tuyệt đẹp."
  
"Kỹ thuật không tệ." Thẩm Thiên Tranh vô cùng hài lòng, tự thưởng thức vẻ đẹp của mình hồi lâu rồi đăng lên Weibo, coi như một mẩu chuyện nhỏ.
 
Weibo của cô không có nhiều người theo dõi, dù sao đây cũng là tài khoản cá nhân chưa bao giờ công khai, trước đây cô hay đăng những tấm ảnh đồ ăn ngon và cảnh đẹp lên, vì vậy cô hay được người cùng thành phố hoặc người ở Nam Kinh chú ý đến.
 
Thẩm Thiên Tranh cũng không để ý đến những người khen mình.
 

 
"Anh hai, hôm nay em tìm anh là vì có chuyện nghiêm túc muốn nói, vậy mà anh lại nghịch điện thoại trước mặt em, đúng là không cho em tí mặt mũi nào mà."
 
Tuy Lạc Địch phẫn nộ nhưng cậu ấy cũng chỉ dám nhỏ giọng tố cáo.
 
Tần Tắc Sùng ậm ừ đáp lại, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên trên màn hình.
 
Sau đó anh bấm vào xem hình ảnh.
 
Tuy trang điểm có phần đậm hơn khác hẳn so với trước đây nhưng trông Thẩm Thiên Tranh thế này đúng là sức hút đạt đến mức tối đa, đuôi mắt đỏ rực, giống như được vẽ một bông hoa đào, chỉ nhìn mỗi góc nghiêng thôi cũng thấy đẹp đến nao lòng người.
 
Anh bấm thích rồi lưu ảnh lại.
 
Lạc Định không thể chịu nổi việc anh hai không quan tâm đến mình như vậy, từ xa nhìn thấy động tác của Tần Tắc Sùng… Anh đang tìm người đẹp cùng thành phố, còn ấn thích rồi lưu ảnh lại!
 
Cậu ấy vô cùng ngạc nhiên.
 
Không thể tin được, anh hai của cậu ấy không chỉ hai lòng mà còn là người có ba trái tim dành cho những cô gái khác nhau!
 
"Anh hai!"
 
Tần Tắc Sùng tắt điện thoại đi, đôi mắt đào hoa khẽ cong lên, cuối cùng cũng chịu đáp lại cậu ấy: "Ừ, em muốn nói chuyện gì nào?"
 
Lạc Địch vô cùng kích động: "Anh đúng là một kẻ lăng nhăng mà!"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận