Được Voi Đòi Tiên

Thành thật mà nói, Thẩm Thiên Tranh hiểu rõ ý tứ trong lời nói đó của Tần Tắc Sùng, đồng thời cô cũng muốn xem thử anh ra trận chiến đấu như thế nào khi đang bị bệnh như thế này.
 
Tuy nhiên cách làm của anh khác hoàn toàn so với những gì trong tưởng tượng của cô.
 
Bàn tay của Thẩm Thiên Tranh chạm vào mái tóc đen của Tần Tắc Sùng, mái tóc ấy của anh mềm mại như lông tơ, chất tóc của anh rất đẹp, từng sợi luồn qua kẽ tay cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô không nghe thấy tiếng nói chuyện của Tần Tắc Sùng, có lẽ anh không nói gì. Âm thanh tiếng vải ma sát với nhau kết hợp với tiếng mái tóc dài bị vò rối tung trên gối truyền vào tai.
 
Những lời mà Tần Tắc Sùng nói cách đây không lâu quả thật không sai chút nào, anh không cần phải nói gì cả, chỉ cần hành động thôi cũng đã có thể khiến mọi thứ rối tung lên, giống như việc ném một cục đá vào trong một hồ nước tĩnh lặng vậy, anh thật sự đã khuấy động được hồ nước ấy.
 
Người phải mở miệng lại chính là cô.
 
Giọng điệu trong trẻo ngày trước đã biến thành những tiếng rên nhẹ.
 
Thẩm Thiên Tranh cong đầu gối lại theo bản năng, cô ngẩng mặt lên, trán chạm vào cằm của Tần Tắc Sùng, những sợi râu cứng rắn trên cằm anh làm cô dần tỉnh táo lại.
  
Khung cảnh hiện ra trong tầm mắt cô giống như một tác phẩm của hoạ sĩ Monet vậy, từng đợt sóng gợn lăn tăn không rõ ràng.
 
Những bông hoa súng đang yên giấc nồng trên mặt nước nhưng vẫn khẽ đung đưa, sắc vàng của nhụy hoa giống như pháo hoa đang nổ tung, rực rỡ đến mức chói mắt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhiệt độ ở ngoại ô Bắc Kinh thấp hơn so với trong nội thành, trong sân trồng một vài cây anh đào, gió đêm thổi mạnh khiến những cánh hoa rơi khắp mặt đất.
 
Phòng ngủ trên tầng hai vô cùng ấm áp và thoải mái, ánh trăng sáng rực xuyên qua rèm cửa rồi chiếu rọi trên sàn nhà, kéo dài đến tận cuối giường.
 
Giờ phút này, Thẩm Thiên Tranh giống như những cánh hoa anh đào sắp rụng trên cành cây ở ngoài sân kia vậy.
 
Cô ngây người trong chốc lát rồi mới mở mắt ra một lần nữa để nhìn người đàn ông bên cạnh, áo ngủ của anh bị cô cọ đến mức khẽ mở ra, cổ áo xộc xệch lộ ra lồng ngực với đường cong mê người.
 
Nhìn lên một chút nữa chính là hình ảnh anh đang chống một tay lên đầu nhìn cô, nụ cười cùng ánh mắt đào hoa kia đều ẩn chứa vài phần trêu chọc, dường như anh đang cảm thấy buồn cười về cuộc đối thoại lúc trước.
 
Ngoại trừ điểm đó ra thì anh cũng không có gì khác thường.
  
Đương nhiên là Thẩm Thiên Tranh cũng mặc áo choàng tắm đàng hoàng, tuy nhiên giờ đây phần bên dưới đã bị vén lên.
 
Thẩm Thiên Tranh chớp mắt hai lần, ánh mắt chậm rãi dừng lại trên môi anh, dù sao thì anh cũng làm cho mình vui vẻ, cũng nên ngọt ngào với anh một chút.

 
Đương nhiên cũng là vì không khí mập mờ này nữa.
 
Cô khẽ ngẩng cằm lên muốn hôn anh.
 
Người đàn ông hơi do dự một lúc rồi né tránh, nụ hôn đó lệch hướng chạm vào mặt anh.
 
Anh có ý gì chứ?
 
Thẩm Thiên Tranh tỉnh táo ngay lập tức!
 
Cảm nhận được ánh mắt bất chợt trở nên sắc bén của người đẹp đang nằm bên cạnh, Tần Tắc Sùng mím môi, nói ngắn gọn hai chữ: "Lây bệnh."
 
Mặc dù bây giờ chưa thấy anh có dấu hiệu của bệnh cảm cúm, nhưng cũng có thể đang trong giai đoạn ủ bệnh, dù có là một phần chục nghìn phần trăm khả năng sẽ xảy ra thì anh cũng không chấp nhận.
 
Hơn nữa cô còn phải dẫn chương trình nữa.
 
Hiếm lắm cô mới chủ động một lần, vậy mà anh lại bỏ lỡ.
 
"..."
 
Nghe thử những lời này của anh đi, có ai tin được không?
 
Thẩm Thiên Tranh cảm thấy xấu hổ không thể diễn tả thành lời, cô lật người rồi quấn chăn lại.
 
Sau này đừng hòng mà cô thân mật với anh nữa. Quả nhiên mối quan hệ vợ chồng này đúng là không có một chút ngọt ngào nào hết, cứ làm ra vẻ như một cặp vợ chồng gương mẫu, hoá ra tất cả đều là giả dối.
 
Trong suy nghĩ của Thẩm Thiên Tranh, hôn khác với những hành động khác, hành động này thể hiện cô không từ chối sự động chạm của đối phương.
  
Tần Tắc Sùng thường xuyên chủ động hôn cô, ngược lại cô chưa bao giờ làm điều đó.
 
Vậy mà đêm nay Tần Tắc Sùng lại từ chối cô.
 
Bản thân Thẩm Thiên Tranh cũng cảm thấy mệt mỏi, sau khi suy nghĩ linh tinh một hồi đã chìm vào giấc ngủ, không thèm để ý đến người đàn ông sau lưng mình nữa.
 

 

Ngày hôm sau, chuông báo thức trên điện thoại Thẩm Thiên Tranh vang lên.
 
Cô còn chưa làm gì thì một bóng người đã lướt qua trên người cô rồi tắt chuông báo thức đi.
 
Bình thường Thẩm Thiên Tranh hay thức dậy cùng lúc với anh, cô tưởng hôm nay cũng vậy, ai ngờ đến khi cô xuống giường rồi mà người đàn ông này vẫn còn nằm ở trên giường.
 
Cuối cùng thì nhà tư bản này cũng tỉnh ngộ, không dậy sớm nữa rồi?
 
Thẩm Thiên Tranh còn nhớ như in chuyện tối hôm qua, cô hừ một tiếng.
 
Sau khi cô đi nửa tiếng, Tần Tắc Sùng mới chậm rãi mở mắt ra, xoa huyệt thái dương rồi khẽ thở dài, sau đó mới ung dung xuống giường.
 
Trong trang viên nuôi một con chó Golden Retriever.
 
Đây là con chó mà trước đây Lạc Duật Phong nuôi lúc phá án, gia đình anh ấy bẩm sinh bị dị ứng với lông chó, vì vậy anh ấy đưa nó cho Tần Tắc Sùng, Tần Tắc Sùng cũng không có hứng thú với chó nên lại gửi đến chỗ này nuôi.
 
Vì vậy con chó này không biết anh cũng như không biết Thẩm Thiên Tranh.
 
Tính tình của con chó Golden Retriever này khá hoạt bát, mỗi ngày nó sẽ tự mình ra ngoài đi dạo, khi về sẽ được quản gia của trang viên tắm rửa sạch sẽ.
  
Khi Thẩm Thiên Tranh lần đầu tiên biết chuyện Tần Tắc Sùng nuôi chó, cô thấy chuyện này đúng là thật khó có thể tưởng tượng được.
 
Cô không có sức kháng cự đối với những loài động vật có lông mềm mại như này, trong lúc ăn bữa sáng, nó nằm ngay cạnh bàn ăn, bàn chân đặt lên trên dép của cô.
 
Thẩm Thiên Tranh ném đồ ăn cho nó: "Há mồm nào."
 
Đợi khi con chó Golden Retriever này ăn xong, cô lại khen thêm một câu: "Mày ngoan ngoãn nghe lời hơn chủ của mày nhiều."
 
"Em cũng là chủ của nó." Giọng nói khàn khàn của Tần Tắc Sùng vang lên từ phía cửa phòng ăn.
 
Đang nói xấu anh lại bị anh nghe thấy, Thẩm Thiên Tranh không có một chút cảm giác xấu hổ nào, dù sao tối hôm qua người không chịu mở miệng cũng không phải là cô.
 
Golden Retriever quay về hướng cậu chủ của nó rồi lắc đuôi.
 
Thẩm Thiên Tranh sờ đầu của nó, xúc cảm mềm mại trong tay khiến cô nhớ tới cảm giác tối hôm qua sờ vào tóc của Tần Tắc Sùng… Quả thật là một tên đàn ông xấu xa.

 
"Tên của nó là gì?" Cô hỏi.
 
Tần Tắc Sùng nhíu mày, đến tận bây giờ anh vẫn chưa đặt tên cho nó, cô lại còn hỏi anh như vậy.
 
Dáng vẻ này của anh lọt vào trong mắt Thẩm Thiên Tranh khiến cô nghĩ rằng anh không muốn nói cho cô biết, vì vậy cô nhếch khóe môi, nói: "Ôi chao, không phải tổng giám đốc Tần bị câm đấy chứ?"
 
Quả nhiên trí nhớ của người dẫn chương trình rất tốt, thậm chí cô còn nhớ rõ lời nói mà anh đã nói tuần trước, giờ lại ném trả lên người anh.
 
Chuyện tối hôm qua làm cô tức đến tận bây giờ, ngược lại, Tần Tắc Sùng không có vẻ gì là vội vàng, anh ngồi xuống đối diện cô rồi ung dung ăn sáng, yên lặng quan sát biểu cảm đầy sinh động của cô.
 
Bỗng nhiên anh bật cười.
 
Thẩm Thiên Tranh bị tiếng cười của anh làm cho không nói lên lời.
 
Người đàn ông này bị điên mất rồi.
 

 
Năm giờ ba mươi phút sáng, Bắc Kinh đã bắt đầu một ngày mới bận rộn.
 
Trên đường cao tốc ngoại ô Bắc Kinh yên tĩnh và vắng vẻ, Bentley giống như một ngôi sao băng lướt qua, dần dần tiến vào bên trong trung tâm thành phố hối hả và nhộn nhịp.
 
Hôm nay thư ký Văn đi cùng tài xế đến để đón anh.
 
Thư ký Văn có thể trở nên nổi bật giữa đám đông nhờ vào chỉ số thông minh cao cũng như năng lực đối nhân xử thế của mình, hơn nữa anh ấy còn có một kỹ năng quan sát vô cùng nhạy bén.
 
Anh ấy liếc mắt đã có thể nhận ra rằng tình hình giữa cặp vợ chồng này có gì đó không đúng lắm, dường như có điều gì đó khó chịu.
 
Nói đúng hơn thì là một phía bị khó chịu.
 
Vì anh ấy thấy cô Tần đi đằng trước trông vô cùng xinh đẹp, giày cao gót vang lên từng tiếng lộp cộp trên mặt đất, tổng giám đốc Tần đi theo phía sau, ánh mắt chưa bao giờ rời đi chỗ khác.
 
Thư ký Văn phát huy tác dụng của mình: "Tối hôm qua bà chủ phải tới đây, vất vả rồi."
 
Thẩm Thiên Tranh nhếch môi: "Không có đâu, có vất vả đến mấy thì cũng không bằng người nào đó được."
 
Nghe những lời châm chọc này, thư ký Văn không biết tổng giám đốc Tần đã gây thù chuốc oán gì với bà chủ rồi, lúc trước đến thăm bệnh vẫn còn dịu dàng, tốt đẹp đến thế cơ mà.
 
Anh ấy nhàn nhạt nói: "Tôi làm việc cùng tổng giám đốc Tần đã nhiều năm rồi, ít khi thấy ông chủ mắc bệnh, tôi nghe nói rằng cảm xúc của bệnh nhân rất hay lặp đi lặp lại…"
 
Thẩm Thiên Tranh ồ lên một tiếng.

 
Thư ký Văn không còn gì để nói, yên lặng mở cửa xe.
 
Tối hôm qua Tần Tắc Sùng ngủ muộn, sáng nay lại phải dậy sớm, anh lại còn đang bị bệnh nữa, nghe thấy tiếng thư ký Văn lải nhải như vậy cho nên rất khó có thể chống cự lại cơn buồn ngủ. Vì vậy anh day huyệt thái dương.
 
Thẩm Thiên Tranh đang đọc tin nhắn của Tiểu Trà gửi đến.
 
Tổng cộng có mười hai người phụ nữ được mời tới tham gia hoạt động Ngày của hoa của Đài truyền hình Bắc Kinh và Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc, trong đó bao gồm ba người dẫn chương trình và chín người nổi tiếng.
 
Trong số đó, Đài truyền hình Bắc Kinh chỉ cử đi một người dẫn chương trình, vì vậy vị trí này rơi xuống đầu của Thẩm Thiên Tranh.
 
Ngay từ ngày đầu danh sách được công bố, trong nội bộ của Đài truyền hình Bắc Kinh đã có nhiều cuộc bàn tán ầm ĩ, dù sao đây cũng là sự kiện toàn quốc, là sân khấu của bên Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc.
 
Dựa vào đâu mà Thẩm Thiên Tranh mới đến làm có nửa tháng, mới chỉ dẫn mỗi chương trình [Bản tin buổi sáng] lúc sáu giờ lại được chọn? Trình độ như vậy mà có thể hơn được Tô Nguyệt Vi à?
 
Tiểu Trà là một trong số những thực tập sinh ở đó, cô ấy đã tham gia nhóm chat lớnn và một vài nhóm chat nhỏ từ lâu, tuy nhiên cô ấy chưa bao giờ để lộ tên tuổi biệt danh của mình.
 
Vì vậy, thỉnh thoảng họ sẽ thảo luận về việc chọn người cho đóng vai thần hoa rồi tiếc nuối thay cho Tô Nguyệt Vi. Bọn họ không biết rằng cô ấy cũng có thể nhìn thấy.
 
Thẩm Thiên Tranh gửi ghi âm giọng nói trả lời Tiểu Trà: "Kẻ mù lòa thì làm sao mà thấy được vẻ đẹp của bà đây."
 
Thư ký Văn ngồi bên cạnh nghe thấy thế còn tưởng rằng cô đang ẩn ý nói về tổng giám đốc Tần.
 
Anh ấy liếc mắt qua kính chiếu hậu… Đúng là những lời đó dành cho tổng giám đốc Tần thật rồi, vì tổng giám đốc Tần đang ngủ bù trên xe, hai mắt nhắm chặt, đúng là giống "kẻ mù loà."
 
Khi đi đến bên ngoài tòa nhà đài truyền hình, Tần Tắc Sùng mới tỉnh dậy.
 
Thẩm Thiên Tranh vừa mới xuống xe đã nghe thấy giọng nói khàn khàn lười biếng của người đàn ông ở sau lưng đang ngồi trong xe vang lên: "Tối nay anh đến đón em."
 
"Còn con chó kia, nó không có tên, em có thể đặt cho nó."
 
Bảo vệ của Tần Thị thấy tổng giám đốc Tần đến sớm đã thành thói quen, họ thầm thán phục trong lòng, làm gì có cậu ấm bên ngoài nào giống với tổng giám đốc Tần của họ, đã giỏi rồi lại còn chăm chỉ.
 
Mà người chăm chỉ - Tần Tắc Sùng vừa mới vào văn phòng đã ra lệnh: "Tất cả mọi việc đều hoãn lại sau hai tiếng nữa."
 
Thư ký Văn trơ mắt nhìn anh đi vào trong phòng nghỉ.
 
"..."
 
Vì vậy ông chủ dậy sớm đến công ty, cuối cùng lại đi ngủ bù, chẳng qua chỉ là vì muốn đưa vợ đi làm?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận