Được Một Tấc Lại Muốn Tiến Một Thước


----Anh trả lời: [Thời tiết này?]Thư ký Văn phía sau nghe thấy tiếng cười, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn, hai vợ chồng này đang nói chuyện gì, mà Tần tổng vui vẻ cười thành tiếng vậy.

Thẩm Thiên Chanh: [Tần tổng, ban đêm gió lớn.

]Cô ném lý do cho anh ta lần cuối.

Tần Tắc Sùng không nhanh không chậm gõ một dòng:[Hiện tại tôi không có áo cổ cao.

]Thẩm Thiên Chanh không tin.

Cô vào phòng thay đồ nhìn qua quần áo Tần Tắc Sùng, mới phát hiện đúng là không có thật —— quan trọng là nơi này cũng không có quần áo của cô.

Chiếm hơn phân nửa là quần áo của phụ nữ.

Từ trước cho đến nay, Thẩm Thiên Chanh chưa từng vào nơi này, bởi vì mấy bộ âu phục cô trực tiếp để ở trong phòng ngủ chính.

Cô càng nghĩ càng không vui, chất vấn:[Anh đưa phụ nữ vào phòng cưới của chúng ta?]Tần Tắc Sùng: [Nói gì thế?]Thẩm Thiên Chanh mắng một trận:[Tần Tắc Sùng, có phải lúc trước anh cảm thấy cả đời tôi không tới nơi này, nên sẽ không phát hiện ra à?]Phía đầu dây bên này, Tần Tắc Sùng ngược lại không vội trả lời.

Mãi cho đến khi xe rời khỏi tổng bộ Tần thị, anh mới gọi điện thoại, nhếch môi cười:"Em dựa vào đâu mà kết luận, rồi đưa phụ nữ về?"Thẩm Thiên Chanh đang ở trên đầu lửa, tức giận trả lời: "Đồ đạc vẫn còn trong nhà, anh còn hỏi tôi, lại còn cười?"Tần Tắc Sùng suy nghĩ một chút, hỏi: "Em đang ở đâu?""Phòng thay đồ.

"Anh chậm rãi mở miệng:"Tần phu nhân, nếu em có thể nhìn kỹ những món đồ này, tôi sẽ rất vui mừng.


"“! ! ?” Vui mừng cái gì chứ.

Thẩm Thiên Chanh tiện tay kéo một cái qua, là kích thước của cô.

Tần Tắc Sùng tựa lưng vào ghế, nhàn nhã nói với mỹ nhân ở đầu dây bên kia:"Tối nay, em định mặc trang phục đi làm để đến à?"Đầu kia im lặng.

Tần Tắc Sùng có thể đoán được biểu cảm của Thẩm Thiên Chanh:"Hy vọng trước khi tôi về đến nhà, em đã thay quần áo xong rồi.

"Mỗi ngày Thẩm Thiên Chanh đều phải rời khỏi Thiên Đồng Hoa phủ lúc trời còn chưa sáng, ban ngày đi làm, cho đến bây giờ cô chưa từng chú ý đến thay đổi của căn nhà này.

Thừa dịp Tần Tắc Sùng vẫn chưa về đến nhà, cô dạo một vòng trên lầu, phòng thay đồ đã đầy hơn phân nửa, tất cả đều là quần áo theo mùa và siêu đắt.

Ngoài ra, tủ đồ trang sức cũng đầy một nửa.

Thẩm Thiên Chanh chọn thử xem, là vòng tay của mình.

Người chồng có tiền này đúng là rất tinh tế.

Vậy cô có nên cho anh một giải pháp đứng đắn một chút về dấu răng của cô hay không.

Ai bảo cô là bà Tần chứ?Vì thế, chờ khoảnh khắc Tần Tắc Sùng bước vào cửa, Thẩm Thiên Chanh đã cầm kem nền và bông trang điểm chờ ở cửa.


Hai người nhìn nhau vài giây.

"Gấp như vậy sao?" Tần Tắc Sùng hỏi.

"Tần tổng thật hài hước, không biết lúc trước là ai yêu cầu trên WeChat.

" Thẩm Thiên Chanh liếc mắt nhìn vào yết hầu của anh.

Làm gì có dấu răng.

Cô thu tay lại: "Anh lừa tôi?"Tần Tắc Sùng lạnh nhạt nhìn cô:"Có thể là do qua một thời gian rồi, bỏ đi.

"Anh hừ một tiếng: "Thôi che đi cho an toàn.

"Đôi mắt hoa đào này của anh, lúc đứng đắn còn tốt, lúc không đứng đắn, nhìn rất là mê người.

Thẩm Thiên Chanh nghi ngờ: "Được rồi.

"Nể mặt món quà của anh.

Người đàn ông nâng cằm lên, để cổ lộ ra trước mặt cô, anh còn mặc âu phục, giống như một con thú hoang dã cởi bỏ cảnh giác, đưa cho cô nơi yếu ớt nhất.

Sự chú ý của Thẩm Thiên Chanh không tránh khỏi bị yết hầu của anh hấp dẫn, không dám dùng bông trang điểm, chỉ dùng ngón tay xoa ra từng chút một.

Tần Tắc Sùng rũ mắt xuống, góc độ này chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt của cô, lông mi rất dài.

Xúc giác ở yết hầu rất rõ ràng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận