Được Một Tấc Lại Muốn Tiến Một Thước


----Trời gần chạng vạng, ánh sáng hoàng hôn bên ngoài đài truyền hình cũng chiếu qua cửa sổ sát đất rơi, phủ một màu vàng nhạt lên người Thẩm Thiên Chanh.

Cô vào Wechat, xem kỹ tin tức của Tần Tắc Sùng.

Trong trí nhớ có hạn của Thẩm Thiên Chanh, tối hôm qua cô không hề dùng sức, vậy sao qua một ngày mà vẫn còn dấu…Chẳng lẽ thể chất Tần Tắc Sùng là kiểu thể chất mẫn cảm trong truyền thuyết vừa chạm vào là sẽ lưu lại dấu ấn sao?Trước kia mỗi lần Thẩm Thiên Chanh gặp anh, chỉ ở chung cùng lắm là vài ngày, cũng không xác định được chuyện này có thật hay không.

Nếu như là giả, thì người đàn ông này chó thật, chuyện thế này mà cũng không biết xấu hổ nói ra, tìm một miếng dán dán lại không phải là được rồi sao?Chẳng lẽ dấu lớn đến mức miếng dán không thể che được?Hôm nay Tần Tắc Sùng đến công ty, vậy chẳng phải ai cũng nhìn thấy rồi sao?Thẩm Thiên Chanh khiếp sợ, sau đó lại lại thả lỏng —— dù sao người khác cũng không biết là cô làm, liên quan gì tới cô.

Là Tần phu nhân cắn, liên quan đến Thẩm Thiên Chanh cô.

Khoảng bốn giờ rưỡi, Thẩm Thiên Chanh tan tầm sớm đi mua vòng tay, hơn nữa quà tặng cho mẹ chồng phải lựa chọn tỉ mỉ.

Tiểu Trà là trợ lý của cô, tuy là thực tập sinh, nhưng giờ đi làm cũng giống cô:"Cô Thẩm, hôm nay tan tầm sớm, có sắp xếp gì không ạ?"Thẩm Thiên Chanh lắc đầu: "Tối nay muốn đến nhà chồng tôi.

"Tiểu Trà ồ một tiếng, sau đó đột nhiên phản ứng lại: "Chồng cô?"Thật hay giả?Lần trước cô ấy không tin.


Thẩm Thiên Chanh nở nụ cười, vừa mở miệng, cửa thang máy đã mở ra, bên ngoài có bảy tám người, người phụ nữ ở giữa mặc lễ phục, bên ngoài khoác khăn choàng.

"Minh Nguyệt, biểu hiện của cô trong chương trình hôm nay rất tốt! ""Thang máy chuẩn bị đóng! Ụa, hình như là chị Nguyệt muốn chờ đợt sau sao?"Mọi người xung quanh đều nhìn về phía thang máy.

Trong thang máy, Thẩm Thiên Chanh nhìn ra ngoài thang máy, cách vài bước chân nhìn bọn họ, đôi mắt hơi cong lên.

Mấy người bên ngoài cũng không nghĩ rằng đài truyền hình vẫn chưa tới giờ tan tầm, bên trong có người, hơn nữa dung mạo có tính xâm lược mạnh như vậy.

Người đại diện của Triển Minh Nguyệt nhận ra là ai, không khỏi so sánh với nghệ sĩ của mình, cảm thấy khí thế không bằng đối phương.

Tiểu Trà vốn kích động, muốn ký tên hoặc chụp ảnh chung, nhưng thấy Thẩm Thiên Chanh bình tĩnh lạ thường, đành phải nhịn xuống.

Triển Minh Nguyệt khoanh tay trước ngực, cười ôn nhu:"Thật trùng hợp.

"Thẩm Thiên Chanh nhếch môi:"Thật không khéo, nhiều người cùng chờ một chuyến như vậy, Tiểu Trà.


"Chữ cuối cùng hạ giọng, Tiểu Trà theo quán tính ấn nút đóng cửa.

Biểu cảm của Triển Minh Nguyệt thay đổi một chút.

Mọi người xung quanh đều có chút bối rối, không phải chỉ có hai người thôi sao, không phải nhường vào trong là được rồi à, đóng cửa là có ý gì.

"Nhân viên Kinh Đài ai cũng có thái độ này à?"Sau khi cửa thang máy khép lại, Tiểu Trà phản ứng lại, vừa rồi chị Thiên Chanh hình như không muốn gặp Triển Minh Nguyệt.

"Thì ra hôm nay Triển Minh Nguyệt ghi hình chương trình ở đây, cô có biết cô ấy không?Tôi nghe nói nhân duyên của cô ấy rất tốt, hầu như toàn quen biết ông trùm giàu có, mà hình như cô ấy biết cô.

"Thẩm Thiên Chanh thờ ơ: "Cô cảm thấy tôi sẽ quen một ngôi sao lớn vậy sao?""Không.

"Tiểu Trà nghĩ lại thấy cũng đúng, trước kia cô chỉ là người dẫn chương trình phát thanh, sao có thể ghi hình chương trình cùng với các ngôi sao lớn được, không quen biết mới đúng.

Nhìn thấy Triển Minh Nguyệt, tâm trạng tốt đẹp của Thẩm Thiên Chanh cũng bị ảnh hưởng một phần.

Thế nên trên đường về nhà, cô gửi tin nhắn cho Tần Tắc Sùng:[Có cách này, anh thay áo cổ cao vô đi.

]Tần Tắc Sùng nhìn tin nhắn cười.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận