Được Một Tấc Lại Muốn Tiến Một Thước


----Tần Tắc Sùng đẩy ly nước đường qua, khuôn mặt rất tự nhiên:"Này?”"Chăm sóc tốt như vậy.

"Thẩm Thiên Chanh kinh ngạc nhìn anh:"Đương nhiên có thể, đúng lúc tôi không muốn động đậy.

”Người đàn ông đứng trước mặt cách cô một bước, nhưng bởi vì nghiêng người, mà khuôn mặt đã gần trong gang tấc, đôi mắt sâu thẳm và đầy đẹp đẽ.

Đêm nay khi anh tiêu tiền, cách một khoảng, nhìn nhau cũng không thấy nhìn rõ ánh mắt, nhưng hiện giờ, đáy mắt anh lại tùy ý, rất rõ ràng.

Cho đến khi Tần Tắc Sùng dời ánh mắt đi trước, cúi đầu khuấy nước đường.

Thẩm Thiên Chanh mới cúi đầu nhìn chằm chằm, tối nay cô đã nâng cánh tay hai tiếng đồng hồ, cổ tay quả thật có chút đau nhức, bản thân lại lười biếng, mong muốn được người khác hầu hạ.


Vì chiếc muỗng nhỏ, chỉ múc được tối đa hai miếng bánh nhỏ cùng lúc.

Thẩm Thiên Chanh lập tức đưa tay cắn hai miếng, cửa phòng đột nhiên bị gõ, giọng nói của Nhạc Địch vang lên:"anh hai! Anh hai!”“! ”Tần Tắc Sùng dừng tay lại, miễn cưỡng và kiên nhẫn nói:"Có việc gì?”Nhạc Địch ở ngoài cửa kêu lên:"Có chuyện lớn rồi! Là một chuyện rất tuyệt vời! ”Thẩm Thiên Chanh đang cắn viên bánh mềm, quả thật không quá hài lòng với tốc độ cho ăn một lần một thìa của Tần Tắc Sùng, thấy thế, mới nói khẽ:"Anh đi ra ngoài xem một chút đi, thật ầm ĩ.

”Có trời mới biết lúc này Nhạc Địch đang gấp gáp như thế nào.

Sau khi buổi đấu giá kết thúc, anh ta mới phát hiện không thấy Tần Tắc Sùng đâu, nên hỏi bồi bàn, biết được anh đã đến phòng nghỉ ngơi của Thẩm Thiên Chanh ở lầu hai.

Về phần là có chuyện gì——Mặc kệ anh ta có chuyện gì, gọi người tới là được, cái này lại ở cùng một phòng cũng không thích hợp.

Đợi khi Tần Tắc Sùng vừa ra khỏi cửa, Thẩm Thiên Chanh gấp gáp bưng chén nhỏ lên, trực tiếp múc một ngụm lớn bỏ vào miệng, từ từ hưởng thụ, vui vẻ nheo mắt lại.

Vì vậy, chu kỳ này cứ lặp đi lặp lại, cho đến khi gần thấy đáy.

Lúc Tần Tắc Sùng trở về, nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Thiên Chanh phồng lớn lên.

"Gấp tới như vậy sao?" Anh mở miệng hỏi.

Thẩm Thiên Chanh khép miệng lại, nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ, mất nửa ngày mới lấy lại sự tao nhã, hỏi:"Sao anh lại trở về nhanh như vậy? Nhạc Địch đâu? Cậu ta tìm anh làm gì vậy? ”"Có chút chuyện, là chuyện về bộ sưu tập.

"Tần Tắc Sùng lạnh nhạt trả lời, ngồi xuống bên cạnh cô, vô cùng tự nhiên mà lau môi cô.


Lại ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt kỳ lạ của Thẩm Thiên Chanh.

"Có vấn đề gì sao?"Thẩm Thiên Chanh há miệng:"Tôi sẽ tự mình làm.

”Tuy rằng bọn họ đã kết hôn, nhưng thân mật cũng chỉ giới hạn ở trên giường, bản thân cô cũng không phải không biết lau miệng! Hơn nữa động tác này cũng quá thân mật rồi đi.

Tần Tắc Sùng rũ mắt, giọng điệu bình tĩnh: "Ừ.

”Sau khi Nhạc Địch bị đuổi đi khóc không ra nước mắt, anh ra vẫn nhìn chằm chằm vào thư ký Văn bên cạnh, thư ký Văn nở một nụ cười nói:"Địch tiên sinh, đi thôi.

”"Anh nên gọi tôi là Nhạc tiên sinh!""Như vậy sẽ trùng với xưng hô của anh trai ngài, không thích hợp.

"“! ”Vì vậy, tôi không xứng đáng với họ Nhạc này sao?Nhạc Địch cúi đầu chuẩn bị nhắn tin cho Thẩm Thiên Chanh, một câu "Chị Thiên Chanh, sự nghiệp quang trọng, hãy rời xa đàn ông.

"Vừa mới gửi đi, chợt nghe thấy giọng nói của thư ký Văn.


"Địch tiên sinh, hãy nhìn đường, cẩn thận rớt xuống ao.

"“! ”Thẩm Thiên Chanh nhận được tin nhắn, cảm thấy rất đúng, vì thế từ chối lời đề nghị rời đi cùng nhau của Tần Tắc Sùng.

"Tôi cũng không muốn ngày mai lên trang nhất với anh.

"Cô ở trong giới giải trí, mà Tần thị chính là đế quốc trong giới giải trí, một khi liên quan đến bọn họ, sẽ không có ai chú ý tới hào quang của bản thân cô nữa.

Thẩm Thiên Chanh ảo não: "Tối nay khi tôi đến đây với anh, nên tách ra rồi mới bước vào trong lầu mới đúng.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận