Được Một Tấc Lại Muốn Tiến Một Thước


----Người biết Tần Tắc Sùng đã kết hôn cũng không ít, chuyện Tần nhị công tử một mình ở phòng trống suốt một năm đã sắp là điều bình thường trong giới.

Bọn họ đều tò mò vị Tần phu nhân có tâm địa sắt đá là nhân vật như thế nào.

Thẩm Thiên Chanh bình tĩnh gõ búa, tuyên bố Tần Tắc Sùng là người chiến thắng.

Món thứ hai từ dưới đếm lên.

"Vòng tay phỉ thúy màu xanh, giá khởi điểm, ba mươi triệu.

"Mức giá rất cao, người hâm mộ của Nhạc phu nhân cơ bản là tham gia cho vui, cuối cùng chỉ là trò chơi của đám phú hào.

Tần Tắc Sùng dùng năm mươi triệu lấy được chiếc vòng ngọc này.


Nhạc Địch từ cười tít mắt tít mũi, đã thành vẻ mặt ngây ngốc.

Anh ta nhìn dáng người uyển chuyển của Thẩm Thiên Chanh ở trên khán đài, lại nhìn khuôn mặt hết sức tự nhiên của Tần Tắc Sùng dưới đài, đột nhiên rất đau răng.

Cho dù nhìn thế nào, anh hai cũng giống như đang cổ vũ cho chị Thiên Chanh, cố ý nâng giá, để cho buổi đấu giá này của cô một bước thành công.

Mùa xuân đang đến, nhưng trái tim mùa xuân này không đúng chút nào!Tính cả lúc trước, Tần Tắc Sùng đã có được ba món đồ, hơn nữa còn là châu báu xinh đẹp, mọi người xung quanh đều không còn hứng thú ra giá, tất cả đều muốn xem rốt cuộc vị này muốn mua bao nhiêu.

Cuối cùng là chiếc vương miện phỉ thúy, giá khởi điểm là 60 triệu.

Khi mức giá đạt đến tám mươi triệu, một vị ngồi ở bàn khác nhìn về phía Tần Tắc Sùng đang bình tĩnh, lên tiếng:"Tần tổng không cần sao?"Tần Tắc Sùng nhếch môi cười:"Đối với vương miện không có hứng thú gì nhiều.

”Không có anh nâng giá, cuối cùng những vị chuyên gia kia đã ra giá giống nhau, kết thúc ở tám mươi triệu, được một vị phú hào Hải Thành giành lấy.

Đúng mười giờ, buổi đấu giá hoàn toàn kết thúc.

Đương nhiên, Nhạc Địch rất có lòng, đã chuẩn bị bữa tiệc tối sau khi quay xong, đúng lúc cho những người ở đây cơ hội nói chuyện làm quen.

Thẩm Thiên Chanh không có hứng thú đó, sau khi rời khỏi phòng đấu giá, không quay lại lầu 4, mà trực tiếp lên phòng ở lầu hai nghỉ ngơi.

Chủ trì buổi đấu giá còn mệt mỏi hơn nhiều so với phát sóng tin tức, hơn nữa cổ họng còn bị đau rát.

Thẩm Thiên Chanh rất kén ăn, không thích hương vị của kẹo ngậm họng.


Mở cửa sổ ra, đèn lồng treo trên mái hiên lộ ra ánh sáng mờ nhạt, chiếu sáng cả hành lang dài gồ ghề cùng bóng cây rộng lớn.

Bây giờ là đêm tháng ba hơi se lạnh, Thẩm Thiên Chanh đóng cửa sổ lại, đột nhiên nhớ tới Tần Tắc Sùng nói siêu xe mui trần của Nhạc Địch không phù hợp, lý do này ngược lại rất hợp lý.

Khi cô đang cầm tách trà uống từng ngụm từng ngụm, Tần Tắc Sùng đã đẩy cửa bước vào, trong tay anh còn xách một hộp thức ăn cách nhiệt.

Nói như thế nào đây, thật kỳ lạ.

Tuy rằng Thẩm Thiên Chanh  không mở miệng, nhưng ánh mắt đã lộ ra vẻ trêu chọc —— Đường đường là một quý công tử như anh còn đóng gói mang về từ tiệc tối à?Tần Tắc Sùng nhìn cô hai lần.

Thẩm Thiên Chanh tiến lại gần, anh vừa mở nắp ra, cô lập tức ngửi được mùi thơm ngọt ngào quen thuộc, độc đáo thuộc bánh hoa quế Xích Đậu Tiểu Viên Tử.

Đây là món điểm tâm yêu thích của cô, khắp nơi ở Ninh Thành đều là, đậu đỏ nhẵn nhụi ngọt ngào, từng viên vừa mềm vừa dai.

Nếu sớm biết trong buổi tiệc có món này, cô còn lên lầu làm gì chứ, ở dưới lầu ăn một chén lớn.

Thẩm Thiên Chanh mong chờ nhìn chằm chằm động tác của người đàn ông, ồ lên hai tiếng.


Tần Tắc Sùng buông tay ra, nghiêng người tới gần, trong đáy mắt mang theo sự trêu chọc, bỗng nhiên đưa tay nhéo cằm của cô:"Chẳng lẽ em không nói được rồi sao?”Thẩm Thiên Chanh trả lời: "Thì sao, anh lo lắng cho tôi à.

”Tâm trạng tốt, giọng nói cũng rất ngọt ngào.

"Còn nói chuyện được.

" Tần Tắc Sùng thu tay lại.

Thẩm Thiên Chanh theo bản năng sờ lại chỗ bị anh nhéo qua, nói:"Chỉ có mấy tiếng đồng hồ mà thôi, tôi còn chưa yếu đến mức đó, chỉ là có hơi mệt mỏi.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận