Thẩm Diên thu hồi suy nghĩ, lặng im không nói, sau khi nàng và Bùi Dực cá nước thân mật nàng vẫn luôn trộm uống thuốc tránh thai. Một đời này, nếu không ngoài ý muốn, giữa hai người chắc hẳn sẽ không có hài tử.
Dường như Lưu tiểu công tử rất thích Thẩm Diên, Thẩm Diên ôm hắn một lát, muốn buông hắn ra, hắn không thuận theo lập tức khóc nháo.
Hắn tựa trong ngực Thẩm Diên, dụi dụi vào bộ ngực của nàng, không những thế còn dùng miệng cọ cọ, dường như muốn uống sữa.
Thẩm Diên đỏ bừng mặt, nàng cũng chưa mang thai, làm gì có sữa, đứa nhỏ này nhận nhầm người rồi.
Bùi Dực thấy đứa nhỏ này ăn đậu hũ của tức phụ mình như vậy, cả người lập tức khó chịu, hắn dùng tay xách đứa nhỏ lên, kéo hắn từ trong ngực Thẩm Diên ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tiểu tử thúi, tuổi còn nhỏ đã biết ăn đậu hũ của mỹ nhân, tức phụ ta là người ngươi có thể chiếm tiện nghi sao?” Bùi Dực trầm giọng răn dạy hài tử.
Hài tử kia bị dọa sợ, lập tức khóc ré lên, hắn giãy giụa muốn há mồm cắn Bùi Dực.
Bùi Dực ấn đứa nhỏ, tiểu hài tử tay ngắn chân ngắn, đương nhiên đấu không lại người trưởng thành.
Hiện tại đang tham dự tiệc rượu nhà người khác, mặc dù Bùi Dực là thừa tướng, nhưng cũng không thể khi dễ một đứa nhỏ như vậy.
Thẩm Diên nhìn không được, nàng lên tiếng ngăn cản Bùi Dực: “Tướng gia, đang ở trong nhà người khác đấy, ngài khách khí một chút, hài tử tuổi còn nhỏ, đừng so đo với hắn, mau để thiếp thân dỗ hắn.”
Thẩm Diên ôm hài tử vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành, nàng nói chuyện nhỏ nhẻ, bài hát mà nàng dùng để dỗ đứa nhỏ cũng cực kỳ êm tai, trên mặt lộ ra biểu tình từ ái.
Thẩm Diên dịu dàng như vậy, Bùi Dực lần đầu tiên nhìn thấy, hắn không khỏi nhìn tới ngây ngốc, đặc biệt là khi nàng mỉm cười với hài tử, ánh mắt giống như có thể tràn ra nước, vô cùng động lòng người.
Dỗ dành hài tử xong, Thẩm Diên giao lại hài tử cho phu thê Lưu gia, lúc này tiệc rượu cũng chuẩn bị kết thúc.
Bùi Dực nói vài lời khách sáo với phu thê Lưu gia, sau đó liền dẫn Thẩm Diên rời đi.
Sau khi từ Lưu phủ trở về, sắc trời đã tối, Thẩm Diên ăn no trong tiệc rượu nên cũng không đói bụng, vì vậy nàng không dùng bữa tối.
Thời tiết nóng bức, tắm gội xong, khoác bộ sa y đơn bạc, sau đó liền lên giường nghỉ ngơi.
Thời điểm đang ngủ đến mơ màng, Thẩm Diên cảm giác có người cởi xiêm y của mình.
Nàng theo phản xạ có điều kiện cho rằng trong phòng có đạo chích, vì vậy nàng không ngừng giãy giụa hết đá lại cắn.
“Hừ…” Không biết đá vào vị trí nào, nam nhân rên một tiếng, thấp giọng trách mắng: “Thẩm Diên nàng làm gì vậy, ngay cả ta mà nàng cũng dám đá?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của nam nhân, lúc này Thẩm Diên mới bình tĩnh lại, khủng hoảng trong lòng dần dần biến mất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ban đầu nàng không nghĩ tới Bùi Dực, bởi vì hôm nay không phải đầu tháng, cũng không phải cuối tháng.
“Tướng gia, sao hôm nay ngài lại tới đây? Hôm nay không phải đầu tháng, cũng không phải cuối tháng mà.” Thẩm Diên kinh ngạc hỏi.
Bùi Dực cởi chiếc yếm của nữ nhân xuống, hai bầu ngực sữa đầy đặn lập tức nhảy ra.
Ánh mắt nam nhân u ám, hắn vươn tay nắm lấy một bên ngực của nàng mà xoa nắn, nói giọng khàn khàn: “Ai nói cho nàng ta chỉ đến đầu tháng và cuối tháng?”
Kiếp trước Bùi Dực thật sự chỉ tới phòng nàng vào đầu tháng và cuối tháng, Thẩm Diên quan sát một tháng, cho rằng Bùi Dực đời này cũng là như thế.
Bầu ngực bị nam nhân xoa nắn đến tê dại ngứa ngáy, Thẩm Diên cắn môi ưm: “Ưm… Tướng gia, không phải tháng trước ngài chỉ tới hai lần sao? Thiếp thân cho rằng tháng này cũng như thế.”
Xác thật lúc trước Bùi Dực có ý nghĩ một tháng chỉ tới hai lần, nhưng hôm nay sau khi trở về từ tiệc rượu, hắn cảm thấy bộ dáng Thẩm Diên dỗ dành hài tử thật sự dịu dàng xinh đẹp, đồng thời hắn cũng có thể cảm giác được sự yêu thích của nàng đối với hài tử.
Tổ mẫu thường xuyên nhắc nhở hắn chuyện sinh hài tử sớm một chút, cho bà có chắt trai để ôm.
Hôm nay trong bữa tiệc, mới đầu, Bùi Dực không thích hài tử kia, dù sao thì đứa nhỏ đó muốn cắn hắn.
Sau đó, hắn cùng Thẩm Diên hợp lực dỗ dành hài tử, lúc gần đi, hài tử kia còn toét miệng cười với hắn, vươn tay muốn hắn ôm một cái.
Bùi Dực bị nụ cười của hài tử làm cho xúc động, khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc trở nên có chút nhu hòa.
Bùi Dực đã qua tuổi thành gia lập thất, đồng liêu có độ tuổi xấp xỉ với hắn, người nào cũng có tới hai ba hài tử.
Bùi Dực nhìn con nhà người ta đáng yêu như thế, tuy rằng ngoài miệng hắn không nói, nhưng kỳ thật trong lòng cũng rất khát vọng có được hài tử của chính mình.
Bùi Dực thu hồi suy nghĩ, sờ sờ vùng bụng bằng phẳng của nữ nhân, thở dài nói: “Đã hơn hai tháng, bụng nàng còn chưa có tin tức, sau này, mỗi tháng ta đều tới nhiều hơn vài lần, cần mẫn chút, sớm ngày sinh hạ chắt trai cho tổ mẫu.”
Trong lòng Thẩm Diên có chút hoảng, lần này không mang thai, ngược lại biến khéo thành vụng, gia tăng số lần hành phòng của nàng và Bùi Dực.
Bầu ngực nữ nhân vừa trắng lại vừa mềm, hôm nay, đứa nhỏ kia dụi dụi vào bộ ngực của Thẩm Diên, bộ dáng muốn ăn sữa thật sự khiến Bùi Dực có chút miệng khô lưỡi khô.
Hắn cũng muốn nếm thử hương vị của Thẩm Diên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...