Dựng thiếp

Thẩm Diên vốn tưởng rằng sự keo kiệt của Bùi Dực chỉ nhằm vào mình nàng.
Rốt cuộc, kiếp trước, Bùi Dực có phần không thích nàng, hắn chưa từng tặng lễ vật cho nàng, chỉ cấp cho nàng chút tiền tiêu vặt, bao ăn bao uống, còn lại thứ gì cũng không có.
Hiện tại xem ra sự “keo kiệt” của hắn đã sớm ăn sâu bén rễ, hắn đối với những người khác cũng như vậy, không đơn thuần là nhắm vào một mình nàng.
Đời này hắn nguyện ý lấy ra một vạn lượng bạc mua trang sức cho nàng, đây đại khái là lần phá lệ đầu tiên trong cuộc đời hắn.
Bùi Dực ăn hết chén cơm, gọi hạ nhân tới thu thập chén đũa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Diên ăn no, lười biếng ăn vạ trên ghế, giống hệt một con mèo lười.
Bùi Dực liếc mắt nhìn nàng, nói: “Thẩm Diên, lần sau nàng không được lãng phí lương thực, một mình ta kiếm tiền nuôi sống toàn bộ Bùi gia không dễ dàng.”
Thẩm Diên sờ sờ vùng bụng căng phồng, yếu ớt nói: “Tướng gia, phu nhân nhà khác đều có rất nhiều trang sức, nếu thiếp thân ngoan ngoãn ăn cơm, ngài sẽ đưa thiếp đi mua trang sức nữa sao?”
Vừa nghe đến mấy từ mua trang sức, khuôn mặt tuấn tú của Bùi Dực liền trầm xuống, hắn mím chặt môi mỏng, không nói lời nào.

Hắn muốn nói, không.
Nhưng nếu hắn nói ra lời này, chắc chắn Thẩm Diên sẽ cảm thấy hắn không khẳng khái hào phóng bằng nam nhân khác, cảm thấy hắn không phải một trượng phu tốt.
Bùi Dực ngẫm nghĩ, nhịn đau nói: “Nàng không được lãng phí lương thực, chờ tháng sau, ta lãnh bổng lộc sẽ đưa nàng đi mua.”
“Được, thiếp thân sẽ ngoan ngoãn ăn cơm.” Thẩm Diên cao hứng đáp, nàng cảm thấy tháng sau có thể hung hăng xẻo thịt Bùi Dực.
Hai ngày sau là tiệc đầy năm nhi tử nhà Lưu đại nhân, Bùi Dực sợ Thẩm Diên tuổi nhỏ, chưa từng tham gia các bữa tiệc quyền quý, sẽ hốt hoảng, hắn tìm ma ma dạy lễ nghi tới hướng dẫn cho nàng hai ngày.
Hai ngày sau, Thẩm Diên mặc váy áo mới, đeo bộ diêu lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp, cùng Bùi Dực tới dự tiệc tại Lưu phủ.
Lưu phủ rất náo nhiệt, bầu không khí vui vẻ, trong sân bày mười mấy bàn tiệc rượu.
Khi Bùi Dực và Thẩm Diên cùng xuất hiện, mọi người thiếu chút nữa kinh ngạc rớt cằm.
Rốt cuộc nhiều năm như vậy, cho dù tham dự bất cứ yến hội nào Bùi Dực đều cô đơn một mình, bên người chưa bao giờ có nữ nhân làm bạn.
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc cùng dò hỏi của mọi người, Bùi Dực thống nhất trả lời: “Đây là di nương ta mới nạp vài ngày trước, nàng tuổi nhỏ, sợ người lạ, lại kiệm lời, mong mọi người bỏ quá cho.”
Bùi Dực ôm eo Thẩm Diên ngồi xuống vị trí được sắp xếp sẵn, Thẩm Diên khẽ gật đầu chào hỏi mọi người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Dực nhìn quanh một vòng, hắn không bất ngờ khi thấy được nhóm đồng liêu ai cũng có đôi có cặp, tuy nhiên lần này, hắn lại không vì điều này mà buồn rầu.
Hắn đưa mắt sang nhìn gương mặt nhỏ trắng nõn xinh đẹp của Thẩm Diên ở bên cạnh, thậm chí còn có chút tự hào.
Bởi vì hắn phát hiện, trong tất cả nữ quyến đang ngồi ở đây, không nữ nhân nào có tư sắc vượt qua Thẩm Diên.
Thẩm Diên chắc chắn là người nổi bật nhất đêm nay.
Bùi Dực cảm thấy ủy khuất mà mình phải chịu trong suốt nhiều năm qua rốt cuộc hôm nay cũng rửa được mối nhục xưa, hiện tại hắn cũng là người có gia thất, không hề lẻ loi.

Hôm nay tâm tình Bùi Dực không tồi, hắn hứng thú uống nhiều thêm vài chén trong bữa tiệc.
Hắn sợ nhiều người, Thẩm Diên không tự nhiên nên gắp cho nàng vài món ngày thường nàng thích ăn.
Thẩm Diên không quen biết những người xung quanh, vì vậy nàng cũng không có ai để trò chuyện, chỉ biết trầm mặc ăn đồ ăn.
Quá nửa bữa tiệc, tiểu công tử Lưu gia bắt đầu rút thăm.
Lưu tiểu công tử được thả xuống mặt đất, trên mặt đất có bút, ngọc, giấy, nghiên, cung, sách, tiền tài nguyên bảo và các loại châu báu khác.
Mọi người vây thành vòng tròn, nhìn tiểu công tử bò loạn trên mặt đất một hồi.
Tiểu công tử bò tới trung tâm, tay nhỏ vươn ra, sờ sờ quyển sách, sau đó lại buông ra.
Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào thỏi vàng sáng rực rỡ, tay nhỏ duỗi ra, túm lấy thỏi vàng và bỏ chạy.
Hắn đang bò trên mặt đất, đột nhiên di chuyển thẳng về phía Thẩm Diên, một tay túm lấy vạt váy nàng, một tay nâng thỏi vàng lên cao, trong miệng ê ê a a, giống như muốn tặng thỏi vàng này cho Thẩm Diên.
Thẩm Diên sửng sốt, nàng đưa mắt nhìn chung quanh, thấy phu thê Lưu gia không có ý muốn ngăn cản, nàng hơi do dự, sau đó ngồi xổm thân mình xuống, ôm tiểu công tử lên.
Tiểu công tử rất lanh lợi, đoán chừng là hắn cảm thấy Thẩm Diên lớn lên xinh đẹp nhất, cho nên sau khi lấy được bảo vật liền muốn tặng cho nàng.
Hắn nhếch miệng cười, lộ ra hai chiếc răng cửa nhỏ xíu, tay nhỏ giơ thỏi vàng lên, đưa cho Thẩm Diên: “Cho…”

Thẩm Diên nhìn đôi mắt trong vắt của đứa nhỏ, khuôn mặt bầu bĩnh mum múp thịt, nụ cười ngọt ngào, nàng bỗng dưng nhớ tới đứa bé kiếp trước của mình.
Trước khi chết, nàng nghe thấy Bùi Dực nói giữ nhỏ, hài tử kia chắc hẳn vẫn an toàn sống tiếp.
Bùi gia coi trọng hài tử như thế, Bùi lão phu nhân cũng chờ mong đứa bé kia như vậy, có lẽ cả đời hắn sẽ áo cơm không lo.
Kiếp trước, nàng nghe được Bùi Dực đưa ra lựa chọn như vậy, chỉ cảm thấy tâm như tro tàn.
Tuy nhiên, nếu để nàng lựa chọn, nàng cũng luyến tiếc hài tử mình hoài thai mười tháng, chưa nhìn thấy thế gian đã bỏ mạng một cách vô ích như vậy.
Mặc dù nàng oán hận Bùi Dực ở kiếp trước, rồi lại cảm thấy may mắn khi hài tử của mình có thể bình an lớn lên.
Bùi Dực đứng bên cạnh Thẩm Diên, hắn thấy Thẩm Diên vẫn luôn nhìn chằm chằm đứa nhỏ, ánh mắt vô cùng chuyên chú, hắn cho rằng nàng thích tiểu hài tử, liền nói: “Nàng thích tiểu hài tử? Trở về chúng ta nỗ lực một chút, không lâu sau cũng sẽ có.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận