Đừng luôn nhớ thương em

Ầm ầm ầm——
 
Tia chớp như con rắn ngoằn ngoèo rạch ngang bầu trời, sấm chớp đan xen, mưa rơi rào rào.
 
Hơi nước mịt mù, dưới ánh sáng trắng của ngọn đèn, đường nét khuôn cằm của thiếu niên gọn gàng, khuôn mặt thanh lãnh có vẻ đặc biết tuấn tú.

 
Thẩm Trĩ Tử thoáng chốc ngây ngẩn.
 
“Được... được thôi.” Nửa ngày sau mới hoàn hồn lại, cô miễn cưỡng bày ra nụ cười vui vẻ, “Thật, thật trùng hợp, sao cậu biết tớ không mang ô?”
 
Cận Dư Sinh im lặng nhìn cô, không nói một lời.
 
Ngoại trừ không mang ô, cậu không nghĩ ra được lý do nào khác cho việc cô ở lại trường muộn thế này.
 
Trong vài giây trống ngắn ngủi, Thẩm Trĩ Tử nhanh chóng hoàn hồn.
 
Cô chậm chạp chớp chớp mắt.
 
Hai ô thì hai ô, vòng một vòng lớn như vậy, mục đích cuối cùng chẳng phải đã đạt được rồi sao.
 

Cảm ơn thần mưa, đây khẳng định là chỉ thị của thần mưa.
 
“Ừm... Cận Dư Sinh.” Cô liếm liếm môi, tiếp tục trơ tráo gạn hỏi, “Tớ hỏi cậu chuyện này nhé, cậu phải trả lời thật lòng.”
 
“...”
 
“Có phải cậu vẫn luôn lén lút quan sát tớ, chờ thời cơ tới, muốn đưa tớ về?” Cô dè dặt hỏi, vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc, “Còn luôn âm thầm lén quan sát, nghĩ cách hấp dẫn lực chú ý của tớ?”
 
“...”
 
Cận Dư Sinh trầm mặc một lát, không nói hai lời, quay lưng rời đi.
 
Sao mới nói thế đã giận rồi!
 
“Này này, tớ nói đùa thôi!” Thẩm Trĩ Tử dở khóc dở cười, vội vàng đeo balo lên chạy ra ngoài, “Cậu chạy chậm chút!”
 
Một trước một sau ra tới ngoài dãy lớp học, mưa vẫn nặng hạt, giống như đòi mạng mà ào ào trút xuống.
 
Trên sân trường người đi lại thưa thớt, có cặp đôi yêu nhau đi trước hai người mười mấy mét, nam sinh ôm lấy bả vai nữ sinh, nữ sinh gắt gao rúc vào lòng nam sinh, tay cầm chiếc ô che nắng không hề có tí ti tác dụng, bị gió quật thành cái sàng.
 
Mặt đất tung bọt trắng xóa, trước mắt nhuộm đẫm một mảnh nước mưa ướt át.
 
Thẩm Trĩ Tử thiết tha nhìn hai người họ, lại nhìn tới chính mình.
 
Dù chuẩn bị trước, Cận Dư Sinh cũng không chút qua loa, chuẩn bị hẳn cây dù to 24 nan.
 
Mặt ô to che cả bầu trời, vừa cản gió cản sấm lại cản cả mưa. Đừng nói cái gì mà sinh tử gắn bó trong mưa rền gió dữ, hai người cách nhau xa như vậy, ngay cả khuỷu tay cậu ta cô còn chẳng chạm đến nữa là.
 
Thẩm Trĩ Tử đố kỵ đến mức muốn biến hình.
 
Sao phải phát minh ra cái dù to như vậy làm gì, cũng đâu phải đi bán dưa...

 
Không đúng, căn bản chẳng cần phát minh ra dù!
 
Hai người cũng nhau tắm mưa vui vẻ biết bao nhiêu! Bộ dạng ướt dầm dề của cậu ấy mê người phải biết!
 
Thở dài, cô buồn rầu chìa tay ra ngoài ô.
 
Lòng bàn tay rất nhanh liền tụ lại một vũng nước nhỏ.
 
“A, cậu xem giọt mưa tí tách tí tách rơi này, thời tiết đẹp biết bao!”
 
“...”
 
Thân người Cận Dư Sinh hơi cứng lại.
 
Cô ấy lại mắc bệnh gì rồi.
 
“Tôi biết chắc chắn cậu đang muốn hỏi, vì sao tôi lại nói ngày mưa là thời tiết đẹp.” Thẩm Trĩ Tử cúi đầu, tự mình lẩm bẩm, “Đạo lý rất đơn giản, cậu nghĩ mà xem, trong lịch sử có bao nhiêu chuyện tình kinh điển diễn ra dưới trời mưa, Lương Chúc sơ ngộ này, Bạch Xà Hứa Tiên này, ‘cô ấy’ trong lời nhạc của Châu Kiệt Luân này... chẳng phải đều là ông trời làm việc tốt, đổ một trận mưa xuống cho bọn họ sao?”
 
“...”
 
“Hơn nữa,” Cô liếm liếm môi, “Các diễn viên chính cũng rất ăn ý, khi ra ngoài, dù trong bất kì thời tiết nào, bọn họ cũng đều không mang ô.”
 
Cận Dư Sinh: “...”
 
Dường như cô ấy đang ám thị cho hắn điều gì.
 
“Cho nên,” Cô tràn đầy chờ mong nhỏ giọng đề nghị, “Chi bằng chúng ta cũng vứt cây dù này đi?”
 
“...”
 
Cận Dư Sinh im lặng một lát, không biết nên tức hay nên cười: “Cậu...”
 
Còn chưa nói xong, ngay giây tiếp theo, một đạo sấm sét không hề báo trước mà bổ thẳng xuống.
 
Ánh sáng xanh lát giống như xe điện trật đường ray, nặng nề giáng xuống!
 
Nửa cánh tay của Thẩm Trĩ Tử vẫn đang chìa ra bên ngoài.
 
Cận Dư Sinh liếc thấy, nhanh tay nhanh mắt nắm lấy tay cô, cổ tay hướng về sau dùng lực.
 
Trong chớp nhoáng trời đất quay cuồng, Thẩm Trĩ Tử chưa kịp phản ứng, đầu gối bất ngờ không kịp đề phòng mềm nhũn.
 
Sau đó——
 
Cô ngã vào lòng cậu.
 
Mây đen nặng nề, trong tầm mắt, hơi nước trắng xóa.
 
Cô ghé vào lồng ngực Cận Dư Sinh, hơi thở ấm áp, nhịp đập trái tim thiếu niên bình ổn mạnh mẽ.
 
Mơ hồ, phía sau vang lên một tiếng xoẹt thật lớn.

 
Trời đất mịt mù, bọt nước trắng xóa.
 
Không biết trôi qua bao lâu.
 
Lý trí của Thẩm Trĩ Tử từng chút một chậm rãi trở về, nửa ngày sau, cô mới mơ mơ hồ hồ nhớ lại——
 
Mùi hương trên người cậu ấy, hình như không giống với khi mới gặp mặt nữa...
 
Ngòn ngọt, giống như hương kẹo bạc hà.
 
***
 
Mưa vẫn rơi, bầu trời tựa như xé rách một mảnh, bên tai vang dội tiếng mưa rào rào.
 
Mùi hương trên người Cận Dư Sinh thật sự rất dễ chịu, Thẩm Trĩ Tử không rảnh rỗi đi suy nghĩ nguyên nhân, nhưng giây phút này lại trầm mê không phân biệt được phương hướng, hận không thể cứ sống trong giây phút này mà trôi qua một đời.
 
Dưới hoa mẫu đơn, chi bằng để cô chết đi cho rồi.
 
Cuối cùng vẫn là Cận Dư Sinh túm cổ tay cô, kéo người đang bám chặt như bạch tuộc trên người mình xuống.
 
Cậu ta trầm sắc mặt: “Cậu không muốn sống nữa à?”
 
Bị cưỡng ép rời khỏi sự ấm áp của cậu, Thẩm Trĩ Tử rất không vui.
 
Lầm bầm nửa ngày, cô mới không tình nguyện quay đầu, nhìn cái cây mới vừa bị sét đánh đổ.
 
Thân cây từ giữa bổ ra, một nửa nặng nề đổ ập xuống đất, vừa khít đổ trúng nơi cô đứng ban nãy.
 
Cô nghiêm trang kính cẩn, nhanh chóng thầm kính lễ cái cây.
 
Cảm ơn thiên nhiên vô tư tương trợ, dùng một sinh mạng vô tội, đổi lấy một cái ôm tốt đẹp cho cô.
 
“Nhưng, nhưng tớ đâu có cầu nguyện thần mưa dùng một tia sét đánh chết tớ đâu...” Quay đầu lại, Thẩm Trĩ Tử chột dạ giảo biện, “Vả lại, cậu nhất định sẽ kéo tớ lại!”
 
Sắc mặt Cận Dư Sinh lạnh xuống bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy rõ.
 
Thực ra bình thường cậu ta cũng chẳng có biểu cảm gì, nhưng không biết vì sao, mỗi lẫn cậu lộ ra vẻ mặt này, Thẩm Trĩ Tử đều không thể tự chủ mà cảm thấy sợ hãi.
 
Cô chưa từng có loại cảm giác như vậy với ai.
 
Giống như ngay cả nhịp đập trái tim cô cũng chia bớt ra ngoài, một nửa kia vừa muốn thuộc về cô lại vừa không muốn thuộc về cô, cảm xúc nhè nhẹ từng đợt gắn liền với đối phương.
 
Khi cậu áp suất thấp, cô cũng sẽ hoảng theo.
 
Ma xui quỷ khiến, cô nuốt nước bọt, không dám tin mà nhỏ giọng hỏi: “Cậu, cậu không phải hối hận vì khi nãy kéo tớ lại đấy chứ?”
 
“...” Cậu không nói gì.
 
“Không phải chứ?” Tựa như phỏng đoán đáng sợ nào vừa được kiểm chứng, Thẩm Trĩ Tử đột nhiên phát hoảng, “Cậu, cậu hối hận vì đã cứu tớ?”

 
“...” Cậu không có.
 
“Vậy mà tớ còn vừa thầm cảm kích cậu không thôi!” Cô trách móc, “Cậu có biết, nếu tớ bất hạnh bị sét đánh trúng, trên thế gian này sẽ mất đi một tiên nữ không!”
 
“...” Đầu lưỡi Cận Dư Sinh chạm lên hàm trên.
 
Cậu ta bị cảm giác bối rối mãnh liệt bao vây.
 
Cô giống như một đứa trẻ, hoàn toàn không thể dùng tư duy của người lớn để khuyên răn...
 
Chỉ có thể dỗ dành.
 
Nhưng cậu, cậu phải dỗ thế nào.
 
Cơn mưa không hề có dấu hiệu nhỏ đi, Thẩm Trĩ Tử vẫn đang dùng lời lẽ đanh thép trách móc: “Hay là trong lòng cậu, cậu vẫn luôn đố kỵ với sắc đẹp của tớ? Có phải cậu nghĩ chỉ cần tớ không còn nữa, cậu sẽ là người đẹp nhất trên đời? Hử? Sao cậu có thể nghĩ như thế, lòng ghen ghét quá nặng là không tốt đâu cậu có biết không...”
 
Cậu nhìn cô, nhìn đôi môi cô hết khép lại mở.
 
Cận Dư Sinh im lặng suốt nửa ngày, năm lần bảy lượt muốn mở miệng, lại năm lần bảy lượt bị cô ngăn trở lại.
 
Cơn giận to bằng trời cũng tan sạch rồi.
 
Cậu ta rất mệt tim.
 
Hồi lâu sau mới vô lực nói: “... Về thôi.”
 
***
 
Vất vả nhét Thẩm Trĩ Tử vẫn luôn lải nhải không ngừng lên xe, Cận Dư Sinh bung dù đi tới cục doanh nghiệp, mua một chiếc sim điện thoại mới.
 
Về tới nhà họ Châu, sắc trời đã dần tối.
 
Đại môn sơn son, đình viện sâu bên trong, trước cửa treo đèn lồng nhỏ ánh sáng dịu nhẹ, thú trấn trạch ngẩng đầu ưỡn ngực, cổ xưa mà khiêm tốn.
 
Cậu băng qua nơi cành liễu rủ xuống, bước qua cây cầu đá tinh tế. Vừa đi qua chiếc cổng hình bán nguyệt, bên tai chợt truyền tới một trận kinh hô.
 
Trong sân một mảnh bừa bộn, khắp nơi đều là nước.
 
Hà Kiến Nguyệt đang bó tay không biết làm gì, trông thấy cậu thì ánh mắt lập tức sáng lên: “Tử Du, mau giúp ta bắt con cá lại!”
 
Cận Dư Sinh thoáng sửng sốt, ngay lập tức phản ứng lại. Cậu nhanh tay nhanh mắt tiến lên trước vài bước khom người chụp tới, bắt gọn con cá trích đang sắp nhảy vào hồ ngắm cảnh.
 
Tiểu Mai vô cùng xấu hổ, mặt đỏ tai hồng chạy lại, nhận lấy con cá.
 
 Hà Kiến Nguyệt dở khóc dở cười, vừa rút giấy giúp cậu lau tay, vừa oán trách: “Ta đã bảo rồi, không cho Tiểu Mai làm sạch cá ở trong sân. Giờ thì hay rồi, ngay cả cá sống cũng không giữ được.”
 
Cận Dư Sinh thấp giọng nói cảm ơn một tiếng, ý bảo tự mình làm. Ngừng một chút, cậu hơi bất ngờ: “Hôm nay, cô tự mình xuống bếp ạ?”
 
“Phải.” Cô con gái nói giọng phương Nam, nói một câu cũng giống như đang làm nũng. Hà Kiến Nguyệt dịu dàng, ngồi xuống cạnh bàn đá, “Thầy Châu hôm nay về, cô định nấu cho ông ấy hai món.”
 
Châu Hữu Hằng, là thầy giáo dạy thư pháp của Cận Dư Sinh.
 
Nhà họ Châu dòng dõi thư hương, quốc học thế gia, ông cũng coi như một nửa giáo sư, được người đời gọi một tiếng tiên sinh. ông là người thầy cậu từng bái nhận, đối với Cận Dư Sinh cũng coi như một nửa người cha, huống hồ trước nay ông luôn đối xử với cậu rất tốt, lần này cũng vì chuyện của cậu nên ông mới xuất môn lâu như vậy.
 
Cận Dư Sinh không chút do dự: “Vậy con đợi ông ấy về, cảm ơn thầy một tiếng rồi đi.”
 
“Sao con cứ không chịu yên tâm mà ở lại đây?” Hà Kiến Nguyệt có chút bất đắc dĩ, “Lại cứ nhất quyết phải chuyển ra ngoài?”
 
Hiểu được bà là đang quan tâm mình, sắc mặt Cận Dư Sinh dịu đi: “Con đã làm phiền cô với thầy lâu rồi, thầy Châu đã giúp con giải quyết phiền phức lớn kia, những chuyện khác, cứ để tự con làm.”

 
Gió đêm thấm lạnh, thiếu niên trước mắt sáng sủa tuấn tú. Vẻ mặt không nóng không lạnh, xa cách tựa như không hề có cảm xúc.
 
Hà Kiến Nguyệt đau lòng, nếu gia đình cậu không gặp phải tình cảnh như vậy, cậu cũng sẽ không đi đến bước đường này. Lời đến bên miệng, lại thành một tiếng thở dài: “Mấy ngày này, cảnh sát có tới tìm con nữa không?”
 
Cận Dư Sinh thoáng chần chừ: “... Có ạ.”
 
“Bọn họ tới tìm con, lấy khẩu cung lần nữa.”
 
Cho nên mấy ngày nay, cậu vẫn luôn chạy đi chạy lại tới cục cảnh sát.
 
Hà Kiến Nguyện nhịn không được, nhiều chuyện hỏi thêm một câu: “Chuyện cha mẹ con, vẫn chưa có manh mối mới?”
 
Cận Dư Sinh trầm mặc một hồi, đầu lưỡi chạm hàm trên: “Không có.”
 
Cha mẹ cậu chết thảm, chuyện đã qua lâu vậy rồi, nhưng ngay cả nghi phạm cũng chưa tìm được.
 
Hi vọng càng ngày càng xa vời.
 
“Vậy...” Hà Kiến Nguyệt sợ cậu không vui, lập tức nói sang chuyện khác, “Cô con vẫn tới tìm con sao?”
 
“Từng tới rồi.” Cận Dư Sinh nhớ ra điều gì đó, lại thấy có chút buồn cười, “Nhưng con không có nhà.”
 
Cậu đi ngắm sao.
 
Chính vì trốn tránh người cô đuổi theo mình không tha kia.
 
“Haiz.” Hà Kiến Nguyệt nhất thời không biết phải nói gì, “Người đã đi rồi... một cái nhà lớn như vậy, lại còn bao nhiêu người thèm muốn di sản.”
 
Khóe môi Cận Dư Sinh nhếch lên một nụ cười lạnh: “Chính vì người đã mất, cho nên mới dám thèm muốn.”
 
Đáng tiếc cậu cũng chẳng phải hạng dễ chọc.
 
Để đám người nhà họ Cận mở rộng tầm mắt.
 
Trầm ngâm một hồi, Hà Kiến Nguyệt dịu dàng mỉm cười: “Không nói mấy chuyện này nữa, phiền lòng. Đổi sang môi trường mới, trường học thế nào?”
 
“Rất tốt ạ.” Vừa nói khỏi miệng, như chợt nhớ tới điều gì, cậu nhịn không được sửa lời, “... Cũng ổn ạ.”
 
Chỉ là từ sau khi tới Minh Lý, số lần cậu cảm thấy hoang mang lúng túng đột nhiên tăng lên.
 
...Cũng không biết vì sao.
 
Hà Kiến Nguyệt cười: “Có gặp cô bé dễ thương nào không?”
 
Thân người Cận Dư Sinh thoáng cứng ngắc, ánh mắt dần dần ảm đạm: “... Không ạ.”
 
Có thì sao.
 
Những thứ cậu muốn, trước giờ chưa từng là của cậu.
 
Từ nhỏ cậu đã biết, trên thế giới này, không có bất cứ thứ gì chân chính thuộc về cậu, trước giờ cậu không có bản lĩnh gì, cái gì cũng không giữ được.
 
Cho nên dù rằng có chút yêu thích, cũng chỉ đành giấu nhẹm đi.
 
Không thể đòi hỏi quá nhiều...
 
Cận Tử Du...
 
Sẽ gặp báo ứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận