Đừng luôn nhớ thương em

Rạng sáng, Thẩm Trĩ Tử rúc trong túi ngủ, mắt to trừng mắt nhỏ với Thịnh Nhiệm.
 
“Này, Đại Nhiễm Nhiễm.” Nửa ngày sau, cô rốt cục mở miệng.
 
“Ừm.”
 
“Tớ thấy lạnh, ở trong tim ấy, lạnh căm căm.” Thẩm Trĩ Tử liếm môi, “Cảm thấy bản thân giống như con sói hoang cô độc mà cao ngạo, lại tựa như mãnh hổ lưu lạc đồng bằng, không chốn quay về, bị đá tới đá lui.”
 
“... Cậu biết nhiều phép ví von quá nhỉ.” Thịnh Nhiễm ngập ngừng, đặt di động xuống, “Cận Dư Sinh chỉ là không muốn có thêm chuyện gì phát sinh nữa thôi.”
 
Thẩm Trĩ Tử ngủ chung lều với cô, quả thực có thể đỡ đi được rất nhiều phiền phức, vả lại cũng không bị ai hiểu lầm.
 
Thẩm Trĩ Tử không nghe: “Cậu ấy vứt bỏ tớ rồi.”
 
“... Không phải đâu.”
 
“Haiz, đều tại đoạn ghi hình kia.” Thẩm Trĩ Tử lầm bầm, “Ngay từ đầu tớ không nên quen biết Thẩm Trạm, nếu không quen biết Thẩm Trạm thì đã không có xô nước kia, không có xô nước kia tớ sẽ không phát hiện vẻ đẹp của Cận Dư Sinh, không phát hiện vẻ đẹp của Cận Dư Sinh thì sẽ không ao ước, nếu không ao ước...”
 
“...” Cô không nghe thấy gì hết.
 
Thịnh Nhiễm: “Tớ còn để ý cậu nữa tớ là chó.”
 
“Tớ đã bị vứt bỏ rồi, cậu còn không an ủi tớ.” Thẩm Trĩ Tử nhỏ giọng lầm bầm, “Ngày mai tớ sẽ vác rìu, đi tìm một cánh rừng nhỏ hoang vu không người...”
 
Mí mắt Thịnh Nhiễm giật giật: “Làm gì?”
 
Giết Cận Dư Sinh, phanh thây nơi rừng hoang?
 
Thẩm Trĩ Tử đáp nhanh như chớp: “Chó.”
 
“...”
 
Thịnh Nhiễm thầm cho mình một bạt tai.
 
Thẩm Trĩ Tử nhẹ giọng đáp: “Tớ đi táng hoa, truy điệu mối tình đã chết, cùng với thanh xuân vô tình này.”
 
“...”
 
Thịnh Nhiễm: “Tớ nói cậu biết, tớ mà còn để ý cậu nữa thì tớ thật sự là chó.”
 
“Chủ yếu là vì tớ cảm thấy... cái tên Cận Dư Sinh này, ra chiêu rất không theo lẽ thường.” Thẩm Trĩ Tử liếm khóe môi, “Không giống với những nam sinh đẹp trai tớ gặp trước đây.”
 
“...” Thịnh Nhiễm sống chết ngậm chặt miệng.
 
“Cảm giác này giống như, ‘Ha, được lắm, cậu trai, cậu thành công khiến tôi chú ý rồi đấy’.” Thẩm Trĩ Tử ngẫm nghĩ, “Theo cách nói của mấy cuốn tiểu thuyết tổng tài tổng tài, cậu ta không phải loại con trai chịu an phận, cũng không giống loại yêu diễm đê tiện.”
 
Thịnh Nhiễm: “...”
 
Cái rắm, rõ ràng vì cậu ta đẹp trai.
 
Loại cẩu mê trai như Thẩm Trĩ Tử, từ nhỏ tới lớn không hề có sức đề kháng đối với những thứ đẹp đẽ. Nhưng lại là người rất không có trách nhiệm, bất kể là loại đồ vật gì, một khi tới tay cô sẽ lập tức mất đi giá trị.
 
“Hơn nữa, cậu có nhận ra không?” Trong bóng tối, Thẩm Trĩ Tử liều mạng chớp đôi mắt to, “Cận Dư Sinh vẫn luôn vi phạm nội quy trường học, cậu ta còn ngang ngược hơn tớ... Đây là trường trung học phụ thuộc, là ngôi trường có kỉ luật nghiêm khắc nhất của thành phố Minh Lý! Cậu ta dám khiêu chiến quyền uy như vậy, chẳng phải rất cool rất hấp dẫn sao?”
 
Thịnh Nhiễm nhịn không nổi: “Tớ là chó! Nhưng cậu ta ngoại trừ không mặc đồng phục vào tuần trước, còn làm gì nữa à?”
 
“Còn đeo trang sức nữa, ở trên tay ấy!” Thẩm Trĩ Tử kinh ngạc, “Rất rõ ràng, cậu không thấy sao?”
 

Thịnh Nhiễm nhíu mày, không nhớ ra: “Có hả? Đeo gì?”
 
Thẩm Trĩ Tử say sưa ngây ngất: “Dây tơ hồng của tớ với cậu ấy.”
 
“...”
 
Thịnh Nhiễm trầm mặc ba giây, ‘xoạt’ một tiếng kéo túi ngủ lên.
 
Thiểu năng.
 
Đêm khuya tịch mịch, ánh sao sáng rỡ, trong rừng một mảnh yên tĩnh.
 
Qua thật lâu thật lâu.
 
Thẩm Trĩ Tử yên lặng nhìn đỉnh lều, rúc vào túi ngủ.
 
Nửa ngày sau, cô nhẹ giọng nói: “Ngoại trừ đẹp trai, còn bởi vì...”
 
“Cậu ấy là người tốt.”
 
Người rất rất tốt.
 
Câu nói cuối cùng tiêu tan trong gió, chỉ có mình cô nghe được.
 
***
 
Sau buổi dã ngoại ngắm sao trở về trường học, không lâu sau đã tới thi giữa kỳ.
 
Cả khối tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.
 
Điểm chuẩn vào Minh Lý rất cao, đợt thi đầu vào đã nhặt đi một loạt học sinh mũi nhọn toàn tỉnh, ở chung với đám học bá, lâu dần, Thẩm Trĩ Tử cũng cảm thấy nguy hiểm theo.
 
Nên cho dù phần lớn thời gian đều cà lơ phất phơ, cô vẫn rất nghiêm túc với mỗi kì thi.
 
Đè xuống trái tim thiếu nữ xao động, trong thời gian thi cô đều không tới gặp Cận Dư Sinh.
 
Dù sao cậu ta cũng ít nói...
 
Thẩm Trĩ Tử nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có lẽ trong ba ngày ngắn ngủi cậu ấy sẽ không bị người khác dụ mất đâu.
 
Như vậy vẫn khá an toàn.
 
Thời gian thi cử rất nhanh qua đi, khó khăn lắm mới vượt qua bài thi tiếng Anh cuối cùng, một giây trước giáo viên vừa thu bài thi, giây sau Thẩm Trĩ Tử đã vứt bút, vớ balo chạy xuống dưới lầu.
 
Đã ba ngày không nói chuyện rồi, cô không thể đợi được nữa muốn ngay lập tức được gặp đại khả ái của cô.
 
Hỏi xem cậu ấy thi thế nào, đề thi có khó không, ở phòng thi cuối có phải rất nhiều đứa quay cóp, giám khảo có nghiêm khắc không...
 
AAA, chủ đề có thể nói nhiều vô biên, cho dù cậu ấy không mở miệng, một mình cô cũng có thể lải nhải hồi lâu!
 
Hành lang ồn ào nhốn nháo những người là người, Thẩm Trĩ Tử lội ngược dòng người điên cuồng chạy, tới phòng thi cuối cùng mới dừng lại.
 
Hít thở sâu, bình tĩnh, lấy gương ra tút tát lại bản thân.
 
Vẫn xinh đẹp động lòng người như xưa, mười điểm.
 
Thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô ra vẻ bình thản cất gương đi, hai tay bắt chéo đút túi, làm như không có chuyện gì đứng dựa vào cửa sau.

 
Tiến lại sát cửa kính, quét mắt một lượt, ngó quanh ngó quất trông như ăn trộm.
 
Từ góc độ của cô chỉ nhìn thấy được lưng của các học sinh, nhưng Cận Dư Sinh rất bắt mắt, cô rất tự tin, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra cậu.
 
Nhìn tới nhìn lui, đến tận khi các học sinh trong phòng đã ra gần hết, cô vẫn không trông thấy Cận Dư Sinh.
 
Lạ kỳ...
 
Thẩm Trĩ Tử nghi hoặc.
 
Hình như cậu ấy không ở đây.
 
Nhưng cô đã chạy nhanh lắm rồi, khi mới tới, cửa phòng thi còn chưa mở nữa mà.
 
Cô có đôi mắt to thế này, chắc chắn sẽ không để một người sống sờ sờ cao mét tám biến mất ngay trước mắt.
 
... Đợi đã, thực ra vẫn có khả năng.
 
Đầu mày Thẩm Trĩ Tử nhăn lại một cục.
 
Lỡ như Cận Dư Sinh biết... độn thổ.
 
Đây là tầng hai, nếu cậu ấy độn thổ một tầng, vậy sẽ trực tiếp độn tới tầng trệt, tránh được dòng người cuồn cuộn trên hành lang.
 
Cô không cam tâm cắn môi.
 
Vì để về nhà nhanh, cậu ấy lại sử dụng đến siêu năng lực, không chỉ tránh thoát được những người khác, còn tránh thoát luôn cả cô.
 
Hai người họ lại lỡ qua nhau lần nữa.
 
Vận mệnh vô tình cỡ nào, bọn họ phải làm gì mới có thể phá bỏ được rào cản thế tục mà ở bên nhau đây.
 
“Hi!”
 
Trong đầu đang điên cuồng dựng lên một màn kịch nhỏ, đầu vai bất ngờ trùng xuống, sau lưng vang lên một giọng nói.
 
Thẩm Trĩ Tử nghĩ cũng không nghĩ, lập tức vui mừng quay đầu lại.
 
Ánh mặt trời sáng trong, thiếu niên thân hình cao ráo như ngọc, đôi mắt hoa đào hơi nhướn lên, ý cười tràn ngập, tựa hồ như sắp trào ra ngoài.
 
Tia sáng vừa thắp lên trong mắt thoáng cái tắt ngúm.
 
“Anh cũng đâu có xấu đâu?” Thẩm Trạm thấy sự ghét bỏ không chút che dấu trên mặt cô, nhịn không được ‘chậc’ một tiếng, “Sao vừa nhìn thấy anh, em đã thất vọng tới vậy?”
 
Thẩm Trĩ Tử quay vai đi hất tay hắn xuống, giận dỗi quay mặt đi.
 
“Đến tìm tiểu tình nhân à?” Thẩm Trạm ngữ khí nhàn tản, “Anh với cậu ta chung phòng thi, anh có trông thấy cậu ta đấy.”
 
Thẩm Trĩ Tử nâng mí mắt, liếc cậu một cái.
 
Học sinh mới chuyển tới, kì thi đầu tiên đều mặc định sẽ xếp vào phòng thi cuối cùng, cậu không hề nói dối.
 
“Muốn biết cậu ta đi đâu sao?” Đuôi lông mày của Thẩm Trạm nhướn lên, “Xin anh đi.”

 
Thẩm Trĩ Tử quay lưng bước đi: “Em đi đưa hết phương thức liên lạc của bạn gái cũ của anh cho Thịnh Nhiễm, để mấy người bọn họ lập hội, làm buổi thi đấu bóng đá.”
 
Thẩm Trạm thiếu điều quỳ xuống: “Đừng đừng, có gì từ từ nói.”
 
Túm cô em họ mặt không cảm xúc lại, cậu ta ngập ngừng, không tình nguyện khai ra: “Cận Dư Sinh nộp bài trước.”
 
Thẩm Trĩ Tử thoáng ngẩn ra: “Vì sao?”
 
“Cái này thì làm gì có lý do, chắc vì tốc độ tay cậu ta nhanh.” Thẩm Trạm gãi đầu, “Có điều hôm nay cậu ta đến trễ hơn hai mươi phút, còn muộn mất bài thi nghe...Cho nên có khả năng cậu ta không làm bài, trực tiếp nộp bài thi luôn.”
 
Thẩm Trĩ Tử lại sửng sốt: “Vì sao?”
 
Thẩm Trạm: “...”
 
“Anh là Mười vạn câu hỏi vì sao hả?” Cậu ta vừa tức vừa buồn cười, “Em không tự đi hỏi cậu ta được à?”
 
Thẩm Trĩ Tử ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng phải.
 
Dù sao ngoại trừ chuyện này... cô liếm liếm môi.
 
Cô còn muốn hỏi Cận Dư Sinh, học thuật độn thổ thế nào.
 
***
 
Thi giữa kì vừa qua, thành phố Minh Lý tiến vào cuối thu, mưa hết trận này tới trận khác. Không khí ẩm ướt, nhiệt độ hạ thấp, các nữ sinh bắt đầu mặc áo lót giữ ấm bên trong đồng phục.
 
Kế hoạch của Thẩm Trĩ Tử không thành công.
 
Vì mấy ngày tiếp theo, cô ngay cả cơ hội nói chuyện với Cận Dư Sinh cũng không có.
 
Mỗi ngày cậu tới trường chuẩn khít giờ, tan học thì một mình chuồn mất. Buổi trưa ăn cơm xong lập tức biến mất, giờ nghỉ không phải gọi điện thoại thì cũng ngủ bù.
 
Thiếu niên nằm bò ra bàn, lưng cong thành hình cây cung.
 
Cô rất muốn sờ lông mi cậu, nhưng lại không nỡ gọi cậu dậy.
 
Thoạt nhìn cậu rất mệt mỏi, cô không biết vì sao.
 
Tình hình này cứ tiếp tục kéo dài đến ngày thứ tư, Thẩm Trĩ Tử chợt tỉnh ngộ, không thể tiếp tục như thế này được nữa. Nếu còn cứ như vậy, đến tận khi tốt nghiệp cô cũng chẳng học nổi thuật độn thổ.
 
Vì vậy thứ sáu chuông tan học vừa reo, cô liền chắp tay đặt dưới cằm, nhắm mắt cầu nguyện.
 
Cầu trời mưa to một chút, mưa ngập cả thành phố là tốt nhất.
 
Mấy ngày nay thời tiết không tốt, mọi người đều về sớm. Khi Thịnh Nhiễm từ phòng tự học đi ra trong lớp đã chẳng còn mấy người, mà Thẩm Trĩ Tử thì vẫn ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ.
 
Cô buồn bực hỏi: “Cậu làm gì thế?”
 
“Cầu nguyện với thần mưa.” Thẩm Trĩ Tử lầm bầm khấn nguyện, “Cầu xin đôi phu thê ân ái Lôi Công Điện Mẫu, ban cho con tình yêu tuyệt thế không gì sánh được.”
 
“...”
 
“Ha.” Thịnh Nhiễm lạnh lùng xùy một tiếng, “Lôi Công thấy cậu cần kích chút điện thì có.”
 
“Cậu không hiểu đâu.” Thẩm Trĩ Tử liếm môi, “Tớ đã lén trộm mất ô của Cận Dư Sinh, chỉ cần kiên nhẫn chờ tới cuối cùng, chắc chắn sẽ có cơ hội đưa cậu ấy về nhà.”
 
Hôm nay có chút khác lạ, mọi người đã về gần hết, nhưng Cận Dư Sinh vẫn chưa đi.
 
Cô đoán, khẳng định là do ô của cậu ta đã bị cô trộm mất.
 
Cậu ta giống như thất tiên nữ bị mẩt áo, chỉ có thể vừa đáng thương vừa bất lực, chờ cô mang ô tới cứu.
 
“Thần cái shit.” Thịnh Nhiễm không biết phải bắt đầu phun tào từ đâu, “Cậu thấp hơn cậu ta nhiều như thế, định nhảy lên che ô cho cậu ta sao?”
 
Nụ cười trên mặt Thẩm Trĩ Tử chợt biến mất.

 
“...Mẹ nó, đúng thật.”
 
Sớm biết thế này, cô nên tập nhảy cao trước.
 
Thịnh Nhiễm buồn cười: “Cậu thật sự thích cậu ấy vậy sao?”
 
“Không thì sao!”
 
“Không phải vì khuôn mặt của cậu ấy?”
 
Thẩm Trĩ Tử oan ức: “Tớ là cái người nông cạn như vậy ấy hả!”
 
Thịnh Nhiễm nghĩ cũng không nghĩ: “Ừ.”
 
“...”
 
Líu ríu trêu chọc nhau một hồi, sau đó chào tạm biệt Thịnh Nhiễm, cơn mưa ngoài cửa sổ cũng dần dần nặng hạt.
 
Sắc trời đen kịt, mưa thu mang theo hơi lạnh, gió rét cuốn theo hơi nước mãnh liệt ập vào cửa kính.
 
 Thẩm Trĩ Tử nằm bò ra bàn, không chớp mắt nhìn chằm chằm Cận Dư Sinh.
 
Cậu ta đang ngồi làm bài tập, trong một tiếng này, cậu đã dùng lí do ‘tôi không mang ô’ để từ chối bốn nữ sinh nhờ dẫn ra cổng trường.
 
Ha. Thẩm Trĩ Tử lầm bầm trong lòng, có mang cũng vô dụng, cô đã cuỗm mất cây ô duy nhất từ trong tủ để đồ của cậu ấy đi rồi.
 
Nữ sinh cuối cùng rời khỏi lớp, trong lòng cô thầm mừng rỡ.
 
Thắng lợi đang ở ngay trước mắt...
 
Nước mưa ào ào trút xuống, mưa dày hạt. Sấm rền chớp giật, ngoài cửa sổ cuồng phong gào thét, cây cối ngả nghiêng trong gió.
 
 Hồi lâu sau, Cận Dư Sinh làm xong bài cuối cùng, đóng nắp bút.
 
Ánh mắt Thẩm Trĩ Tử phát sáng, lòng thầm hoan hỉ, đang tính tiến lên——
 
Giây tiếp theo, cô trơ mắt, nhìn cậu lôi từ trong balo ra một chiếc ô khác.
 
Thẩm Trĩ Tử sửng sốt, sợ ngây người.
 
Vì sao đã trộm một chiếc ô...
 
Cậu ta vẫn còn một chiếc ô khác!
 
Thẩm Trĩ Tử đè xuống xúc động muốn chửi ầm lên, thất vọng ôm lấy mặt.
 
Nên trách vận mệnh vô tình, hay là thần mưa trêu người đây.
 
Cô và Cận Dư Sinh, giống như Ngưu Lang Chức Nữ bị một cây ngân thoa ngăn cách hai bên bờ ngân hà, dù được thần mưa trợ giúp, cũng chỉ có thể nhìn nhau mà không thể bên nhau, trở thành thần thoại bi thảm, sống trong truyền thuyết!
 
Thẩm Trĩ Tử đau khổ tự vẫy vùng trong vở kịch bản thân dựng nên.
 
Rất muốn lăn đi ngay lập tức...
 
Trước mắt chợt tối sầm lại.
 
Cô ngẩn người, bỏ bàn tay đang che trước mặt xuống.
 
Thân hình thiếu niên cao lớn, vẻ mặt đạm nhạt, đồng phục trên người ngay ngắn thẳng thóm. Hàng lông mày mang nét lạnh lùng, cậu trầm ngâm nhìn cô, giống như cây đại thụ trồng trước bàn.
 
Cô chớp chớp mắt.
 
Cận Dư Sinh trầm mặc một hồi, ngón tay từng khớp rõ ràng nắm chặt cán dù, thấp giọng hỏi——
 
“Đi không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận