Hòang hôn một ngày mùa thu …
Một chiếc xe Maserati màu đen tiến vào đậu ở bãi đỗ xe của Thiên Mậu, sau khi đỗ xe xong xuôi, một người đàn ông khôi ngô mặc đồ vét màu đậm xuống xe, ngay cả bộ dạng đều có vẻ hung ác trần tục, cặp mày rậm kia thậm chí là dựng thẳng lên, một vẻ mặt cực kì khó chịu.
Nhưng mà vẻ mặt hung thần của anh đang nhìn vào chỗ đậu xe kế bên, nơi đó có một chiếc xe màu xám không nên xuất hiện vào thời gian này, anh hơi nhíu mày, tươi cười không tự chủ được nổi lên trên gương mặt nghiêm túc.
Đó là loại xe cho các bà vợ, anh không muốn cô đi phương tiện giao thông công cộng đi làm khi anh đi công tác, không muốn cô dầm mưa dãi nắng, vì thế mang cô đi học lái xe, dỗ cô nói là học lái xe có thể tự mình lái xe đưa mẹ và bà nội đi chơi, biết bà nội thực thích du lịch, nhưng vì tuổi cao sợ phiền toái bọn họ nên luôn từ chối cùng bọn họ đi du lịch, cô liền đáp ứng.
Đây là chiếc xe thứ ba anh mua cho cô, còn nhớ rõ lần đầu mới mua xe để cô lái đi, cô rất sợ sẽ đem xe mới phá hư, anh liền ngồi kế bên cô một tháng kiêm chỉ đọa kỹ thuật, mới làm cho cô yên tâm lái đi.
Bà xã về rồi, bọn họ như vậy là tâm linh tương thông sao? Biết anh trước tiên sẽ về nhà ôm vợ.
Anh lập tức lấy hành lý trên xe xuống, khẩn cấp bước tới thang máy, về nhà!
“Ya! Hây..”
“AAA…”
Còn chưa mở cửa ra chợt nghe thấy từ bên trong truyền đến tiếng quỷ rống quỷ kêu, khóe miệng đang cười không khỏi rủ xuống, anh nhíu mày, dùng chìa khóa mở cửa nhà.
“Ta đánh, đánh, đánh…” Tiếng một cậu nhóc trào dâng hò hét, thanh âm vang vọng giữa phòng còn có thể phá âm một chút.
“Ta đỡ! Bốp! Bốp hự hự!” Một cậu nhóc khác la lên mang theo sát khí Taekwondo.
Nguyên Hạo vừa vào cửa liền thấy phòng khách của anh biến thành chiến trường.
Sô pha không ở vị trí ban đầu, tivi 48 inch bị kéo ra chính giữa phòng, thảm ở trên sàn lệch khỏi vị trí, hai đứa bé nam đứng trước TV, tung cước vung quyền, mà trên màn hình TV phân ra làm hai, trái phải hai nhân vật một đen một trắng, liên tục ra quyền, ngăn cản, động tác đá chân, đều giống như đúc với hai đứa bé nam.
Nguyên Hạo ban đầu chính là lông mày dựng thẳng, lúc này vẫn giữ nguyên như thế, hai tay anh khoanh trước ngực, sắc mặt không tốt đứng phía sau bọn họ.
Hai đứa bé đang chơi vui vẻ căn bản không phát hiện nguy hiểm tới gần, vẫn chơi đùa thật sự vui vẻ, cho đến khi trong đó có một đứa chạy lấy đà quay ra sau chuẩn bị xuất ra cú đá tuyệt kỹ ấy mạng, quy đầu mới nhìn thấy “nguy hiểm”, sau đó ngây ra.
“Bốp, ha, đánh, đánh! Ha ha ha ha ha ha…kém thế!” Cậu nhóc kia không phát hiện, nắm chặt cơ hội luân phiên công kích, đem nhân vật của bạn tốt đánh cho hoa tơi bời hoa lá.
“Nguyên Khánh, ba cậu…” Cậu bé phát hiện ra nguy hiểm kéo kéo áo bạn tốt vẫn đang cao hứng đấm đá.
“Mẹ mình nói ba ngày mai mới trở về, nhanh chút, hiệp kế tiếp… Start!” Ra lệnh, chấm dứt trò chơi tự động tiến hành hiệp tiếp theo.
“Nhưng mà…Chú ấy đang đứng phía sau cậu…”
“Hả? Gì mà…”
Nguyên Hạo mỗi tay một nắm đấm, cốc vào trên đầu hai đứa bé, con của mình thì cốc thêm một cái.
“Ba! Tại sao vừa về liền đánh con?” Nhóc Nguyên Khánh tính tình cục cằn giống như ba ôm đầu kêu to.
“Ba khong đánh con thì đánh ai?” Nguyên Hạo mắng giọng như sử gầm, một khi mở miệng liền áp đảo con: “Ba không phải đã nói qua, chờ con thi qua được kì thi trung khảo quốc trung thứ nhất toán mười mới chuẩn mua Xbox sao? Vì sao ba mới đi công tác có vài ngày, trong nhà liền lòi ra món đồ chơi bằng điện tử không nên xuất hiện này? Con kêu ai mua cho con? Hay là con trộm mua? Con ngại tiền tiêu vặt nhiều quá sao? Muốn chết..”
“Con không có…” Nguyên Khánh một bên tránh cái cốc đầu của ba một bên trả lời: “Là mẹ mua cho con!”
“Nhất định là con cố ý biểu hiện ra vẻ mặt rất rất muốn nên mẹ mới có thể mua, thằng nhóc quỷ!” Thực hiểu thủ đọan của con mình, anh khó chịu cho con hai cái cốc đầu.
“Ah…Nguyên Khánh, mình về nhà trước, ngày mai tới trường gặp! Hẹn gặp lại chú Nguyên!” Tiều quỷ nhãn lực tốt muốn chạy trốn.
“Đứng lại cho chú!” Nguyên Hạo đem nhóc quỷ kia kéo lại, không cho nó mượn cơ hội chạy thoát: “Ngự Chinh, con giả ngu a! Ba mẹ con tuần sau mới trở về, con nghĩ rằng chú không biết con phải ở nhà chúng ta đến tuần sau sao?”
“Không, con muốn về nhà! Dì Nguyên, cứu mạng a!”
“Mẹ, cứu mạng…” Sau khi bạn tốt kêu cứu binh, Nguyên Khánh cũng nghĩ đến một người duy nhất có thể cản được ba đang phát điên, lập tức lớn tiếng kêu cứu.
Một người phụ nữ mảnh khảnh nghe tiếng đi ra, thấy chồng đi công tác nửa tháng đã về nhà, bất ngờ viết ở trên mặt, cô dịu dàng cười nói: “Nguyên Hạo, anh đã trở lại, không phải ngày mai sao?”
Nguyên Hạo tóm lấy hai nhóc quỷ, trừng mắt cảnh cáo một cái, mệnh lệnh phạt đứng chúng, sau đó đi về phía bà xã, đem cô nhỏ nhắn ôm vào trong lòng.
A…Thực nhớ.
“Anh đã nói chán ghét con nít.” Rõ ràng cũng đã hơn bốn mươi tuổi, con năm nay sẽ vào trung học, còn ngây thơ nói anh chán ghét con nít: “Em không cần nuông chiều bọn nhóc!”
“Tiểu Khánh thoạt nhìn vẻ mặt rất rất muốn, hơn nữa lúc anh không ở đây nó đều thực ngoan, nó nói sáu năm tiếp theo sẽ còn cố gắng hơn, không có việc gì, được rồi, cho nó chơi đi.” Tương Quân dịu dàng giúp con nói chuyện, còn làm nũng với anh.
Trải qua nhiều năm dạy dỗ, cô cuối cùng cũng biết được làm thế nào để phát huy ưu thế của chính mình, rõ ràng là người dịu dàng nhất nhà, lại có thể làm hết cơn tức của anh.
“Hừ…” Bị làm nũng quá sung sướng, hơn nữa lời nói của bà xã cũng có đạo lý, con quả thật có đòi anh, thành tích phải đi đầu, điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng việc học, thưởng một chút cũng Ok: “Anh dẫn bọn chúng đi tới phòng tập thể dục, đại khái bảy giờ mới về.” (Kat: =.=! Hạo ca có khuynh hướng tự ngược tinh thần! Bị làm nũng sung sướng!!!!)
“Được, em ở nhà chờ anh.”
Vẻ mặt Nguyên Hạo dịu dàng vô cùng, nhìn hai tiểu quỷ bị phạt đứng kia còn đá tới đá lui với nhau, anh chậc một tiếng, trong lòng thầm mắng cần cho bọn nó đi học thêm, bằng không sau này anh làm sao cùng một chỗ với bà xã đây!
Nhưng là vì trễ một chút có thể cùng bà xã “tiểu biệt thắng tân hôn” mà không ai quấy rầy, hiện tại đem hai cái đứa đầy thể lực này đi giảm bớt trước!
Anh rất nhanh hôn vào môi bà xã, trở về phòng thay đồ tây trên người, mặc vào đồ thể thao, mang theo hai đứa thối tiểu quỷ ra ngoài vận động.
Tắm rửa đi lớp mồ hôi nhớp nháp, đi ra khỏi phòng tắm, Nguyên Hạo lập tức bị một vật thể màu hồng phấn bất mãn tấn công.
Anh phản ứng rất nhanh, lấy tay ngăn lại vật thể không rõ kia, đưa nó lên cao, mà vật thể không rõ kia hưng phấn phát ra tiếng thét chói tai.
“A…ha ha ha.” Là một cô bé bận đồ ở nhà màu hồng phấn, Nguyên Hinh con gái anh: “Ba, con rất nhớ ba nha.”
Cô bé được đặt ở trên cao, khuôn mặt thanh tú giống mẹ như đúc, cười rộ lên thực thẹn thùng, đứng ở trước mặt ba ba, dang rộng hai tay, không chút nào che dấu mong muốn được ôm ba.
Nguyên Hạo nghe xong lòng mềm đi.
“Bảo bối, ba cũng rất nhớ con.” Nguyên Hạo mở hai tay ra, đem con gái nhỏ ôm vào trong lòng,
Nguyên Hinh không phải thối tiểu quỷ, mà là tâm can bảo bối của anh, học lớp một tiểu học, gương mặt giống mẹ nó như đúc, khuôn mặt này khiến anh khắc sâu vào tim, hơn nữa ngày nó sinh ra hé miệng nhỏ nhắn làm nũng nói nhưng lời ngon tiếng ngọt, là người thứ hai trong nhà này có thể kiềm chế anh gắt gao.
“Ba, hôm nay cô nói con tiến bộ rất nhiều, mẹ cũng thật thích nghe con đàn dương cầm, còn nữa, cái kia…” Thì thầm, thì thầm, lải nhải nói không ngừng.
Nguyên Hạo ghét nhất là bị phụ nữ tranh cãi ầm ĩ và những người phụ nữa lại quá trầm mặc, nhưng bà xã và con gái đều đánh vỡ tiêu chuẩn này.
Anh ôm con gái đến trước bàn ăn, bữa tối nhà bọn họ có vẻ trễ, là tám giờ tối, trên bàn ăn bày rau xanh vô cùng dinh dưỡng, đều là bà xã thân ái muốn cả nhà khỏe mạnh mà làm.
“Hai đứa con, ầm ỹ muốn chết.” Nguyên Hạo rống giận với con và bạn học đang đùa giỡn trên bàn ăn.
“Lúc ăn cơm mà cãi nhau, giống cái gì chứ? Im lặng ăm cơm cho ba!” Nhưng khi quay đầu, lại dùng giọng nói dịu dàng với con gái nhỏ: “Còn vừa mới nói cái gì? Ba ba không có nghe rõ ràng, nói lại lần nữa xem.”
Bỏ qua đi, thật là bất công!
“Ăn nhiều một chút.” Tương Quân bất đắc dĩ lại không có ccáh, Nguyên Hạo thiên vị thực rõ ràng, may mắn con không tức giận, nếu không anh trai này sẽ nhất định rất dữ dằn với em gái.
Nguyên Khánh rất thương Nguyên Hinh, là anh trai tốt.
“Mẹ, chúng con ăn no, chúng con có thể chơi điện tử hay không?” Em gái sẽ làm nũng với ba, Nguyên Khánh đối với loại thời điểm này luôn biết nên tìm ai nói chuyện.
“Mười giờ đi ngủ, hơn một phút đồng hồ cũng không được, các con ngày mai còn đi học.” Trước khi ông xã phản đối, Tương Quân đã đồng ý cho hai đứa nhóc kia đi chơi món đồ chơi mới.
“Ya!” Hai đứa nhóc lớn xác hưng phấn chạy đi đánh điện tử.
“Tương Tương…”
“Bọn nó vừa ôn bài xong rồi, thoải mái một chút thôi. Hinh Hinh, hôm nay cô dạy con đàn một bài, con không phải nói muốn đàn cho ba ba nghe sao?” Kết hôn mười mấy năm, cô đã hiểu được như thế nào là sờ vào bờm sư tử của ông xã, lúc này bảo con gái đi ra ngoài, tuyệt đối là vạn vô nhất thất.
“Được ba ba, con đàn dương cầm cho ba nghe.” Nguyên Hinh nắm bàn tay to của ba, kéo đến phòng riêng để đàn dương cầm.
Em gái trước đây học đánh đàn, anh ghét em gái đàn khó nghe, nhưng con gái học đàn, anh không chỉ làm người nghe trung thực, còn bỏ tiền xây một phòng đàn, mua đàn dương cầm quý cho con.
Ngay từ đầu bức con gái năm tuổi học đàn, Nguyên Hạo cảm thấy chính mình thực tàn nhẫn, nhưng may mắn con gái giống mẹ nó có hứng thú với âm nhạc, nagy cả em gái anh cũng nói, Hinh Hinh so với con của nó có thiên phú âm nhạc hơn.
Tương Quân luôn cười anh là người cha ngu ngốc, nhưng anh thật sự cảm thấy con gái đánh đàn không có người nào có thể địch lại, bravo!
“Tuyệt quá!” Nghe xong một bài, anh nhiệt liệt vỗ tay.
Nguyên Hinh thẹn thùng đỏ mặt tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo, nghĩ nghĩ sau đó quyết định cùng người cha yêu nhất chia sẻ bí mật.
“Ba, ba, con có bí mật muốn nói với ba, không thể nói với mẹ con nói với ba nha, bởi vì mẹ nói ba sẽ tức giận nhưng là con rất thích nha…” Con gái nhỏ nói xong, lấy từ trong áo ra vật đính ước mười năm trước anh đưa cho bà xã, vòng cổ lam thủy tinh Tây Ban Nha của anh.
A, thì ra là cho con gái a, không có việc gì.
“Làm sao có thể tức giận chứ? Cho con tốt lắm a.”
“Thật sự sao?” Nguyên Hinh ngây thơ nghiêng đầu, làm nũng nói với ba: “Mẹ nói, có thủy tinh của ba sẽ tìm được người trong lòng, thật sự nha…”
Người, trong, lòng?
Tâm tình Nguyên Hạo đột nhiên thay đổi nhan chóng, nhìn con gái gần tám tuổi đang bất mãn, mặt đỏ thẹn thùng nói nó đã tìm được người trong lòng.
“A?” Ai? Thối tiểu quỷ nhà ai? Anh muốn tiêu diệt nó!
“Hôm nay con ở trường học, mấy anh học lớp ba bắt nạt con, lấy đi sách học nhạc của con không trả, còn vẽ bậy lên đó, con khóc, bọ họ cười con…”
“Tên là gì? Học lớp nào? Biết ba của nó tên là gì không?” Câu hỏi của Nguyên Hạo rất giống như là chuẩn đi “Tìm người lạc”, đã quên mất đối phương chính là một đứa bé học tiểu học mà thôi.
“Lúc đó anh Ngự Chinh đi qua, giúp con lấy lại đồ, còn mắng mấy anh lớp ba quậy phá…Ba, ba. Con rất thích anh Ngự Chinh, anh ấy rất đẹp trai nha.” Cô bé mặt đỏ hồng nói xong.
Đẹp trai làm sao? Chỉ là tiểu quỷ chưa đủ lông đủ cánh, muốn đụng tới con gái anh? Không có cửa đâu!
“Đêm qua con vẫn khóc, mẹ mới cho con vòng cổ, nói là nó sẽ cho con may mắn, hôm nay liền thật sự như vậy nha…Thật chuẩn nha.”
Vẻ mặt con gái xấu hổ nhìn thủy tinh, tin tưởng thủy tinh sẽ cho cô bé tình yêu…Nó mới bảy tuổi! Bảy tuổi, nói chuyện yêu đương gì? Thích tên nhóc nào? Ngự Chinh? Không phải bạn học cùng lớp với Khánh, tiểu quỷ hiện tại ở nhà bọn họ?
“Chú Nguyên…Chúng con đi ngủ, ngủ ngon.”
Mới nghĩ đến tiểu quỷ kia, nó lập tức liền gõ cửa tiến vào, Nguyên Hạ theo phản xạ nhìn qua phảm ứng của con gái, chỉ thấy cô bé thẹn thùng đỏ mặt.
“Tiểu Hinh ngủ ngon… A, đúng rồi, bọn họ có còn bắt nạt em không?” Tông Ngự Chinh nhớ tới đến hỏi một câu: “Ngày mai anh phải tới lớp cảnh cáo bạn học của em, có người nào dám chọc em, em tới lớp tìm anh, không phải sợ, biết không?”
Nói đi nói lại…Thối tiểu tử này thật là có khí khái đàn ông, chậm đã, hiện tại không phải thời điểm để ý tới nhau! Nguyên Hạo trừng mắt dựng thẳng mày.
“Được, cảm ơn anh Ngự Chinh.” Con gái nhỏ mặt càng đỏ hơn, Nguyên Hạo mặt càng tái hơn.
“Cậu bảo em gái mình tới tìm chúng ta làm cài gì?”
“Hôm nay mình đi phúc lợi xã hội thấy em ở trong trường bị người bắt nạt, sẽ giáo huấn mấy tiểu tử lớp ba này, mình nói cậu a, Tiểu Hinh là em gái cậu, sao cậu lại không biết em gái cậu bị bắt nạt?”
“Cái gì? Ai bắt nạt em gái mình? Ai? Tại sao bây giờ cậu mới nói?”
“Mình xứ lí xong bọn họ liền quên mất a!”
Hai đứa nhóc lại bắt đầu bất hòa.
“Anh hai, anh không được bắt nạt anh Ngự Chinh…” Nguyên Hinh rõ ràng là thiên vị người ngoài.
“Đi ngủ đi.” Nguyên Hạo mặc kệ hai tiểu quỷ kia đánh cho ngươi chết ta sống, đóng cửa lại, ngăn lại tầm mắt quá nóng của con gái.
“Bảo bối, thứ này rất dễ vỡ, ba giúp con bảo quản, chờ con lớn lên lại cho con, được không?” Anh đè nén tức giận, dùng tươi cười dỗ con gái đem vòng cổ cho anh.
Tình yêu cái gì! Người trong lòng cái gì, đi chết đi, anh không cho phép!
“Không cần.” Đáng tiếc con gái không có dễ dỗ như vậy, đem vòng cổ nhét vào trong áo, không trả chính là không trả.
Thẳng đến khi nói đến muốn toạc miệng, Nguyên Hạo dỗ con gái trên giường, cũng chưa lấy lại vòng cổ thủy tinh, anh mang theo vẻ mặt bị đả kích trở lại phòng, Tương Quân vừa thấy liền bật cười.
“Hinh Hinh nói với anh?” Ai, con gái giống với cô, không giữ được bí mật.
“Nhất định phải nghĩ biện pháp lấy vòng cổ về!” Nguyên Hạo lên giường, ôm bà xã thề son sắt.
Cô nhịn cười, ai ủi sờ sờ đầu Nguyên hạo, thật đáng thương, con gái mới bảy tuối, người cha ngốc ngếch lại lo lắng cô bé sẽ đi cùng người khác, nói với anh đó chỉ là hai đứa nhỏ vô tư, chuyện về sau rất khó nói, anh cũng không chịu nghe.
“Muốn cướp con gái của anh, trừ phi bước qua xác anh!” Người cha ngốc nghếch nghiến răng nghiến lợi nói.
“Được được được.” Tương Quân cho anh tùy tiện nói, dựa vào trong ngực anh, tìm vị trí thoải mái ngủ.
“Anh không cho phép nó yêu đương…” Người cha ngốc nghếch tiếp tục lầm bầm làu bàu.
Mà người gây chuyện là bà xã thân ái lại an ổn ngủ trong lòng anh, hoàn toàn không đế ý tới anh tan nát cõi lòng.
Nguyên Hạo một đêm mất ngủ, không ngừng lên kịch bản, làm như thế nào mới có thể đem vòng cổ thủy tinh trong tay con gái lừa trở về? Nhất định phải lấy lại mới được, nhất định!
Hết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...