Đừng Khóc Kẹo Ngọt

Sau khi bà nội Hiệp gia hôn mê tỉnh dậy thì phục hồi thật sự mau, chỗ gãy xương vì tuổi cao nên khả năng muốn phục hồi như cũ là rất khó, nhưng đại khái thì không có gì trở ngại.

Tương Quân rốt cuộc cũng có vẻ yên tâm, nhưng vẫn  chạy qua chạy lại ba nơi: công ty, đi học, chăm sóc bà nội.

Cô so với Nguyên Hạo thường đi công tác xem tiến độ công trình còn muốn nhiều việc hơn, ngoại cơ hội ngắn ngủi có thể ở chung ở công ty, thời gian cá nhân cô thật sự bận, căn bản không có hẹn được thời gian.

Nguyên Hạo thực cảm thấy…Cô gái này ngay cả đặc quyền là cái gì cũng không biết, thật sự ngu ngốc làm cho người khác thương tâm.

“Ai…” Anh thở dài, đi làm việc một vòng xong trở lại công ty, tinh thần uể oải không phấn chấn.

Bởi vì thường hay tiểu biệt thắng tân hôn ngọt ngào, lâu rồi anh lại chưa được đụng đến, rõ ràng người ngay tại bên mình, nhưng cho cô về nhà, bởi vì cô không bỏ được bà nội đang bị gãy xương chưa lành, anh sẽ không để ý đến ngủ nhà cô, nhưng mà cô làm sao dám? Đương nhiên là từ chối, mà anh cũng càng óan.

Nguyên Hạo có thể nói là trong thời kì quá độ, cũng sẽ đi qua thôi, cũng không phải là không thấy được mặt, ở trong công ty cũng có thể gặp mặt a! Vậy giữa trưa trốn đi một lúc, mang cô ra bên ngoài ăn một bữa to, cô a, gần đây rất gầy.

Khi anh bước vào cửa lớn công ty, thói quen nhìn về hướng cái bàn đặt ngay cửa, cô không ở vị trí đó, hẳn là ở trong phòng hồ sơ đi?

“Giám đốc, Tương Quân hôm nay còn chưa có vào công ty nha.” Đang lúc anh tính tới phòng hồ sơ liếc nhìn cô một cái, nhân viên báo cho anh biết chuyện này: “Tôi vừa mới gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy nói là ngủ quên, hiện tại đang trên đường tới.”

“Cái gì? Ngủ quên?” Như thế nào lại không gọi điện thoại cho anh? Cô ở xa như vậy, muốn chuyển xe bus cùng xe điện ngầm, anh đi đón cô, cô sẽ không nên vội như vậy a! Cô gái này thật đúng là không hiểu cái gì tên là đặc quyền đùa giỡn.

“Giám đốc, đừng trách cô ấy, cô ấy gần đây thật sự vất vả…”

Nguyên Hạo tức giận liếc tên nhân viên nói giúp Tương Quân một cái, vừa lúc là người mấy tháng trước, chưa làm rõ ràng tình huống đã đem Tương Quân coi là biểu muội sai vặt mắc nghiệp vụ của cô.

“Tôi so với anh biết rõ cô ấy có bao nhiêu là mệt.”

Cô không hiểu cái gì tên là kỹ xão nói chuyện, còn có thể hỏi vì sao muốn gạt người… Cô gái thành thật như vậy không thích hợp bôn ba bên ngoài.

Khóa học thật sự vất vả, nhưng vẫn là thực cố gắng, nhưng mà…Để làm gì cơ chứ?

Có khi nghe từ điện thoại thấy cô mỏi mệt lại dùng giọng điệu thất bại nói cô không theo kịp tiến độ, nói chính mình quá ngu ngốc, anh rất muốn kêu cô không cần đi học nữa!

Anh thích thấy cô cười, không thích thấy cô khổ sở.

Nói đến khổ sở…Nguyên Hạo thấy trên bàn cô có bình thủy tinh chói mắt, lúc trước chỉ còn một nửa kẹo, trong lúc anh đi công tác lại lần nữa đổ vào, đầy hết một bình, anh nhíu mày, nhẹ nhàng bâng quơ thuận miệng hỏi: “Gần đây Tương Quân thực thích ăn kẹo?”

“Vốn rất thích ăn a, cô ấy chia đều một ngày ăn ba, bốn viên.”

Nguyên Hạo nghe vậy nhướng mày, thầm nghĩ: Một ngày ăn ba, bốn viên, không phải chứng tỏ một ngày khóc ba, bốn lần?

“Trước đây ít hơn, không thấy cô ấy ăn, hơn nữa kẹo càng ngày càng nhiều, nhưng gần đây lại thấy cô ấy ăn thật nhiều.”

Ăn thật nhiều, chứng tỏ cô không có lúc nào là muốn khóc.

Cái này không phải là kẹo, là thuốc độc cô khống chế nước mắt chảy ra, làm cho cô áp lực chính mình, miễn cưỡng chính mình.

Trước kia ít nhất cô còn có thể đem bình kẹo giấu ở ngăn kéo, hiện tại trực tiếp để trên bàn, nói như vậy, cô đã muốn khổ sở đến không kịp tìm, tùy lúc cần bổ sung?

Muốn khóc thì khóc, vì sao muốn áp lực? Nguyên Hạo đưa tay lấy đi bình kẹo, xoay người lên lầu, đem kẹo giấu đi, quyết định không cho cô tự ngược!

Khi Tương Quân vội vàng đuổi tới công ty, lúc đó là mười giờ ruỡi, làm việc nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cô đến muộn như vậy, trước đó tính mười giờ đem văn kiện đi đưa đã bỏ lỡ, vì để kịp tiến độ, cô luống cuống tay chân.

Sắp đến thời điểm giữa trưa, Trương Tư Lâm đến đây, cô vừa vào cửa liền thấy Tương Quân đem hồ sơ trên bàn ôm vào phòng hồ sơ, khi đi ra lại ôm một đống khác, ngay cả việc cô đến cũng chưa thấy.

“Tương Quân”


“Chị Tư Lâm” Tương Quân hoảng sợ, ngẩng đầu, thấy Trương Tư Lâm động lòng người, hôm nay cô ấy mặc một bộ trang phục toàn màu trắng, xem ra thật chuyên nghiệp.

“Cô làm việc đi, tôi không ầm ỹ cô, Nguyên Hạo ở trên lầu sao? Tôi đi tìm anh ấy.” Trương Tư Lâm lúc đầu muốn cùng cô tán gẫu hai ba câu, óan giận một chút ông  ngoại nhà mình không có nhân tính, mỗi lần vào “Cương” nhất định là vì công việc, hơn nữa cô cũng thích đến “Cương”, cho dù họp cùng Nguyên Hạo đậm mùi thuốc súng, nhưng mà có Tương Quân, hết thảy không tính là gì.

Nhưng xem cô ta làm việc như vậy, cô cũng sẽ không nhẫm tâm quấy rầy.

“Cô đến sớm như vậy làm gì?” Nghe thấy âm thanh Nguyên Hạo mở cửa ban công ra, anh lúc đầu tính mười một giờ năm mươi liền đem Tương Quân ra ngoài ăn trưa, nhưng mà Trương Tư Lâm đến sớm như vậy, phá hủy kế họach của anh: “Không phải hẹn là hai giờ sao?”

“Tìm anh ăn cơm không được sao? Có vậy cũng tức giận!” Trương Tư Lâm bị phản ứng của anh làm cho cười to: “Sớm xử lí xong, tôi đáp máy bay sáu giờ về Nhật Bản, hẹn hai giờ thì quá muộn, chúng ta thảo luận bây giờ đi.” Nói về chính sự, Trương Tư Lâm còn thật sự nghiêm trọng lên.

“Cô nói cái hồ sơ gây tranh cãi đó đó hả?” Nguyên Hạo đi xuống lầu, tiếp nhận tư liệu cô đưa, gần đâu thảo luận nghiêm túc, đương nhiên theo thường lệ tránh không được lại một phen giương thương múa kiếm tranh luận kịch liệt, cuối cùng Nguyên Hạo lắc đầu bật cười: “Cô thật sự không tính đến giúp tôi làm việc? Tôi nguyện ý cam kết trả cô lương cao.”

“Một chút thành ý cũng không có, thủy tinh, trở thành lễ vật đưa cho tôi a!” Trương Tư Lâm đến nay vẫn mơ ước lam thủy tinh Tây Ban Nha ở trên cổ Nguyên Hạo kia, chờ đến cơ hội cùng anh bàn bạc, thậm chí đưa tay khiêu khích muốn đem vòng cổ lấy đi nữa.

“Không có cửa đâu.” Nguyên Hạo chặn cô lại, không cho cô chạm vào.

Tâm, hơi hơi đau đớn, cô lại một lần nghe thấy Nguyên Hạo khen Trương Tư Lâm, trái lại một hơi nói này nọ với cô, Tương Quân cảm thấy chính mình thực vô dụng.

Cô đi học hiệu quả không rõ, cuộc sống nghĩ ngơi còn hơn cả loạn, bởi vì cô phải đi học, trước đó không có lưu ý đến bà nội, hôm nay thậm chí còn đến muộn, lúc đầu muốn đem văn kiện đi đưa, lại bỏ lỡ thời gian đi đưa văn kiện, cô không chỉ học tập lạon một đống, ngay cả cuộc sống cũng lọan lên, cô không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt.

Vì sao cô không học được? Ngay cả một chút việc nhỏ cũng làm không tốt, vì sao cô không giống chị Tư Lâm vĩ đại lại có tự tin?

Càng nghĩ càng khổ sở, càng ngày càng muốn khóc, Tương Quân theo bản năng vươn tay lấy bình kẹo trên bàn.

Từ sau khi cô khóc, lực nhẫn nại càng ngày càng kém, ngay cả mỡ ngăn kéo lấy kẹo cũng không chờ được, nhất định phải lập tức thấy kẹo năm màu sặc sỡ này sau đó ăn luôn mới được.

Nhưng là, không có, bình kẹo cô để trên bàn không thấy?

“Làm sao có thể không thấy, mình rõ ràng để trên bàn!” Cô lo lắng nóng vội, không thể khóc a, vừa khóc sẽ càng không thể quay lại, vậy sẽ không có chuyện tốt xảy ra.

Cô đã học không xong, khóc lại càng không được, cho nên không thể khóc!

Tương Quân khẩn trương tìm kiếm, cô càng tìm càng nóng vội, nước mắt bắt đầu đong đầy khóe mắt, nhanh chóng muốn chảy xuống…

Nguyên Hạo rốt cuộc phát hiện sự dị thường của cô, anh tạm dừng thủ thế với Trương Tư Lâm đang lải nhải, giương mắt nhìn hướng Tương Quân, xem cô như con quay giống như đang tìm thứ gì, chưa từng thấy qua cô như vậy, anh nghĩ… Không phải là cô đang muốn tìm bình kẹo kia đi?

“Tương Tương, em đang tìm cái gì?”

“Không có.” Tương Quân theo bản năng nói dối, bởi vì không muốn anh biết “Thói quen xấu” của cô vẫn chưa sửa.

“Thật không có?” Nguyên Hạo híp mắt, bày ra một gương mặt tức giận, kỳ thật ở trong lòng ai thán…Ngay cả nói dối cũng sứt sẹo như vậy, anh nên làm sao với cô bậy giờ?

“Không có.” Cô sắp khóc rồi, nhưng vẫn cố gắng chống chọi.

“Tương Quân, em không có chuyện muốn nói cùng anh sao?” Anh có gọi điện thoại hỏi qua, văn kiện anh giao vẫn chưa có đưa đi, bọn họ làm sai hết một cái dự án gần trăm vạn, người phạm sai lầm là cô, bởi vì cô muộn.

Nhình biểu tình phẫn nộ của Nguyên Hạo, Tương Quân lập tức hiểu, anh biết cô phạm vào sai lầm gì, biết cô muộn là hại một tháng vất vả của đồng nghiệp thành nước đổ lá khoai, trái lại trước đó còn được Nguyên Hạo khích lệ, hơn nữa Trương Tư Lâm lộ ra tươi cười, cô thực sự vô dụng đến cực điểm.

Cô không giúp được anh, cái gì cũng làm không tốt, cô vì thế uể oải không thôi.

“Thực xin lỗi, dự án kia em không có đem văn kiện đưa đi đúng giờ… Thực xin lỗi, em không nên muộn…” Cô thừa nhận chính mình sai lầm, cô sắp khóc, kẹo, cô thực cần kẹo!: “Em đi đây một chút…”

“Đứng lại…” Nguyên Hạo nhíu mày ngăn cản đường đi của cô, không muốn cho cô đào tẩu.


Anh cúi đầu, thấy ánh mắt đen trắng rõ ràng của cô nhiểm tơ máu, có thể thấy được cô căn bản là không có nghỉ ngơi tốt, khiến chính mình mệt như vậy là muốn làm cái gì?

“Vì sao cứ cố chấp?” Anh nhịn không được hỏi, người công tư phân biệt rõ nhất là anh, rốt cuộc nhịn không được, anh biết cô sẽ không cãi lại anh, cô căn bản sẽ không cãi nhau! Ngược lại là anh tực giận, không thể nhịn được nữa nói nhỏ: “Muốn khóc liền khóc, chuyện không muốn làm đừng miễn cưỡng chính mình, em xem xem, đem chính mình thành như vậy đáng giá sao?”

Đang cầm mặt của cô, đau lòng vì cô gầy yếu đi một chút.

“Em không thể khóc…Khóc sẽ không có chuyện tốt xảy ra…” Cô vẫn còn đang cố gắng cứng rắn, rõ ràng đáy mắt sẽ rơi lệ.

Nghe câu đó, Nguyên Hạo liền tức giận: “Ai nói với em khóc sẽ không có chuyện tốt xảy ra? Cái tên vương bát đán đó là ai?”

Rốt cuộc hỗn đản nào nói lại với cô, khiến cô nghe lời đến nhập tâm như vậy, cái tên vương bát đản kia là ai? Anh muốn dìm hắn xuống biển!

“Hắn ta rất quan trọng sao? Một câu em đã nghe lời như vậy, em thích khóc thì khóc, anh đã nói hết trăm lần, em có đặc quyền! Khóc thì khóc, anh cho em dựa vào!”

“Nhưng mà…Là anh nói với em mà!” Tương Quân mở miệng khóc kể: “Anh rõ ràng chán ghét phụ nữ khóc lóc, anh rõ ràng nói với em, không khóc sẽ có chuyện tốt xảy ra, kẹo cũng là do anh cho em mà, em đương nhiên tin tưởng…”

Ách, đúng vậy, anh chán ghét phụ nữ một khóc, hai nháo, ba đòi thắt cổ, nhưng mà anh nói cái này với cô vào lúc nào?

“Em trước đây thích khóc, vẫn khóc, anh rõ ràng cứ như vậy nói với em…” Cô đáng thương kể.

“Hiện tại lại trách em…”

Cô trước đây sao? Thời điểm cùng với Nguyên Linh? A… Có thể sao, khi đó anh chỉ cần có thể làm cho đứa bé ầm ỹ chết người câm miệng, anh nói cái gì cũng đều có khả năng nói bậy.

Bốn phương tám hướng truyền đến ánh mắt làm cho anh chột dạ, nhân viên của anhdùng ánh mắt khinh bỉ nhìn anh, khiển trách anh, bởi vì anh làm người cuối cùng ở “Cương” không bị bị mắng đến khóc phát khóc, hơn nữa anh còn quên lời nói trước kia đã nói qua.

“Em quả là ngốc, em không xứng với anh, em cũng muống thông minh một chút a, nhưng mà em có cố gắng thế nào cũng không được, em muốn giống chị Tương Lâm có thể giúp anh…Nhưng mà em làm hỏng….Em cái gì cũng học không tốt…”

Hiện tai nên làm gì? Nguyên Hạo cảm thấy khó giải quyết, nếu anh nói sai liền xong đời, cho nên anh không thể tức giận, anh phải tỉnh táo lại nói thật rõ ý nghĩ của anh với cô.

“Em không cần để ý trong công việc có thể giúp gì được cho anh, em chỉ cần ở bên người anh là tốt rồi.” Này rõ ràng là lời kịch hay xuất hiện, thế nhưng toát ra từ miệng anh, nhân viên đều dừng lại việc khinh bỉ anh, đều phát ra tiếng “Trời ơi” âm thanh đánh trống reo hò.

Nguyên Hạo chà chà lổ tai, mặt anh đỏ lên.

“Em muốn làm cái gì thì  làm, chỉ cần em vui vẻ là tốt rồi. Nếu em thấy học khó khăn, vậy không cần học, hiện tại em cũng tốt lắm rồi.”

“Nhưng mà không thể giúp anh kiếm tiền.” Tương Quân còn nhớ rõ nguyên nhân trước đây thiếu chút nữa cô bị đuỏi việc, chính là bởi vì cô không nghĩ ra bản kế họach hữu dụng.

“Nghiệp vụ, kế họach có thể thay thế bằng bất kì người nào, nhưng mà chỉ có em, ai cũng không thể thay thế được.” Lần thứ hai cảm giác mềm mại hiện lên trong lòng, làm cho lời kịch kinh điển liên tiếp hiện ra, một lần nữa từ miệng Nguyên Hạo tuồn ra.

Bởi vậy có người nghi ngờ…

“Ủa? Giám đốc rốt cuộc là đang nói chuyện công việc, hay vẫn là thông báo anh không thể không có Tiểu Tương Tương?”

“Tôi cảm thấy thông báo mới là trọng điểm.”

“Tôi cũng cảm thấy như vậy!” Mọi người vô điều kiện tán thành.

Nguyên Hạo đời này chưa từng bị rối trí như vậy, đều là vì cô gái này, anh chưa từng quen với cô gái nào như vậy, vượt qua dự liệu của anh, làm cho anh có loại cảm giác xong đời.


Xong đời thì xong đời đi, dù sao danh tiếng của anh đã muốn bị hủy trên tay cô rồi, chỉ cần cô không khóc, như thế nào cũng được!

“Trước kia anh nói lung tung với em như vậy thật sao? Anh nói gì em cũng đều ngoan ngoãn nghe, thích nghe như vậy, vậy em nghe cho rõ đây, từ hôm nay trở đi, em cảm thấy ủy khuất muốn khóc, sẽ ở trong lòng anh khóc, không cho phép em lại ăn kẹo, ăn hoài, răng sẽ hư hết, còn nữa, không thích học khóa chi tiêu và giao tiếp thì không cần học nữa!”

Không học cũng tốt, dư nhiều thời gian có thể hẹn hò, càng tốt!

“Được…” Tương Quân vẫn khóc không ngừng, nhưng mà không còn cảm giác đáng thương tự ghét mình, cô biết muốn anh ở trước mặt mọi người nói những lời này thì có bao nhiêu khó xử cho anh, nếu không phải thật sự để ý cô, anh sẽ không làm như vậy.

Anh nói cô không thể thay thế được, chỉ bốn chữ như vậy, khiến cho tâm cô như muốn nở hoa.

“Em thực thích khóc nha, anh có cảm thấy em thực phiền?”

“Anh đã biết trước rồi, cô nhóc hay khóc nhà à.” Nguyên Hạo bất đắc dĩ, lau quệt nước mắt trên mặt cô, nhưng mà cô thực thực thích khóc, nước mắt chùi không hết: “Em là bảo bối của anh, làm sao có thể phiền?” Lại phun một câu kịch như vậy, anh đem cô đang khóc không ngừng ôm vào trong lòng.

Hành động can đảm như vậy lọt vào trong mắt nhân viên, tự nhiên lại nhận được một trận đánh trống reo hò.

Sự tình hẳn là xong xuôi một cách hoàn hảo đi? Ai ngờ cô lại có vấn đề…

“Nhưng mà nếu không thấy anh, em lại muốn khóc thì làm sao bậy giờ?”

Vấn đề này làm cho ngực Nguyên Hạo nóng lên, đau lòng chết khiếp. Đúng vậy, cô thích khóc như vậy, anh không ở bên, cô muốn đến cạnh ai khác khóc kể lể sao?

“Tương Quân, cô có thể gọi điện cho tôi, tôi…” Trương Tư Lâm còn chưa nói xong, đã bị Nguyên Hạo trừng một cái thiệt sắc muốn cô dừng lời đang nói lại.

Ánh mắt kia rõ ràng là: Chuyện liên quan gì đến cô?

“Trước kia anh nói loạn lên, tùy tiện cho có lệ nói em không khóc sẽ có chuyện tốt xảy ra, em ngu ngốc tin tưởng mười mấy năm, hiện tại anh thực thận trọng nói với em, anh nói thật lòng, em tuyệt đối phải nghe vào tai, vĩnh viễn cũng không được quên cho anh nha!” Anh cảnh cáo miệng thực ác bá, động tác cũng thực ác bá một bàn tay lấy vòng cố mười mấy năm trên người xuống đưa cho cô.

“Anh thật may mắn tìm được khối thủy tinh hi hữu này, từ đó về sau anh làm cái gì cũng thực thuận lợi, học hành thuận lợi, gây dựng sự nghiệp thuận lợi, duy nhất một lần muốn quăng vòng cổ này, nó liền giúp anh tìm được người con gái anh vô cùng thích, hiện tại em cứ coi nó trở thành anh, những lúc không có anh nó liền đại diện cho anh, không cho phép em tháo xuống, nghe không?”

Cô ngây ra không tiếp nhân, Nguyên Hạo trừng mắt giúp cô đeo.

“Anh đưa cho cô ấy! Anh lại có thể đưa cho cô ấy! Trời ạ…” Không chiếm được khối quặng đẹp đẽ mình mơ ước, Trương Tư Lâm muốn điên lên rồi.

Tương Quân thật không ngờ anh sẽ đem thủy tinh đưa cho cô, đây là thứ anh rất coi trọng, trong công ty cảnh quan này làm việc đã lâu, tin tưởng bao nhiêu vào phong thủy, vận khí, thế nhưng lại đem thủy tinh anh đeo mười mấy năm, cứ như vậy đưa cho cô.

Việc này thể hiện anh thật sự rất coi trọng cô, thực thích cô, làm cô thật cảm động.

“Nguyên Hạo, em thật yêu anh nha, thật sự.” Một dòng cảm xúc xúc động làm cho cô đem lời nói trong lòng nói với bạn trai hung hãn của cô.

Sau đó thực bất khả tự nghị, mặt Nguyên Hạo … hồng lên!

Sự không kiên nhẫn viết hết ở trên mặt Nguyên Hạo, mọi người muốn giữ đầu thì thời điểm này đừng đi trêu chọc anh.

Có thể trách anh khó chịu sao? Cuối tuần đáng quý, thật vất vả anh không cần đi công tác, mà mẹ cô nghỉ ngơi ở nhà có thể chăm lo cho bà nội di chuyển không tiện, Tương Quân rốt cuộc có thể ra ngoài! Lại cố tình bị em gái tháng sau kết hôn của anh tham gia vào một khoảng thời gian của bọn họ, dám muốn Tương Quân chấp nhận đến thử lễ phục phù dâu.

Hiện tại hai người kia đang ở bên trong thay quần áo.

“Oa, làn da của Tiểu Quân sao lại tốt như vậy, thật mềm nha, bạn dùng mỹ phẩm gì chăm sóc vậy…Vaseline? Gạt người, hiệu quả tốt như vậy! Oa, thắt lưng của bạn thật thon, lưng cũng xinh đẹp, mặc cái này thử xem xem!” Gịong nói mừng rỡ của Nguyên Linh không ngừng từ chỗ thay quần áo truyền ra, làm cho Nguyên Hạo chau mày.

Không phải bởi vì tức giận, mà là tò mò, rốt cuộc là cái dạng lễ phục gì? Thật muốn xem!

“Nhưng là lộ nhiều quá, không thể mặc áo lót.” Tương Quân thẹn thùng trả lời.

Anh muốn phun máu mũi!

“Cái việc gì chứ? Xinh đẹp là tốt rồi a, tóc tòan bộ búi lên đi cũng rất đẹp…. Này? Cổ của bạn sao lại có mấy điểm hồng hồng vậy? Bạn mẫn cảm sao?”

“Tiểu Linh, tóc không cần búi lên!” Tương Quân khó khăn nói chuyện dồn dập.

“Mẫn cảm thì đi gặp bác sĩ a, đáng tiếc da của bạn đep như vậy…Ách, thật không giống mẫn cảm…Nguyên Hạo!” Nguyên Linh phát điên xoát một tiếng kéo rèm chỗ thay quần áo ra lao tới, mang theo làn váy áo cưới hoa lệ nhằm phía anh hai nhà mình: “Anh, tên hỗn đản này! Anh không thể dịu dàng một chút sao? Tiểu Quân cả người ta da thịt mềm mại, anh như vậy khi dễ con gái nhà đàng hoàng có xấu hổ hay không a! Em cảnh cáo anh, trước khi em kết hôn xong, không cho phép anh chạm vào Tiểu Quân!”

“Kỳ quái, cuộc sống của anh tại sao cần em lo? Em làm ở phòng thái giám sao?” Nguyên Hạo khó chịu mắng em gái, một chút tính nhẫn nại cũng không có.


“Nguyên Hạo, không nên vậy!” Tương Quân bị đối thoại giữa hai anh em bọn họ chọc cho đỏ mặt, thở dài với Nguyên Hạo một tiếng Nguyên Hạo nghe tiếng nhìn lại, sau đó ngây ngẩn ra.

Tương Quân không phải mặc lễ phục cô dâu, mà là lễ phục phù dâu thanh lịch, nhưng mà lễ phục thuần một màu trắng làm cho người ta có cảm giác nhầm lẫn cô chính là cô dâu.

Nhìn khuôn mặt thanh tú nổi lên hai tầng mây đỏ, Nguyên Hạo không tự chủ được tưởng tượng cô đứng ở trên thảm đỏ, đang hướng về phía anh đi tới…

Mắt anh mờ đi: “Anh đi mua cái này một lát.” Mặt anh thật khó coi, đột nhiên lao đi ra, cũng không nói rõ muốn đi đâu.

“Lời nói của em anh có nghe hay không? Nguyên Hạo, em muốn Tiểu Quân mặc lễ phục này làm phù dâu, anh không cần cố ý làm lọan để lại dấu dây tây, anh cho đó là biểu thị quyền sở hữu công khai sao, người khác sẽ thấy Tiểu Quân như thế nào? Có thể được sao? Anh nói anh…”

Nguyên Hạo không để ý đến cô em gái tính đàn bà chanh chua chửi rủa, tự mình chạy lấy người.

“Nguyên Hạo…có phải hay không chán ghét mình mặc cái này? Tiểu Linh, mình có thể đổi cái khác không?” Vô cùng để ý phản ứng của Nguyên Hạo, Tương Quân trưng cầu ý kiến bạn tốt.

“Không thể, mình là cô dâu mình lớn nhất, bạn không có quyền phản đối, chính là bộ này… Tiểu Quân, bạn làm sao có thể gầy như vậy? Thật đáng ghét a…” Nguyên Linh vừa lòng nhìn phù dâu của cô, kêu thợ trang điểm và nhà tạo hình lại chỉ dẫn, muốn bảo đảm phù dâu hòan mỹ.

Xuyên thủng phòng thử đồ, tìm gần một giờ mới chấm dứt, mà Nguyên Hạo vẫn chưa trở về.

“Nguyên Hạo đi mua cái gì? Lâu như vậy?” Nguyên Linh thích bộ đồ mình mặc đến nỗi luyến tiếc không thay lễ phục tân nương ra, cũng không cho Tương Quân cởi ra.

“Không biết, anh ấy cũng không nói gì, khả năng là đói bụng.” Tương Quân nhẹ nhàng trả lời, thực yên tâm về Nguyên Hạo, lúc nói chuyện tay cố tình sờ trang sức thủy tinh trước ngực: “Anh ấy khi đói tính tình cũng rất kém, cho anh ăn no là tốt rồi.”

“Nghe nói anh mình hiện tại đều ngoan ngoãn ăn rau xanh, anh ấy trước kia đều nói đó là cỏ, Tiểu Quân, anh rất dễ nghe lời bạn, vậy bạn phải giúp mình nói với anh, luôn đối với mình dữ như vạy… A nha!” Nói đến một nửa, Nguyên Linh bị một bàn tay chụp lấy.

“Em tránh ra!” Nguyên Hạo đi qua đi lại, nhìn anh hô hấp dồn dập, xem ra mua thứ kia đối với anh rất quan trọng.

“Anh làm gì vậy!” Nguyên Linh trả lại cho anh một cước.

“Anh đi đâu? Sao lại chạy đi như vậy, thật mệt mỏi.” Tương Quân cười cười đón nhận anh, đưa tay lau quệt mồ hôi trên mặt anh, động tác dịu dàng vô cùng thân thiết, làm cho Nguyên Linh một bên nhìn đều choáng váng.

Cái người đàn ông ngoan ngoãn cho người khác sờ kia, thật sự là anh cô? Lừa quỷ!

“Bởi vì anh nhịn không được, anh nhất định phải lập tức mua được thứ này, bằng không anh sẽ rất khó chịu.” Anh cười, vẻ mặt hưng phấn lại khẩn trương.

“Cái gì vậy?” Tương Quân cười hỏi.

Khóe miệng Nguyên Hạo nhếch lên, từ trong túi lấy ra thứ vừa rồi anh mới vội vã đi mua.

Tương Quân ngơ ngác nhìn anh đem hộp nhung mở ra, bên trong là một cái nhẫn kim cương.

“Hơi lớn hơn so với nhẫn kết hôn của Nguyên Linh một chút, bởi vì anh muốn cho em thứ tốt nhất, gả cho anh.” Không phải câu nghi vấn, cũng không phải quỳ một gối xuống, mà là trực tiếp đem nhẫn đeo cho Tương Quân: “Lần sau, anh cùng em đi thử áo cưới.”

Tương Quân nhìn nhẫn kim cương hòan mỹ trên tay, nghĩ đến anh vừa rồi anh đột nhiên chạy đi, là mua thứ này đến cầu hôn cô, cô thật là cảm động…

Ách, kỳ thật chính xác mà nói, anh cũng không có cầu hôn, mà anh lớn mặt định đoạt.

Nhưng mà anh là thật lòng sao? Bọn họ cùng một chỗ còn chưa đến nửa năm, anh liền cầu hôn.

“Cũng đã trưởng thành, anh rất rõ ràng người phụ nữ mà anh muốn, chính là em, Tương Tương, chúng ta  kết hôn trước cuối năm.”

Cô nên nói cái gì? Cô lo lắng một chút, bọn họ kết giao còn chưa sâu lại chưa được một thời gian…Cảm giác thật khác lạ!

“Được.” Cô nói có, đáp ứng anh trước cuối năm trở thành người vợ danh phù kỳ thực của anh.

Nguyên Hạo vừa lòng mỉm cười, đỡ lấy mặt của cô, thân mật hôn vào đôi môi đang cười của cô.

Mà Nguyên Linh chứng kiến một màn cầu hôn của anh hai, khiếp sợ nói không thành lời, cô bị dọa đến ngây người, sau khi hoàn hồn, cô lập tức lên tiếng thét chói tai.

“A…Tiểu Quân, không thể đáp ứng nhanh như vậy, đàn ông không thể chiều, ít nhất cho ảnh chờ một vòng bạn mới chấp nhận ảnh! Bạn thật ngu ngốc…”

Đáng tiếc tiểu ngu ngốc này, căn bản là không biết làm bộ làm tịch, khó trách lại bị anh hai của cô lừa đi mất, ai…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận