Đừng Hòng Trốn
Minh Du hít mũi:” Không vui chút nào. Anh không được cười nhạo em”
“Không cười em. Bà cô ơi đừng khóc có được không, anh đưa em đi ăn kem nhé”
“Không muốn ăn. Minh Lục bản Sonata Ánh Trăng em đã muốn biểu diễn trong đêm chung kết đó. Em đã làm sai gì sao?”
Minh Lục ôm cô:” Ngốc, không phải lỗi của em là do bọn họ quá ích kỉ, ghen tỵ với Du Bảo nhà ta”
Minh Du nức nở, giọng nói càng trở nên đáng thương:” Minh Lục không đánh đàn nữa có được không?”
“Được. Được em muốn sao cũng được hết, bây giờ anh đi nói với hội trưởng. Chúng ta không đánh nữa, bảo bọn họ thay người”
Minh Du nhịn cười:” Minh Lục anh thật ngốc, em không phải cô nhóc ba tuổi làm nũng đòi cái này cái kia. Em không biểu diễn đại thần chắc chắn sẽ mắng anh”
“Vẫn muốn biểu diễn sao?”
“Đương nhiên là có. Sân khấu của Hội Sinh Viên các anh cũng hơi nhỏ nhưng em không chê đâu”
“Quả nhiên vẫn là Du Bảo kiêu ngạo. Đi thôi anh dắt em đi ăn kem” Minh Lục kéo cô đứng dậy
“Mọi người đều bận rộn như vậy, anh còn ra đây đi với em”
“Không sao, công chúa của gia đình phải cưng chiều”
“Xem như anh biết điều”
Hai anh em nhà họ Minh rời đi. Phía trên thang thoát hiểm Nhâm Dạ bước xuống. Lúc nãy mèo nhỏ rời đi anh cảm thấy có chút bức bối, không nghĩ gì liền đi theo đến liền nghe được âm thanh Minh Lục nên anh mới không xuất hiện
Có vẻ cô gái nhỏ có chuyện không vui với dương cầm, khóc đến tim anh cũng thắt lại. Nhâm Dạ nhớ rằng hôm duyệt tiếc mục hình như cô không đến, nhưng danh sách hôm qua lại có tên cô
Không ngờ có người dưới mí mắt anh dám trực tiếp ép người như vậy. Nhâm Dạ ánh mắt lạnh lùng quay về
Ra khỏi thang thoát hiểm anh nhanh mắt thấy được góc áo một người, lướt qua nhanh chóng trở về hội trường
Mộc Tư Tư đứng sau bức tường âm thầm cắn răng. Sao lại có thể như vậy, rõ ràng chính tai cô nghe Minh Lục nói Minh Du không thể đánh dương cầm mà
Hai tuần trước ngày chạy chương trình. Triều Vũ đùa với Minh Lục:” Em gái Du không tham gia tiết mục gì sao?”
“Đừng có mở miệng là em gái Du như vậy. Em gái cậu chắc”
“Anh hai cậu đừng keo kiệt như vậy. Lần đầu thấy cô bé mình đã nghĩ nếu em ấy đánh dương cầm nhất định là tiên nữ mê hoặc lòng người”
Khuôn mặt Minh Lục có chút trầm:” Đừng nhắc đến dương cầm trước mặt con bé”
Triều Vũ nghe giọng anh có chút nặng cũng không dám hỏi thêm liền nói sang chuyện khác
Mộc Tư Tư phía sau hai người họ liền nghe cuộc nói chuyện đó, liền hiểu thành Minh Du không thể chơi dương cầm. Ý tưởng ác độc loé lên trong đầu Mộc Tư Tư.
Trước đây cô có theo học lớp dương cầm, chỉ cần Minh Du không thông qua chạy chương trình cô liền có thể tiếp quản chuyện này. Thành công cứu nguy cho mọi người. Ngay lập tức cô điền tên Minh Du vào danh sách
Nhưng tại sao? Sao có thể!! Con nhóc đó không chỉ đánh được dương cầm còn đánh rất giỏi nữa. Bản Sonata Ánh Trăng đó thầy cô từng nói người luyện trên hai năm mới có thể thành thục. Chính cô cũng chỉ tạm thông qua
Mộc Tư Tư có chút thất thần trở lại hội trường, Tư Kỳ thấy cô liền chạy qua:” Chị Tư Tư, chị nói thật không sai, Minh Du đánh dương cầm thực sự rất hay. Em có chút cảm động muốn khóc a
Mộc Tư Tư tâm tình không tốt, Tư Kỳ không ngừng lải nhải bên tai cô. Không nhịn được liền quát:” Em im lặng một chút cho chị, không thấy mọi người đều rất bận rộn sao”
Tư Kỳ sững sốt nửa ngày, chị Tư Tư dịu dàng thế nhưng lại quát cô. Tư Kỳ nói xin lỗi, rồi qua nơi khác phụ giúp
Nhâm Dạ liếc qua chỗ hai người họ, thấy hoa văn trên áo Mộc Tư Tư thì nghiền ngẫm. Mộc Tư Tư là người núp sau bức tường kia
Thấy ánh mắt anh, Mộc Tư Tư không hiểu sao có chút chột dạ, cô cũng nhanh chóng đi đến nơi khác hỗ trợ mọi người. Chuyện cô ghi tên Minh Du vào tuyệt đối không thể bị lộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...