Uy Vũ đến quán bar uống rượu say bí tỉ, đập bàn kêu phục vụ đưa thêm rượu. Nhìn dáng vẻ say sỉn, người không ra người, ma không ra ma của anh mà lắc đầu từ chối.
- Anh gì ơi, anh đã say lắm rồi nếu còn uống tiếp e là...
- Đây là chuyện của tôi, các người mở quán không phải để kinh doanh sao... mang ra cho tôi nhanh...
Anh trừng mắt nhìn người phục vụ, ngồi không vững chống tay lên bàn quát lớn. Một phần sợ đụng chạm quản lý, một phần sợ mất lòng khách. Người phục vụ loay hoay đem ra cho anh loại rượu mạnh nhất theo yêu cầu. Uy Vũ liên tục uống không ngừng, lẩm bẩm tên cô, nước mắt lau lau lại trào ra nơi khoé mắt, anh như người điên không hồn, không quan tâm gì đến xung quanh, không màng xem có biết bao nhiêu cặp mắt đang nhìn anh kì lạ. Đắng quá! Sao rượu lại không nồng nàn, không ngọt ngào như anh từng uống. Anh xoay xoay ly rượu trong tay, cười khổ, một hơi uống cạn.
Dưới ánh đèn mập mờ trong quán bar, người đàn ông trung niên lạ mặt ôm eo Song Nhi âu yếm đi vào. Cả hai tìm một gốc khuất quấn lấy nhau như hai con mãng xà. Một cô gái ăn mặc hở hang đang ôm hôn một người đáng tuổi cha mình trông thật lăng loàn. Uy Vũ cười khẩy, loạng choạng bước đến chỗ họ, đông người nên Song Nhi không biết là Uy Vũ đang chụp hình hai người họ, cô ta cứ đắm chìm vào cuộc tình ái. Nhìn những thước ảnh do bản thân chụp được, anh tự vỗ tay khen mình, quay lại chỗ ngồi, anh uống một hơi hết cạn chai rượu, say đến nỗi không còn biết gì, mệt mỏi gục đầu xuống bàn thiếp đi.
Anh nhân viên lúc nãy có kêu thế nào anh cũng không dậy, mạo mụi lấy điện thoại của anh gọi vào số máy gần nhất. Thanh Phong sốt ruột lo lắng đi tới đi lui, tiếng chuông điện thoại reng lên, anh vội vàng nhấc máy.
- Xin lỗi, anh có phải người quen của chủ nhân chiếc điện thoại này không?
- Phải, phải, có chuyện gì sao ạ?
Người phục vụ nói tình trạng hiện tại của Uy vũ cho Thanh Phong nghe, cho anh địa chỉ rồi cúp máy. Một lúc sau, Thanh Phong Vĩ Khang đến nơi. Tiếng nhạc xập xình là điều mà Thanh Phong cực ghét, anh ghét cái không khí mờ ám ở quán bar, anh ghét sự náo nhiệt ở đây. Người phục vụ dẫn hai anh đến chỗ Uy Vũ. Anh say đến không biết mình là ai, anh kéo Vĩ Khang xuống, đẩy ly rượu vô miệng Vĩ Khang khiến Vĩ Khang ho đến sặc sụa. Cả hai dìu Uy Vũ ra xe, đưa về nhà, suốt chặng đường là cả một cực hình. Đáng thương nhất vẫn là Vĩ Khang, bị Uy Vũ ói hết lên người, đầu tóc bị đánh đến xù lên, tàn tạ không còn chỗ nói.
- Đem nó lên phòng đi... cũng khuya rồi, tối nay mấy đứa nghỉ lại đi... _ Ông bà Hàn nhìn tình trạng hiện tại của đứa con trai mình lắc đầu, xua xua tay.
Anh lại nói mớ gọi tên cô, anh lụy tình quá phải không, yêu một người không yêu mình chính là cố chấp, biết rằng sẽ đau nhưng vẫn lao đầu vào như con thiêu thân... Biết làm sao hơn khi lý trí không thể thắng nổi trái tim. Anh yêu cô, yêu bằng cả mạng sống của mình nhưng tình yêu của cô ở cao quá, anh không với tới được, càng cố chỉ càng đau. Cái ngày mà anh nhìn thấy cô trên giường cùng người đàn ông khác, hình ảnh ấy như những con dao vô hình đâm vào tim đến chảy máu. Cô bạc tình thì anh vô nghĩa, có vay phải có trả... Anh dùng Song Nhi để khiến cô đau khổ nhưng anh nào có khá hơn, nhiều lần nước mắt anh đã rơi xuống thấm vào môi mặn chát. Người ta nói nếu một người đàn ông từng bật khóc vì bạn, chứng tỏ bạn là người rất quan trọng với anh ấy. Nếu biết trước cảm giác yêu một người lại đau đớn như vậy, thà rằng đừng nên biết nhau, đừng nên tiến tới.
Sáng hôm sau, anh đưa tay che những tia nắng phá giấc ngủ của mình của mình, đôi mắt nheo nheo từ từ mở ra. Hai ngày liên tiếp rượu chè khiến cơ thể anh mệt mỏi, đầu thì nhức. Anh dựa lưng vào giường, cố gắng nhớ làm sao về được đến nhà.
- Con mau uống đi, xong rồi thì xuống nhà, chúng ta có chuyện muốn nói với con.
Bà Hàn đặt ly nước giải rượu lên bàn, ánh mắt đượm buồn nhìn anh, nói xong bà quay lưng bước ra ngoài, bước chân bà dừng lại khi anh lên tiếng hỏi Giao Giao đâu, bà không quay lại, chần chừ một lát rồi đi hẳn ra ngoài. Uy Vũ bưng ly lên một hơi uống cạn, anh vào nhà vệ sinh, mười lăm phút sau đi xuống nhà. Mọi người đều có mặt đông đủ khiến anh khá ngạc nhiên.
- Ngồi đi. _ Ông Hàn không nhìn anh, lạnh lùng nói một câu.
Trong lúc anh còn chưa hiểu chuyện gì, đoạn video được bật lên. Mặt anh chuyển từ ngạc nhiên sang tối sầm lại, tay nắm thành quyền, mắt dán chặt vào màn hình. Những chuyện mà Giao Giao phải gánh chịu, những lời lăng mạ mà anh từng nói với cô, từng cái bạt tay, bướng bỉnh, mù quáng chưa từng nghe cô giải thích lấy một lần... và cả những lần cô trốn ở một nơi nào đó một mình khóc sướt mướt đều hiện lên rõ ràng trong video... Bản thân anh thật vô dụng, đã không bảo vệ được cho người con gái mình yêu, lại còn không tin tưởng mà làm tổn thương cô, nhìn hình ảnh nhỏ bé cô đớn của cô co ro một góc khiến tim anh thắt lại. Đau! Đau lắm, đau gấp trăm lần cái ngày hôm đó, cái ngày mà anh hiểu lầm cô.
- Giao Giao đâu rồi?
Không một ai trả lời anh.
- Tôi hỏi Giao Giao đâu rồi?
- Cậu hét cái gì? Ở đây không ai có lỗi với cậu cả... Giờ thì cậu được tự do rồi, con bé sẽ không làm phiền đến hạnh phúc của cậu đâu... Vui rồi chứ? _ Giọng lạnh truyền từ trên đỉnh đầu xuống, Thanh Phong đặt tay lê vai Uy Vũ.
Lần lượt từng người một rời khỏi chỗ ngồi. Sự thật đã được sáng tỏ nhưng Giao Giao đã đi rồi. Tại sao họ lại không làm điều này sớm hơn, tại sao họ lại phát hiện trễ như vậy... Trách ai bây giờ đây.
Song Nhi hí ha hí hửng, tay cầm túi này túi nọ chạy vào nhà. Bắt gặp ánh mắt mọi người nhìn mình, cô giật mình đứng lại. Trong tích tắc, sắc mặt thay đổi, cúi đầu chín mươi độ lễ phép.
- Con chào ba mẹ, hai người mới về à?
Một bạt tay như trời giáng in hẳn năm dấu tay trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Những túi đồ rớt xuống đất, cô ta ôm lấy gò má đang đỏ lên, tròn xoe mắt nhìn bà Hàn.
- Sao mẹ lại đánh con?
Lại thêm một cái tát bên má còn lại.
- Ngậm cái miệng dơ bẩn của cô lại, ai cho phép cô gọi tôi bằng mẹ. _ Bà chỉ thẳng vào mặt Song Nhi mà gằn giọng.
- Mẹ, mẹ nói gì vậy? _ Mắt ngấn lệ nhìn bà.
Một cái rồi lại một cái, đến nỗi khoé miệng Song Nhi ứa máu. Bà là đang tát thay cho Giao Giao, tát thay cho cô con dâu hiền lành của mình, bị ức hiếp cũng không phản kháng. Cơn lửa giận trong bà không sao nguôi ngoai được, đánh bao nhiêu cũng không đủ. Bối Bối nhịn không được cũng nhào lên.
- Tôi đánh chị vì chị dám làm Giao Giao bị oan...
Không một ai lên tiếng bênh vực Song Nhi, cô ta liền đảo mắt xung quanh tìm kiếm ai đó, thấy anh ngồi trên sofa, cô ta hất tay bà Hàn ra, chạy lại ôm lấy anh khóc ròng.
Hai bạt tay liên tiếp vào mặt cô ta, anh đứng phắt dậy, xô ngã cô ta xuống đất.
- Anh à?
- Đê tiện.
Ánh mắt anh lúc này rất đáng sợ khiến cô ta không dám nhìn thẳng, Song Nhi cúi đầu khóc lóc rất thê thảm. Cô ta bò lại ôm lấy chân anh.
- Anh đừng vậy mà, em đã làm gì sai hả? Anh nói đi em có thể sửa mà...
- Cô còn hỏi tôi cô đã làm gì sai sao?
Anh giương chân thẳng một đạp vào người cô ta. Anh lôi cô ra ngoài, không thương tiếc đẩy cô ta ra đường, quát lớn trong cơn tức giận.
- Biến mau, biến trước khi tôi giết cô... biến...
Song Nhi tức giận, sợ hãi bỏ chạy đi trong tích tắc. Anh thẫn thờ đi vào nhà, lúc này anh thực sự rất nhớ người con gái đã từng bị anh xua đuổi, nhưng liệu cô có tha thứ cho anh, một kẻ chỉ mang đến cho cô sự đau khổ, anh đúng là một người rất tồi tệ.
- Thưa hai bác tụi con về... nếu có gì cứ liên lạc với tụi con... _ Vĩ Khang dìu bà Hàn ngồi xuống ghế.
- Anh Thanh Phong, anh nhớ để mắt đến Uy Vũ, em không yên tâm lắm... _ Tuấn Hạo nhìn theo bóng lưng thất thần của Uy Vũ.
Thanh Phong gật đầu, vỗ lưng Tuấn Hạo. Sau khi sáu người ra về, không khí trong nhà yên ắng hẳn.
Uy Vũ leo lên căn gác mái, đóng chặt cửa lại, khoá trái cửa, anh ngồi dựa lưng vào tường, trút ra giọt lệ thương nhớ của bản thân. Anh yêu Giao Giao vì cô đặc biệt, ngày nào cô cũng trao cho anh một cái ôm bất ngờ ấm áp từ phía sau, câu nói chúc ngủ ngon cùng một nụ hôn nhẹ nhàng vụng về lên môi anh, tiếng ông xã ngọt ngào dễ chịu... Cô cho anh cảm giác quá đỗi ấm áp, nay anh đã mất cô, mất quá nhiều thứ... Không có cô, nơi đây trở nên thật lạnh lẽo, cô đã ra đi mà không mang theo bất kì thứ gì, cô ra đi để lại cho anh quá nhiều hồi ức, anh phải sống làm sao khi thiếu cô đây. Anh hét lên, đập tay vào tường đến chảy cả máu. Một cuốn sổ nhỏ rơi xuống trước mắt anh. "Nhật ký của GG". Anh nhặt lên xem rồi phì cười, bảo bối của anh cũng viết nhật ký cơ à. Anh nhẹ nhàng lật cuốn sổ đã bạc màu đó ra xem, nét chữ nguệch ngoạc như gà bới.
---------------------
Ngày... Tháng... Năm 2003
Hôm nay cô chú ấy lại đến cho các bạn bánh kẹo và quần áo... Cô chú còn khen con ngoan nữa... Ba mẹ biết không, con có thêm một người bạn mới đó, anh ấy lớn hơn con một tuổi... Điều bất ngờ là ảnh là con của hai cô chú ấy...
--------------------
Con nhớ ba mẹ quá! Hai người có nhớ con không?... Nhưng hai người đừng lo, con sống rất tốt... vài hôm nữa thôi, Uy Vũ sẽ đến chơi với con rồi... Con quên nói cho hai người biết Uy Vũ là tên của cái anh lớn hơn con một tuổi ấy...
--------------------
Con lại mơ thấy ác mộng rồi... Con lại khóc rồi... Ba mẹ có biết hai người tàn nhẫn lắm không.... Tại sao lại bỏ con ở lại một mình... Con xin lỗi... Con sẽ cố gắng mạnh mẽ hơn...
--------------------
Con rất thích Uy Vũ, anh ấy rất tốt, cả cô chú nữa, họ là người tốt nhất trước giờ con từng gặp... À không đúng, không đúng.... còn có các sơ và mấy bạn nữa... Con lại bệnh rồi, đột nhiên con nhớ hai người quá...
--------------------
Ngày... Tháng... Năm 2006
Ngày mai con phải đi rồi, con được người ta nhận nuôi... vậy là từ giờ con không còn được gặp Uy Vũ với mọi người nữa, con buồn lắm... Con vẫn chưa nói lời tạm biệt với anh ấy...
--------------------
Gia đình mới rất đẹp, rất rộng nhưng con sống không tốt một chút nào hết, con lại sốt rồi... nhưng không có ai quan tâm con cả... Con nhớ mọi người, em nhớ anh... Uy Vũ...
--------------------
Nét chữ ngày càng đẹp, dòng suy nghĩ ngày càng dài. Uy Vũ cẩn thận đọc từng trang từng trang, lâu lâu anh lại mân mê mấy cái hình đáng yêu cô vẽ bê trong. Cô nhắc đến anh nhưng sao anh không có chút hoài niệm nào thế này.
Ngày... Tháng... Năm 2011
Con nghĩ mình không nên tồn tại trên đời này, hôm nay vừa kết thúc 49 ngày của ông ông... Người đã đỡ cho con một đòn chí mạng... Người đã ra đi mãi mãi rồi... Con phải làm sao để đối mặt với người với vợ của người đây... Con sợ lắm...
Gần đây bà ho nhiều lắm, con không có đủ tiền để đưa bà đi khắm... Phải làm sao đây? Con không muốn phải mất thêm người thân nào nữa...
---------------
Bà cũng bỏ con mà đi rồi, người của Lạc gia không cho con vay tiền để chữa bệnh cho bà... Họ không cho con cũng đúng, vì con đâu là gì trong gia đình này, họ nhận nuôi con chỉ vì để làm hình nhân giải hạn cho con gái họ thôi... Con lại làm liên lụy người khác rồi... Ông mất là vì con, bà mất cũng là vì con... Con thật vô dụng mà... Nhưng con vẫn phải sống tiếp... con không muốn phụ lòng những người đã vì con, đã yêu thương con... Xin ba mẹ hãy cho con sức mạnh để bước tiếp con đường đầy chong gai này…
---------------
Năm 2016
Trong cuộc sống muôn màu muôn vẻ này, dù rất buồn cũng phải cười, cô đơn cũng cố cười, mệt mỏi cũng phải cười... đôi lúc muốn khóc thật đã nhưng sao nước mắt không chảy ra được để rồi bất giác nở một nụ cười trên môi... Cuộc sống nên như thế, càng buồn phải càng nên cười... Ba mẹ muốn biết vì sao không?... Vì khi cười, con sẽ có niềm tin để tiếp tục tồn tại... Để làm gì sao? Để chờ anh ấy, chờ ngày con được gặp lại Uy Vũ...
-----------
Năm 2017
Cuối cùng con cũng làm được rồi, chờ được đến ngày gặp lại anh ấy... Hôm nay là ngày vui nhất của con... Nhưng con lại có chút lo sợ, chắc gì anh ấy vẫn còn nhớ con... có khi sự xuất hiện của con sẽ làm xáo trộn cuộc sống của anh ấy... nếu điều đó xảy ra, con sẽ bỏ cuộc, nhưng vẫn mỉm cười chúc phúc cho anh ấy
------------
Con đã rất buồn khi anh ấy không nhận ra con, nhưng còn buồn hơn khi biết được anh ấy từng gặp tai nạn vào mấy năm trước, toàn bộ ký ức trước đây đều mất hết... Hiện tại, thay vì muốn anh ấy nhớ lại, con cảm thấy lo cho sức khoẻ anh ấy nhiều hơn... Cô chú nói sau khi mất liên lạc với con, anh ấy đã thay đổi hẳn... Tính tình trở nên kỳ lạ khó gần... Nếu con chính là nguyên nhân khiến anh ấy đau khổ vậy thà rằng đừng để anh ấy nhớ lại còn hơn... Con quyết định rồi, đây sẽ là một bí mật không bao giờ cho anh ấy biết... Có phải con đã mạnh mẽ hơn trước rồi không?
-----------
Anh ấy nổi giận rất đáng sợ, con sợ lắm... anh ấy nói con lừa gạt anh ấy nhưng sự thật là con không hề biết chuyện gì đã xảy ra, con không biết người đàn ông đó, con cũng không biết tại sao lại ở chung phòng, nằm chung một giường với anh ta... con cố giải thích nhưng anh ấy không tin con... mọi thứ đã kết thúc rồi...
Lịch sử lại tái diễn một lần nữa, vì cứu con mà cả chị Vy Vy và đứa bé đều lâm vào tình trạng nguy hiểm... Đứa bé mất rồi, tiểu bảo bối mất rồi... con làm sao có thể đối mặt với chị ấy đây, còn có cả anh Thanh Phong... Con lê bước chân nặng nề về nhà, hai người có biết con hi vọng điều gì không? Con đã hi vọng Uy Vũ có thể lắng nghe con... Nhưng kết quả con nhận được là, cái chết bất ngờ của Mun đến quá đột ngột, Uy Vũ còn vì người con gái khác mà đánh con... Đến thời điểm hiện tại, con hầu như mất hết tất cả... Có được không nếu con quyết định đi theo hai người...
------------
Chị Vy Vy đã tha thứ cho con rồi, nhưng cuốc sống hiện tại quá mệt mỏi, con không biết bản thân có thể gắng gượng được bao lâu nữa đây?... Thứ quan trọng nhất con đã trao cho anh ấy rồi, chắc đến lúc con nên rời khỏi đây thôi... Không có con bên cạnh mong là anh ấy có thể tự biết chăm sóc tốt bản thân... Con lại quên mất rồi... người ta đâu có cần con nữa, người ta đã có ai đó bên cạnh rồi mà... Con gái của ba mẹ có ngốc quá không?
--------
Phía cuối là bức hình hai đứa trẻ khoác tay nhau cười tươi rạng rỡ. Không lầm vào đâu được, đứa bé trai chắc chắn là anh, còn cô bé xinh xắn này không lẽ là Giao Giao. Hai người đã quen nhau từ trước, mà còn là mười lăm năm trước... Bị tai nạn, anh từng bị tai nạn sao? Sao anh không nhớ gì cả... Đầu đột nhiên trở nên đau buốt, anh vội cầm lấy cuốn nhật ký chạy xuống nhà, hỏi cho ra lẽ mọi chuyện...
- Ba... mẹ... anh hai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...