Đừng Đi! Ở Lại Bên Tôi Đi

Để một đứa trẻ từng trải qua mất mát chấp nhận một ai đó trở thành cha mẹ của chúng đồng nghĩa với việc cả hai bên đều phải bước đi trên con đường không bằng phẳng... Một đứa trẻ từng bị tổn thương sẽ thích ở một mình và hay im lặng nên chẳng ai biết được trong tâm của bé ấy chứa điều gì... Một đứa trẻ từng trải qua chia ly là một bản ghép không trọn vẹn, thật khó để tìm ra những mảnh còn thiếu… Các em thiếu thốn tình cảm của cha mẹ, ngay khi cất tiếng khóc chào đời đã không kịp biết cha mẹ mình là ai, có em thì phải chứng kiến cảnh từng người thân yêu của mình ra đi, cũng có trường hợp gia đình không đủ điều kiện nuôi nấng nên đem bỏ con và mãi mãi không quay lại. Nhưng dù thế nào thì sau tất cả, người chịu tổn thương lớn nhất vẫn là bọn trẻ. Tất cả những mảnh đời bất hạnh đó được thu gom lại, cùng sống chung dưới một mái ấm được gọi là trại mồ côi. Tự lập, kiên cường chính là cách mà lũ trẻ lớn lên. Và đó cũng là cách mà Giao Giao trưởng thành.

Cha mẹ Giao Giao mất trong một tai nạn xe liên hoàn khi cô còn rất nhỏ, vì không còn họ hàng thân thích nào nên họ chuyển cô đến trại trẻ mô côi. Khác với những đứa trẻ khác, cô mạnh mẽ và hiểu chuyện hơn nhiều, cô không khiến các sơ bận tâm, còn giúp các sơ chăm sóc những bạn khác. Vợ chồng ông Hàn thường hay đến đây làm từ thiện, tính cách của Giao Giao khiến họ vừa gặp đã thích. Có ý muốn nhận nuôi Giao Giao, một phần là vì muốn cho Giao Giao một cuộc sống tốt hơn, một phần là vì cậu quý tử của họ. Uy Vũ suốt ngày cứ luôn miệng nhắc đến Giao Giao, léo nhéo bên tai cha mẹ sau này khi lớn lên cậu nhất định sẽ lấy Giao Giao làm vợ. Cảm tình đặc biệt ấy xuất phát từ một lần Giao Giao cứu cậu khỏi tử thần. Dù có chuyện gì xảy ra, cô vẫn luôn nắm chặt tay cậu suốt ba tiếng đồng hồ, cho đến khi người lớn đến cứu, xác định cậu đã an toàn cô mới buông tay cậu ra mà ngất đi. Cái bẫy thú đó đã mang đến cho cậu một người thật đặc biệt.

Mọi chuyện cứ thẳng cho đến khi Giao Giao rời khỏi cô nhi viện không một chút liên lạc. Cô đi mà không một lời từ biệt, người duy nhất cho cậu rất nhiều sự ấm áp. Một tuần trôi qua, ngày nào cậu cũng đến cô nhi viện chờ cô, dù ai có nói gì cậu cũng không nghe, cậu cứ chờ mãi những vẫn không thấy cô. Ông bà Hàn có hỏi thăm xem ai là người nhận nuôi cô nhưng khi đến nơi gia đình đó đã dọn đi, ông bà cũng không biết phải làm sao. Càng ngày cậu càng trở nên lạnh lùng, ít nói ít cười, không chơi với ai, khiến ông bà và cả Thanh Phong đều lo lắng. Rồi đến một ngày, cậu bị tai nạn xe khi băng qua đường. Phần đầu bị chấn thương khá nặng dẫn đến một phần ký ức bị lủng đoạn. Cậu đã hoàn toàn quên đi cô bé ấy. Tuy làm như vậy là bất công đối với Giao Giao nhưng sẽ còn tàn nhẫn hơn nếu để Uy Vũ nhớ lại rồi lại vô hồn như trước, nên mọi người quyết định chôn chặt cái bí mật đó. Uy Vũ cứ như vậy mà trưởng thành, anh không còn một chút hồi ức gì về cô bé ngày nào ở cô nhi viện.

Hai năm trở lại đây, ông bà Hàn vô tình gặp lại cô bé năm xưa trong một cuộc hiến máu nhân đạo. Hỏi thăm mới biết cuộc sống hiện tại của cô. Chẳng đâu xa lạ, người nhận nuôi cô lại là đối tác làm ăn của Hàn thị. Họ cứ tưởng cô đã có một trang sách mới nào ngờ... bao nhiêu lần họ đến Lạc gia là bấy nhiêu lần thấy cô bị hành hạ... Ý định năm xưa chưa từng thay đổi, và họ quyết định phải thực hiện ngay bây giờ, họ không thể để mất cô thêm một lần nào nữa.

- Chuyện sau đó thì con cũng biết rồi... Con bé rất buồn khi con không nhớ nó nhưng khi biết con từng bị tai nạn và tình trạng trước đây của con, Giao Giao lại mừng vì con đã quên nó... Đúng là một đứa trẻ ngốc...

Ông Hàn cười khổ, cẩn thận lật từng trang nhật ký. Từng nét bút trong suốt mười mấy năm qua dù có nhạt nhoà vẫn hiện rõ như in những ngày tháng khổ sở đó.

Chả trách ngay từ cái nhìn đầu tiên anh đã cảm thấy cô rất gần gũi, còn cô bé trong những giấc mơ của anh nữa cuối cùng anh cũng có một lời giải đáp. Đáng tiếc anh lại nhận ra quá muộn. Đầu anh trở nên nhức nhói khó chịu, sắc mặt nhăn lại khó coi. Bà Hàn nhìn biểu hiện kì lạ của con trai vội lo lắng hỏi han. Anh nắm chặt lấy tay bà, giọng thều thào...

- Con muốn đến cô nhi viện đó... chắc chắn cô ấy đã quay lại đó...


- Không cần đến, cô nhi viện đó đã bị phá bỏ rồi, nơi đó giờ đây chỉ còn là một mảnh hoang vu thôi...

Ông Hàn vừa dứt câu, Uy Vũ liền khụy xuống rồi ngất lịm đi trên tay của mẹ mình. Anh hôn mê suốt năm ngày liên tiếp, trong năm ngày qua, anh đã có một giấc mơ rất đẹp. Tay trong tay cùng người con gái anh yêu chạy trên một cánh đồng rộng lớn, hai người cùng nhau đến rất nhiều nơi, trên môi luôn là nụ cười hạnh phúc không bao giờ tắt. Nếu có thể anh muốn mãi mãi được ở trong giấc mộng ấy. Tuy là mộng ảo nhưng cảm giác hạnh phúc lại rất chân thực, không giống với thực tại... Bất giác một giấc mơ đẹp lại biến thành ác mộng. Mây đen kéo đến, từng hình ảnh mắng chửi, xúc phạm và cả cái đêm anh lăng nhục cô bao phủ xung quanh... Một cô gái nhỏ bé ngày càng đi xa anh mặc cho anh có kêu gào khóc thét tên cô...

Mồ hôi lấm tấm trên trán, nước mắt không kiểm soát cứ thế lăn dài, anh ngồi bật dậy, đưa tay lên không trung vô định như đang cố níu ai ở lại.

- Giao Giao, em đừng đi mà!

Anh lại khóc rồi, nước mắt nóng hổi của anh một lần nữa lại rơi xuống vì người ấy.

Mọi người giật mình vì tiếng hét của anh, vừa lo lắng vừa mừng rỡ đứng xung quanh giường. Uy Vũ ngồi thờ người, dựa lưng vào thành giường, nó không khác gì tình trạng sau khi Giao Giao biến mất của anh khi còn bé. Ai hỏi gì anh cũng không trả lời, cứ im lặng, mắt đăm đăm nhìn về một hướng.

- Uy Vũ à! Anh không sao chứ? _ Song Nhi chạy từ ngoài vào ôm chầm lấy anh, dụi dụi mặt vào ngực anh như một con mèo nhỏ.


- Tránh ra, tháo ngay cái bộ mặt giả tạo đó của cô ra đi, nhìn thật ngứa mắt, cô giả tạo không biết mệt à... _ Anh đẩy Song Nhi ra, gương mặt trở nên lạnh lùng.

- Anh đang nói cái gì vậy? Em lo cho anh mà, dù gì con nhỏ đáng ghét đó cũng bỏ đi rồi, anh còn vấn vương cái gì nữa chứ... chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu nha! _ Song Nhi ỏng ẹo không biết xấu hổ là gì.

Trước mặt biết bao nhiêu người mà cô ta vẫn có thể mặt dày nói ra những lời đó, không khác gì thứ đàn bà lăng loàn đê tiện. Có lẽ Song Nhi là chất xúc tác tốt nhất khiến Bối Bối phát điên lên, từng từ từng chữ dù có tốt đẹp đến đâu nhưng nếu phát ra từ cái miệng hôi thối của cô ta cũng sẽ làm ô nhiễm không khí xung quanh. Bối Bối vừa bước lên một bước liền đứng sựng lại. Uy Vũ im lặng, xốc chăn lên, tiến thẳng đến chỗ Song Nhi bóp cổ cô ta rồi tát thật mạnh vào mặt ả.

- Đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi... Một lần nữa, chỉ một lần nữa cô dám động đến Giao Giao thì tôi sẽ thẳng tay giết chết cô...

Song Nhi nghẹt thở, khó chịu đánh và tay Uy Vũ, mặt đỏ ran, thoi thóp, rặn từng chữ nài nỉ xin tha mạng. Uy Vũ vung tay, cô ta ngã nhào xuống đất ho sặc sụa. Anh em Bối Bối, Tuấn Hạo, hay Thanh Phong nhìn tình cảnh đáng thương đó như đang xem một vở kịch dài, cũng không có nhã ý giúp đỡ. Từ ngoài bất ngờ có thêm một nhân vật nữa xuất hiện. Nhìn thấy con gái mình la liệt trên đất, máu sôi sùng sục, bà chỉ thẳng vào mặt Uy Vũ.

- Sao cậu lại đối xử với con gái tôi như vậy hả? Nếu không nể tình con gái tôi yêu cậu, cậu...

- Yêu sao? Nực cười... _ Không để bà nói hết câu, anh nhếch mép cười, bật điện thoại, chọi thẳng vào người bà.


Hình ảnh đứa con gái của mình đang ngồi trên đùi tình tứ với một ông chú, còn ôm hôn ông ta chẳng khác gì gái làng chơi. Bà cứng họng, nhìn Song Nhi rồi lại nhìn mọi người xung quanh, tay run lên.

- Đây... đây... chỉ là ảnh ghép thôi...

Vợ chồng ông Hàn vỗ tay bộp bộp khen hay từ ngoài đi vào. Khí chất mạnh mẽ của một vị lãnh đạo nhanh chóng bao trùm cả căn phòng. Ông đứng trước mặt bà ta, giễu cợt.

- Cô con dâu quý giá như này gia đình tôi chắc không có diễm phúc có được rồi.

- Ông...

- Còn nữa, chuyện hợp tác của chúng ta tôi nghĩ cũng nên kết thúc rồi, trước đây vì nể tình Giao Giao nên chúng tôi vẫn tiếp tục đầu tư vào cái công ty mục nát của các người... Giờ các người đã vạch rõ ranh giới với con bé rồi thì tôi nghĩ mình cũng không còn lý do gì để tiếp tục.

Bà ta nghe xong liền quỳ rạp xuống chân ông mà năn nỉ. Dù không nắm rõ nhưng bà cũng biết chắc nếu Hàn thị rút cổ phần, thì gia đình bà chỉ có nước chết.

- Mẹ à! Mau đứng lên đi...


Bốp, một bạt tay lên mặt cô ta đau rát.

- Câm mồm lại ngay, mày có biết vừa gây ra hoạ gì không hả?

Song Nhi vẫn không hiểu, bướng bỉnh róng họng lên cải, lại một bạt tay in trên mặt, Song Nhi tức tối đứng dậy cầm túi sách bước ra ngoài. Bà ta vẫn cố nài nỉ đến khi bị Tuấn Hạo, Vĩ Khang lôi ra ngoài. Sau khi hai mẹ con độc ác đó rời đi, Uy Vũ cũng kêu mọi người ra ngoài, anh muốn được yên tĩnh một mình.

Anh cứ nhốt mình trong phòng, không chịu gặp bất cứ ai, ai nói gì cũng không nghe. Thấm thoát cũng hai tháng trôi qua, ngày nào anh cũng khóc và gọi tên cô, thật sự trái tim anh không thể quên được cô, trong đầu dù là tỉnh hay mơ đều xuất hiện hình bóng của cô... đây có phải là cái giá mà anh phải trả? Sự nhớ nhung và dằn vặt khôn nguôi... Không có cô, cuộc sống của anh như một mảnh đất khô cằn thiếu nước, thiếu vắng cô cuộc sống của anh hoàn toàn chìm trong bóng đêm, không có ánh dương. Sự trống vắng không ai lấp đầy và con tim rỉ máu đau nhói. Nỗi tổn thương tinh thần quá lớn khiến anh không còn thiết tha cuộc sống và tự xây cho mình một bức tường lạnh lẽo. Anh cứ ngồi lì trong căn phòng tối, uống đến say, tỉnh lại uống. Càng uống nỗi nhớ càng tăng, đau đớn trong lòng cứ liên tục giày vò.

- Giao Giao! Anh nhớ em. _ Câu nói quen thuộc lặp lại hàng trăm lần.

- Đã hai tháng, mười ngày chúng ta xa nhau... anh lại nhớ em, nhớ bà xã của anh rồi... Em sống có tốt không? Có nhớ anh không?

Đối thoại một mình cũng trở thành thói quen của anh. Chỉ có cách này, anh mới có động lực mà tiếp tục sống.

* Có chút thông báo: Ngày mai mình có việc bận nên không chắc có thể ra truyện được... Xin lỗi mọi người nhiều nha!... Đồng thời cũng cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ truyện của mình (^-^)... *


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận