Ngày mười lăm tháng giêng, Nguyên Tĩnh Vũ đáp ứng lời mời của Nghiêm thị tham gia dạ tiệc Nguyên Tiêu.
Từ ngày Khinh Nhan sinh nở, mười bảy tháng chạp năm ngoái trở về sau, hơn phân nửa thời gian hắn bồi ở bên cạnh nàng cùng hài tử, mùng ba tháng giêng mới trở về thành, sau đó là tiệc mời không dứt. Hắn biết rõ đạo lý rồng mạnh không áp chế được rắn độc, huống chi Trung Châu nhiều mặt tác chiến, binh lực không đủ, vì bảo đảm vùng đất mới chiếm đóng ổn định, lôi kéo quý tộc địa phương là cực kỳ cần thiết.
Mấy lần tham gia yến tiệc trước, các vị gia chủ biết hắn một thân một mình ở tiền tuyến, không có mang theo thê thiếp bên người, cho nên nhiệt tâm tặng ca kỹ vũ nữ cho hắn, nói oai là cho Vương gia giải buồn, bằng không khen thưởng tướng sĩ có công cũng được.
Hắn không tiện cự tuyệt ý tốt của người ta, đành phải đem một đám lớn nữ nhân mang về Thành Chủ Phủ, sau đó phái người đi điều tra lai lịch những nữ tử này, thân thế trong sạch liền ban cho các tướng lĩnh có công lần này làm thiếp, còn lại sắp xếp vào quân kỹ doanh đưa đi uỷ lạo quân đội.
Vào thời điểm đặc thù, vì kiêng dè nghi ngờ, hắn cho dù thị nữ cũng không dám lưu lại. Thật ra thì cũng không phải sợ gì trong lòng, hắn đường đường chánh chánh không có gì phải sợ hãi, cũng tin tưởng Khinh Nhan sẽ tin hắn, nhưng vẫn là cảm thấy nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Thân thể nàng chưa hồi phục, tối kỵ ưu tư mệt nhọc.
Hôm nay là ngày hội Nguyên Tiêu, hắn vốn là muốn trở về biệt viện ngoại thành bồi Khinh Nhan cùng hài tử, nhưng Nghiêm thị lại là quý tộc đứng đầu sĩ tộc Ích Châu, thật sự rất khó từ chối.
Tông trưởng Nghiêm thị tên chữ là Thái An, tuổi hơn bốn mươi, lời nói cử chỉ tao nhã lịch sự, phong cách vô cùng quý phái, tướng mạo tuấn tú cao lớn nhìn như danh nhân đương thời, ấn tượng đầu tiên làm cho người ta cảm thấy có chút tương tự Nguyên Tĩnh Vũ. Nhưng chung đụng mới biết người này rất là khôn khéo lão luyện, đối với Nguyên Tĩnh Vũ nhiệt tình và cung kính, thân thiết và thủ lễ, khiến cho Nguyên Tĩnh Vũ vừa nhìn thấy cũng rất có cảm tình.
Đầu tiên Nghiêm Thái An và Nguyên Tĩnh Vũ đi phía trước cùng các tướng lĩnh Trung Châu đạp tuyết thưởng mai trong vườn, dọc theo đường đi toàn nói thi từ ca phú, Nguyên Tĩnh Vũ mặc dù đọc sách cũng không ít, nhưng với phương diện thi từ chỉ là thường thường, nhưng qua mấy câu nói của Nghiêm Thái An, hắn nghiễm nhiên trở thành danh nhân văn hóa nổi tiếng, là tri kỉ Nghiêm Thái An tìm kiếm nhiều năm không thấy.
Nguyên Tĩnh Vũ cười ôn hòa, vẻ mặt thật là vui vẻ, nhưng trong lòng thì rất phòng bị. Người này rất không bình thường a, cần phải cẩn thận ứng phó mới được.
Cùng đi phía sau, các tướng lĩnh Trung Châu phần lớn là người lỗ mãng, trừ Dịch Minh Dương xuất thân danh môn cũng là thân vệ Nguyên Tĩnh Vũ, phần lớn chưa từng thấy qua khu vườn tinh xảo như thế, ở nơi trời rét đất cóng này thế nhưng lại gợi nên hứng thú a. Chỉ là Vương gia cùng Nghiêm tông trưởng trước mặt nói những thứ thơ a từ a cái gì kia bọn họ thật sự nghe không hiểu, cũng may bình thường Vương gia chưa bao giờ theo chân bọn họ nói những thứ này, nếu không còn không làm chết người a?
Dịch Minh Dương đi theo sau Nguyên Tĩnh Vũ, bất giác có chút bận tâm. Nhìn tư thế Nghiêm tông trưởng thế này, bữa tiệc hôm nay sợ là mỹ nhân yến a! Các tông trưởng trước đây cũng tặng một đám mỹ nữ, không ngờ Vương gia khen thưởng toàn bộ cho thuộc cấp, lần này, Nghiêm tông trưởng sợ là có chuẩn bị mà đến!
Thưởng tuyết, ngắm hoa, thời gian cũng không còn nhiều lắm, Nghiêm Thái An liền dẫn khách đi đại sảnh hội yến.
Đại sảnh Nghiêm thị rất rộng rãi, lời không dễ nghe cũng phải nói, đại sảnh người ta so với đại sảnh Ích Châu Ngụy Xương Thành Chủ Phủ có hơn chứ không kém. Đại sảnh Ngụy Xương Thành Chủ Phủ mặc dù cũng lớn, cũng rất khí khái, nhưng bố trí rõ ràng không bẳng nơi đây, phồn hoa tinh xảo, khắp nơi tôn vinh vị chủ nhân phú quý và cao nhã, đập vào mắt lại không có chút nào phàm tục.
Nghiêm Thái An mời Nguyên Tĩnh Vũ ngồi lên chủ vị, lại mời các vị các tướng quân cùng tới trước nhập tọa, cuối cùng mình mới ngồi vào phía dưới bên trái chủ vị của Nguyên Tĩnh Vũ, hắn ngồi đối diện với Chủ soái Trung Châu Tây Bắc quân Dịch Minh Dương.
Nghiêm Thái An nói lời mở màn, cảm tạ Trung Châu Vương cùng với chư vị tướng quân ghé thăm, sau đó liền bảo tấu nhạc, dâng thức ăn.
Vừa khai tiệc không lâu, quản gia lặng lẽ đi tới sau lưng Nghiêm Thái An nhỏ giọng thông báo Thống soái Định Nam quân Lưu nguyên soái đến.
Nghiêm Thái An hết hồn, đối với Trung Châu Vương và tướng lãnh mưu sĩ ngồi đây, hắn đều đã điều tra cặn kẽ, lai lịch vị Thống soái quân Định Nam này thật mơ hồ, trên dưới quân Định Nam đối với hắn rất tin phục, mà hắn lại được Nguyên Tĩnh Vũ cũng rất là tin tưởng. Từ khi Trung Châu ba mặt khai chiến tới nay, quân Định Nam xuất chiến không nhiều, nhưng mỗi lần ra trận tất thắng, cũng không thấy vị nguyên soái này thân lên chiến trường. Cực kỳ kỳ quái là thời điểm gần đây vị nguyên soái này cũng không ở trong quân đội, có lời đồn đãi nói hắn đi chiến trường Đông Bắc thị sát chỉ huy, cũng có lời đồn đãi nói hắn ngã bệnh tu dưỡng, sự thật đến tột cùng là như thế nào cũng không ai biết được.
Vị nguyên soái này là nhân vật thần bí, không có nhiều người đã gặp, hay là thích khách giả trang? Hắn phải cẩn thận chút mới được.
Nghiêm Thái An đang muốn xin phép Nguyên Tĩnh Vũ, liền nhìn thấy Phó thống lĩnh đội thân vệ trong phủ Nguyên Tĩnh Vũ hiện nay Nhạn Vô Ngân bước nhanh vào, quỳ một chân trên đất thông báo: "Khởi bẩm Vương gia, Định Nam quân Lưu nguyên soái cầu kiến!"
Vẻ mặt Nguyên Tĩnh Vũ từ lúc khai tiệc tới giờ vẫn là lễ độ mà khó lường, Nghiêm Thái An mặc dù bố trí rất nhiều thứ, tốn rất nhiều tâm tư, nhưng thủy chung không thấy hắn yêu thích, nhưng mà giờ phút này, thế nhưng hắn lại thấy rõ vị Vương gia dù trời có sập xuống cũng sẽ không nhíu mày này nghe mấy chữ Định Nam quân Lưu nguyên soái thần sắc có chút dị thường. Trong mắt hắn tựa hồ thoáng qua một chút sợ hãi, sau đó là vui mừng, nhưng mơ hồ còn có chút tức giận, thật là làm cho người đoán khó hiểu được.
"Nàng làm sao lại tới?" Nguyên Tĩnh Vũ phản xạ hỏi ngược một câu. Hôm nay mới 15 tháng giêng, nàng sinh nở vẫn chưa tới một tháng, tại sao lại chạy ra ngoài?
Nhạn Vô Ngân tướng mạo khôi ngô, thân thể rắn rỏi, năm nay vẫn chưa tới ba mươi tuổi, nguyên là cô nhi quý tộc Nghiêm thị nhận nuôi, bởi vì võ nghệ cao cường nên được Nghiêm Thái An coi trọng, cất nhắc hắn dẫn dắt tư binh gia tộc, sau lại bảo hắn đầu quân cống hiến cho Nguyên Tĩnh Vũ. Nguyên Tĩnh Vũ lúc này đang chấn chỉnh đội ngũ, giả bộ không biết dụng ý của Nghiêm thị, thật cao hứng nhận quân, còn nghĩ sắp xếp hơn ba ngàn tư binh này thành đội quân thân vệ của mình, lại để cho Nhạn Vô Ngân làm Phó thống lĩnh đội thân vệ. Nhạn Vô Ngân chưa từng thấy qua Thống soái Định Nam quân Lưu Ngạn Phi, không biết nội tình trong đó, vốn là có chút hoài nghi thân phận của hắn, chỉ là nhìn bọn thị vệ thủ hạ đối với vị Lưu nguyên soái này rất tôn kính, cho nên mới vội vàng đi vào thông báo. Giờ phút này, hắn đối với phản ứng của Vương gia rất là nghi hoăc, đến tột cùng là mời vào hay là an bài khác a?
Nguyên Cảnh Vũ nhìn Nhạn Vô Ngân đang lo lắng, không khỏi cau mày nói: "Người đâu? Sao còn không mời vào?"
Trời lạnh thế này, thân thể Khinh Nhan làm sao chịu được đây? Ai, thiệt là, nàng sao lại vào thành a? Cũng làm mẫu thân người ta rồi, thế nhưng một chút cũng không hiểu được cách chăm sóc mình, mọi người đều nói nữ nhân ở cữ rất quan trọng, nàng làm sao lại không nghe lời đây? Nếu đã vào thành, cũng nên ở trong Thành Chủ Phủ tu dưỡng thật tốt, phái người tới đây báo cho hắn biết một tiếng là được, cần gì mạo hiểm gió tuyết tới đây. Trời lạnh thế này, thân thể Khinh Nhan làm sao chịu được đây? Ai, thiệt là, nàng sao lại vào thành ? Cũng làm mẫu thân người ta rồi, thế nhưng một chút cũng không hiểu được cách chăm sóc mình, mọi người đều nói nữ nhân ở cữ rất quan trọng, nàng làm sao lại không nghe lời đây? Nếu đã vào thành, cũng nên ở trong Thành Chủ Phủ tu dưỡng thật tốt, phái người tới đây báo cho hắn biết một tiếng là được, cần gì mạo hiểm gió tuyết tới đây...
Tất cả mọi người an tĩnh lại, không nói tướng lĩnh Trung Châu, ngay cả Nghiêm Thái An cùng với Nghiêm thị tài đức hào sảng tôn quý cũng biết quân Trung Châu Định Nam biên chế từ nghĩa quân Giang Nam, tổng cộng hơn ba mươi vạn người, Thống soái Lưu Ngạn Phi là một nhân vật vô cùng thần bí, Trung Châu Vương thậm chí đem kỵ binh Tật Phong doanh trong tay mình cũng chuyển giao dưới trướng của hắn, có thể thấy người này trong lòng Trung Châu Vương có phân lượng rất lớn.
Lưu Ngạn Phi người mặc cẩm bào màu trắng, đeo mặt nạ hoàng kim dữ tợn, khoác áo choàng Ngân Hồ thật dài theo sau Nhạn Vô Ngân đi vào, trong tay dắt Minh Tuệ. Tướng lãnh Trung Châu, đặc biệt là tướng lĩnh quân Định Nam, vội vàng đứng lên, cung kính hành lễ tham bái, nhưng nàng cũng không liếc mắt nhìn bọn họ chút nào, trực tiếp hướng tới vị trí của Nguyên Tĩnh Vũ.
Đám người Nghiêm thị rất ngờ vực, tại sao còn có đứa bé?
Ở bên ngoài, trước mặt quần thần, Khinh Nhan vẫn rất nể mặt Nguyên Tĩnh Vũ. Nàng tính làm lễ nghi quân thần đối với hắn, chỉ là Nguyên Tĩnh Vũ không muốn nàng chịu ấm ức, không cho nàng cơ hội này.
Nguyên Tĩnh Vũ nhanh đi xuống chủ vị, lôi kéo tay Minh Tuệ lại nhìn Khinh Nhan nói: "Trời rét đất lạnh, tại sao lại tới? Thân thể tốt lên rồi sao?"
Minh Tuệ thấy phụ thân, cao hứng kêu một tiếng phụ vương, mọi người mới biết tiểu cô nương kia là Quận chúa Trung Châu.
Nguyên Tĩnh Vũ dịu dàng sờ đầu đứa bé, bất đắc dĩ cười cười, ngẩng đầu lại khe khẽ thở dài với Dịch Khinh Nhan.
Dịch Khinh Nhan chỉ cười không nói, mắt thẫm sâu nhưng có chút đau thương.
Nghiêm Thái An vội vàng tới làm lễ ra mắt nói: "Sớm nghe nói đại danh Lưu nguyên soái, hôm nay nhìn thấy quả thật tam sinh hữu hạnh! Nếu Lưu nguyên soái không chê, không bằng cùng lão phu ngồi cùng bàn?"
Chỗ ngồi trong phòng đã sớm an bài xong, đột nhiên lại tới một người, lại là đại nhân vật, cũng không thể tùy tùy tiện tiện thêm một bàn ở chót. Cho nên, hắn chỉ có thể ra dàn xếp, mời Lưu Ngạn Phi cùng hắn cùng bàn. Với vị trí tông trưởng Nghiêm thị, hai người cùng bàn cũng coi như thân phận tương đương.
Nguyên Tĩnh Vũ không muốn lại cau mày nói: "Không nên phiền toái, Ngạn Phi cùng Bổn vương cùng bàn là tốt rồi." Nói xong, liền lôi kéo Minh Tuệ đi tới chủ vị, Khinh Nhan không có khước từ, gật đầu một cái đi sau hắn.
Hôm nay người phục vụ của Nghiêm thị ở đây đều là người khéo léo, khi Nguyên Tĩnh Vũ nói cùng bàn với nàng đã có người đi xuống chuẩn bị, cho nên khi Nguyên Tĩnh Vũ trở lại chủ vị, tất cả đều sắp xếp xong xuôi.
Minh Tuệ ngồi ở bên tay phải Nguyên Tĩnh Vũ, Khinh Nhan ngồi ở bên trái hắn.
Nghiêm Thái An có chút kỳ quái. Truyền thống Viêm tộc bọn họ từ trước đến giờ bên trái là quan trọng. Hài tử kia mặc dù còn bé, nhưng là Quận chúa Trung Châu cao quý, lại ngồi bên phải Trung Châu Vương, nhìn biểu tình các tướng lĩnh Trung Châu tựa như không có chút nào ngoài ý muốn, vị Lưu nguyên soái này tại Trung Châu đến tột cùng là có địa vị như thế nào đây?
Nguyên Tĩnh Vũ đầu tiên mang Quế Hoa Cao thơm mềm trên bàn đưa đến trước mặt Minh Tuệ, vỗ nhè nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói: "Ăn trước khối điểm tâm, sau đó uống chút canh nóng."
Minh Tuệ quả thật đói bụng.
Đoàn người Khinh Nhan từ biệt trang bên ngoài vào trong thành, đến Thành Chủ Phủ mới biết Nguyên Tĩnh Vũ không có ở đây, nói là đi Nghiêm thị dự tiệc, Khinh Nhan cẩn thận hỏi han mấy câu, liền dẫn Minh Tuệ lên xe ngựa vội vàng tới Nghiêm phủ, để Chu Tử Ngọc lưu lại an bài sửa sang hành lý họ mang về.
Tiếu Thụy dẫn đội hộ tống Minh Huy Thế tử trở về Vinh Dương, không cùng các nàng trở lại, soái ấn Định Nam quân của Khinh Nhan cũng lưu lại nơi Nguyên Tĩnh Vũ, nếu không phải vì trong thân vệ Thành Chủ Phủ của Nguyên Tĩnh Vũ còn có người cũ, căn bản bọn họ không vào được cửa chính.
Minh Tuệ nhìn Quế Hoa Cao trong mâm hương vị ngọt ngào, nuốt nước miếng, đôi tay ngược lại bưng lên cho Dịch Khinh Nhan nói: "Xin sư phụ dùng trước!"
Nguyên Tĩnh Vũ ngẩn ra, cùng Dịch Khinh Nhan nhìn nhau cười một tiếng."Minh Tuệ đói bụng, ăn trước đi, sư phụ không thích ăn cái này." Khinh Nhan dịu dàng nói, giọng rất nhỏ, nhưng thật ấm áp.
Nguyên Tĩnh Vũ sờ đầu Minh Tuệ, an ủi nói: "Thật là một đứa bé ngoan, biết hiếu kính sư phụ. Giỏi lắm, phụ vương biết ngươi đói bụng, nhanh ăn đi!"
Minh Tuệ nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt phụ thân, cao hứng ăn điểm tâm.
Nguyên Tĩnh Vũ quay đầu hướng Dịch Khinh Nhan nói: "Mặt nạ có muốn tháo xuống hay không? Áo choàng..."
Khinh Nhan khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không thể tháo..." Tuy nói đến làm khách trong nhà người ta không lấy mặt nạ xuống vô cùng không lễ phép, cũng may ai cũng biết Định Nam quân Lưu nguyên soái có thói quen mang mặt nạ, trừ người thân cận bên cạnh không người nào biết diện mạo thật của hắn. Nghiêm Thái An trong lòng cũng có chút không vui, nhưng nếu người ta trước mặt Trung Châu Vương mang mặt nạ, mình chỉ là nhà giàu có đứng đầu một phương cũng đành đồng ý.
Nguyên Tĩnh Vũ vừa nghe lời nói Khinh Nhan lập tức hiểu. Lần này nàng tới vội vàng, không có hóa trang, cũng may mặt nạ của nàng có chừa lỗ mũi và miệng, sẽ không ảnh hưởng dùng cơm. Hắn nhìn rượu và thức ăn trên bàn một chút, chọn canh táo đỏ ngân nhĩ tự tay múc cho nàng.
Khinh Nhan cũng biết hiện tại có rất nhiều thức ăn mình không thể ăn, chỉ là những thứ canh bổ kia trong một tháng này đã sớm uống ngán, cũng may canh táo đỏ ngân nhĩ hôm nay còn chưa thử qua. Bụng không nhìn bàn đầy đồ ăn ngon lại không thể động đũa, thống khổ như thế người khác không cách nào thể nghiệm.
Tay trái Nguyên Tĩnh Vũ ở dưới bàn kéo tay phải của nàng đặt ở trên đùi mình, nhẹ nhàng vuốt ve. Tay của nàng có chút lạnh. Nguyên Tĩnh Vũ nghiêng đầu nhìn thị nữ đứng đối nhau ở phía sau nói: "Đi lấy một lò sưởi tay tới đây, để một chút trầm thủy hương."
Khinh Nhan dùng tay trái cầm muỗng ăn canh, các tướng quân phía dưới đều đã an tĩnh lại, không còn thô lỗ giống vừa rồi, cũng không tiến lên mời rượu nữa. Nghiêm Thái An hiển nhiên cũng chú ý tới sự dị thường trên chủ vị, mặc dù kinh hãi hắn vẫn như cũ bất lộ thanh sắc đứng lên mời rượu.
"Tại hạ ngưỡng mộ Lưu nguyên soái từ lâu, đáng tiếc vô duyên nhìn thấy, hôm nay có thể mời được Vương gia cùng chư vị đại nhân, thật sự là Nghiêm thị may mắn. Lưu nguyên soái, Nghiêm mỗ mời ngài một ly!"
Khinh Nhan ngẩng đầu lên, nhìn ly rượu của mình trên bàn một chút, mới vừa bưng chuẩn bị đứng lên, liền bị Nguyên Tĩnh Vũ đoạt mất.
Nguyên Tĩnh Vũ nói: "Đa tạ Nghiêm tông trưởng ưu ái, chỉ là thân thể Ngạn Phi khó chịu, ly rượu này do Bổn vương thay mặt uống!" Nói xong, hắn từ xa nâng chén với Nghiêm Thái An, uống một hơi cạn sạch.
Lúc này, thị nữ đưa lò sưởi tay lên, Nguyên Tĩnh Vũ nhận lấy, cảm giác nhiệt độ vừa đúng, liền đưa qua tay Khinh Nhan.
Lúc này, thị nữ lại mang thêm mấy món ăn tới, đều là đồ bổ, còn có một chén cháo bát bảo đậu đỏ hạt sen.
Nguyên Tĩnh Vũ trên mặt rất là vui vẻ, nhưng mà trong nội tâm lại có chút kiêng kỵ. Nghiêm Thái An cũng quá tinh ý rồi. Chỉ là Khinh Nhan dùng thêm một chén canh táo đỏ ngân nhĩ, hắn liền biết Ngạn Phi thích ăn món ăn thanh đạm, vội vàng phân phó phòng bếp đưa tới. Ánh mắt này thật không đơn giản a!
Nếu Vương gia nói thân thể Lưu nguyên soái không tốt, những người khác cũng không nên đi mời rượu, thậm chí mọi người trong lòng đều nghĩ, bữa tiệc tối nay sẽ tan cuộc tương đối sớm, Lưu nguyên soái sẽ về sớm một chút để nghỉ ngơi.
Nhưng là Lưu Ngạn Phi vẫn không có nói mệt mỏi cần nghỉ ngơi, vì vậy sau khi dùng xong bữa Nghiêm Thái An theo an bài trước mời Vương gia thưởng thức ca múa.
Dịch Khinh Nhan cười lạnh, lúc này mới đến trọng tâm chính sao? Khó trách hôm nay Nguyên Tĩnh Vũ khác thường như vậy, thì ra là có tính toán này. Hắn cho là khiến Nghiêm Thái An hiểu lầm quan hệ bọn họ mập mờ người ta sẽ không dùng mỹ nhân kế? Không dùng được mỹ nữ người ta còn có thể đổi thành thiếu niên tuấn tú, đến lúc đó xem mặt mũi ngươi đặt chỗ nào? Chỉ là lấy kiến thức của tông trưởng Nghiêm thị cũng sẽ không làm cái loại nịnh hót vỗ mông ngựa trở thành chụp vó ngựa mới đúng…
Nguyên Tĩnh Vũ âm thầm than thở, tại sao liên minh chính trị nhất định phải dùng nữ nhân duy trì? Cõi đời này sẽ có bao nhiêu nam nhân bởi vì một nữ nhân mà buông tha lợi ích chính trị? Hắn vẫn cho rằng lợi ích bản thân mới là cơ sở hợp tác tốt nhất.
Ca múa thật hay, chỉ là Nguyên Tĩnh Vũ xem nhiều, cũng không có kinh ngạc ao ước gì, duy nhất một tiết mục xuất sắc là một đám cô nương trang phục khác nhau xách theo các loại hoa đăng biểu diễn, vừa thưởng đèn, lại thưởng vũ, còn nhìn mỹ nhân.
Những vũ nữ thùy mị kia dĩ nhiên là không tầm thường, diễm lệ, thanh thuần, mềm mại, nhã nhặn lịch sự, các loại khí chất đều có, quả thật hơn hẳn tất cả các ca vũ cơ mấy gia tộc trước đưa tới, vốn dĩ Nguyên Tĩnh Vũ đối với Nghiêm Thái An rất hiểu rõ, chỉ sợ trọng tâm chính tối nay chưa bắt đầu diễn.
Quả nhiên, sau mấy màn ca múa, Nghiêm Thái An đứng lên lần nữa nói: "Hôm nay may mắn mời được Vương gia đại giá quang lâm, quả thật toàn gia Nghiêm thị vui mừng. Vương gia lấy thân tôn quý đến Ích châu đất lạnh khủng khiếp này, lòng cần chính yêu dân khó tìm. Hôm nay, hạ thần đại diện sĩ tộc Ích Châu hướng Vương gia biểu đạt thành ý tự đáy lòng của chúng ta, dâng lên mấy phần tặng phẩm nhỏ, hi vọng Vương gia không thoái thác. Dĩ nhiên, Vương gia cao quý như trăng thanh gió mát, hạ thần không dám dùng vật phàm tục bình thường làm ô uế mắt của Vương gia."
Nói xong, hắn vỗ hai tay, ba thiếu nữ mặt che lụa mỏng róc rách chậm rãi đi tới, dáng người liễu yếu đào tơ tuyệt đẹp thốt không lên lời, sóng mắt đắm đuối đưa tình động lòng người, trang phục hoa mỹ, thanh nhã mà cao quý, nhìn cũng biết không phải những cô nương tầm thường.
Trong tay ba thiếu nữ đều đang nâng khay, lại dùng lụa đỏ che lại, chắc là “tặng phẩm nhỏ” mà Nghiêm Thái An nói rồi. Nghiêm Thái An vén lên lụa đỏ khay thứ nhất, bên trong là tượng thủy tinh Quan Âm tôn tử. Dĩ nhiên, nếu là loại tượng thủy tinh Quan Âm bình thường cũng sẽ không lấy ra hiến tặng cho Trung Châu Vương đi. Chỗ kỳ lạ của tượng Quan Âm này là ở khối thủy tinh không thuần chất, bên trong có chất lỏng màu trắng sữa tạo hình hoa sen trắng, trong mơ hồ còn có thể lay động. Quan Âm đứng trên một đóa sen trắng lớn, trước người còn cầm một đóa sen trắng, thậm chí trong lồng ngực cũng có một đóa sen trắng, sau đầu còn phảng phất một cái trùm đầu màu trắng ngà.
"Tặng phẩm này quả thật quý trọng!" Nguyên Tĩnh Vũ đã từng nghe nói qua tượng Quan Âm này, đúng là tinh phẩm trong tượng Phật, tục truyền ngưng thần tránh quỷ đặc biệt linh nghiệm.
"Vương gia là vui lòng nhận?" Nghiêm Thái An chợt nói một câu như vậy.
Nguyên Tĩnh Vũ gật đầu một cái. Người ta hết sức tặng lễ từ chối cũng không phải.
Nghiêm Thái An thật cao hứng, lại vén lên khay thứ hai.
Trong khay thứ hai là một hộp gỗ đỏ nhỏ chạm trổ tinh xảo nạm vàng khảm ngọc. Nhìn hộp mọi người đoán bảo bối bên trong nhất định không tầm thường, cho nên rất là mong đợi. Nghiêm Thái An đang lúc ánh mắt mọi người chuyên chú mở hộp ra, bên trong là một viên dạ minh châu, trong màu trắng sữa lại lộ ra một tia xanh biếc nhàn nhạt, mọi người xôn xao bàn tán, dưới ngọn đèn dầu rực rỡ nhưng cũng hiện ra ánh huỳnh quang lờ mờ.
Nghiêm Thái An dùng một miếng lụa đen che hạt châu lại, hạ lệnh tắt ngọn đèn dầu bên cạnh, ánh huỳnh quang mơ hồ xuyên qua mảnh lụa...
Mọi người tại chỗ đều không nhịn được hít một hơi thật sâu, thậm chí kinh ngạc tán thưởng ra tiếng.
Nghiêm Thái An vén vải lụa lên, mọi người đều cảm giác hai mắt tỏa sáng, hạt châu kia thật giống như một chiếc đèn sáng, ánh sáng sáng ngời mà nhu hòa.
"Kiểu Nguyệt?" Nguyên Tĩnh Vũ mặc dù không đam mê những thứ này, nhưng cũng nghe nói qua đại danh viên tuyệt thế minh châu kia.
"Vương gia quả nhiên hiểu biết!" Nghiêm Thái An bảo đốt đèn, thu hồi viên dạ minh châu vào trong hộp, nói: "Xin Vương gia vui lòng nhận cho!"
Nguyên Tĩnh Vũ mỉm cười gật đầu một cái, nhưng trong lòng có chút bất an. Người ta tặng lễ nặng như vậy, chỉ sợ cầu cũng không nhỏ. Chỉ là thực lực hiện nay của mình còn chưa đủ, cũng không khỏi không cùng bọn họ giao thiệp lôi kéo.
Lúc này, Nghiêm Thái An lại đi đến trước mặt người nâng khay thứ ba, lại đưa tay nói: "Xin Vương gia tự mình vén lên lụa đỏ."
Nguyên Tĩnh Vũ cười cười, nghĩ rằng hắn có đùa bỡn cũng không ra trò trống gì, vì vậy đưa tay vén lụa đỏ ——
Nguyên Tĩnh Vũ ngơ ngác nhìn đồ trong khay, lần này hắn thật sự tính sai.
Chẳng những Nguyên Tĩnh Vũ, cơ hồ tất cả mọi người nhìn đồ trong khay cũng không nhịn được há to miệng...
Nghiêm Thái An trong mắt có mấy phần tính toán hiện lên ý cười, trên mặt vẫn như cũ cười ôn hòa: "Vương gia cảm thấy thế nào?"
Nguyên Tĩnh Vũ vẫn cười nhàn nhạt như cũ, tựa hồ rất thú vị nói: "Đúng là ba món tặng phẩm cái sau càng nặng hơn." Nói xong, hắn giống như lơ đãng lướt nhìn mọi người, đặc biệt nhìn ánh mắt của Dịch Khinh Nhan. Nàng đang đeo mặt nạ, hắn không nhìn ra thần sắc của nàng, chỉ có thể thông qua ánh mắt của nàng tìm tòi nghiên cứu suy nghĩ của nàng.
"Vương gia bằng lòng nể mặt nhận?" Nghiêm Thái An khẩn trương hỏi, trong lời nói đã có chút ý bức hiếp rồi. Xác định Vương gia ngươi không bằng lòng nể mặt rồi!
Nguyên Tĩnh Vũ không biến sắc cầm thiếp canh trong khay lên mở ra nhìn một chút, bỗng nhiên lại ngẩng đầu nhìn cô nương đang cầm khay trước mặt. Tinh tế xem ra, nữ tử này quả nhiên so với hai người kia càng động lòng người. Dáng người có lồi có lõm, da thịt trắng nõn như ngọc, lông mày lá liễu tinh tế, đôi mắt phượng sáng rỡ, môi đỏ mọng dày mỏng vừa phải, trong kiều mỵ lại thanh thuần. Lúc này, nàng nhướng lông mày mỉm cười, khẽ vuốt cằm, ngượng ngùng tựa hồ chứa tình ý vô tận, quả thật là Quốc Sắc Thiên Hương.
Nguyên Tĩnh Vũ lại đem thiếp canh trong tay thả lại vào khay.
"Nghiêm tông trưởng quả nhiên ra tay rộng rãi!" Dịch Khinh Nhan cười lạnh nói.
Nghe được thanh âm của nàng, tộc nhân Nghiêm thị không nhận ra cái gì, nhưng các tướng lĩnh Trung Châu có chút lo lắng.
Chuyện Lưu Ngạn Phi cùng Vương gia quan hệ mập mờ trong hàng tướng lãnh cao cấp vốn không phải là bí mật, tướng lĩnh quân Định Nam càng biết rõ chân tướng trong đó, bọn họ cũng lo lắng phản ứng của Lưu Ngạn Phi, nếu nàng không đồng ý, chỉ sợ Vương gia thật đúng là không dám nhận lấy lễ nặng như vậy. Nhưng nếu Vương gia quả thật không thu lễ, chỉ sợ sĩ tộc Ích Châu sinh hai lòng.
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn Dịch Khinh Nhan, không nói gì.
Nghiêm Thái An không khỏi có chút khẩn trương, Nguyên Tĩnh Vũ cầm lên thiếp canh nhìn, mọi người cũng sẽ đoán được, cuối cùng lại đem thiếp canh thả trở về, chẳng lẽ hắn đối với người còn không hài lòng cái gì hay sao?
Lúc này, Mạnh Đông Húc nhẹ nhàng ho một tiếng nói: "Vương gia, đây là một mảnh tâm ý của thế tộc Ích Châu ta, ngài cũng không nên từ chối."
Dịch Minh Dương mặc dù rất khinh thường loại phí hết tâm tư kết thân này nhưng nghĩ nếu Vương gia quả thật nạp nữ nhi thế tộc Ích Châu làm phi, đối với việc tăng cường thống trị Ích Châu là rất hữu ích. Những quý tộc này đều là thế lực địa phương hùng mạnh, nếu không thể sử dụng, chỉ sợ sinh thêm sự cố. Trung Châu hiện nay dù được xem là lớn mạnh, nhưng ba mặt tác chiến, phương nam có Nam Vương dũng mãnh mắt nhìn chằm chằm, quả thật không thể diệt trừ những nhà giàu có có thế lực này.
Không thể hoàn toàn diệt trừ cũng chỉ có thể lôi kéo trấn an. Dịch Minh Dương thầm thở dài ở trong lòng, góp lời: "Vương gia, tuy nói Trung Châu đã có thế tử, nhưng con cháu ngài mỏng manh, quả thật cũng nên chiêu mộ thê thiếp, Nghiêm thị đứng đầu thế tộc Ích Châu, quý nữ Nghiêm thị tất tương xứng với Vương gia." Nói xong, hắn nhìn Dịch Khinh Nhan một chút, sắc mặt có chút lo âu, cũng có chút gấp gáp.
Trên mặt Nguyên Tĩnh Vũ bất giác có chút khó coi. Hắn chợt quay đầu lại nhìn, hỏi: "Minh Tuệ đâu?"
Nghe hắn hỏi Minh Tuệ, Dịch Khinh Nhan trong lòng trầm xuống, chợt cười khẽ một tiếng , nhìn thiếu nữ tuyệt sắc trước mặt đã có chút khẩn trương, ngẩng đầu nói với Nguyên Tĩnh Vũ: "Quý nữ Nghiêm thị, tư thế tuyệt thế, Vương gia còn do dự cái gì?"
Thấy Lưu Ngạn Phi mở miệng, tướng lãnh Trung Châu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng Nguyên Tĩnh Vũ không có dấu hiệu buông lỏng chút nào, ngược lại trầm ngâm một chút, nghiêm túc nhìn nàng nói: "Ngạn Phi cũng cảm thấy Bổn vương nên chiêu mộ thê thiếp để thêm con cháu?"
Dịch Khinh Nhan kìm nén ở trong lòng, nhưng lúc này không thể không đáp, cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn nàng! Nàng trầm ngâm nói: "Vương gia chí tại thiên hạ, sa vào nữ sắc tất nhiên không nên, chỉ là Nghiêm thị tôn quý nhà cao cửa rộng, tự nhiên không thể so với dong chi tục phấn bình thường..."
Nguyên Tĩnh Vũ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cười ấm áp nói với Nghiêm Thái An: "Như thế thì đa tạ mỹ ý của tông trưởng! Cũng xin Nghiêm tông trưởng yên tâm, Bổn vương nhất định sẽ không bạc đãi thế tộc Ích châu, phàm là dưới sự thống trị của Bổn vương, vô luận Dụ Dương, Trung Châu, Hà Tây, Hà Gian, Bổn vương đều đối xử như nhau, luận công ban thưởng, không đến nỗi nặng bên này nhẹ bên kia!"
Nghiêm Thái An lúc này mới yên lòng lại. Hắn đi một nước cờ này cũng là đang đánh cuộc, đánh cuộc Trung Châu Vương hiện tại không dám đắc tội thế tộc Ích châu, đánh cuộc quân đội Trung Châu quyền quý sẽ vì quyền lợi chính trị mà thỏa hiệp. Hắn đã từng nghĩ tới Nguyên Tĩnh Vũ có thể có chút ghét kết thân chính trị, lại nói mấy gia tộc trước đưa người qua hắn một cũng không muốn, thậm chí ngay cả Trung Châu Quận chúa cũng không muốn, nghĩ là có liên quan đến xuất thân cùng với sự chín chắn. Duy nhất Nghiêm Thái An không ngờ tới khó khănlớn nhất trong quân Trung Châu chính là Thống soái Lưu Ngạn Phi này. Mặc dù hắn nhìn ra hai người Nguyên Tĩnh Vũ cùng Lưu Ngạn Phi quan hệ mập mờ, nhưng không có nghĩ tới lực ảnh hưởng của Lưu Ngạn Phi đối với Nguyên Tĩnh Vũ lớn như thế. Hắn đã sớm biết Nguyên Tĩnh Vũ không nặng nữ sắc, nhưng hắn vẫn cho là với tài mạo cùng xuất thân của nhi nữ, có thể trong hậu cung Trung Châu Vương đoạt lấy một chỗ, xem ra hôm nay hắn không còn lòng tin gì.
Thì ra là Trung Châu Vương không nặng nữ sắc nguyên nhân lại là yêu thích nam sắc a?
Người không rõ chân tướng đều suy đoán như thế.
Nếu Nguyên Tĩnh Vũ đã đáp ứng, mọi người cũng ùa lên chúc mừng, Nguyên Tĩnh Vũ nhàn nhạt thản nhiên mỉm cười, ánh mắt hữu ý vô ý chung quy lại đảo quanh trên người Lưu Ngạn Phi.
Nghiêm Thái An rèn sắt khi còn nóng, hỏi: "Không biết Vương gia khi nào rời Ích Châu, an bài hôn kỳ vào lúc nào thì tốt?"
Nguyên Tĩnh Vũ khẽ cau mày, hắn mới đáp ứng việc hôn sự này liền phải đính hôn, có phải đang ép người quá đáng rồi?
Dịch Khinh Nhan suy nghĩ một chút, nói: "Vương gia nạp phi, Nghiêm thị gả con gái, cũng không thể quá qua loa. Theo Ngạn Phi thấy, không bằng định tháng sau đi, cụ thể cân nhắc ngày nào mới tốt, luôn luôn chọn ngày hoàng đạo mới đúng."
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn nàng một chút, gật đầu nói: "Ừ, như thế rất tốt." Sau đó, hắn hướng Nghiêm Thái An cùng Mạnh Đông Húc nói: "An bài cụ thể phải phiền toái Nghiêm tông trưởng rồi! Đúng rồi, Đông Húc, ngươi phụ trách hôn sự đi, có cái gì không rõ hãy hỏi Tuấn Kiệt.”
Nghiêm Thái An hài lòng, Mạnh Đông Húc cũng lĩnh mệnh, Nguyên Tĩnh Vũ liền dẫn mọi người cáo từ trở về Thành Chủ Phủ.
Thời điểm rời Nghiêm thị Minh Tuệ đã ngủ rồi, Nguyên Tĩnh Vũ sai Nhạn Vô Ngân bế nàng, bản thân lại dắt tay Dịch Khinh Nhan, không nói chuyện, sắc mặt có chút nghiêm túc.
Khinh Nhan cảm thấy như vậy không tốt, còn có một đám người sau lưng, nhưng từ chối mấy lần không tránh được. Nàng đột nhiên cảm thấy bản thân không cần phải buồn bực, chuyện hôm nay không thể trách hắn, việc đã đến nước này, hiện tại quan trọng nhất là suy tính chuyện sau này, lần này muốn cưới phải cưới, không muốn cưới cũng phải cưới.
Vừa lên xe ngựa, Khinh Nhan còn chưa ngồi xong, liền bị Nguyên Tĩnh Vũ ôm đến trên đầu gối, tháo mặt nạ xuống.
Hai người ôm thật chặt một hồi, cũng không có mở miệng nói chuyện. Hắn tựa đầu vào bên tai nàng, dùng mặt của mình nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng.
Sau khi sinh nở, Dương phu nhân không cho nàng tắm rửa gội đầu, nàng liền không để cho hắn đến gần. Hắn hiểu được điều nàng cố kỵ, trong lòng có chút xúc động, cũng cảm thấy có chút buồn cười. Nàng cho là mình quan tâm những thứ bên ngoài đó sao? Dáng vẻ chật vật của nàng hắn cũng không phải chưa từng thấy qua.
Khinh Nhan đột nhiên cảm thấy mắt có chút chua chua, ngực của hắn thật ấm áp, để cho nàng tham luyến. Nàng cảm thấy mình đã không còn là Dịch Khinh Nhan trước kia rồi, tình cảm làm cho nàng trở nên mềm yếu. Nhưng hắn nếu thật phản bội nàng, nàng phải làm sao? Nhưng tối nay, hắn lại một lần nữa làm cho nàng cảm động, vì tuân thủ cam kết với nàng, hắn lại muốn Minh Tuệ cùng Nghiêm thị kết thân, Minh Tuệ mới bảy tuổi a!
"Dương phu nhân mang Minh Huy đi rồi?" Hắn hỏi.
Nàng buồn buồn "Ừ" một tiếng, trong lòng có chút chua chua. Nghĩ tới hài tử, đột nhiên cảm thấy ngực có chút căng. Vốn là sư phụ dẫn theo bà vú tới, nhưng nàng kiên trì muốn cho hài tử bú sữa của mình. Nàng có thể vì đứa bé này cũng chỉ có thể làm như vậy.
Vì trên đường hài tử không khóc nháo, trong khoảng thời gian này sư phụ mỗi ngày đều bồng Minh Huy, chỉ hai mươi mấy ngày, hài tử phát triển đến không nhận ra nữa. Mấy ngày gần đây, sư phụ còn kêu bà vú đem sữa nặn ra, Minh Huy ăn được rất vui mừng, sư phụ nói hài tử rất tốt, nói nàng không phải lo lắng . Khinh Nhan không lo lắng, nàng chỉ có chút thương tâm, nàng thậm chí hoài nghi mấy ngày nay Minh Huy có thể phân rõ ai mới là mẫu thân sao?
"Không phải nói chờ đến tháng ba mới lên đường sao?" Hôm nay thấy Khinh Nhan đến, Nguyên Tĩnh Vũ quả thật rất kinh hãi. Thấy nàng cùng Minh Tuệ tới, hắn biết Dương phu nhân nhất định đã mang Minh Huy đi.
"Sư môn có chuyện, sư phụ muốn trở về, cho nên nói đi trước." Khinh Nhan cảm thấy ngực căng rất khó chịu, vì vậy khe khẽ đẩy hắn ra.
"Vậy nàng cũng nên ở trong biệt viện bảo dưỡng tốt mới tới đây, khí trời lạnh như thế... Ai, nàng thật là một chút cũng không hiểu được cách chăm sóc mình..." Nguyên Tĩnh Vũ bất đắc dĩ thở dài. Trước kia vẫn cho là nàng độc lập kiên cường, bây giờ mới biết nàng vẫn cần người quan tâm, nhưng vì nàng, hắn cũng cảm thấy vui vẻ chịu đựng. Hắn hiểu tâm tình của nàng. Minh Huy đi rồi, nàng cảm giác trống rỗng khổ sở, cho nên mới muốn tìm hắn, mong mau sớm gặp được hắn...
Hắn lại ôm sát hông của nàng, một tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn nàng. Hắn không dám quá quyến luyến, sợ mình không khống chế được, thân thể của nàng còn chưa phục hồi.
So với hắn, Khinh Nhan ngược lại càng nhiệt tình, hài tử rời đi, nàng chỉ có ở trong lòng ngực của hắn mới có thể yên tâm. Nàng hiện tại đã biết rõ tại sao nữ nhân luôn là khó có thể thành chuyện lớn, bởi vì nữ nhân không chỉ là nữ nhân, nữ nhân còn là mẫu thân. Nữ nhân làm mẫu thân sẽ thay đổi sẽ kiên cường, nhưng đồng thời nữ nhân cũng sẽ vì hài tử mà trở nên mềm lòng.
"Khinh Nhan... Khinh Nhan..." Hắn không dám tiếp tục nữa, chỉ có thể buông môi nàng ra ôm nàng thật chặt.
Khinh Nhan cũng ý thức được mình quá vọng động rồi, sư phụ dặn đi dặn lại thân thể chưa phục hồi như trước kia là không thể sinh hoạt vợ chồng. Nghĩ tới mình mới vừa rồi nhiệt tình quyến luyến thậm chí mong đợi, nàng không khỏi đỏ mặt, lại tràn đầy cảm động, hắn vẫn như thế thông cảm nàng.
Thành Chủ Phủ cách chủ trạch Nghiêm thị cũng không xa, không lâu sau xe ngựa liền dừng lại, Nhạn Vô Ngân mời Nguyên Tĩnh Vũ xuống xe.
Nguyên Tĩnh Vũ xuống xe ngựa trước, sau đó ôm Dịch Khinh Nhan xuống. Nhưng hắn cũng không thả nàng xuống, trực tiếp ôm đi tới tẩm điện của mình. Chư tướng tự cáo từ trở về nghỉ ngơi, chỉ có Nhạn Vô Ngân đi theo sau Nguyên Tĩnh Vũ. Là Phó thống lĩnh đội thân vệ của Nguyên Tĩnh Vũ, hôm nay Tiếu thống lĩnh không có ở đây, hắn phải mỗi thời mỗi khắc ở bên cạnh bảo vệ Nguyên Tĩnh Vũ.
Khinh Nhan mắc cỡ chết được, giùng giằng muốn xuống tự mình đi, thế nhưng hắn lại rất nghiêm nghị trách cứ nàng nói: "Đừng làm rộn, thân thể nàng không tốt, không nên cử động nhiều. Lúc trước đi đường nhiều như vậy cũng không so đo với nàng, bắt đầu từ bây giờ, không có ta cho phép, không cho nàng ra khỏi cửa phòng nửa bước!"
"Nào có nghiêm trọng như vậy?" Nàng nho nhỏ nói thầm.
Nguyên Tĩnh Vũ không nói gì nữa, chỉ là nghiêm mặt lườm nàng một cái. Khinh Nhan chợt không nhịn được cười lên, mềm mại tựa vào trong ngực hắn, ôm chặt hắn. Có người trông nom, có người quan tâm thì ra là tốt như vậy a! Hoàn toàn không giống với cách sư phụ quan tâm yêu thương nàng, đây chính là cách nam nhân yêu thương nữ nhân sao? Không chỉ có yêu thích thân thể thân mật, hơn nữa còn bỏ tâm tình quan tâm.
Chu Tử Ngọc ôm Minh Tuệ đi theo phía sau bọn họ, mặc dù thấy đã nhiều, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn.
Nhạn Vô Ngân không ngờ được Vương gia cùng Lưu nguyên soái thân mật tới mức như thế, đỏ mặt nhìn đông nhìn tây cũng không dám nhìn về phía trước. Trong lòng hắn rất là phức tạp, vừa cảm động Vương gia tin tưởng mình, lại không thể phản bội Nghiêm thị và tông trưởng nuôi dưỡng và vun trồng cho mình trưởng thành. Tình huống như thế này có nên báo cáo chi tiết cho tông trưởng hay không?
Nhạn Vô Ngân không biết, nguyên bản Nguyên Tĩnh Vũ không có ý định gạt hắn, nếu phân công Nhạn Vô Ngân làm đội trưởng đội thân vệ, chuyện hắn và Khinh Nhan tuyệt đối không có cách nào giữ bí mật, dù sao chuyện này trong đội quân cấp cao cũng không coi là bí mật gì, cho Nghiêm Thái An biết cũng không có sao. Cho những người đó phát hiện Nguyên Tĩnh Vũ hắn cũng có khuyết điểm trên người, bọn họ mới yên tâm hơn.
Đến tẩm điện, Chu Tử Ngọc bế Minh Tuệ đi ngủ, Nhạn Vô Ngân cũng dừng bước, ở bên ngoài an bài tra xét thủ vệ tối nay.
Nguyên Tĩnh Vũ mang theo Khinh Nhan rửa mặt sau trở về phòng ngủ, phân phó bắt đầu từ tối nay không cần người trực đêm, buổi sáng cũng không cần người hầu hạ.
Cởi áo khoác thay quần áo ngủ, trên giường ấm áp dễ chịu, dưới gầm giường lúc trước tăng thêm than thế nhưng lúc này đã lấy đi rồi. Khinh Nhan không có thói quen ngủ ấm nóng như phương bắc, nhưng khí trời Tây Bắc quả thật quá lạnh, cho nên Chu Tử Ngọc nghĩ ra biện pháp như thế.
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn nàng lăn qua lộn lại tựa hồ có chút khó chịu, lo lắng sờ trán của nàng, lại nắm cổ tay của nàng bắt mạch.
Khinh Nhan lại không dám lật người, ngoan ngoãn vùi ở trong ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Ta không sao. Chính là... có chút trướng..."
Nguyên Tĩnh Vũ dừng một chút mới suy nghĩ ra nàng..., nguyên lai là hài tử đi rồi, vú bị căng a."Không phải có dùng thuốc?"
"Hôm nay còn chưa kịp..."
"Nha..."
"..."
Lần này đến phiên hắn ngủ không được, trong đầu xuất hiện hình ảnh bộ ngực nàng căng cứng vì Minh Huy, nghĩ đến lòng hắn nhột nhạo.
"Nếu không, ta giúp nàng hút, ngày mai trở về cố gắng dùng thuốc là được?"
Khinh Nhan suy nghĩ một chút, ngượng ngùng “ừ” một tiếng.
Hắn lục lọi cởi váy của nàng, đẩy nàng nằm ngang ở trên giường, có chút gấp gáp ngậm vào một bên vú. Bởi vì bộ ngực của nàng tựa hồ trưởng thành không ít, trước mềm mại thế nhưng lúc này có chút phù cứng.
Thời điểm không có sữa, nàng gấp gáp, nhưng ngực căng cứng mà hài tử không có ở đây, nàng lại khó chịu. Hôm nay có người đem sữa hút ra ngoài, quả thật rất thoải mái. Nàng không nhịn được nhẹ nhàng thở ra.
Nguyên Tĩnh Vũ vốn vô cùng yêu bộ ngực nàng mềm mại trắng nõn, hiện nay cấm dục đã lâu, cũng thật có chút không khống chế được dáng điệu.
Hắn có chút bất lực cọ xát thân thể của nàng, lý trí còn sót lại không ngừng tự nói với mình bây giờ còn chưa thể, không thể... Vì vậy cuối cùng hắn cũng chỉ có thể ôm thật chặt nàng than thở, lần lượt hít sâu làm dịu dục vọng của mình lại.
"Khinh Nhan, bằng không nàng trước đừng trở về uống thuốc, mỗi ngày ta giúp nàng hút ra là được rồi..." Nói chuyện dời đi lực chú ý là phương thức cực tốt, chỉ là hắn giống như chọn sai đề tài rồi.
Nàng không trả lời hắn, hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Ta giúp chàng!" Nói xong, một cái tay liền dọc theo ngực của hắn đi xuống vuốt ve...
Hắn không ngừng hôn nàng, trong khoái cảm đã lâu không có thở dài nói: "Khinh Nhan, Khinh Nhan, nàng thật tốt..."
Hôm sau, Nguyên Tĩnh Vũ một mình gặp Nhạn Vô Ngân, hỏi thăm cụ thể tình hình của nhi nữ Nghiêm thị, cuối cùng rất nghiêm túc nói với hắn: "Hiện nay Tiếu thống lĩnh không có ở đây, ngươi đi theo bên cạnh Bổn vương lâu dài, có một số việc cần ghi nhớ. Chuyện tình của Ngạn Phi và Bổn vương phần lớn tướng lãnh trong lòng hiểu rõ, nhưng cấm bất cứ kẻ nào đàm luận, vì vậy, bên cạnh Bổn vương, ngươi sai người trước kia là được rồi, binh lính xuất thân Nghiêm thị không cần phải tới trước mặt ta. Ngươi phải nhớ thân phận mình bây giờ là Thống lĩnh quân thân vệ của Bổn vương, chứ không phải là thống lĩnh tư binh Nghiêm thị.”
Lời nói này có điểm nghiêm trọng, trên trán Nhạn Vô Ngân xuất chút mồ hôi lạnh, có chút sợ hãi, cũng có chút cảm động. Vương gia hôm nay mở lòng mở dạ nói ra những lời này với hắn tức là đã đem hắn làm người tâm phúc rồi.
"Thuộc hạ hiểu!" Nhạn Vô Ngân thật bội phục sự can đảm và chí khí của Nguyên Tĩnh Vũ, hắn cái gì cũng biết, nhưng vẫn cho bọn họ nhét tư binh vào trong quân thân vệ của mình.
"Còn có một điểm," Nguyên Tĩnh Vũ thoáng dừng một chút mới nói tiếp, "Ngươi sau này cũng phải nghe lệnh Lưu nguyên soái, phải bảo vệ hắn, kính trọng hắn giống như đối với Bổn vương! Đặc biệt là thời điểm Bổn vương không có ở đây, mệnh lệnh của hắn chính là vương lệnh!"
Nhạn Vô Ngân lần này là thật sự kinh hãi, hắn không hiểu tại saoVương gia lại tin tưởng Lưu Ngạn Phi như thế. Coi như Lưu Ngạn Phi là người của Vương gia, cũng không cần sủng ái đến nước này chứ? Tháng sau tiểu thư Nghiêm thị gả cho Vương gia, chỉ sợ sẽ tìm Lưu nguyên soái gây phiền phức, đến lúc đó muốn hắn đứng ở bên nào .
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn bộ dáng ngẩn ra của Nhạn Vô Ngân chỉ nhàn nhạt mỉm cười. Hắn làm sao không biết mục đích và ý nghĩ của Nhạn Vô Ngân, cũng bởi vì nhìn thấu bản tính Nhạn Vô Ngân, hắn mới dám trọng dụng người này. Nhạn Vô Ngân là một người không cam lòng đứng sau người khác, chưa tới ba mươi tuổi đã trở thành thống lĩnh tư binh Nghiêm thị, vì thế, hắn chăm chỉ luyện võ khổ học binh thư, gia thất cũng không có. Hôm nay mình trọng dụng hắn, cũng là cho hắn một cơ hội, cơ hội thăng chức rất nhanh, cơ hội hoàn toàn thoát khỏi Nghiêm thị, tin tưởng hắn đủ thông minh, biết lựa chọn như thế nào.
"Thuộc hạ hiểu!" Nhạn Vô Ngân rất nhanh liền lựa chọn. Mới vừa rồi lời của Vương gia chính là nói cho hắn biết, từ nay về sau muốn hắn vứt bỏ xuất thân của mình, hoàn toàn lấy lệnh vua làm việc, chỉ có như vậy Vương gia mới có thể tin tưởng hắn, thứ hắn muốn mới có thể đạt được.
Nguyên Tĩnh Vũ vui mừng gật đầu một cái, vỗ vai hắn, nói: "Hãy làm cho thật tốt! Ngẫm lại người tiền nhiệm của ngươi, hôm nay đều là Thống soái tay cầm trọng binh trong quân, tiền đồ không có ranh giới!"
Hôn kỳ rất nhanh được định đoạt, là mùng tám tháng hai, ngày hoàng đạo, thích hợp cưới gả.
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn Mạnh Ngôn Húc trình lên danh mục sính lễ chi tiết cùng an bài cụ thể của hôn lễ.
Sính lễ do Quách Tuấn Kiệt và Mạnh Ngôn Húc cùng nhau chuẩn bị, Nghiêm thị không thiếu tiền nên không coi trọng cái này, nhưng lễ nhẹ thì không phù hợp với thân phận của phiên vương một phương, cho nên sính lễ này cũng coi là nặng nhất trong tất cả các thê thiếp của Nguyên Tĩnh Vũ rồi. Dĩ nhiên, của hồi môn của Nghiêm thị cũng không ít, khoản này Nguyên Tĩnh Vũ cũng không thiệt thòi, nếu đổi người khác nhất định là phải dự tính thật tốt.
Nghiêm thị thế nhưng đem hai vị đường tỷ muội của tân nương làm dắng thiếp theo của hồi môn tới. Theo tin tức của Nhạn Vô Ngân, hai vị dắng thiếp này chỉ có một vị là thứ nữ tiểu thư, một vị khác giống với tân nương tử cũng là tiểu thư con vợ cả, đều xuất phát từ một chi của Nghiêm thị.
Nguyên Tĩnh Vũ cùng Khinh Nhan thương lượng chuyện đón dâu, hi vọng nàng cho ý kiến. Trong lòng hắn hiểu, lần này coi như Khinh Nhan nhường một bước, nhưng chỉ cho một danh phận mà thôi, ranh giới cuối cùng của nàng ở chổ nào, tuyệt đối không thể nhượng bộ.
Nàng đã sớm nói với hắn, điểm này nàng một bước cũng không nhường. Hắn vẫn ghi ở trong lòng, cũng không dám quên. Nhưng là, đêm tân hôn phải làm sao đây?
Hắn cũng định, chờ hôn lễ đi qua, hắn sớm an bài người đưa nữ nhân kia trở về Trung Châu Vương phủ, trong Vương phủ có Giản Vương phi, không cần hắn quan tâm. Nhưng vấn đề là nữ nhân kia phải ở trong Thành Chủ Phủ vài ngày mới có thể đi. Hắn cũng không thể giả bộ say vài ngày đi? Khinh Nhan quen thuộc dược lý, tất nhiên có biện pháp tốt hơn.
Khinh Nhan nhìn hắn lo âu, không tim không phổi nói: "Chuyện của mình, tự mình nghĩ biện pháp!" Trong giọng nói vẫn mang chút tức giận.
Nguyên Tĩnh Vũ bất đắc dĩ than thở, ôm nàng nói: "Khinh Nhan, nàng như vậy là không đúng. Nàng muốn cái gì, không cần nàng mở miệng, ta đều sẽ đem hết khả năng làm được vì nàng. Nhưng hôm nay ta gặp phải khó khăn, làm sao nàng có thể khoanh tay đứng nhìn? Muốn tình cảm một lòng một dạ thì chúng ta phải cùng nhau kiên trì, hôm nay có phiền toái chúng ta cũng nên cùng chung đối mặt, hợp lực giải quyết mới đúng."
"Thật muốn ta giúp một tay?" Khinh Nhan chợt cười, có chút giảo hoạt, thậm chí còn có mấy phần âm hiểm.
Nguyên Tĩnh Vũ trong lòng hoang mang, cũng rất tò mò. Hắn biết Khinh Nhan trong lòng cực hận Nghiêm Thái An, vì vậy giận chó đánh mèo đến nữ nhi vô tội kia cũng không kỳ quái, nhưng nàng sẽ đối phó nữ nhân kia thế nào?
"Bổn vương tất cả đều nghe theo vương phi an bài!" Hắn cười nói.
Khinh Nhan chợt ôm cổ hắn hôn một cái lên mặt hắn, sau đó thoát ra khỏi ngực của hắn, chắp tay sau lưng đi mấy bước, chợt lại hướng về phía hắn cúi người chào, nghiêm mặt nói: "Như thế, hãy để cho thần thiếp vì phu quân đại nhân phân ưu! Chỉ là, Vương gia đến lúc đó không cần đau lòng là được rồi!"
Nguyên Tĩnh Vũ xem nàng biểu diễn, lắc đầu cười. Nữ tử này, đến tột cùng là có bao nhiêu mặt đây? Mỗi một lần hắn cảm giác mình đã hoàn toàn hiểu rõ nàng, nhưng nàng lại luôn không ngừng làm cho hắn vui vẻ. Chỉ là khó có được hôm nay nàng cao hứng, hắn cũng nguyện ý phối hợp cùng nàng chơi đùa.
Sau khi hài tử rời đi, nàng cũng rất ít cười vui vẻ như vậy.
Chợt, nàng lại có chút thương cảm nhào vào trong ngực hắn ôm thật chặt hắn, thật lâu mới nói: "Chàng là của ta, là của một mình ta, vĩnh viễn là người của ta!"
Nguyên Tĩnh Vũ thấy buồn cười, xúc động đáp trả nàng, dùng thanh âm trầm thấp nói lại một lần: "Ta là của nàng, là của một mình nàng, vĩnh viễn... Đều là người của nàng..."
"Vậy chuyện này chàng không cần lo lắng, tất cả giao cho ta đi! Ta sẽ bắt Nghiêm thị khổ mà không nói được, chỉ có thể ngoan ngoãn trở về Vương phủ. Hừ, thế nhưng muốn cướp người của ta..." Nàng không che giấu chút nào tham muốn giữ lấy hắn của mình, nếu dựa theo nữ đức, nàng đây chính là ghen tị, sẽ làm trượng phu bỏ vợ. Chỉ là, Nguyên Tĩnh Vũ lại yêu lòng dạ hẹp hòi của nàng cực kì, nàng như thế là quan tâm hắn, để cho lòng của hắn ấm áp ngọt ngào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...