Trở lại trường học, Bảo Bảo không ngờ Chu An Chí lại đến đây vì hai cuốn sổ ký tên khó coi đó.
Cô lấy sách trong cặp ra một cách chậm rề, lúc đưa luôn cúi gằm đầu, không dám nhìn người ta.
Chu An Chí nhận lấy cuốn sách và không thể chờ đợi để mở trang bìa trong ra để đọc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bảo Bảo ngẩng đầu chột dạ, chợt thấy Chu An Chí cười ha hả: “Tớ biết ngay Ôi Tỏa Tiếu sẽ như vậy mà!”
Khóe miệng Bảo Bảo giật giật, không biết nên dùng thái độ như thế nào để đối diện với bạn học Chu.
Chu An Chí vỗ vai Bảo Bảo: “Cảm ơn cậu nhé, Bảo Bảo.”
“Không, không cần khách sáo.” Bảo Bảo cười gượng, sau đó thấy Chu An Chí ôm sách có chữ kí rời lớp học một cách mãn nguyện.
Trong lòng cô cảm thấy vô cùng quái lạ, nhìn về phía cửa sau của phòng học mãi không ngồi xuống.
Chẳng bao lâu, Ninh Khải Triết cũng đeo cặp đi vào.
Vừa vào cửa, cậu đã thấy Bảo Bảo đứng ngây ngốc bèn tới hỏi: “Sao thế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không, không có gì...” Bảo Bảo sờ mũi, ho vài tiếng rồi ngồi xuống.
Tiết tự học tối vẫn chưa bắt đầu, hai người đã tranh thủ từng phút từng giây đọc bài.
Dường như cả phòng học đều bị ảnh hưởng bởi một góc nhỏ này, trở nên vô cùng yên tĩnh.
Lúc giáo viên đi vào cũng tò mò một lúc, nghĩ thầm không hổ là lớp trọng điểm, đều rất tự giác.
Thầy giáo gật đầu hài lòng đi đến trước bục giảng, bắt đầu chuẩn bị giáo án cho ngày mai.
Sau khi kết thúc tiết một, Ninh Khải Triết và Bảo Bảo trao đổi giấy nháp với nhau.
Trên đó là câu hỏi công thức và định lý, cùng với một số đề bài dễ sai thường gặp.
Hai người cầm lấy giấy nháp, xem lướt qua trước một lần, sau đó bắt đầu viết.
Còn khoảng năm phút là vào học, Bảo Bảo bỏ bút xuống đi vệ sinh.
Lúc quay lại, vừa đúng lúc chuông reo vào học.
Cô trở về chỗ ngồi, tờ giấy nháp của Ninh Khải Triết đã được đặt bên bàn của cô.
Cô quay đầu nhìn Ninh Khải Triết, thấy cậu đã bắt đầu xem trước bài học mới.
Không hiểu sao một sự áp lực chợt dâng lên trong lòng Bảo Bảo.
Cô lập tức làm phần của mình, làm xong nhanh chóng đưa cho Ninh Khải Triết, hai người bắt đầu chấm sửa.
Sau mười phút sửa bài, giấy nháp cũng được trả về lại, sai thì xem vở những câu làm sai, tăng sự ghi nhớ, đúng thì nhanh chóng lướt qua.
Sau đó tiếp tục xem trước và ôn tập một môn, củng cố trí nhớ.
Tan tiết tự học tối, Hồ San San đứng ở cửa lớp 11A2 đợi Bảo Bảo.
Bảo Bảo đã thu dọn đồ xong, kéo Hồ San San rời đi.
Hồ San San bị kéo vừa đi vừa trêu chọc cô: “Hôm nay không cần đi ra sân tập với Ninh Khải Triết à?”
“Không cần, sau này cũng không cần.”
“Hử? Top mười khó quá nên quyết định bỏ cuộc hả?”
“Còn lâu! Sau khi hết tiết tự học, bọn tớ phải dùng thời gian sau đó để học thuộc bài văn.”
“Có cần quyết tâm thế không?” Hồ San San nhíu mày.
“Đương nhiên rồi! Cậu nghĩ vào top 10 dễ thế à?”
Vừa nhắc đến top 10 toàn khối, Bảo Bảo lại cảm thấy buồn bã, áp lực cực lớn, bước chân cũng nhanh hơn nhiều.
Hồ San San thấy Bảo Bảo vừa về phòng là bỏ cặp xuống chuẩn bị đi tắm, không hở một giây nào.
Cô thầm cảm khái, lúc này hai bạn khác trong phòng sáp lại gần buôn chuyện.
Hai bạn này vẫn còn ở lớp 10B2, học ban tự nhiên.
Một bạn hỏi: “Bọn tớ nghe nói thầy cô đã phát hiện chuyện Bảo Bảo yêu đương với tên đầu gấu kia rồi?”
Khóe mắt Hồ San San giật giật, bình thường cô rất ít khi trò chuyện với hai cô bạn cùng phòng này.
Không ngờ hình tượng đầu gấu của Ninh Khải Triết trong mắt bọn họ lại sâu sắc như vậy.
“Các cậu biết Bảo Bảo và Ninh Khải Triết...yêu nhau?” Cô hỏi dò.
“Có gì bí mật đâu? Ngày nào hai người đó cũng cắm ở sân tập, cùng một phòng, chúng tớ đâu có mù.”
“...” Hồ San San ngẫm nghĩ, hình như là thế, chỉ là cô không biết tiếp lời như thế nào.
“Nhưng hình như còn nghe nói bọn họ đã đạt được thỏa thuận gì đó với giáo viên, vì thế không làm lớn chuyện. Cậu có biết là chuyện gì không?” Một bạn khác ghé đầu qua hỏi.
Hồ San San cười gượng, đổi hướng chủ đề: “Đúng rồi, các cậu đã biết về lễ kỉ niệm trường chưa? Trong lớp có chuẩn bị tiết mục gì không?”
Hai bạn cùng phòng biết điều, thấy Hồ San San không muốn nói này nói nọ về Bảo Bảo nên đều im miệng, chuyển sang nói về lễ kỉ niệm trường.
“Trong lớp có hai bạn định diễn Song Hoàng*, cũng không biết hội học sinh có duyệt không.” Bạn đang nói mím môi cười.
*双簧 một loại hình nghệ thuật dân gian, hai người sẽ diễn cùng nhau, người ở trước biểu diễn động tác, còn người trốn ở sau sẽ nói hoặc hát.
Hồ San San ngồi xếp bằng trên giường: “Song Hoàng? Có phải hai thằng nhóc thối Gấu Lớn và Gấu Nhỏ không?”
Gấu Lớn và Gấu Nhỏ là biệt danh, chỉ hai tên mập rất nghịch ngợm của lớp 11B2.
“Đúng đúng đúng, chính là bọn họ! Cậu không biết đấy thôi, từ sau khi cậu chuyển đến lớp trọng điểm ban xã hội, hai tên này càng ngày càng nghịch.
“Không ai đánh nên ngứa đòn đó.” Một bạn cùng phòng khác nói.
“Hai tên đó mà có thể diễn Song Hoàng tử tế nỗi gì?” Hồ San San sờ cằm, cười chế giễu.
“Vì thế mới nói chắc hội học sinh sẽ không cho duyệt.”
“Trong lớp không còn ai ư? Để bọn họ tung hoành như vậy?”
“Cậu đến lớp trọng điểm ban xã hội rồi, cán bộ văn nghệ ban đầu lại chuyển trường, cậu nghĩ bọn tớ còn có ai nữa?” Cô ấy xòe tay.
Một bạn khác lập tức hỏi: “Đúng rồi, các cậu thì sao? Ban xã hội các cậu nhiều nữ như vậy? Có phải sẽ múa không?”
Hồ San San nhìn cô ấy: “Bị cậu đoán đúng rồi!”
“Múa gì thế?”
“Vẫn chưa quyết định.”
Lúc này, Bảo Bảo lau tóc bước ra khỏi phòng tắm.
Mọi người đang trò chuyện rất vui vẻ, nhìn thấy Bảo Bảo liền hỏi: “Bảo Bảo, lớp 11A2 các cậu thì sao? Định diễn tiết mục gì vào ngày kỉ niệm thành lập trường?”
“Hả?” Bảo Bảo ngớ người, ngây ngốc nhìn bọn họ, “Kỉ niệm nào?”
“Kỉ niệm 100 năm thành lập trường vào cuối tháng mười một đó, chuyện lớn như vậy mà cậu không biết à?”
“…” Bảo Bảo chớp mắt, “Quên thật…”
Gần đây đầu óc chỉ có học, chỉ có sách vở, cô chưa hề nghĩ đến những chuyện này.
“Tớ nhớ hình như mẹ của Bảo Bảo học múa phải không nhỉ, lớp 10 có nhìn thấy qua một lần, rất có khí chất!”
Bảo Bảo cười, vừa lau tóc vừa đi đến bàn gỗ trước cửa sổ.
“Ừm, mẹ tớ có một lớp học múa.” Cô nói.
“Thế lớp các cậu cũng muốn làm tiết mục múa à? Bảo Bảo tổ chức hả?”
Bảo Bảo vắt khăn trên cổ, mở sách lấy trong cặp ra.
Cô vừa làm vừa nói: “Không phải, lớp bọn tớ có cán bộ văn nghệ, vả lại tớ không tham gia.”
“Cậu không tham gia ư?” Bạn cùng phòng ngạc nhiên.
Bảo Bảo ừ một tiếng, mở sách ra, đang chuẩn bị đọc bài thì...
Hồ San San đi đến sau lưng cô, tay cầm máy sấy, cắm vào ổ cắm.
“Sấy khô tóc trước đi.” Cô vừa nói xong, tiếng vù vù vang lên bên tai cô ngay lập tức.
Bảo Bảo ngẩng đầu, nhìn Hồ San San sấy tóc cho cô cười một cách rạng rỡ.
Cô ôm chặt lấy eo của Hồ San San, làm nũng: “Cậu tốt thật đó San San.”
“Bớt vớ vẩn!” Hồ San San búng trán của cô, rồi tiếp tục làm “mẹ” sấy tóc cho cô.
Ngón tay của Hồ San San rất thon, đầu ngón tay lại mềm mại, cô ấy luồn tay vào tóc, vuốt nhẹ nhàng, cảm giác rất thoái mái.
Có một đôi tay như vậy, thật khó có thể tưởng tượng được là biết đánh nhau.
Bảo Bảo nheo mắt, tận hưởng đãi ngộ đặc biệt này, nghĩ thầm bạn trai sau này của San San nhất định rất hạnh phúc.
6 giờ sáng sớm hôm sau.
Bảo Bảo rón rén mặc quần áo, đánh răng súc miệng xong, lúc đi ra ngoài cũng rất cẩn thận, sợ quấy rầy các bạn khác nghỉ ngơi.
Cô đi xuống sân tập dưới kí túc xá, vươn vai và bắt đầu khởi động làm nóng người.
Đối với quyết định dậy sớm chạy bộ này, cô cũng đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định.
Vận động một cách thích hợp không chỉ nâng cao khả năng ghi nhớ, mà còn có thể giải tỏa áp lực học hành cho cô.
Mấy ngày đầu, cô biết sẽ rất mệt mỏi, rất khó khăn, nhưng tiếp tục kiên trì, cô tin sẽ có hiệu quả.
Khởi động làm nóng xong, Bảo Bảo lôi điện thoại ra, đeo tai nghe, mở bài đọc ngâm từ vựng tiếng Anh.
Cô đã tính toán hết mọi thứ, bài nghe này vừa đúng nửa tiếng, hết bài nghe, cô cũng sẽ chạy xong.
Bảo Bảo vừa chạy vừa cố gắng nghe và nhớ từ vựng.
Sau khi chạy được nửa vòng, ánh đèn bên cạnh tối mờ, cô vừa quay đầu đã nhìn thấy Ninh Khải Triết.
Ninh Khải Triết lấy đi một bên tai nghe, cậu nghe một lúc thì cười, rồi đeo lại vào giúp Bảo Bảo.
“Tại sao cậu lại ở đây?” Bảo Bảo lấy tai nghe cậu vừa giúp cô nhét vào đó.
“Vốn định dậy sớm đánh bóng một lát, không ngờ thấy cậu đang chạy bộ.”
“Tớ muốn rèn luyện cơ thể một chút.”
Ninh Khải Triết xoay người, chạy ngược đối mặt với Bảo Bảo để nói chuyện.
“Bảo Bảo, tự dưng tớ rất có lòng tin về lần kiểm tra giữa kì này của chúng ta.”
“Đừng! Cậu đừng có nói trước. Đã nghe định luật Murphy bao giờ chưa? Càng cho rằng chuyện sẽ không xảy ra thì cuối cùng thường nó nhất định sẽ xảy ra!”
Ninh Khải Triết cúi người, cười với cô: “Thấy cậu lo lắng như vậy, tớ yên tâm rồi.”
Bảo Bảo nghe thế bỗng ngẩng đầu, còn chưa kịp nói gì.
Ninh Khải Triết đã xoa đầu cô, mỉm cười rồi chạy về phía sân bóng rổ.
Cậu lấy quả bóng đặt ở trên sân lên, dội bóng một vòng, sau đó nhảy lên đưa bóng vào rổ.
Động tác tự nhiên đẹp đẽ, vô cùng đẹp mắt.
Bảo Bảo mãi nhìn đến nỗi quên cả nghe từ vựng, lúc cô định thần lại bèn tát cho mình một cái nhè nhẹ.
Lẩm bẩm một câu trong miệng: “Sắc đẹp làm lú người!”
Sau đó cô nhìn thẳng, cố gắng dời sự chú ý sang từ vựng.
Ninh Khải Triết đánh bóng một hồi thì dừng lại, ôm bóng thở hổn hển.
Mặt trời to lớn phía trước treo lơ lửng như quả trứng vịt muối phía chân trời xa xa, sắc trời dần trở nên xanh biếc.
Trên sân bóng màu xanh, bóng dáng nhỏ nhắn chạy hết vòng này đến vòng khác trên đường chạy màu đỏ.
Cậu nhìn đến xuất thần, cảm thấy đây là một bức tranh đẹp vô cùng.
Trong tranh có người mà cậu thích, có hy vọng về tương lai, có nỗ lực của hiện tại.
Thật sự cậu rất tự tin về lần kiểm tra giữa kì này, cho dù có thua cuộc, cậu cũng tràn đầy hy vọng về tương lai của bọn họ.
Chớp mắt thời gian đã đến giữa tháng 11.
Ngày đầu tiên của kì thi giữa kì, sợ rằng không ai có thể lo lắng hơn Bảo Bảo và Ninh Khải Triết.
Trước lúc đến trường thi, hai người mỗi người hỏi một câu.
“Đã mang theo thước chưa?” Ninh Khải Triết.
“Mang rồi.” Bảo Bảo kiểm tra túi đựng dụng cụ, “Quay lại trông Trường An như gò thêu gấm, câu tiếp theo.”
“Trên đỉnh núi, nghìn cửa lần lượt mở ra.” Ninh Khải Triết lại hỏi, “Mặc giáp vàng chinh chiến trăm trận trên cát vàng, câu tiếp theo.”
“Không phá tan giặc Lâu Lan quyết không về.” Bảo Bảo cuộn đồ dùng vào trong lòng, quay đầu nhìn cậu, “Đi thôi.”
Ninh Khải Triết không trả lời ngay.
Cậu nhéo má Bảo Bảo, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Đi thôi.”
Hai người đứng dậy cùng nhau xuống tầng, sau đó tách ra ở tầng nào đó, đi về phía trường thi của mỗi người.
Bảo Bảo ngồi ở vị trí của mình, cô nhìn về phía cạnh cửa sổ.
Bác Tân Bạch và Hứa Văn Thành lần lượt ngồi xuống, trông rất ung dung.
Trong mười vị trí đầu của một hàng dọc đó, có hai vị trí chính là thứ mà Bảo Bảo và Ninh Khải Triết muốn tranh đoạt.
Có lẽ do ánh mắt của Bảo Bảo quá nóng bỏng, Bác Tân Bạch và Hứa Văn Thành đều nhìn về phía cô.
Cô đỏ mặt, chưa kịp quay đầu tránh đi thì đã thấy họ mỉm cười với cô.
Cô còn thấy khóe môi của Hứa Văn Thành khẽ động, giống như đang nói với cô: Cố lên.
Bảo Bảo xấu hổ cười, đỏ mặt đáp lại cậu ấy: Cảm ơn, tớ sẽ cố.
Vội vàng thu lại ánh mắt, cô cúi đầu bắt đầu xem vở ghi chép của mình, nỗ lực phút cuối cùng.
Chiều thứ sáu, bài thi tổng hợp các môn tự nhiên cuối cùng đã kết thúc.
Bảo Bảo ngồi im ở chỗ của mình, không muốn động đậy.
Các học sinh trong phòng thi đã lần lượt ra về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...