Dù thế nào cũng phải bồi dưỡng đầu gấu trường thành học bá

Có vài học sinh của vốn học ở phòng này đã trở lại.
 
Bảo Bảo biết cô nên đứng dậy về lớp học của mình, nhưng cô thật sự không còn chút sức lực nào.
 
Bên cạnh bỗng dưng có tiếng bước chân đến gần, Bảo Bảo nghĩ thầm có phải là học sinh ngồi ở vị trí này đã trở lại không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô đang định bò dậy một cách khó nhọc thì có một bàn tay nhấn cô lại.
 
Cô bàng hoàng nhìn lên, thấy Ninh Khải Triết đang cúi người giúp cô thu dọn đồ.
 
“Sao cậu lại đến đây?” Cô chống má hỏi.
 
Ninh Khải Triết không trả lời, động tác của cậu rất nhanh, thu dọn xong bèn kéo Bảo Bảo dậy.
 
Cậu đẩy vai cô và nói: "Đi thôi."
 
Hai người im lặng bước lên tầng, Ninh Khải Triết cầm tất cả mọi thứ.
 
“Thế nào rồi?” Bảo Bảo cúi đầu nhỏ giọng hỏi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“…Tớ không biết.” Ninh Khải Triết cũng cúi đầu rồi nhìn cô một lần nữa.
 
“Ước gì có kết quả ngay bây giờ, nhưng cũng muốn đừng bao giờ có kết quả.” Bảo Bảo u sầu.
 
Có hai bậc thang là lên đến tầng năm, qua thêm một lối rẽ nữa là lớp học.
 
Bảo Bảo bước lên, nhưng Ninh Khải Triết đã ngăn lại.
 
Cậu vươn tay giữ cô lại, không đi lên trên nữa.
 
Hai người cách nhau hai bậc thang, Bảo Bảo quay đầu lại, cúi đầu nhìn cậu hỏi: "Làm sao vậy?"
 
"Nếu...nếu chúng ta thất bại..." Giọng của cậu đột nhiên kiên định, "Tớ đợi tốt nghiệp."
 
Ngẩng đầu nhìn cô, cậu lại nói lần nữa: "Tốt nghiệp rồi tớ cũng vẫn muốn ở bên cậu."
 
Bảo Bảo khựng lại một chút, cười cậu: "Nếu như sau khi tốt nghiệp tớ không thích cậu nữa thì sao?"
 
Ninh Khải Triết siết chặt bàn tay đang nắm lấy cánh tay cô.
 
Cậu ngước nhìn cô và nói: "Tớ có thể đuổi cậu một lần thì sẽ có thể đuổi cậu lần thứ hai."
 
Bảo Bảo cúi người, sáp đến gần cậu, cười hỏi: "Tự tin như vậy ư?"
 
Ninh Khải Triết nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Bảo gần trong gang tấc, lặng lẽ nuốt nước bọt.
 
Trong lòng cậu lẩm bẩm, thật ra cậu cũng không tự tin lắm, thực ra cậu khá sợ Bảo Bảo sẽ không thích cậu nữa.
 
“Hả?” Bảo Bảo nghiêng đầu, cười vô cùng đáng yêu và mê người.

 
Khi Ninh Khải Triết nhìn thấy vẻ mặt tinh quái của cô là biết ngay cô lại muốn trêu chọc cậu.
 
Cậu bóp cằm cô: "Bởi vì cậu sẽ không gặp được ai đẹp trai như tớ."
 
Với sắc đẹp mê đắm này, cậu không tin cô ấy có thể tìm được người hấp dẫn cô ấy hơn mình.

 
Bảo Bảo mỉm cười đứng thẳng dậy, cô gật đầu: "Ừ, nếu thất bại, chúng ta chờ tốt nghiệp cùng nhau."
 
Ninh Khải Triết cầm lấy tay cô, xoa xoa trong lòng bàn tay.
 
Cậu không biết liệu mình có thể ôm cô một cách công khai như vậy sau khi kết quả được công bố vào tuần sau không?
 
Nhưng ít nhất vào lúc này, cậu ấy vẫn có thể.
 
Vì thi giữa kỳ nên nhà trường quyết định hủy học bù cho các học sinh lớp 11 vào thứ bảy.
 
Ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, Hồ San San lao vào lớp 11A2  ngay lập tức.
 
Đầu tiên cô kéo Hứa Văn Thành, sau đó chạy đến chỗ Bảo Bảo.
 
“Ngày mai không cần học bù, chúng ta đi hát đi!” Cô nói, “Ninh Khải Triết cũng đi với cùng đó.”
 
Bảo Bảo do dự, liếc nhìn Ninh Khải Triết mới gật đầu: "Được."
 
Bốn người họ đặt một phòng nhỏ.
 
Ngay khi Hồ San San bước vào, cô đã điều chỉnh đèn thành ánh sáng dịu, sau đó kéo Hứa Văn Thành hát bài "Mặt mộc".
 
Sau khi hát xong, cô liếc nhìn mặt bàn trống rồi ngẩng đầu lên nói: "Tớ với bé yêu đi mua chút gì đó ăn, các cậu hát trước đi."
 
Hứa Văn Thành không có cơ hội phản kháng, cũng sẽ không phản kháng.
 
Cậu bị Hồ San San kéo đi hát, vừa hát một bài xong lại bị lôi ra ngoài.
 
Cậu bị Hồ San San kéo đến tận cửa thang máy, ngơ ngác nhìn lại siêu thị KTV cách đó không xa.
 
Cậu hỏi: "San San...siêu thị ở đằng kia."

 
 “Tớ biết.” Nắm lấy cánh tay nhỏ bé của Hứa Văn Thành, cô nhìn lên số màu đỏ trên thang máy.
 
Hứa Văn Thành suy nghĩ một chút: "Tiệm Karaoke này hình như không có cho đem đồ ăn từ bên ngoài vào."
 
"Ừ, tớ cũng biết."
 
"Thế..."
 
Cậu chưa kịp nói xong thì thang máy đã đến.
 
Hồ San San đẩy cậu vào và giải thích: "Ngoan, chỉ cần đi theo tớ thôi."
 
Họ đi hết tòa nhà và đến một quán cà phê internet.
 
Vừa bước vào cửa, Hứa Văn Thành đã nhìn thấy thông báo viết hai màu đen trắng dán trên cửa.
 
Trẻ vị thành niên không được phép vào trong khi không phải là ngày lễ, phải xuất trình thẻ căn cước khi lướt Internet.
 
Sau khi Hồ San San chào hỏi mấy người ở quầy bar, quay đầu lại thì thấy bé yêu đang nhìn vào thông báo trên cửa kính để hiểu.
 
Cô bước tới, khoác vai cậu rồi bước vào trong nói: "Đi thôi, quán cà phê internet này do chú chú tớ mở, đừng lo."
 
Hồ San San lấy hai viên kẹo cao su ra từ trong túi, nhét một viên vào miệng, đưa cho Hứa Văn Thành một viên.

 
Hứa Văn Thành lắc đầu, khi ngửi thấy mùi hương bạc hà của kẹo cao su mà Hồ San San đang nhai, cậu lại cúi đầu xuống.
 
Họ ngồi xuống trong một buồng có tổng cộng bốn vị trí.
 
Hứa Văn Thành và Hồ San San ngồi một hàng, không có ai ở hàng sau.
 
Vừa ngồi xuống, Hồ San San đã quen đường quen lối đăng nhập và mở trò chơi.
 
Hứa Văn Thành ngẩn người nhìn máy tính.
 
 “Đừng nói với tớ là cậu không thể dùng nó nhé.” Hồ San San nhai kẹo cao su trêu chọc cậu.
 
Hứa Văn Thành quay đầu lại, dáng vẻ im lặng khiến người ta cảm thấy cậu chịu phải ấm ức.

 
Không phải cậu không biết sử dụng, mà là cậu không biết bây giờ phải dùng để làm gì.
 
"Chơi trò chơi với tớ."
 
Hồ San San nghiêng người qua giúp cậu ấy đăng nhập vào trò chơi, thêm bạn bè rồi tạo phòng chỉ trong nháy mắt.
 
Bởi vì Hứa Văn Thành lần đầu tiên chơi nên với cấp độ của cậu ấy chỉ có thể chơi với người máy một lúc.
 
Đối với Hồ San San, chơi cùng người máy rất nhàm chán, vì vậy đợi cấp độ của Hứa Văn Thành vừa tăng lên.
 
Cô đã bắt đầu dẫn cậu đi đánh phối hợp, trong trận đấu, Hứa Văn Thành bị bắt ba lần liên tiếp.
 
Có người đã mất bình tĩnh trong kênh chat đội: [Rốt cuộc hồ ly có biết chơi không thế? Đừng có fix mạng nữa được không?]
 
Lúc Hứa Văn Thành chưa thể phản ứng kịp, Hồ San San đã trả lời:
 
[Vợ tao, tao chịu trách nhiệm. Tụi mày lo cho bản thân đi. ]
 
Là một Long Nữ đã được triple kill kể từ khi bắt đầu, lời nói của Hồ San San vẫn rất có uy thế.
 
Người đó im bặt, Hứa Văn Thành lặng lẽ nhìn San San bên cạnh, lúc chơi trò chơi trông cô ấy rất nghiêm túc.

 
 “Đừng lên!” Hồ San San đột nhiên hét lên.
 
Hứa Văn Thành định thần lại mới phản ứng lại được, trong trò chơi, không biết San San đã đến sau lưng cậu từ lúc nào.
 
Hai nhân vật nữ đứng cùng nhau, một nữ vương cứng cỏi và một loli dễ thương, nhìn thế nào cũng không cân xứng.
 
Tuy nhiên, Hứa Văn Thành đã bật cười, cậu nghĩ rằng mình rất thích cảnh này và cậu không ngại San San gọi cậu là vợ.
 
Trong phòng Karaoke, Bảo Bảo và Ninh Khải Triết đã hát liên tiếp ba bốn bài, nhưng hai người đó vẫn chưa trở lại.
 
Ninh Khải Triết đặt micro xuống, rót một tách trà cho Bảo Bảo: "Họ sẽ không lạc đường chứ?"

 
Xác suất của khả năng này hoàn toàn bằng không, nhưng cậu thực sự không thể nghĩ ra câu trả lời khác.
 
Bảo Bảo uống một ngụm trà, rung chân, suy nghĩ một chút nói: "Có lẽ bọn họ đi rồi."

 
 “Hả?” Ninh Khải Triết nhìn lại.
 
"Dựa trên những gì tớ biết về San San, cô ấy có lẽ muốn cho chúng ta chút thời gian ở riêng với nhau."
 
Ninh Khải Triết ngơ ngác nhìn cánh cửa, sau đó nhìn lại, vẫn không hiểu lắm.
 
"Có lẽ San San sợ rằng sau khi có kết quả thi giữa kỳ, chúng ta sẽ..."
 
“Sợ chúng ta chia tay sao?” Ninh Khải Triết.
 
Bảo Bảo gật đầu.
 
Ninh Khải Triết uống ngụm trà, im lặng một lúc.

 
Tách thủy tinh của Bảo Bảo đã đặt lên bàn, hai tay chống trên sô pha, cúi đầu xuống.
 
Đột nhiên, Ninh Khải Chi ôm chầm lấy Bảo Bảo, đặt ở trên đùi.
 
Cậu ấn đầu cô vào trái tim mình và ôm cô thật chặt.
 
Hàm hồ nói: "Bảo Bảo, chúng ta đi ăn trộm hai tờ cam kết chỗ hiệu phó rồi đem tiêu hủy đi."
 
Bảo Bảo bị chọc giận đến tức cười vì câu nói hàm hồ của cậu, cô đánh cậu ấy một cái thật mạnh.
 
Ninh Khải Triết giả vờ rên đau một tiếng, cười siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô.
 
 “Tớ sợ.” Cậu nói.
 
Bảo Bảo im lặng một lúc, dùng một bàn tay nhỏ khác vuốt ve cánh tay cậu.
 
 “Đừng sợ, ngoan.” An ủi cậu.
 
Giống như đang dỗ một đứa trẻ.
 
Ninh Khải Triết lại cười, Bảo Bảo vẫn đang vuốt ve cánh tay cậu, thỉnh thoảng còn nói "ngoan".
 
Tám giờ tối, Ninh Khải Triết đưa Bảo Bảo về nhà.
 
Lần này cậu chỉ đưa cô đến cổng tiểu khu, không đòi đưa cô vào nữa.

 
Bảo Bảo vẫy tay chào cậu: "Tạm biệt."
 
"Tạm biệt."
 
Bảo Bảo xoay người, vừa mới đi một bước, lại bị Ninh Khải Triết ôm từ phía sau.
 
Cậu chống cằm trên đầu cô, trầm giọng nói: "Ngày mai vẫn phải dậy sớm, không được lười, nếu vượt qua được lần này, chúng ta còn có lần sau, lần sau nữa, lần sau sau nữa...rất nhiều thử nghiệm. "
 
 “Biết rồi.” Bảo Bảo cười cười, ngẩng đầu thấy cằm cậu bèn lên hôn lên đó, “Cậu thật phiền phức!"
 
Quay người lại và đẩy cậu ra, cô bước nhanh vào tiểu khu.
 
Cuối tuần này, Bảo Bảo đã cố gắng hết sức để thoát khỏi những phiền nhiễu, sinh hoạt và học tập theo nhịp độ thường ngày.
 
Trở lại trường học, cô và Ninh Khải Triết cứ như đã nói trước, không ai nhắc đến chuyện thi giữa kỳ nữa.
 
Cả hai tiếp tục đến lớp như bình thường, làm bài tập về nhà, ra câu hỏi và kiểm tra những điểm còn thiếu sót của nhau.
 
Cho đến thứ Năm, kết quả kiểm tra được công bố.
 
Ngay khi cô Vu bước vào lớp, không kìm được nhìn về hướng Bảo Bảo và Ninh Khải Triết.
 
Vẻ mặt của cô ấy vẫn rất nghiêm túc, Bảo Bảo và Ninh Khải Triết đều căng thẳng, thấy cô giáo nở nụ cười.

 
Họ không biết liệu tiếng cười của cô Vu rốt cuộc có nghĩa là họ đỗ hay trượt.
 
Không ngừng phỏng đoán, do dự và sợ hãi.
 
Cô Vu bắt đầu đọc điểm của học sinh, đọc theo mã học sinh.
 
Lối đọc này đúng thật là đang hành hạ họ.
 
"Bác Tân Bạch, tổng điểm ... hạng nhất toàn lớp, hạng nhất toàn khối."
 
"Hứa Văn Thành, tổng điểm ... hạng hai toàn lớp, hạng hai toàn khối."
 
...
 
"Chu An Chí, tổng điểm ... xếp thứ tám toàn lớp và thứ 18 toàn khối."

 
    ...
 
"Bảo Bảo..."
 
Hai trái tim đồng thời  nảy lên cùng một lúc.
 
"Tổng điểm..., xếp hạng...6...toàn khối"
 
 Bảo Bảo thở phào nhẹ nhõm, như thể cô đã sống lại.
 
Còn về cô xếp hạng thứ mấy sau đó và có bao nhiêu bạn học ngoái đầu lại ngạc nhiên vì sự tiến bộ của cô
 
Cô đều không thể nghe thấy gì, cũng không thể nhìn thấy gì cả.
 
Ngay sau đó, cô Vu đọc: "Ninh Khải Triết, tổng điểm...thứ hạng toàn khối..."
 
Cô giáo nhìn về hướng Ninh Khải Triết, mỉm cười: "Xếp thứ bảy."
 
Bác Tân Bạch và Chu An Chí đồng thời ngoảnh lại nhìn Ninh Khải Triết.
 
Hứa Văn Thành cũng nghiêng đầu nhìn hai người ở phía bên kia của phòng học.
 
Bảo Bảo không kìm chế được nụ cười của mình, ngạc nhiên cùng với vui mừng nhìn người bên cạnh.
 
Họ đều cho rằng Ninh Khải Triết sẽ hưng phấn nhảy dựng lên hoặc vỗ bàn.
 
Nhưng nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Ninh Khải Triết không có bất kỳ động thái lớn nào.
 
Cậu chỉ mím môi, cúi đầu im lặng đón nhận mọi ánh mắt ngạc nhiên và ngưỡng mộ.
 
Ngoại trừ Bảo Bảo cách cậu gần nhất, không ai nhìn thấy đôi mắt cậu đỏ hoe, kinh diễm* đến chói mắt.
 
* 惊艳 nghĩa là cảm thấy kinh ngạc, chấn động khi một sự vật quá đỗi xinh đẹp hoặc đặc sắc.
 
Cô Vu tiếp tục phát biểu trên bục giảng, khen ngợi Bảo Bảo và Ninh Khải Triết đã có nhiều tiến bộ, và thông báo về cuộc họp phụ huynh vào cuối tuần này.
 
Ninh Khải Triết không còn tâm trạng để nghe, lúc này cậu chỉ muốn ôm Bảo Bảo thật chặt.
 
Nhưng giờ đã vào lớp, cậu chỉ có thể lén lút nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bảo Bảo dưới gầm bàn nhân lúc không ai để ý.

 
Bàn tay siết chặt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn cố chấp không muốn buông tay.
 
Bảo Bảo ngẩng đầu lên nhìn cậu.
 
Hai người đồng thời nở nụ cười, thật tốt, họ vẫn còn có thể ở bên nhau.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận