Tối chủ nhật, Ninh Khải Triết không đến lớp tự học buổi tối.
Cậu trốn ở nhà, đóng cửa chơi game.
Cậu lạnh mặt nhìn những tên zombie lần lượt ngã xuống đất không dậy được trên màn hình, thế nhưng vẫn không cảm thấy thoải mái bao nhiêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau một hồi, cả game cậu cũng chán, vứt tay cầm sang một bên, hai chân co lại đan chéo vào nhau.
Cùi chỏ cậu chống trên chân, cúi đầu ngây ngốc.
Trong lòng ngày càng bức bối, tự dưng cậu vò đầu bứt tóc, hét lên mấy tiếng.
Bảo Bảo không thèm liếc cậu đến một cái đã ba ngày rồi.
Giờ phút này cậu cảm thấy sinh lực của mình y như cột HP (cột máu trong game) tụt không phanh, vì mất đi sự điều khiển của người chơi mà bị zombie không ngừng tấn công trên màn hình.
Nhìn có vẻ sắp cạn rồi.
Nhưng cậu lực bất tòng tâm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu muốn hỏi Bảo Bảo tại sao đổi chỗ mà không nói cho cậu một tiếng, tại sao nhìn cũng không thèm nhìn cậu.
Nhưng cậu không dám, trong lòng cậu không biết phải làm thế nào.
Cậu không biết có phải Bảo Bảo chợt nhận ra sự phiền phức khi bị một người thích mình bám lấy, thế nên mới bắt đầu ngó lơ cậu.
Cậu cũng đã từng nghĩ, có phải do cậu không chăm chỉ học hành nên mới khiến Bảo Bảo thất vọng, khiến cô ấy tức giận.
Nhưng suy nghĩ này đã nhanh chóng bị cậu phủ nhận, tại sao Bảo Bảo lại tức giận vì cậu bị điểm kém chứ.
Cậu vẫn không dám mặt dày cho rằng Bảo Bảo quan tâm để ý cậu đến mức độ như thế.
Thế nên cậu rất băn khoăn và bối rối, tìm không được nguyên nhân, sinh lực như bị rút cạn, cả ngày tinh thần không vực dậy nổi.
Thứ hai đầu tuần, cũng là lễ Giáng sinh.
Khi cô Vu nói cả lớp không cần phải học tiết tự học học buổi tối nữa, để mọi người có một lễ Giáng sinh thoải mái.
Cả lớp đều hoan hô nhảy nhót, chỉ trừ Ninh Khải Triết đang cúi đầu chơi game, cứ như ngày nghỉ chẳng liên quan gì đến cậu.
Cô Vu chú ý Ninh Khải Triết đang làm gì, nét mặt bỗng chốc lạnh lùng, trầm giọng: “Ninh Khải Triết!”.
Không có phản ứng.
Trái tim Chu An Chí cũng trở nên lo lắng vì tiếng gầm của cô Vu, lập tức chọt chọt Ninh Khải Triết hồn treo ngọn cây bên cạnh kia.
“Khải Triết, cô Vu đang gọi cậu kìa!”
Ninh Khải Triết ngẩng đầu, mù tịt nhìn lên cô Vu trên bục giảng.
“Em đang làm gì?” Nghiêm mặt, cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể.
“Không gì ạ.” Mặt mũi tỉnh queo.
Ninh Khải Triết hất ngón tay, điện thoại đã bị cậu đẩy vào trong ngăn bàn.
Khi cô Vu còn muốn nói gì đó, ngoài cửa đã có giáo viên tìm cô nói chuyện.
Cô ra ngoài một chút, rồi quay trở lại, để cho mọi người tự ôn tập.
Trước khi đi cô còn trừng mắt với Ninh Khải Triết, tỏ ý cậu ý tứ một chút.
Ninh Khải Triết không quan tâm, khiến người ta hoàn toàn không cảm nhận được sự sợ hãi của cậu.
Sau khi cô giáo đi, Chú An Chí không thể không giơ ngón cái cho cậu ấy một cách khâm phục.
Cậu lại lôi điện thoại dưới ngăn bàn ra, mới vừa chơi game được một lúc thì tin nhắn của tên mập Trương Chí Thần hiện ra.
[Khải Triết, hôm nay là lễ Giáng sinh đó, chúng ta đi dạo chợ đêm đi? Nhiều thứ hay ho lắm, có cả người nước ngoài hóa trang Joker nữa á!”
Ninh Khải Triết mặc niệm trong lòng một câu: Không đi.
Nhưng tay thì chẳng có dấu hiệu trả lời tin nhắn gì, trực tiếp chuyển sang giao diện chơi game .
Cậu vừa chơi được vài giây thì một tin nhắn nữa lại đến, vẫn là của Trương Chí Thần.
[Cậu không đi à? Có cả chị San, tiểu thục nữ và Hứa Văn Thành nữa, bọn họ cũng đi đó~]
Sao Ninh Khải Triết lại cảm thấy có chút gì đó khiêu khích khi thấy dấu ngã đó thế nhỉ.
Lưỡi cậu chống trên răng cấm một cách vô cùng tàn bạo, rồi ngả người tựa vào ghế.
Nhưng sự tức giận lan khắp người cậu lại dần dần biến mất khi đến ba chữ “tiểu thục nữ” đó.
Ninh Khải Triết ngẩng đầu, mím môi nhìn hình bóng nhỏ nhắn dễ bị người khác che khuất ở phía trước.
Có thể Bảo Bảo ghét cậu thật, nhưng cậu vẫn phải hỏi cho rõ.
Một mình bức bối không rõ nguyên do như thế, quả thật không giống chuyện một người đàn ông sẽ làm.
Vì vậy, Ninh Khải Triết lại cúi đầu, gõ một chữ rồi gửi đi.
[Đi]
Trương Chí Thần nhận được tin nhắn ở dưới tầng bỗng run lên không kiểm soát.
Chỉ một chữ không có chấm câu này, cậu cảm nhận sâu sắc rằng tâm trạng của Ninh Khải Triết đang cực kỳ không thoải mái.
Ninh Khải Triết đã trải qua những gì ở lớp 10A2 tầng trên khi chỉ chưa đến mười ngày?
Tại sao một loáng đã hóa thân thành đầu gấu đáng sợ với sự tức giận nặng nề như vậy?
Sau khi tan học buổi chiều, mọi người tập hợp ở trước cổng trường.
Người đến cuối cùng là Ninh Khải Triết, cậu ủ rũ chán nản đi đến, đứng cách 10m vẫn có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo kia.
Khi cậu đến gần mọi người, thấy Bảo Bảo nhìn qua, sự lạnh lẽo toàn thân đột nhiên lại biến đi đâu mất.
Ninh Khải Triết nắm chặt tay, đưa đến bên miệng cứ như để giấu tiếng ho, không nói gì.
Hồ San San nhìn Ninh Khải Triết quái lạ, sau đó chỉ huy mọi người xuất phát đến chợ đêm.
Muốn từ trường đến công viên chợ đêm cần phải ngồi xe bus, ước chừng khoảng hơn 10 phút.
Hứa Văn Thành đã quen đi xe riêng bắt đầu tỏ vẻ vô cùng xấu hổ khi mới lên xe.
Hồ San San cười kéo cậu đến trước người, giúp cậu ngăn cách với sự đụng chạm của người lạ.
Hứa Văn Thành cúi đầu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Cảm ơn…”
“Phì…” Hồ San San chẳng cố kị gì mà nhéo má cậu: “Nỡm sao cậu đáng yêu thế cơ chứ, nếu cậu là con gái, tớ đã bế cậu về nhà, ngày ngày ôm cậu ngủ rồi.”
Những ánh mắt xung quanh quét qua, toàn bộ đều kinh ngạc học sinh thời nay sao có thể nói ra lời như thế được chứ.
Hứa Văn Thành cảm thấy áp lực, lí nhí nói: “Đừng nói kiểu như thế…”
Hồ San San đang vui vẻ, cô vẫn muốn đùa tiếp, nhưng thấy người phía trước đã xấu hổ đỏ cả mắt.
Rốt cuộc cô cũng ngậm miệng lại cười, chừa lại con đường sống cho búp bê đáng yêu.
Còn hai trạm nữa là đến, trên xe bỗng chốc có thêm càng nhiều người chen vào.
Dáng người Bảo Bảo nhỏ nhắn, bị xô đẩy đến loạng choạng tìm không thấy tay vịn.
Ninh Khải Triết lập tức kéo cánh tay của cô, đợi cô đứng vững rồi tới thả tay, sau đó lại đưa một tay ra.
Ánh mắt lóe lên, cật lực duy trì giọng nói bình tĩnh: “Cậu có thể vịn tay của tớ.”
Vốn Ninh Khải Triết cũng không nghĩ Bảo Bảo sẽ nhất định nắm lấy cánh tay mình.
Nhưng tựa hồ một giây sau khi cậu nói xong, hai bàn tay nhỏ bé mềm mại đã túm chặt lấy cánh tay cậu.
Cậu cúi đầu bèn nhìn thấy ánh mắt dè dặt của cô ấy, cứ như sợ cậu sẽ giận vậy.
“Cảm ơn…” Bảo Bảo nói.
“Khụ khụ…” Cậu cảm thấy trong xe hơi nóng, “Đừng, đừng khách sáo.”
Mấy phút sau mọi người đã đến.
Trương Chí Thần vừa xuống xe đã oang oang: “Đông chết mết, sao nhiều người thế chứ, thiếu chút nữa ép tớ thành cái bánh thịt rồi còn đâu.”
Cậu vỗ cái bụng mỡ của mình, rồi lại duỗi cánh tay béo múp, trông như muốn lắc cho thịt tách ra vậy.
Một lúc sau, tên mập phát hiện chẳng ai để ý đến cậu.
Cậu quay lại thì thấy Hứa Văn Thành đang cúi gằm, còn chị San thì gập người vươn ngón tay chọt chọt má của Hứa Văn Thành cười khoái chí.
“Ai dza, bé đáng yêu đừng ngại mà, chẳng qua ôm một tí thôi mà? Đừng ngại nữa, ngoan.”
Gương mặt phúng phính thịt sững sờ, tiếp tục quay đầu.
Cậu nhìn thấy Khải Triết ngẩng đầu 35 độ nhìn trời, đôi tai có vẻ hơi đỏ, hơn nữa còn động đậy một cách đáng hổ thẹn.
Tiểu thục nữ bên cạnh hơi ngẩng đầu nhìn Ninh Khải Triết, và còn có chút gì đó dè dặt.
Trương Chí Thần nhìn trái rồi nhìn phải, vuốt mặt một cái, tự dưng cậu cảm thấy thật thê lương.
Trời vẫn còn sớm, chợ đêm vẫn chưa bắt đầu, các chủ tiệm vẫn đang còn căng dù bạt.
Năm người họ suy nghĩ phải ăn cái gì trước để lót dạ, nếu không còn chưa kịp dạo chợ đêm thì đã đói nổ đom đóm mắt rồi.
Đặc biệt tên béo Trương Chí Thần.
Đợi đến lúc màn đêm đang dần buông xuống, cả thành phố đã được ánh đèn mộng ảo chiếu sáng.
Hồ San San kéo Bảo Bảo vừa đi vừa cười vui vẻ, thi thoảng còn mua một số đồ trang sức hay ho.
Trương Chí Thần lại vừa đi vừa ăn, cái miệng chưa thấy ngừng bao giờ, cặp mắt tia đồ ăn cũng chẳng chớp lấy một cái.
Hứa Văn Thành đi theo sau Hồ San San, không dám lạc đội, thỉnh thoảng nhìn ngang dọc một cách hiếu kỳ.
Ninh Khải Triết thì lười biếng nhất, lưng đeo cặp, hai tay đút vào túi quần, tạo thành quang cảnh chiếm hết spotlight.
Đi dạo chẳng bao lâu, trên đường phố đã bắt đầu xuất hiện những chú hề khuấy đảo bầu không khí ngày lễ.
Hồ San San mạnh dạn, lâu lâu lại kéo Bảo Bảo đi trêu chọc chú hề nhà người ta.
Ninh Khải Triết theo phía sau nhìn, thi thoảng cậu thấy Bảo Bảo bật cười một tiếng, và cậu cũng sẽ cười theo cô.
Tự dưng tay trong túi quần rung lên, Ninh Khải Triết cầm điện thoại ra xem, là tin nhắn của Cao Dục.
Cậu gọi điện thoại, giọng nói của Cao Dục truyền đến từ bên kia vô cùng huyên náo: “Khải Triết, hôm nay Giáng sinh cậu đang làm gì đó?”
“Dạo phố.” Ninh Khải Triết nhàn nhã nói.
“…” Phía bên kia khựng lại, sau đó Cao Dục thốt lên kinh ngạc, “Oắt zờ heo?! Cậu dạo phố?!”
“Ừ…” Nhếch môi lên, chính cậu cũng có chút bất lực.
“Chà…không phải đang đi với tiểu thục nữ nhà cậu đấy chứ?”
“…” Có chút quẫn bách, không đáp lại.
“Sao thế? Còn chưa tán được hả? Sắp một học kì rồi đó người anh em à!”
“Cậu nói nhảm nhiều thế, có chuyện gì không? Không thì cúp đây!”
“Có có chuyện! Cậu đừng cúp đừng cúp…”
“Nói.”
“Hôm nay không phải Giáng sinh sao, nghe nói trường cậu cũng cho nghỉ, vốn định hẹn cậu đi đánh bóng, ai mà ngờ cậu đang dạo phố chứ. Cậu dạo ở đâu thế? Bọn tớ đi tìm cậu?”
Ninh Khải Triết nhìn xung quanh: “Công viên chợ đêm.”
“Chốt đơn, cậu đợi bọn tớ, đến sẽ gọi cho cậu.”
Ninh Khải Triết còn chưa kịp nhận lời, Cao Dục đã gác máy.
Trương Chí Thần cầm bát cà ri cá viên chiên sáp lại gần bên cạnh Ninh Khải Triết, vừa nhai vừa hỏi: “Khải Triết, cậu gọi cho ai thế?”
“Cao Dục.” Ninh Khải Triết cất điện thoại vào túi.
Trương Chí Thần chớp mắt, tựa hồ như nghĩ tới gì đó, bỗng chốc không nói gì nữa.
Đợi nửa tiếng sau, Cao Dục lại gọi điện thoại đến, lúc Ninh Khải Triết nói đi qua công viên bên đó.
Trương Chí Thần mới ném một xiên thịt dê, rồi lấy điện thoại lướt bảng tin.
Một bạn nữ vô cùng xinh đẹp với mái tóc màu socola trong một bức hình nào đó, đó là hoa khôi lớp Khải Triết bọn họ hồi cấp hai.
Bức ảnh với dòng caption: [Nguyên nữ thần lại đẹp ở một tầng cao mới, không biết anh hùng nào có thể lấy được trái tim mỹ nhân đây?]
Dòng trạng thái này là của “ông hoàng giao tiếp” của lớp cấp hai cậu đăng.
Trước kia, những người có chút danh tiếng ở trường cấp hai chơi cũng khá thân với ông hoàng giao tiếp này.
Khi thấy status này hôm qua, cậu cũng chẳng thấy có gì lạ.
Nhưng hôm nay lại thấy Cao Dục gọi Khải Triết đi, rồi lại liên tưởng đến dòng trạng thái đó…
Thế thì không thể không có gì nữa.
Ý nghĩ đầu tiên của Trương Chí Thần chính là bàn bạc với chị San.
Cậu kéo chị San qua một bên thầm một hồi lâu.
Bảo Bảo và Hứa Văn Thành mù tịt chẳng biết họ đang làm gì.
Đợi lúc bọn họ nói xong trở lại, Hồ San San tự dưng đề nghị đến công viên chơi.
“Cậu không chơi súng hơi nữa hả? Hình như ở ngay phía trước rồi.”
Bảo Bảo thấy lạ, công viên đen ngòm kia có gì mà chơi chứ.
“Không chơi nữa, người đông ngột ngạt, đến chỗ thoáng mát chút cho thoải mái.”
“…” Bảo Bảo nghi hoặc.
Bộ dạng đó càng làm Bảo Bảo thêm nghi ngờ, cô quay đầu nhìn Hứa Văn Thành, cậu ấy cũng mơ mơ hồ hồ.
“Đó…”
Tiếng kinh hô của Trương Chí Thần còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã bị bàn tay của Hồ San San vỗ cho về lại trong bụng.
Hồ San San quay đầu, nói với Bảo Bảo: “Đi, chúng ta đến đó dạo.”
Hai người này rõ ràng có gì đó mờ ám, khiến cho Bảo Bảo có chút dè chừng.
Nhưng trước giờ cô rất tin tưởng Hồ San San, mặc dù trong lòng có chút khó hiểu nhưng vẫn đi theo.
Đi chưa được hai phút, dưới bóng cây trước mặt có tiếng nói chuyện ngắt quãng.
Đi thêm vài bước, có thể lờ mờ thấy được có hai người đang đứng trước chiếc ghế rộng giữa cái cây phía trước.
Một nam một nữ, nam rất cao, nữ thì rất mảnh mai.
Bóng đèn bên cạnh kéo bóng của họ thành một đường dài, dài không có điểm cuối.
Hồ San San đứng sững, Bảo Bảo quay đầu nghi hoặc, tiếng nói chuyện phía trước lại vang lên.
Hơn nữa, lần này rất rõ ràng.
“Xin lỗi, tôi phải đi rồi.”
“Nghe nói cậu đã thích một bạn nữ, và còn bị từ chối.”
“Hình như chuyện này không liên quan đến cậu.” Cậu quay người.
“NINH KHẢI TRIẾT!” Nguyên Tư Thiên xông lên, túm lấy cánh tay cậu, “Chúng ta là bạn học đã ba năm rồi, so với cô gái cậu thích thì tớ càng hiểu rõ cậu hơn. Cậu có bao giờ nghĩ rằng cậu thích cô ấy như thế, có thể chỉ là vì cô ấy sợ cậu, từ chối cậu nên khiến cậu có khát khao muốn chinh phục mà thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...