Dù thế nào cũng phải bồi dưỡng đầu gấu trường thành học bá

Câu nói của Nguyên Tư Thiên khiến bầu không khí đọng lại, một trận gió xào xạc thổi đến.
 
Phía sau những cái cây long não cách đều nhau, Ninh Khải Triết đang cúi đầu.
 
Lúc này Hồ San San bỗng nhiên sáp lại gần hỏi Bảo Bảo hỏi: “Cậu nghĩ thế nào?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau một hồi im lặng, đầu lông mày Bảo Bảo nhíu lại, nhìn phía trước chăm chú, hỏi một vấn đề khác.
 
“San San, cậu nghĩ nếu giờ tớ lên tỏ tình thì có bị nghi ngờ là phá đám không?”
 
“…” Hồ San San.
 
“…” Trương Chí Thần.
 
“…” Hứa Văn Thành.
 
Hai phút không đủ để Hồ San San có thể định hình được, nhưng điều thần kỳ lại xảy ra trên người của Trương Chí Thần.
 
Chỉ thấy vào giờ khắc này phản ứng của mập mạp vô cùng nhạy bén, đẩy Bảo Bảo đi mà không nói một lời nào.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tiểu thục nữ cố lên!” Cậu ấy cao giọng kêu lên một cách vui vẻ.
 
Cậu ấy vừa mới đẩy xong, Hồ San San đã bình tĩnh lại, sau đó đấm đá một trận.
 
“Trướng Chí Thần, cậu gan to tày trời rồi đúng không!?” Hồ San San.
 
“Chị, chị San, nhẹ chút…” Trương Chí Thần.
 
Bảo Bảo cũng không thể nào ngờ được mình sẽ bị đẩy ra, đến khi cô đứng vững lại.
 
Thì đã lọt vào tầm ngắm của Ninh Khải Triết và bạn nữ kia.
 
Bảo Bảo giơ tay lên bối rối, vẫy vẫy: “Hi…”
 
“Cậu là ai?” Nguyên Tư Thiên thả Ninh Khải Triết ra, nhíu mày hỏi.
 
Bảo Bảo định thần lại từ trong sự bối rối, nhìn Nguyên Tư Thiên ở đối diện.
 
Một cô gái rất xinh đẹp, mái tóc xoăn màu socola.
 
Bên trong mang áo sơ mi trắng và chân váy ngắn thu đông, bên ngoài là một áo khoác dạ dáng dài màu be.
 
“Tớ là Bảo Bảo, Bảo trong bảo vệ gìn giữ thanh xuân và Bảo trong bảo bối, chào.”
 
“Bảo Bảo?” Nguyên Tư Thiên đọc nhẩm cái tên này, nhưng vẫn chưa phản ứng lại được.
 
Ninh Khải Triết tiến lên kéo Bảo Bảo ngay lập tức, thấp giọng nói: “Sao cậu lại đến đây?”
 
“Tớ...tớ đến…” Đến tỏ tình đó, nhưng có chút sợ, không dám phá vỡ sân khấu của người ta.
 
Vốn dĩ cô định đợi cô gái này tỏ tình xong rồi cô sẽ nói.
 
Nào ngờ Trương Chí Thần chẳng nói gì đã đẩy cô ra, thật sự rất lúng túng.
 
“Tiểu thục nữ đến để…Um, chị…”
 
Trương Chí Thần còn chưa kịp giúp Ninh Khải Triết nhà mình thì đã bị Hồ San San kéo vào lùm cây một cách vô cùng bạo lực.
 
Không gian lại yên tĩnh thêm lần nữa, Bảo Bảo thở ra một hơi, nhìn bàn tay to lớn đang nắm cánh tay mình.
 
Lúc này Nguyên Tư Thiên ở phía sau Ninh Khải Triết lên tiếng: “Cậu chính là cô gái mà Khải Triết thích ư?”
 
Bảo Bảo ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Ninh Khải Triết, thấy cậu không nói gì.
 
Cô gãi cằm bằng ngón trỏ, lí nhí nói: “Tớ cũng không biết bây giờ cậu ấy có còn thích hay không…”
 

Trong lúc nói, Bảo Bảo lại liếc nhìn Ninh Khải Triết, thấy cậu mím môi, có vẻ như không vui.
 
Lấy hết can đảm, Bảo Bảo hỏi Nguyên Tư Thiên: “Cho hỏi cậu đã nói xong với Ninh Khải Triết chưa?”
 
Nguyên Tư Thiên cười nhướn cặp lông mày đã được tỉa tót gọn gàng: “Cậu cũng muốn tìm Khải Triết nói chuyện?”
 
Bảo Bảo gật đầu.
 
“Nói gì thế?”
 
“Đây là chuyện giữa tớ và Ninh Khải Triết, nếu cậu vẫn chưa nói xong, thế thì tớ có thể qua một bên đợi.”
 
Nguyên Tư Thiên nhìn Bảo Bảo một cái sâu thẳm.
 
Cô gái này rất đặc biệt, còn về đặc biệt chỗ nào, cô ta nhất thời không nói lên được.
 
Nguyên Tư Thiên hình bóng lưng của Ninh Khải Triết, đợi mãi nhưng vẫn không thấy cậu ấy nói gì.
 
Cô ta cười khổ, hai tay đút vào túi áo khoác: “Tôi nói xong rồi.”
 
Bảo Bảo gật đầu với Nguyên Tư Thiên, tiếp đó ngẩng đầu Ninh Khải Triết: “Chúng ta…qua bên đó được không?”
 
Ninh Khải Triết không đáp lời mà chỉ gật đầu, lúc đi mới nhận thức được tay mình vẫn còn túm lấy cánh tay mỏng manh của Bảo Bảo bèn lập tức bỏ ra.
 
Hai người đi được vài bước, rất chậm.
 
Đột nhiên.
 
“Ninh Khải Triết!”
 
Ninh Khải Triết vô thức xoay người lại, cậu nhìn thấy Nguyên Tư Thiên đang lao về phía mình, sắc mặt vô cùng buồn thảm.
 
Ngay sau đó cậu lại cảm thấy cổ áo mình bị kéo xuống một cái dữ dội, khiến cậu bất giác cúi người xuống.
 
Cùng lúc đó, một thứ gì đó mềm mại phủ lên đôi môi của cậu.
 
Đầu óc đột nhiên trống rỗng, đôi mắt trợn tròn, trái tim đập thình thịch.
 
Hai tiếng “ôi đệt” vang lên bốn phía, đến từ các hướng khác nhau.
 
Ninh Khải Triết nhìn khuôn mặt nhỏ gần ngay trước mắt không thể tin được.
 
Hàng mi khép chặt khẽ run, tựa hồ như con bươm bướm bị thương vậy.
 
Chiếc mũi nhỏ nhắn, làn da mịn màng trắng nõn như trứng gà bóc.
 
Và còn có mùi sữa thơm xộc vào mũi, nó chấn động đến nỗi hồn cậu như lìa khỏi xác.
 
Nguyên Tư Thiên dừng lại, nhìn một màn ngay trước mặt này, cười chua xót trong lòng.
 
Quả nhiên cô không có nhìn nhầm, cô gái này rất đặc biệt, mỏng manh nhưng gan cũng không hề nhỏ.
 
Mắt cô chua xót, cắn chặt môi dưới thở dài, lúc ngẩng đầu lên lại nước mắt đã ngập đầy trong đó.
 
Nguyên Tư Thiên không muốn nhìn nhiều thêm nữa, cô quay người đi mất, người mà cô thích đã ba năm rốt cuộc vẫn không thuộc về cô.
 
Bảo Bảo giờ đã thả cổ áo của Ninh Khải Triết ra, cô nghiêng đầu nhìn bóng hình Nguyên Tư Thiên rời đi, trong lòng có chút áy náy.
 
Cô không muốn tổn thương Nguyên Tư Thiên, nhưng lúc thấy cô ta xông đến muốn làm gì đó, cô đã vô thức…
 
Bảo Bảo quay đầu, thấy Ninh Khải Triết vẫn giữ tư thế khom người đó, đôi mắt mở lớn, vẻ mặt ngây ngốc khôi hài.
 
Cô nhất thời không kìm được bật cười thành tiếng.
 
Ninh Khải Triết nghe thấy tiếng cười của Bảo Bảo thì hoàn hồn, máu huyết phúc chốc xông thẳng lên gò má.
 
Cậu cúi đầu, từ từ đứng thẳng người lại, không dám động đây, cũng không dám nói gì.

 
Mặt Bảo Bảo cũng nóng bừng, sau khi làm xong chuyện táo bạo mới cảm thấy thật ngại ngùng.
 
Cô nhìn trái nhìn phải một lúc, xác định không có ai trên đường.
 
Còn về những người đang trốn trong góc xem cô cũng chẳng để tâm, dù sao thì có đổi chỗ thì bọn họ vẫn sẽ đi theo thôi.
 
Cô kéo Ninh Khải Triết đến chỗ ghế dài, Ninh Khải Triết không hề phản kháng, cúi gằm đi theo.
 
Khi đến trước băng ghế, Bảo Bảo nhấn vai để cậu ngồi xuống, Ninh Khải Triết cũng ngoan ngoãn ngồi im như cậu học sinh.
 
Hai chân khép lại, lòng bàn tay đặt trên đầu gối, sống lưng thẳng tắp, chỉ là hơi cúi đầu.
 
“Ninh Khải Triết…”
 
“Ừm, ừ…”
 
“Cái đó, ừm, tớ thích cậu.”
 
“…” Cậu hoảng loạn đến mức không ừ ra tiếng, sợ vỡ giọng.
 
Vì thế cậu chỉ gật đầu, nhưng gật một cái không đủ, mà phải gật nhiều cái.
 
Bảo Bảo thấy cậu mãi không ngẩng đầu lên bèn dứt khoát ngồi xổm xuống, hai tay đặt lên đầu gối cậu.
 
Nó nhỏ nhắn, trắng trẻo cứ như măng cụt của mèo vậy, tầm nhìn của Ninh Khải Triết đã bị thu hút trong nháy mắt.
 
“Tớ biết tớ thế này rất xấu xa, rõ ràng đã từ chối cậu, bây giờ lại nói thích cậu. Chi bằng thế này đi, cậu cũng để tớ theo đuổi cậu mấy tháng, nếu mấy tháng sau cậu vẫn còn thích tớ, thế thì chúng ta…”
 
“Bảo Bảo.” Ninh Khải Triết duy trì trạng thái người đầu gỗ nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng.
 
“Ừ?” Bảo Bảo nghiêng đầu.
 
“Cậu đứng dậy có được không?”
 
“Đứng dậy?” Bảo Bảo chớp mắt.
 
Cô cảm thấy yêu cầu này rất kỳ lạ, nhưng vẫn từ từ đứng dậy chiều theo cậu ấy.
 
Sau khi đứng lên, Bảo Bảo chờ đợi, cô thấy Ninh Khải Triết cử động, thân trên hướng đến gần cô.
 
Sau đó hai tay cậu ôm chặt eo của cô, chậm rãi cuộn ôm cô vào lòng, càng ôm càng chặt.
 
Cậu thật sự rất cao, chỉ ngồi ôm cô vào lòng cũng có thể gối đầu lên trên ngực trái của cô.
 
Cô thật sự rất nhỏ nhắn, cho dù cánh tay cậu ôm chặt thế nào, dường như cô vẫn có thể dễ dàng thoát ra.
 
Bảo Bảo liếc nhìn xung quanh, cảm thấy tư thế này không tốt cho lắm, sẽ bị nghi ngờ lợi dụng cô.
 
Nhưng cô lại nghĩ đến cái hôn vừa rồi, cảm thấy thôi vậy, không lằng nhằng nữa, mỗi người một lần coi như hòa.
 
“Bảo Bảo…” Giọng nói mềm nhũn.
 
“Hả?” Bảo Bảo cúi đầu, nhìn thấy cái đầu đen với mái tóc mềm mại bồng bềnh.
 
“Bảo Bảo…”
 
“Sao thế?”
 
“Bảo Bảo…”
 
“…” Không muốn đáp nữa, cậu ấy đang làm nũng ư?
 
“Bảo Bảo…” Cái đầu đen cọ vào vai cô, cánh tay lại thắt chặt hơn một chút.

 
“Phì…rốt cuộc muốn làm gì?” Cô kéo hai sợi tóc trên đầu cậu.
 
Một tiếng cười rộ lên trong lòng ngực, cậu gọi một cách ngốc nghếch: “Bảo Bảo…”
 
“Ừ…” Bảo Bảo mím môi cười, nhéo nhéo phần thịt mềm phía sau cổ cậu, y như nhéo mèo con vậy.
 
“Tớ không muốn cậu theo đuổi tớ…” Sự vui mừng không thể kiềm chế được trong giọng nói, “Tớ muốn cậu làm bạn gái tớ ngay bây giờ.”
 
Bàn tay nhỏ của Bảo Bảo dừng lại, đặt lên trên vai của cậu, mím môi nhịn cười. Cô yên lặng không nói gì.
 
Ninh Khải Triết lắng nghe nhịp đập của Bảo Bảo, một lúc lâu vẫn không có đáp án.
 
Trái tim vốn mừng rỡ như muốn bay lên bỗng như rơi xuống vực thẳm.
 
Cậu vội vã ngẩng đầu, đợi sau khi thấy Bảo Bảo nhịn cười đến nỗi đỏ cả mắt, cậu tự dưng có chút bức bối.
 
Siết lấy cằm nhỏ của Bảo Bảo lắc lắc, Ninh Khải Triết ấm ức nói: “Vui lắm hả?”
 
Bảo Bảo không dám nói vui, cô tóm lấy bàn tay đang siết cằm của cô, ngồi bên cạnh cậu.
 
“Ninh Khải Triết, tớ muốn nói lời xin lỗi với cậu.”
 
“Hả?” Ninh Khải Triết thót tim.
 
“Chính là lúc trước đổi chỗ không nói với cậu một tiếng, tớ vội vàng quá.” Cô cúi đầu, bộ dạng ngoan ngoãn.
 
Ninh Khải Triết mím môi không nói gì, trong ánh mắt ngập tràn ý cười nhìn Bảo Bảo.
 
“Ninh Khải Triết…cậu vẫn giận ư?” Bảo Bảo dè dặt ngẩng đầu nhìn cậu.
 
Trong đôi mắt đó ẩn chứa sự dịu dàng, cứ như chú mèo con bất lực.
 
Ninh Khải Triết nhìn đến nỗi tai đỏ ửng, nghiêng đầu ho một tiếng mới nói: “Không, không có giận…”
 
Vốn dĩ cậu không giận, cậu chỉ hoang mang Bảo Bảo không để ý đến cậu mà thôi.
 
Bảo Bảo cười vui vẻ, nhìn đăm đăm góc nghiêng đẹp trai của cậu.
 
Rồi hỏi tiếp: “Thế, bây giờ chúng ta…là người yêu sao?”
 
“Tất nhiên!” Lập tức quay đầu, “Tất nhiên rồi!”
 
Vấn đề này tuyệt đối không thể nào mơ hồ được.
 
Khó khăn lắm Bảo Bảo mới thích cậu, cậu bắt buộc phải xác định chắc chắn thân phận.
 
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc không cho phản bác của Ninh Khải Triết, Bảo Bảo không nhịn được cười.
 
Ninh Khải Triết thấy thế thì gãi đầu cười theo, cánh tay dài có chút thừa thãi, không biết nên bỏ đâu cho được.
 
Phía sau băng ghế là một hàng cây đều tăm tắp, phía sau lùm cây lại có ba người đang ẩn trốn.
 
Trương Chí Thần gãi cằm, hiếu kỳ thấp giọng hỏi: “Khải Triết đang làm gì thế?”
 
“Giả ngu.” Hồ San San đưa ra đáp án rất quả quyết, giọng điệu có chút xấu xa.
 
Trương Chí Thần nghiêng đầu sững sờ, cậu cảm thấy cậu có thể hiểu chị San.
 
Loli cute một me nuôi bên người lâu như thế bị người khác cuỗm đi, đổi lại là cậu, cậu cũng không thoải mái.
 
“Thế là…bây giờ hai người bọn họ đang…yêu đương đó hả?” Qua một lúc, Trương Chí Thần lại tò mò hỏi.
 
“Cậu mù mắt à?” Hồ San San quay lại trừng mắt với cậu, giọng điệu càng thêm cọc cằn.
 
“Chị San, không phải...em chỉ cảm thấy hai người họ chỉ ngồi cười ngô nghê thế kia mà cũng gọi là yêu đương thì khá…khá là khác người ha…”
 
Hồ San San quay đầu lại một cách không vui, nhìn họ một lúc, rốt cuộc cũng thở dài.
 
“Thật không nỡ mà…” Cô ai oán nói.
 
Hồ San San đưa tay sang một bên, thuận tay kéo một người qua, rồi ôm chặt cần cổ mềm của đối phương, cọ cọ vào trán cậu.
 
“Honey à, sau này chỉ còn mỗi em là chị có thể giày vò thôi, đồng ý với chị, nhất định đừng yêu sớm có được không?”
 
“…Hồ…Hồ San, San…” Hứa Văn Thành cố gắng rụt người lại trốn tránh.
 
Thế nhưng không thể nào trốn được, cậu cũng không biết tại sao một cô gái như Hồ San San lại có sức mạnh như vậy.

 
Mỗi lần bị cô ấy khống chế, có muốn tránh cũng không tránh được.
 
Trương Chí Thần nghiêng đầu nhìn chị San ai oán và Hứa Văn Thành nhút nhát, sau đó nhích nhích sang một bên.
 
Cậu sờ mũi, cảm thấy có chút chua xót, sau này cậu muốn nuôi một chú chó, và phải là loại không chấp nhặt chuyện không có vợ.
 
Ở một diễn biến khác, Cao Dục cũng đang nhìn trộm hai người trên băng ghế mà giật giật hai má.
 
Cuối cùng không nhịn được nói: “Khải Triết đang làm cái quái gì thế.”
 
“Cưa gái chứ gì nữa.” Hồng Thế đang khom người chống đầu gối ở bên cạnh điềm tĩnh trả lời cậu.
 
“Đây mà là cưa gái?”
 
“Không phải cưa gái thì là gì?”
 
“Cưa gái là phải nắm tay, rồi ôm ấp, hôn chụt chụt chứ?”
 
Hồng Thế nổi ốc đầy mình chỉ vì lối dùng từ của Cao Dục: “Vừa rồi chẳng phải đã nắm tay, ôm rồi hôn rồi à?”
 
Cao Dục ngẫm nghĩ lại một lát, mắt sáng rực lên, hình như đúng thế thật.
 
Nhưng sao hai người này làm nó trong sáng quá vậy?
 
Trong sáng đến nỗi khiến cao thủ tình trường như cậu không thể nhìn ra được bọn họ là người yêu dù chỉ một chút.
 
“Này.” Hồng Thế lại gọi cậu.
 
“Gì thế cha nội?”
 
“Cậu không đuổi theo Nguyên nữ thần của cậu à?”
 
“Đã bao lâu rồi? Người ta chạy từ sớm rồi.”
 
“Vừa rồi sao cậu không đuổi theo?”
 
“…” Cao Dục im lặng không nói gì, sau một lúc mới lên tiếng, “Đuổi theo có ích gì? Của cậu thì sẽ là của cậu, không phải của cậu thì có làm gì cũng không phải. Chẳng phải Nguyên Tư Thiên cũng đã thích Khải Triết tận ba năm, bây giờ còn chẳng phải không thể không từ bỏ đó ư?”
 
Hồng Thế quay đầu, nhếch mép cười, sau đó lại lắc đầu không nói gì nữa.
 
Tối hôm nay, Ninh Khải Triết đưa Bảo Bảo về đến tận cửa ký túc xá.
 
Đưa đến rồi cũng không muốn đi, miệng nói nhất định phải nhìn cô lên rồi mới đi.
 
“Thế tớ lên nhé…”
 
“Ừ ừ, lên đi…”
 
“Mai gặp.” Cô vẫy bàn tay nhỏ nhắn.
 
“Mai gặp.” Cậu đưa tay lên huơ huơ.
 
Bảo Bảo quay người, mới đi được vài bước.
 
“Bảo Bảo!” Giọng nói sốt ruột.
 
Cô lại quay đầu, nhìn thấy Ninh Khải Triết sải một bước lớn, đứng rất gần cô.
 
Điều này khiến cô sợ chết khiếp, loạng choạng lùi ra sau một bước, nhờ cậu bắt lấy vai mới đứng vững.
 
Ninh Khải Triết liếc phải liếc trái nhanh như chớp, xác định xung quanh không có ai.
 
Cậu lại nhanh chóng cúi người xuống, đôi môi chạm lên má của Bảo Bảo.
 
Hôn xong, cậu lại thì thầm bên tai cô: “Tớ thích cậu.”
 
Lời vừa dứt, cậu liền xoay người cô lại, đẩy về phía trước.
 
“Nhanh lên đi.” Nói xong câu cuối cùng thì cậu cũng chạy mất dép.
 
Lúc Bảo Bảo xoay người lại chỉ nhìn thấy phía xa xa có một bóng người đang chạy như bay.
 
Cô ngây người tại chỗ, khi hoàn hồn lại, gò má bắt đầu nóng bừng, không nhịn được cười ngốc nghếch.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận