Du ngư

"Cậu cần bao lâu nữa vậy? Phim sắp chiếu rồi!"
 
"Vừa dừng xe, lập tức đến."
 
Ban đầu cô nói cậu đừng chọn suất lúc 6 giờ, cậu còn nói rằng sẽ đến đài truyền hình đón cô. Cô chỉ cần làm một việc là đợi cậu đến đón.
 
"Chu Từ?"
 
Đột nhiên có ai đó gọi cô lại.
 
"A, học trưởng, sao anh lại ở đây ?"
 
"Cùng đồng nghiệp đến xem phim, em đi một mình sao?"
 
Cô lắc đầu: "Không, em đang chờ bạn trai."
 
"Anh..."
 
Mùi hương quen thuộc mùi đến gần, cảm giác trên vai có thêm một bàn tay.
 
"Anh đi trước đây, đồng nghiệp vẫn đang đợi, hẹn gặp lại."
 
Nói xong, anh vội vã rời đi.
 
"Ai vậy?" Hắn cau mày.
 
"Một vị học trưởng."
 
Cô có chút chột dạ, bèn thúc giục cậu đi nhanh một chút.
 

Sau khi xem xong, Chu Từ cùng Tây Khai huyên thuyên về bộ phim vừa xem, rõ ràng cậu không hề tập trung.
 
"Cậu có nghe tớ nói không?"
 
"Gì cơ? À, có nghe thấy, cậu nói nhân vật đó nên đổi thành một nam diễn viên."
 
"..." Cô bị cậu nói trúng, đành ngậm ngùi như đấm phải bông.
 
"Vậy rốt cuộc câu bị sao vậy?"
 
"Không có gì."
 
Cậu đáp qua loa, mớ khóa xe, đèn nhấp nháy hai lần, cậu ngồi vào ghế lái."
 
Thật ra, cô ấy biết Tây Khai gặp phải vấn đề gì. Không phải là cô không muốn giải thích rõ ràng, nhưng cô vẫn chưa tìm ra cách để nói.
 
Cô và Chương Duyên Tư gặp nhau khi thi tuyển sinh Cao học. Anh ấy là sinh viên năm cuối, đã cho cô ấy rất nhiều tài liệu và lời khuyên. Sau khi thi qua, cô đặc biệt mời anh ấy đến ăn tối để cảm ơn.
 
Chương Duyên Tư không phải là dạng người vừa bắt đầu đã tới tấp theo đuổi, nhưng là mẫu người ngày ngày mua bữa tối cho cô, in tài liệu giúp và đưa cô đi cùng khi thực hiện dự án. Chu Từ không phải kẻ ngốc. Cô biết được anh ấy thích cô thì liền khéo léo từ chối.
 
Họ chân chính ở bên nhau vào một lần khi cô giúp giảng viên đến công ty để lấy dữ liệu. Sau khi ngồi trong công ty đó một buổi chiều, chẳng có ai để ý đến cô, hỏi hỏi vài người thì họ lại đang bận, cô lại tiếp túc đợi. Đợi đến lúc thực sự không còn cách nào bèn gọi cho giảng viên nọ, còn bị mắng: "Cô lớn đến thế rồi còn muốn tôi dạy cách giải quyết mấy vấn đề này sao?"
 
Không hay chính là, khi cô gọi lại người nọ trực tiếp tắt máy. Bên ngoài đang trải qua một trận mưa thật lớn. Cô đứng trước cửa tòa nhà không biết phải làm gì. Giờ nghỉ làm của công ty đã đến. Cô không biết đường về, cũng không có tiền mặt trong người và không biết làm thế nào để trở lại.
 
Lần cuối cùng cô có cảm giác này là khi còn học tiểu học. Khi trời bất chợt đổ, cô đứng ở cổng trường, thấy tất cả các bạn cùng lớp được cha mẹ đón về. Cô nghĩ rằng bà sẽ đến và đưa cho cô một chiếc ô. Đợi đến cuối cùng chỉ còn cô và ông cụ bán kẹo, mới biết thì ra sẽ không có ai đến đón cô. Cô đã dùng năm mươi xu cuối cùng trên người mua một cây kẹo. Sau khi ăn xong, cô vội vã đi vào cơn mưa. Khi trở về nhà, bà ngoại nhìn cô ướt sũng, mới biết hóa ra hôm đó cô không mang theo ô.
 
"Chu Từ? Thật tốt quá, em vẫn còn ở đó."
 
Chương Duyên Tư đi về phía cô, trong khoảnh khắc đó cô đã nghĩ rằng anh là một thiên sứ.
 

"Học trưởng? Sao anh lại đến đây?"
 
"Lúc em và cô Hoa gọi điện anh đứng bên cạnh cô ấy, sau gọi lại em lại không trả lời, anh đành tìm giáo viên hỏi tên công ty em đến."
 
"Điện thoại không điện được, không có tiền trên người, em cũng không có cách nào để quay trở lại."
 
Cô gần như bật khóc.
 
"Không sao, anh đưa em về nhà."
 
Anh vỗ vai cô như một lời an ủi.
 
Không lâu sau đó họ ở bên nhau.
 
Nhưng chưa đến hai tháng Chương Duyên Tư lại đề nghị chia tay.
 
Vào một đêm yên bình của mùa xuân, anh bảo cô xuống cầu thang của ký túc xá và nói với cô:
 
"Chu Từ, em không thích anh. Nếu là vì cảm kích anh mà ở bên anh vậy thì đừng làm thế nữa, anh không muốn làm khó em. Chúng ta hãy cứ là bạn bè thôi."
 
Mặc dù nói vẫn sẽ là bạn bè nhưng sau khi chia tay, kết nối giữa hai người gần như biến mất. Họ trở thành một hình đại diện vô tình lọt vào danh sách bạn bè của nhau.
 
Cô cảm thấy Chương Duyên Tư là một người bình thường, chỉ có Khổng Tây Khai mới là một kẻ ngốc.
 
Lại là Khổng Tây Khai.
Page Break
"Anh ấy là học trưởng của tớ... Chúng tớ đã ở bên nhau hai tháng, sau đó anh ấy đề nghị chia tay. Bọn tớ mới gặp lại nhau lần đầu tiên sau hai năm."
 

Cô giải thích câu chuyện phức tạp này bằng vài từ. Khi cậu về đến nhà, chuẩn bị xuống xe, không ngờ hắn đã khóa cửa xe lại.
 
"Còn gì nữa? Trước kia từng ở bên nhau?"
 
Cậu nghiêng đầu nhìn cô một cách vô lý.
 
"Xảy ra rất nhiều chuyện, bọn tớ đã chia tay được gần ba năm rồi, giờ đã không thể nhớ rõ."
 
"Còn gì nữa?"
 
"Làm gì có nhiều như vậy, cậu nghĩ tớ là cậu chắc?"
 
"Chu Từ, cậu nói cho rõ ràng, cái gì mà là tớ, tớ đã làm gì? Tớ đã chờ năm năm, bây giờ cậu nói cậu không như tớ?"
 
Hắn đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn cô.
 
Thành thật mà nói, cô đã rất ngạc nhiên. Cô không ngờ rằng cậu chừng từng ở cùng ai suốt năm năm đó.
 
"Thế còn Lương Dĩnh Tiệp? Tớ thấy các cậu ngồi cùng nhau ngày hôm đó."
 
"Những người mà cậu ấy thích qua có thể xếp hàng từ Bắc Kinh đến Thượng Hải đấy, bọn tớ mà qua lại thì có ma mới tin."
 
"…"
 
"Tớ xin lỗi... khi đó tớ nhìn cô ấy chụp hình cậu rất tự nhiên, tớ đã nghĩ cô ấy thích cậu."
 
Cô thực sự xấu hổ, muốn quay trở lại cách đây năm năm đem chính mình đánh cho một trận.
 
"Chu Từ, đừng nói với tớ là cậu cãi nhau với tớ vì điều này."
 
Cô gật đầu rồi lại lắc đầu: "Cũng không phải là tất cả, nhưng lúc đó cảm thấy mọi thứ đều mơ hồ, khi có quá nhiều, tớ lại sợ mất mát."
 
Cậu mở cửa sổ, lấy ra một điếu thuốc. Tay phải che gió, bật lửa.
 

"Gặp được cậu rất bất ngờ. vài năm qua có rất nhiều chuyện muốn nói cùng cậu. Nhưng khi thực sự gặp được, tớ liền quên mất, xin lỗi, cảm giác chẳng có gì để có thể đứng bên cạnh cậu, cảm giác đó thực sự rất khó chịu."
 
"Thực xin lỗi, những lời này hẳn là nên nói với cậu, tớ vốn không phải là một câu hỏi cũng chẳng phải là câu trả lời, tớ chỉ là loạt phiền toái trong cuộc đời cậu."
 
"Nếu cậu thực sự để ý, muốn chia tay, tớ cũng sẽ chấp nhận."
 
Hắn dụi tắt điếu thuốc trong tay, ném nó vào thùng rác bên ngoài cửa sổ.
 
"Nếu cậu còn dám nói những lời trước mặt tớ, tớ liền bóp chết cậu."
 
Cánh tay hắn hằn lên những đường gân xanh nhạt, cô biết hắn có thể làm được.
 
"Tớ không nói nữa."
 
"Chu Từ, tớ thực sự..."
 
Cậu cười chua xót, như thể tự giễu cợt chính mình:
 
"Có một khoảng thời gian, tớ cảm thấy thực nực cười. Trước kia khi tớ học piano và Kem làm tớ vướng víu, tớ liền buộc nó vào hàng rào sau vườn, vậy mà khi tớ đi khỏi, quay đầu lại nhìn, nó vẫn ở đó vẫy đuôi với tớ."
 
"Tớ thật nghi ngờ mình cũng là một kẻ thích bị ngược đãi. Chỉ có như thế mới có thể yêu cậu tận mười năm."
 
Kem là tên chú Samoyed trắng, Tây Khai nói rằng nó đã rất già, bây giờ nó không thích di chuyển, luôn nằm một chỗ.
 
"Cậu muốn hôn không?"
 
Câu hỏi kia khiến cậu bật cười, chiếc lúm đồng tiền hiện ra, vẫn chỉ có một bên, trên má trái của cậu.
 
"Còn cái bên phải, vẫn không thành."
 
Cô dùng ngón tay điểm vào má bên phải của cậu.
 
Vẹt và cá thực sự không thể ở chung. Cô đã từng mua một con cá la hán, định cho nó ở chung với con vẹt cái. Chẳng ngờ khi đưa vẹt tới bể cá, nó cắn con cá đến tả tơi. Cô không có lựa chọn nào khác, đành đưa con vẹt cái trở lại cùng con vẹt đực, và hai con cá lại bơi tự do như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận