Du ngư

Thích Chu Từ đối với cậu mà nói thật sự là một chuyện hiển nhiên. Ngày cô buộc tóc đuôi ngựa, trên tay cầm túi cá, ánh sáng kia hắt vào khuôn mặt cô, đẹp đẽ lạ thường. Cô nhìn cậu bằng đôi mắt trong veo khiến cậu nhớ lại cảm giác ngâm mình dưới biển vào mùa hè, cơ thể cậu nổi lên và chìm xuống cùng những con sóng.
 
Khi ở bên cô, hầu hết thời gian đều là cậu nói chuyện, cô lại luôn che miệng khi cười, cậu thực thắc mắc tại sao cô phải làm động tác này.
 
"Bởi vì khi cười sẽ rất xấu xí."
 
Câu trả lời tự nhiên của cô lại khiến cậu lòng cậu thực khó chịu. Sao lại có một cô gái không dám để người khác nhìn thấy mình khi cười chứ?
 
"Không, Chu Từ, trông cậu rất tuyệt."
 
Cô sững sốt một chút, quay đầu đi chỗ khác, không nhìn cậu nữa.
 
Chu Từ giống như người cá vậy, bỗng nhiên cô ấy bơi đến gần cậu, cậu sắp bắt được cô lại đang vội vàng chạy trốn, cho nên đêm đó, dưới ánh trăng, cô bình tĩnh kể cậu nghe câu chuyện xa xưa của mình, nói rằng cô không có cách nào ở cùng cậu. Ngày đó trái tim cậu như vỡ vụn. Vươn tay ngỡ chạm được ánh trăng, hóa ra chỉ là một chiếc bóng.
 
Cậu chán ghét cô bởi vì dường như tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến cô, nói nói đi liền có thể đi, cũng chẳng cần vướng bận gì cậu.

 
Càng chán ghét bới vì cậu thích cô, như thủy thủ nghe tiếng ca của biền cả. Chỉ cần cô quay đầu nhìn lại, cậu sẵn sàng nhảy xuống hố sâu vô tận.
 
Cậu gửi email cho cô, khẩn cầu cô quay đầu lại nhìn một chút.
 
Vì vậy, “của mất đi nay lại tìm thấy” quả là điều tốt đẹp nhất thế gian.
 
Ngày hạnh phúc nhất là khi cậu bay từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, cậu nhớ đến bài hát mà cậu hát cho cô nghe khi cô mười bảy tuổi:
 
"And every single step of the way, I paid.
 
Every single night and day I searched for you.
 
Through sand storms and hazy dawns I reached for you."
 
Điều khó khăn nhất là khi cậu mới đến Canada. Cách nhau tận mười mấy giờ đồng hồ, khi cậu tỉnh dậy, là lúc cô đang ngủ, tin tức không thể hồi âm ngay lập tức, cô thậm chí cũng không gọi điện.
 
Chu Từ là một người độc lập, khiến cậu cảm thấy cậu và cô dường như đang trong mối quan hệ xã giao thông thường, cô không bám lấy, không làm nũng và cũng không quản điện thoại của cậu.
 
Đó là lý do mà cậu thường nghi ngờ phải chăng Chu Từ hoàn toàn không quan tâm đến cậu. Cho đến khi cô bay trở lại Bắc Kinh mà không nói lời nào, cậu mới biết cô đang ghen, nhưng đã quá muộn. Đoạn tình cảm này đã có trăm ngàn kẽ hở.
 
Khi từ nhà cô trở về, cậu cảm thấy Bắc Kinh thực sự quá lạnh lẽo.
 
Năm ấy khi chia xa cậu rất hận cô, những năm sau đó đương nhiên vẫn còn muốn hận.
 
Cuộc sống của cậu luôn vô tư. Sinh ra trong một gia đình giàu có, được giáo dục tốt, ngay cả kỳ thi tuyển sinh đại học cũng trải qua rất nhẹ nhàng, vì vậy Chu Từ là một trong số những thất bại to lớn nhất đời cậu.
 

Sau đó mới nhận ra, điều cậu ghét nhất chính là tính cách độc lập của cô, thế giới của cô không có cậu còn có thể có mục tiêu của riêng mình. Còn cậu, trải qua thời gian dài như vậy, vẫn đặt cô ở một vị trí trọng yếu trong tim. Thế nên, khi đó, mất đi cô, thế giới của cậu bỗng chốc vụt tắt, tối tăm và tĩnh lặng.
 
"Bên phải, vẫn không xuất hiện sao?"
 
Ngón tay lạnh lẽo của cô chạm lên khóe miệng cậu, khiến cậu cảm giác như trở về lần đầu tiên nhìn thấy cô vào mùa hè năm đó, cảm giác được đắm chìm trong biển nước mát lạnh.
 
"Chu Từ, chúng ta kết hôn đi."
 
Cô rõ ràng không ngờ rằng cậu sẽ nói như vậy, tay cô cứng đờ trong không trung.
 
"Cậu còn nhớ khi tớ đóng vai một người lai tạo trái tim tê giác trong vở kịch ở trường trung học không? Tớ vẫn không hiểu vì sao tình yêu lại phải cố chấp như thế!"
 
Đã sớm quên lời thoại, thế nhưng khi cậu ăn tối tại nhà một người bạn, lại lơ đãng thấy cậu ấy cất giữ tấm vé vào cổng xem vở kịch năm đó.
 
"Quên đi, quên mất em là có thể không cần chịu đựng thêm nữa, quên mất em thì sẽ không còn phải đau khổ nữa.
 
...
Lãng quên là điều duy nhất người bình thường có thể làm được, nhưng còn tôi, tôi nhất định sẽ không quên cô ấy."

 
Hai câu này đột nhiên hiện lên trong tâm trí cậu. Khi đó cậu chợt nhận ra, lời thoại kia là nói về cậu, về tính yêu của chính cậu.
 
Xã hội giờ đây, mỗi người đều chiếm vị trí tốt nhất trong cảm xúc của mình để tránh bị tổn thương, vì vậy những chú tê giác kia đang dần dần biến mất khỏi nơi này.
 
"Bây giờ tớ còn không hiểu được, tại sao chỉ cần cậu đứng trước mặt tớ, tất cả đều sẽ không sao."
 
Thế nhưng, khi yêu, khi khát vọng, lại là lúc tự tổn thương mình nhiều nhất.
 
"Được."
 
Lần này cô không che miệng lại.
 
Mỗi chúng ta đều là một chú tê giác trong tình yêu…
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận