Trong xe lâm vào một mảnh yên tĩnh ngắn ngủi.
Cửa kính đột nhiên bị gõ một cái, là tài xế lái xe thay mà Giang Thuật gọi đã đến.
Sau khi tài xế lái xe thay lên xe thì vừa thắt dây an toàn, vừa hỏi lộ trình của Giang Thuật. Người đàn ông suy tư trong phút chốc, nghĩ đến lời Nhiệm Huệ liên tục căn dặn, anh trầm giọng nói: “Chung cư Biệt Ly.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Thuật vốn định sau khi đưa Cố Tri Vi về chung cư Biệt Ly, anh lại bảo tài xế lái xe thay đưa anh về Nam Chi Thuỷ Tạ. Nhưng đến dưới chung cư Biệt Ly, bầu trời đêm lại bắt đầu đổ cơn mưa.
Giang Thuật cũng không biết Cố Tri Vi ở căn hộ nào trong chung cư, xe của anh đã dừng ở dưới tầng lâu nửa giờ, toàn bộ quá trình đều đang dùng điện thoại để gọi điện, tìm người liên hệ đến mấy người bạn tốt của Cố Tri Vi.
Lúc đầu, Giang Thuật thông qua Tiết Thịnh mà xin được số điện thoại của Tô Chấn, tiếp đó lại liên lạc với bạn gái của Tô Chấn là Tiền Đoá Đoá. Biết được chuyện Tiền Đoá Đoá và Tô Chấn đã chính thức ở chung, không cần ở cùng với Cố Tri Vi bọn họ ở chung cư Biệt Ly nữa. Sau đó Tiền Đoá Đoá đưa số điện thoại của Khang Vãn Ninh cho Giang Thuật, để anh gọi cho Khang Vãn Ninh.
Quanh đi quẩn lại một vòng tròn lớn, Giang Thuật mới thành công gọi được cho Khang Văn Ninh. Nói lại chuyện Cố Tri Vi đã uống say, cùng với bọn họ bây giờ đang ở dưới lầu chung cư Biệt Ly cho Khang Vãn Ninh.
Khang Vãn Ninh ở đầu dây bên kia đã biết đầu đuôi câu chuyện, nhưng lại ấp úng, dường như đang tính toán gì đó: “Giang Thuật, ý của anh tôi hiểu rồi.”
“Anh muốn tôi đón Tri Tri về chung cư đúng không?”
Giang Thuật “Ừ” một tiếng nặng nề.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lại nghe Khang Vãn Ninh tiếc nuối nói: “Thật xin lỗi, tôi và Trần Tĩnh đều không ở chung cư Biệt Ly, hai bọn tôi ra ngoài chơi rồi, bây giờ trời đang mưa… cũng không thể nào về kịp được.”
“…” Giang Thuật nhất thời không nói gì.
Ngay lúc anh đang suy xét xem phải làm thế nào, trong điện thoại lại truyền đến giọng đề nghị của Khang Vãn Ninh: “Vậy thì, Giang Thuật, nếu không đêm nay anh chở Tri Tri về Nam Chi Thuỷ Tạ đi.”
“Cậu ấy uống say, một mình không biết sẽ làm ra chuyện gì, phải có một người nữa trông chừng cậu ấy mới được…”
Giang Thuật liếc mắt nhìn Cố Tri Vi đang ở trong ngực một cái, lúc này cô đang yên tĩnh ngủ thiếp đi, tay còn đang khoác bên hông của anh, cảm giác trước đó bị cô sờ soạng một trận, ký ức vẫn còn rất mới mẻ.
Giang Thuật âm thầm hít một hơi thật sâu, cân nhắc đến buổi sáng ngày mai Cố Tri Vi còn có lớp, từ Nam Chi Thuỷ Tạ đến trường học, trên đường phải phí một khoảng thời gian.
Anh hỏi căn hộ của Cố Tri Vi từ Khang Vãn Ninh, cùng với mật khẩu vào nhà của cô.
Khang Vãn Ninh nghe Giang Thuật nói đêm nay anh sẽ ở trong chung cư của Cố Tri Vi, lập tức thay Cố Tri Vi hào hứng không thôi, vội vàng nói cho Giang Thuật mật khẩu vào nhà.
Dù sao thì Cố Tri Vi và Giang Thuật vốn là vợ chồng, tài sản trên danh nghĩa cũng coi như là tài sản chung của vợ chồng. Vậy thì chung cư của Cố Tri Vi đương nhiên cũng là chung cư của Giang Thuật. Đêm nay anh ở chung cư của Cố Tri Vi, tiện để chăm sóc Cố Tri Vi đang say rượu, việc này có vấn đề gì?
Khang Vãn Ninh cảm thấy chẳng có vấn đề gì.
Cho nên sau khi cúp điện thoại của Giang Thuật, đắc ý mà cầm lên gói khoai tây chiên vừa xé xong, tâm trạng cực kỳ tốt mà tiếp tục xem phim say sưa.
Trần Tĩnh tắm rửa xong đi ra ngoài đã chứng kiến rõ ràng toàn bộ quá trình cô ấy lừa gạt Giang Thuật, giơ ngón tay cái với cô ấy: “Cái công phu nói dối qua răng này của cậu, thật đúng là càng ngày càng nhuần nhuyễn.”
Rõ ràng là hai bọn họ đang ở trong chung cư, Khang Vãn Ninh lại lừa gạt Giang Thuật, nói là bọn họ không ở đây.
Ấy vậy mà Giang Thuật chưa lần nào hoài nghi.
“Đây cũng là vì tớ suy nghĩ cho hạnh phúc của Tri Tri.”
“Lần trước cậu ấy uống say còn dám dữ dằn mà để Giang Thuật thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.”
“… Mặc dù khúc gỗ như Giang Thuật kia hiểu sai ý, nhưng mà! Tri Tri uống rượu say so với Tri Tri lúc tỉnh táo, chủ động gấp trăm gấp nghìn lần!”
“Tớ thấy cậu ấy hẳn nên nắm lấy cơ hội, tiến thêm một bước với Giang Thuật.” Dù sao cũng uống say rồi, nếu không thừa cơ mà đề cập đến yêu cầu ngày thường không dám nói với Giang Thuật, rượu kia không phải là uổng phí rồi sao.
Khang Vãn Ninh càng nghĩ càng thấy bản thân làm rất đúng.
Nếu việc của Cố Tri Vi và Giang Thuật thành công rồi, vậy thì cô ấy chính là công thần lớn nhất của hai người bọn họ! Phải để Cố Tri Vi cúng bái cô ấy mới được!
Giang Thuật bảo tài xế lái xe thay dừng xe ở dưới tầng của chung cư, đơn này xem như đã hoàn thành.
Anh ở trong xe chờ một lát, thấy mưa vẫn chưa tạnh, đành cởi áo vest khoác ngoài ra, trùm lên trên đầu của Cố Tri Vi. Nhưng làm như vậy, cũng chỉ có thể bảo đảm là đầu của Cố Tri Vi không bị dầm mưa mà ướt. Cho nên sau khi Giang Thuật xuống xe, anh ôm Cố Tri Vi bước đi như bay, tận dụng mọi khả năng nhanh chóng đi vào bên trong của chung cư.
Nhưng lúc anh di chuyển, dường như đã kinh động đến Cố Tri Vi đang ở trong ngực.
Mới vào trong thang máy, Giang Thuật cũng cảm thấy cô mới động đậy hai cái ở trong ngực anh, đưa tay muốn giật áo vest đang che trên mặt xuống. Còn phát ra mấy tiếng ô ô không thoải mái, yếu ớt như tiếng muỗi kêu.
Cố Tri Vi kéo thứ đang che khuất khuôn mặt của cô xuống, lại bị ánh đèn trắng trên trần của thang máy chiếu vào mắt, nghiêng đầu tránh né. Gương mặt của cô vùi vào trong ngực của anh, hương hoa tường vi nhàn nhạt len lỏi vào trong hô hấp. Mùi hương rất dễ chịu, khiến lông mày Cố Tri Vi đang nhíu chặt khẽ buông lỏng ra một chút.
Thấy cô dường như an phận trở lại, Giang Thuật lúc này mới đưa tay ra bấm nút lên tầng. Sau đó, thang máy từ từ đi lên, đến tầng của Cố Tri Vi thì đinh một tiếng, cửa thang máy được mở ra.
Giang Thuật dựa theo lời của Khang Vãn Ninh, tìm được số nhà của Cố Tri Vi, anh nhập mật khẩu vào nhà, cửa nhanh chóng kêu lên một tiếng rồi mở ra.
Vào trong phòng, Giang Thuật ôm Cố Tri Vi đến trên ghế sô pha trong phòng khách.
Đây là lần đầu tiên anh đến chung cư mà Cố Tri Vi ở, mượn ánh đèn trắng lạnh ở sảnh, một đường cứ va lại chạm, mới đưa Cố Tri Vi an ổn đặt lên trên ghế sô pha.
Giang Thuật lấy áo vest đã bị mưa làm ướt ở trên người cô ra. Quay trở lại tủ để giày ở trước sảnh, lấy dép lê ra.
Trên người anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bị nước mưa dính vào, quần áo dán chặt lấy cơ thể của anh, làn da như ẩn như hiện. Cảm giác vừa ẩm ướt vừa dính dáp này, khiến Giang Thuật có chút không được thoải mái. Nhưng anh không chỉnh đốn mình, mà trước tiên cầm dép lê màu hồng đi đến ghế sô pha bên kia, cẩn thận từng li từng tí một thay ra cho cô.
Trong lúc đó, Cố Tri Vi tỉnh lại. Cô vẫn choáng đầu hoa mắt, bị đè nén đến khó chịu.
Vừa mở mắt, bốn phía xung quanh tối đen tĩnh mịch, tựa như người đang ở Địa Ngục vậy. Nhưng Cố Tri Vi cảm nhận được, có người đang chạm vào chân cô.
Theo bản năng, cô dùng chân đạp vào người kia.
Sau đó lại bị đối phương dùng một tay nắm lấy cổ chân, gắt gao khống chế lại. Tiếp theo đó, Cố Tri Vi nghe được một giọng nam quen thuộc, trầm thấp nhẹ nhàng lại lạnh lùng.
“Đừng động đậy.” Giang Thuật nhíu mày, đôi mắt liếc nhìn đầu bên kia ở trên sô pha đã mở mắt đang nhìn chằm chằm vào trần nhà, Cố Tri Vi đang đầy mặt mất hứng.
Không hiểu sao, anh nghĩ đến lúc nãy ở trong phòng bao của khách sạn, dáng vẻ cô nghiêng người không vững, tựa vào trong ngực của Giang Nam. Đến cả Nhiệm Huệ dìu lấy cô còn bị hất ra. Tựa như chỉ có ở trong lồng ngực của người đàn ông kia mới có thể khiến cô an tâm, buông xuống lòng phòng bị.
Càng nghĩ, trong lòng Giang Thuật càng bức bối, một ngụm tức ở trong người, khiến anh cảm thấy khó chịu chưa từng có.
Cố Tri Vi lại tựa như đã hiểu, lúc này mới ngưng, không còn động đậy linh tinh nữa. Ngoan ngoãn, cho đến khi Giang Thuật đổi xong giày cho cô, đỡ cô tiến vào phòng ngủ.
“Cảm giác sao rồi? Có muốn nôn không?” Giang Thuật nhìn Cố Tri Vi đang trợn tròn mắt, hỏi thăm cô vài câu. Không ngờ Cố Tri Vi người đã tỉnh rồi, nhưng đầu vẫn còn đang hỗn loạn, căn bản không thể nào suy nghĩ bình thường về câu hỏi của anh.
Chỉ là ngửa đầu lên nhìn Giang Thuật trong hoàn cảnh mờ ảo, bỗng nhếch khóe môi lên nở một nụ cười, làm lộ ra hàm răng trắng sáng chỉnh tề, giọng điệu đầy khoa trương kinh ngạc: “Tôi lên trời rồi à… Sao lại nhìn thấy thần tiên rồi?””
Giang Thuật: “…”
Mới đầu anh không quá hiểu ý mà Cố Tri Vi nói là gì. Nhưng hành động tiếp theo của cô, đã giải thích hết thảy một cách sinh động.
Đôi mắt mờ mịt của Cố Tri Vi liếc qua gương mặt tuấn tú của người đàn ông khi thì mơ hồ khi thì rõ ràng, luôn cảm thấy anh cứ lắc lư, cách cô lúc xa lúc gần.
Cảm giác hư vô mờ mịt như thế này, chọc giận đến cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...