Đủ ngọt

Thế là Cố Tri Vi giơ tay lên, bỗng nhiên ôm lấy khuôn mặt của Giang Thuật, sức lực rất lớn, như thể muốn bóp bẹp khuôn mặt của anh.
 
Trước đó Giang Thuật bị Cố Tri Vi đạp một cước vào bụng dưới, đành ngồi ở trên bàn trà bằng đá cẩm thạch. Rồi sau đó mới đỡ Cố Tri Vi ngồi xuống, hai người bọn họ mặt đối mặt quan sát lẫn nhau.
 
Chỉ là Giang Thuật có ưu thế về chiều cao, ngồi ở trên bàn trà cũng vẫn cao hơn Cố Tri Vi rất nhiều, cô phải hơi ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn nên mới có thể quan sát tường tận rõ ràng dung mạo của anh một cách toàn diện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong chớp mắt Cố Tri Vi ôm lấy khuôn mặt của anh ấy, suy nghĩ của Giang Thuật như bị cắt đứt. Trong đầu chỉ còn lại là một mảnh sương trắng ngần, hoàn toàn mờ mịt.
 
Cố Tri Vi nâng khuôn mặt người đàn ông lên, mượn lực ngồi xổm trên ghế sô pha, nghiêng cơ thể lại gần. Cô ngồi dậy chầm chậm, quỳ rồi lại leo áp sát lên chân của Giang Thuật. Cơ thể lung lay, còn cần Giang Thuật phải đỡ eo của cô thì mới có thể ổn định.
 
Nhưng dù cho có như vậy, Cố Tri Vi cũng đã đạt được mục đích rồi.
 
Cuối cùng thì cô cũng cao hơn Giang Thuật được một đoạn, cô cúp mắt, từ trên cao nhìn xuống anh. Một đôi mắt hạnh uốn thành đường cong, hàm răng cười tựa trăng khuyết. Đôi mắt to tròn ngập nước phân biệt rõ trắng đen của Cố Tri Vi, ánh mắt mông lung, rất say lòng người. Giang Thuật nhìn vào mắt cô, trong mắt cũng dần dần toát ra sự mê ly sau khi say rượu… Khoảng cách gần lại đối mặt như vậy, Giang Thuật thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở của Cố Tri Vi. Vừa hít vừa thở, tuần hoàn qua lại… Trong lòng anh càng khó chịu, hô hấp cũng dần dần rối tung lên.
 
“Cố Tri Vi…” Giọng điệu từ tính của Giang Thuật, một tay vịn ở sau lưng của cô, một tay khác bắt lấy cổ tay của cô.
 
Anh vốn muốn ôm cô xuống từ trên đùi mình, nhưng không biết vì sao, lực đạo lúc bắt lấy cổ tay của Cố Tri Vi không khống chế được tốt, khiến cô nhíu mày kêu đau. Cả người dứt khoát dạng chân ngồi trên đùi của Giang Thuật.
 
Cả quá trình cùng lắm cũng chỉ ngắn ngủi có mấy giây, lại khiến trong lòng Giang Thuật cuộn trào sóng to gió lớn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hô hấp của anh hơi ngừng lại, nửa người thon dài phía trên hơi ngửa ra sau một chút, nhưng cũng không ngăn được hô hấp Cố Tri Vi đang dần lấn đến. Bàn tay kia của cô đã rơi trên mặt anh, thuận thế trượt, xuôi theo cằm, cổ, lòng bàn tay đặt lên lồng ngực của anh.
 
Một khắc này, Giang Thuật cảm nhận được trái tim của mình như đang ngừng nhảy. Ngay sau đó, tiếng tim đập nhanh như gió bão thổi lên hạt mưa, lốp bốp, loạn thành một mảnh…
 

Sau khi Cố Tri Vi ngồi lên trên đùi người đoàn ông, lại một lần nữa rơi xuống nơi kế tiếp, nhưng lúc này cô không nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông nữa.
 
Ánh mắt cố tập trung vào nơi lồng ngực ở dưới bàn tay phải của cô.
 
Cô cảm nhận được vải áo đã ướt đẫm dưới lòng bàn tay của cô, áo sơ mi màu trắng, bị nước mưa làm cho ướt nhẹp nên lộ ra một mảnh trong suốt, xúc cảm vừa lạnh lại vừa ướt.
 
Nhưng chưa được bao lâu, Cố Tri Vi lại cảm thấy làn da thịt dưới lòng bàn tay kia như đang nóng lên, sự nóng bỏng lại ẩm ướt khiến cảm xúc của cô rung động không thôi, suy nghĩ đầy mơ hồ, liền ngẩng đầu lên, một lần nữa kéo ra một khoảng cách với người đàn ông trước mặt.
 
Sau khi tách ra, cô ngoảnh mặt, liếc mắt một cái.
 
Trong chốc lát, kiều diễm tựa như pháo hoa đang nở rộ, tuôn ra tia lửa lốp bốp, bắn ra trong lòng mỗi người.
 
Trong đầu của Cố Tri Vi vẫn trống rỗng, cô không thể nào phân biệt được thực tại và trong mơ, thậm chí không thể nào suy xét bất kỳ vấn đề dư thừa nào. Cho nên những lời nói và hành động của cô, đều chưa từng đi qua đại não.
 
Điểm này, Giang Thuật lại quá hiểu rõ. Anh đã sớm chứng kiến dáng vẻ lúc Cố Tri Vi uống say.
 
Nhưng, lúc Cố Tri Vi đỡ lấy lồng ngực của anh rồi tiến đến gần, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn cứ lơ lửng ở trước mặt anh, miệng nhỏ khẽ nhếch lên, dịu dàng nhỏ nhẹ mà hỏi anh: “Giang Thuật… Anh biết hôn không?”
 
… Giang Thuật bị cô làm cho khiếp sợ. Tim của anh đập nhanh như ngựa hoang lao dốc, máu nóng cả người, cũng trong phút chốc như đang sôi trào cả lên.
 
Trong phòng khách không bật đèn, chỉ dựa vào đèn hành lang sáng mờ ảo ở trong nhà, ánh sáng lạnh ở bóng đèn như bóng tối vô biên, lại yếu ớt tựa như đom đóm. Hết lần này đến lần khác không hiểu rõ hoàn cảnh ở bên trong, dễ dàng tạo ra bầu không khí mờ ám.
 
Giang Thuật thậm chí còn cảm thấy nhiệt độ bên trong phòng tăng lên không ít, bằng không thì cả người anh cũng không thể nào phát nhiệt như thế, miệng đắng lưỡi khô. Đến cả suy nghĩ cũng sắp bị nung chảy.
 
Thật lâu sau, trong căn phòng yên tĩnh tối tăm, mới vang lên giọng nói của Giang Thuật: “… Cố Tri Vi, em say rồi.”
 

Anh không có cách nào trả lời được câu hỏi của cô, chỉ mơ hồ cảm thấy, không thể tiếp tục để mặc Cố Tri Vi ngồi trên đùi của anh, ghé vào trong ngực anh, còn cách anh gần như vậy…
 
Lúc nói chuyện, hô hấp của bọn họ như có thể hoà lẫn vào nhau.
 
Cố Tri Vi không phủ nhận.
 
Cô say rồi, cho nên mới có một giấc mơ hoang đường như vậy. Ấy thế mà mơ thấy Giang Thuật, vẫn là phiên bản ẩm ướt mê hoặc.
 
Cô cụp mi xuống, nghiêm túc quan sát tường tận đôi môi mỏng đỏ bừng của người đàn ông, cảm thấy thật mê người.
 
Hô hấp của cô không khỏi có chút gấp rút, màu mắt say sưa lại sâu nồng như mực, mê muội hết lần này đến lần khác: “Giang Thuật… Nếu như anh… Nếu như anh có thể dịu dàng giống như giáo sư Trình thì tốt rồi.”
 
Sau khi Cố Tri Vi uống say, ký ức trở nên rất mơ hồ. Cô nhớ rõ ràng nhất, là những chuyện mới xảy ra cách đây không lâu, gặp được những người kia.
 
Suy nghĩ vốn đang hỗn loạn, không biết vì sao, lại nhớ đến gương mặt vừa mới hiện ra là Trình Giang Nam.
 
Nhớ đến sự quan tâm lơ đãng của Trình Giang Nam trong bữa tiệc, Cố Tri Vi liền cảm thấy, anh ấy thật đúng là một người đàn ông dịu dàng chững chạc có thể khiến người ta an tâm dựa vào.
 
Đây là Cố Tri Vi với tư cách là một cô gái được chăm sóc, mà đưa ra đánh giá khách quan nhất về đối phương.
 
Cô cảm thấy Trình Giang Nam này là một người đàn ông không tệ.
 
Tiếp đó lại không nhịn được mà nghĩ, nếu là Giang Thuật mà cô rất rất rất thích, có thể giống Trình Giang Nam như vậy, dịu dàng ấm áp quan tâm cô cẩn thận thì thật tốt. Như vậy có lẽ cô cũng không cảm thấy anh là một câu chuyện xa xôi khó chạm nữa. Cảm giác tựa như là… đang chờ đợi một gốc cây vạn tuế lạnh như băng sẽ nở hoa.
 

Cố Tri Vi hoàn toàn đắm chìm trong nỗi bi thương của mình.
 
Thầm mến một người, thích mà không thể, cảm xúc tiêu cực lại bất lực, quấn quanh lấy cô, nước mắt cứ rơi xuống lách tách. Cô cũng không thấy rõ khuôn mặt của Giang Thuật, không biết là bây giờ anh đang có biểu cảm như thế nào.
 
Chỉ biết cắn môi nức nở, khóc thút thít: “Giáo sư Trình thật sự là một người rất dịu dàng… Lúc ăn cơm, anh ấy còn bóc vỏ tôm cho tôi, hu hu…”
 
Cuối cùng thì đến cả bản thân Cố Tri Vi cũng không biết, vì sao lại nhắc đến cái tốt của Trình Giang Nam.
 
Có lẽ là bởi vì trên bàn tiệc, Giang Thuật không hề chú ý đến sự tồn tại của cô, vừa hay Trình Giang Nam ngồi bên cạnh cô lại cực kỳ có sự chênh lệch rõ ràng.
 
Mà Cố Tri Vi lại không nỡ nói nửa câu về sự không phải của Giang Thuật… Chỉ có thể dùng phương thức khen Trình Giang Nam để phát tiết những uất ức và bất mãn của mình. Lại thêm tác dụng cồn của rượu, cảm xúc của cô hoàn toàn bị phóng đại, nói chuyện không có chút tính logic nào, càng giống như đang phát tiết một cách ngốc nghếch.
 
Cô không biết, vài câu tán dương mà cô lật qua lật lại kia với Trình Giang Nam, những gì mà Giang Thuật nghe được, có bao nhiêu chối tai. Giọng nói mềm mại của Cố Tri Vi cùng với tiếng khóc nức nở, ở trước mặt anh lại tán dương người đàn ông khác… Khiến Giang Thuật không khỏi tràn đầy phẫn uất.
 
Anh tự cảm thấy ngày thường mình chưa từng ganh đua so sánh với người khác, với việc với người, đều là ôn hoà nhã nhặn. Nghe lời của Cố Tri Vi, vị Trình giáo sư kia đúng là một người đàn ông tốt dịu dàng chững chạc. Theo lý thuyết, cô khen anh ta là chuyện đương nhiên.
 
Nhưng Giang Thuật lại cảm thấy lời khen của Cố Tri Vi mỗi câu đều khiến anh cảm thấy chối tai, nghe đến mức tâm trạng của anh như bị khuấy động, lý trí dần mất đi, chỉ muốn ngăn lại cái miệng đang lải nhải của cô…
 
“Giang Thuật…”
 
“A…”
 
Giọng nói của Cố Tri Vi bị chặn lại.
 
Bàn tay có lực của người đàn ông rơi vào sau lưng của cô, nắm lấy phần gáy mảnh khảnh của cô, chỉ hơi dùng sức một chút, miệng của Cố Tri Vi đã chủ động đặt lên môi mỏng khẽ nhếch lên của anh.
 
Đôi môi dán lấy nhau, hô hấp giao thoa, mùi rượu nhàn nhạt cùng với vị ngọt của nụ hôn, trong bóng tối lại yên tĩnh, dần dần bao trùm lấy hô hấp của Giang Thuật.
 
Đúng là anh không biết hôn, chỉ biết mượn tâm trạng đang không vui, cố chấp cạy mở răng môi của Cố Tri Vi, tựa như nước lũ và thú dữ mà tuỳ ý dâng trào, hôn vừa mạnh vừa vội vàng, còn mang theo một chút ý tứ như muốn nuốt cô vào trong bụng.
 

Trọng lượng toàn thân của cô đều đang đè lên trên người anh. Càng về sau, Giang Thuật chỉ có thể buông tay phải đang nắm chặt mười ngón đan xen với cô ra, chống lên trên mặt của bàn trà, dựa vào đó mà giữ vững trọng tâm của cơ thể.
 
Một tay khác vẫn để ở sau gáy của Cố Tri Vi như cũ, vô ý thức xoa lấy làn tóc mềm mại như lụa của cô, ngón tay ấm áp dịu dàng lại có lực mà vuốt lấy, như thế nào cũng không đủ.
 
Cố Tri Vi bị hôn đến mức đầu óc như sắp vì thiếu khí mà ngất đi.
 
Cô muốn hít một chút không khí, liền đẩy lồng ngực cứng rắn như sắt của người đàn ông ra. Nhưng Giang Thuật lại giống như bị điên vậy, đứng lên ép sát từng bước một.
 
Cuối cùng, anh ngồi vững, bàn tay  đang chống lên trên bàn trà cũng được giải thoát, nắm lấy eo của Cố Tri Vi, kéo cô vào trong lồng ngực của mình.
 
Bàn tay rơi sau eo của cô càng tăng thêm sức lực, khiến nụ hôn của anh càng lúc càng sâu, như muốn cuốn hết đi vị ngọt trong miệng của cô.
 
Không biết qua bao lâu, Cố Tri Vi nếm được mùi vị như gỉ sắt. Bờ môi cô bị đau, tựa như bị vũ khí sắc nhọn cứa vào.
 
Cô chống lên lồng ngực của người đàn ông, bắt đầu đẩy anh ra, lần này, cô vừa đẩy vừa đánh. Nhưng vì cơ thể quá mềm yếu không còn chút sức lực, tựa như không muốn nghênh đón anh nữa.
 
Nhưng cũng may lần này Giang Thuật buông tha cho cô. Anh cũng nếm được mùi vị của gỉ sắt, cuối cùng cũng lấy lại được một chút lý trí.
 
Tách ra trong nháy mắt, hơi thở của Giang Thuật có chút không ổn định, ngực phập phồng một cách nhanh chóng, hai mắt đục ngầu, che giấu lấy dục vọng, tựa như ác ma muốn ăn thịt người.
 
Anh chỉ buông lỏng đôi môi đỏ mọng của Cố Tri Vi ra, chứ không kéo dài khoảng cách với cô, hô hấp vẫn giao lấy nhau như cũ. Giang Thuật lúc nào cũng có thể lại hôn tiếp.
 
Cố Tri Vi nhắm mắt lại, khoé mắt còn vương giọt lệ chưa khô.
 
Cánh môi hồng hào của cô đỏ hơn cả máu, sưng đỏ lên vì bị bắt nạt một cách tàn nhẫn, khóe miệng bị hôn đến rách cả da, còn lưu lại một ít vệt máu.
 
Dáng vẻ đau đớn đáng thương của cô, có một chút cảm giác như hoá lá tàn lụi. Khiến yết hầu của Giang Thuật nhấp nhô, màu mắt lại nhuốm sự ham muốn,

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận