Dụ dỗ

 
Chương 42: Thuộc về
 
Bùi Ngọc ăn no, rửa mặt và đánh răng xong, mệt mỏi ngã xuống trên mặt giường thơm mềm liền mơ màng buồn ngủ.
 

"Tiểu Ngọc, vừa mới ăn no đã lăn ra ngủ không tốt cho sức khỏe đâu." Mạc Tiệp tới gần, trong lòng có quỷ mà luồn tay vào trong áo anh, xoa nhẹ bụng anh, "Như vậy có hại cho hệ tiêu hóa, mẹ giúp con xoa bụng, trợ giúp tiêu hóa."
 
Bùi Ngọc mơ màng "Dạ" một tiếng, túy ý cho túy ông chi bất tại tửu [*] là cô xoa bụng.
 
[*] Có dụng ý khác những gì thể hiện ra.
 
Mạc Tiệp nhìn chăm chú dáng vẻ khi ngủ của anh, có thế nào thì vẫn thấy cái trán đầy đặn, sống mũi cao thẳng, cái cằm góc cạnh rõ ràng của anh cái nào cũng đẹp, lại không nhịn được nhen nhóm mưu đồ gây rối, vừa mân mê vừa lén lút vuốt cơ bụng của anh. Thật ra cơ bắp anh không phát triển săn chắc cứng cáp như mấy người đàn ông tập thể hình lâu dài, nhưng trời cho anh đường nét ưa nhìn cân xứng, vẻ đẹp của anh là vẻ đẹp dẫu luyện tập thế nào cũng luyện không ra, hơn nữa làn da trên người anh bóng loáng nhẵn nhụi, cô không khỏi thầm khen xúc cảm của nó rất tuyệt.
 
Mạc Tiệp càng sờ càng thấy nóng, nhìn anh hô hấp đều đặn như ngủ say rồi liền rón rén lăn lại gần, nhẹ nhàng cởi từng cúc áo ngủ của anh ra.
 

Cô chưa từng thân mật như vậy với bất kỳ người khác giới nào. Mà hình như cùng giới cũng chưa từng thân mật vậy. Cô vốn không giỏi xã giao, hằng ngày khá khép mình, rất khó có bạn thân.
 
Làn da lúa mạch của anh từ từ lộ ra từ trong áo ngủ bằng bông trắng theo động tác của cô, cô chợt căng thẳng như kẻ trộm.
 
Cô có thể làm gì với anh cũng được sao? Giống như những gì anh đã làm với cô.

 
Người con trai tốt đẹp tới nỗi không giống người thật này... thuộc về cô sao? Mạc Tiệp nghĩ đi nghĩ lại, tim đập loạn lên.
 
Cô từng dạy không ít nam sinh lớn tuổi hơn anh một chút nhưng anh hoàn toàn khác biệt so với con trai ở cùng độ tuổi. Anh không bất cẩn bốc đồng như những nam sinh nổi loạn ở thời kỳ trưởng thành, nghiện những thứ làm adrenaline tăng vọt như cồn, nicotin và hormone.
 
Phần lớn thời gian anh chín chắn hướng nội như một con mèo xinh đẹp yên tĩnh lại ngoan ngoãn, khí chất luôn sạch sẽ tươi mát nhẹ nhàng, nhớ hết những gì cô dạy dỗ, lý trí và sự kiên nhẫn chịu đựng tựa như khắc vào xương tủy, hoàn toàn không giống những cậu nhóc bình thường.
 
Cô suy nghĩ lung tung hồi lâu, thấy anh từ từ mở mắt, khóe miệng vẽ ra một nụ cười nhẹ, không kiêng dè nhìn thẳng vào ánh mắt mờ mịt của cô.
 

"Háo sắc." Bùi Ngọc nhíu mày nhẹ nhàng phun ra hai chữ, mơ hồ lộ ra vẻ đắc ý.
 
Trong nháy mắt, Mạc Tiệp giống như bị bắt gặp làm chuyện xấu, cảm giác máu trong người tuôn trào lên mặt.
 
"Con... không phải con thích ngủ khỏa thân sao?" Mạc Tiệp cuống lên bất chấp nói ra một câu như vậy. Cô còn nhớ khi cô lén lút tới phòng anh thấy anh ngủ trong bộ dạng trần truồng nên lời lẽ cực kỳ hùng hồn.
 
Bùi Ngọc không nhịn được bật cười.
 
Anh vốn sắp ngủ rồi lại bị bàn tay mềm ấm của cô sờ tới sờ lui, sờ tới nỗi các tế bào toàn thân khó sống yên.
 
Anh dứt khoát ngồi dậy chậm rãi cởi sạch quần áo.
 
Nội tâm Mạc Tiệp giãy giụa, tới cuối cùng vẫn không dời nổi ánh mắt đi dẫu chỉ một giây, mãi tới khi anh cởi quần lót, dương vật cương cứng hung mãnh lộ ra.
 
"Ngủ khỏa thân..." Bùi Ngọc cười cười, nói xong liền đặt cô ở dưới thân, "Là như thế này sao?"
 
Mạc Tiệp đỏ mặt không nói ra lời, mặc cho mình bị hơi thở của anh bao vây.
 
"Mẹ lại không mặc quần lót." Bùi Ngọc sờ soạng ở dưới đáy váy ngủ cô, vốn định cởi quần lót cho cô, kết quả chỉ sờ thấy dâm thủy chảy đầy tay, "Là để tiện cho tôi cắm vào sao?"
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận