Dù Chỉ Sống Thêm Một Ngày, Anh Vẫn Sẽ Chọn Em

Một buổi chiều tan học, Thịnh chở Hân trên chiếp xe đạp mini màu đỏ. Ngồi sau lưng anh, cô mỉm cười hạnh phúc. Anh là học sinh ưu tú, lại luôn dịu dàng với phái nữ. Biết bao nhiêu cô gái trong trường thầm thương, trộm nhớ anh. Nhưng anh chỉ yêu cô làm cho cô rất hãnh diện với bạn bè.
- Huyền Hân à, anh chở em đi ăn chè cốc-tai sữa nhe. – Anh luôn thích gọi cô là “Huyền Hân”, một cách gọi rất khác biệt với mọi người
- Ưm, em còn muốn ăn gỏi khô bò nữa. – Cô nũng nịu đáp.
- Được! Được! Hôm nay, em muốn ăn một chục món, anh cũng chiều. Vì, hôm nay sinh nhật em, em phải khao mà. – Anh lém lỉnh nói.
- Trời! Cái anh này, xấu quá đi nha! – Cô vừa nói vừa cù vào eo anh.
Thịnh bật cười to vì nhột. Chiếc xe đạp lảo đảo nghiêng qua, nghiêng lại. Rồi đột ngột xe ngã làm cả hai cũng ngã xuống đường. Hân chưa kịp đứng dậy thì đã nghe giọng anh hoảng hốt: “Em bị sao vậy? Em chảy nhiều máu quá!”
Cô lập tức đứng dậy thì thấy rõ ở phía dưới người mình đầy máu. Máu chảy nhiều lắm, chảy cả xuống mặt đất. Rồi cô ôm bụng vì cảm nhận được cơn đau đớn ở đây mỗi lúc một lớn hơn. Cô hoảng hốt la lớn: “Anh Thịnh, cứu em!”
Thật kỳ lạ, anh chỉ đứng đó nhìn cô bằng cặp mắt vô hồn. Cô run rẩy kéo lấy tay anh để tiếp tục cầu cứu. Nhưng anh vẫn đứng trơ ra như một pho tượng. Chỉ có hai tròng mắt của anh là không ngừng tuôn ra thứ chất lỏng màu đỏ giống như máu.
Cô thật sự kinh sợ và bật khóc. Anh bất chợt hất tay cô ra rồi quay đầu bỏ chạy một mạch. Còn cô thì ở lại một mình đau đớn trên vũng máu đỏ tươi.

Hân giật mình thức dậy và nhận ra đó chỉ là một giấc mơ. Người cô vẫn còn run lên vì sợ. Nhưng cơn mơ đã qua đi, cô vẫn còn cảm giác đau bụng quằn quại. Cô nhìn lại thân dưới của mình thì thấy đáy quần đã ướt sũng.
Cô hoảng hốt gọi mẹ và dì thức dậy. Hai người đã có kinh nghiệm nên nhìn qua là biết cô sắp trở dạ sinh con. Họ lập tức đón xe chở cô đến trạm y tế gần nhà ngay trong đêm tối.
Trong trạm y tế, bà Vân đứng ngồi không yên. Đã hai mươi phút trôi qua, Hân vẫn còn nằm trên giường rên rỉ mà chưa có bác sĩ nào đến thăm khám cho cô cả. Bà sốt ruột hỏi một cô y tá già đi qua thì chỉ được đáp trả bằng thái độ thờ ơ, quát tháo: “Chờ chút đi! Giờ này đã khuya, cần bác sĩ thì ít cũng phải từ từ. Muốn nhanh, mời lên bệnh viện tuyến trên!”
Nghĩ tới đoạn đường đi lên bệnh viện khác khá xa xôi, bà lại cắn răn chờ đợi thêm. Lòng đang rối rắm, bà thấy có một nữ bác sĩ đi ngang qua. Mừng như bắt được vàng, bà gọi to:
- Bác sĩ ơi bác sĩ! Cứu con tôi với!
- Chuyện gì vậy? Ủa, là chị hả? Tôi là Hoàng Gia Ánh, bác sĩ của bệnh viện trên Sài Gòn. Chị còn nhớ tôi không? – Bác sĩ mừng rỡ nói.
- A, bác sĩ Ánh! Làm sao mà tôi quên được! Nhưng sao bác sĩ lại có mặt ở đây? – Bà vui mừng nhưng cũng không khỏi thắc mắc sự xuất hiện của người bác sĩ này.
- Tôi đang trong chuyến công tác trao đổi kinh nghiệm sản phụ khoa với các trạm xá nhỏ thì không ngờ gặp chị. Mà chị sao lại ở đây? – Bác sĩ cũng tỏ vẻ thắc mắc lý do xuất hiện của bà Vân.

- Trái đất này nhỏ thật. Ở nơi đây mà mẹ con tôi cũng có thể gặp lại bác sĩ. Tại con bé Hân con tôi, nó đau bụng sắp đẻ. Bác sĩ giúp nó với! – Nhắc đến Hân, giọng bà run run.
- Được rồi, chị đừng lo! Để tôi khám cho cháu! – Bác sĩ trấn an bà.
- Dạ, cảm ơn bác sĩ! – Bà xúc động nói.
Sau vài phút thăm khám, bác sĩ Ánh giọng khẩn trương: “Vỡ ối sớm, phải lập tức cho sanh ngay!” Lập tức, Hân được đẩy ngay vào phòng sanh, chính tay bác sĩ Ánh đỡ đẻ.
Mọi thứ đã được chuẩn bị xong, bác sĩ nói với Hân: “Con cứ bình tĩnh làm theo lời của cô thì mọi việc sẽ ổn thỏa, được chứ?”. Hân đau đớn không nói nên lời mà chỉ khẽ gật đầu đáp lại. Răng cô cắn chặt lại để không phải hét lên, hai tay bấu chặt tấm trải giường để có chút gì đó để bám víu.
Mặc dù đã biết trước sinh con sẽ rất đau, nhưng khi thực sự trải nghiệm, cô mới biết nó cơn đau đẻ nó giống như xé nát cơ thể thành từng cơn. Bất chợt, bác sĩ Ánh ra hiệu lệnh: “Nở đủ rồi, Hít thật mạnh vào!”.
Cô vừa hít mạnh vào thì bác sĩ hô tiếp: “Rặng đi!” Cô rặng một cái thật mạnh nhưng vẫn chưa được. Mỗi lần rặng xong người cô đều giống như mất hết sức lực, nhưng vẫn phải lấy hơi cố gắng rặng tiếp cho lần sau.
Cứ như vậy cho đến lần thứ tư, trên trán mồ hôi đã nhễ nhại, Hân mới có cảm giác được một vật gì đó rất to chui tọt ra khỏi thân người mình. Trong sự mệt mỏi và đau đớn lan tỏa khắp người, cô nghe thấy những âm thanh lạ lẫm tràn ngập khắp gian phòng: “Oa!...Oa!...Oa!...”

Đó chính là tiếng khóc của đứa bé mà cô vừa mới sinh ra. Lòng cô chợt dâng lên cảm xúc vui sướng lạ thường. Bao nhiêu mệt mỏi, đau đớn bỗng dưng tan biến đi một cách nhanh chóng, thay vào đó là ngập tràn cảm giác hạnh phúc khi được làm mẹ.
Bác sĩ Ánh vui mừng thông báo với Hân đó là một bé trai khỏe mạnh. Một vài phút sau, người y tá là ẵm trên tay một em bé nhỏ xíu đưa ra trước mặt cô. Nó vẫn còn đang khóc, nhưng tiếng khóc có vẻ nhỏ hơn lúc nãy.
Hân nhìn đứa bé với ánh mắt tò mò nhưng trìu mến. Nó thật đáng yêu, giống như một thiên sứ mà ông trời đã ban tặng cho cô. Cô nhận ra được đôi mắt này, cái mũi này, cái miệng này đều là giống y chang Thịnh. Khi nó bắt gặp ánh mắt của cô thì lại khóc to hơn như muốn nói với cô rằng: “Mẹ ơi, con khát sữa quá!”
Y tá bảo Hân nên cho thằng bé ** một chút để kích thích tuyến sữa. Biết cô lần đầu sinh em bé, y tá hướng dẫn kỹ càng cách ẵm bồng và cách cho ** sữa. Miệng nó vừa chạm vào đầu ** của cô thì liền nín khóc. Nó nút lấy, nút để dòng sữa non đầu tiên vào trong cơ thể sơ sinh nhỏ bé.
Cô muốn ôm thật chặt thằng bé vào lòng nhưng sợ nó đau nên chỉ nhẹ nhẹ nhàng nhàng chạm vào làn da mỏng manh. Cho ** xong, cô ngủ thiếp đi một chút. Còn thằng bé thì được đưa ra ngoài cho người nhà cô chăm sóc.
Hân được mẹ tròn con vuông làm cho bà Vân vui mừng khôn xiết. Lòng bà vô cùng mang ơn bác sĩ Ánh. Bà xem bác sĩ như một người ơn của gia đình. Vừa thấy dáng bác sĩ Ánh bước ra, bà vội vàng hỏi han:
- Thật cực cho bác sĩ quá! Nửa đêm thế này mà còn làm phiền, chắc bác sĩ mệt lắm.
- Không sao! Giúp được bệnh nhân thì có mệt bao nhiêu cũng được chị à. – Bác sĩ đáp.
- Mẹ con tôi đội ơn bác sĩ. Nếu không có bác sĩ ở đây chắc cả con tôi và đứa bé sẽ gặp chuyện không may.– Bà rưng rưng nước mắt.

- Ơn nghĩa gì! Đó chỉ là trách nhiệm của một phải sĩ phải làm thôi. Ngược lại người phải cám ơn là tôi mới phải.
- Sao bác sĩ lại nói vậy?– Bà tròn mắt ngạc nhiên.
- Chị biết không. Chị và cháu Hân quyết định sinh đứa bé ra làm tôi rất cảm động. Một sinh mạng em bé được cứu sống. Tôi biết ơn gia đình chị vì điều đó.
- Trời ơi, sao trên đời này lại có một bác sĩ tốt như vậy. Ngày mai tôi mời bác sĩ tới nhà em tôi dùng cơm nhé?- Bà xuýt xoa nói lời cảm kích.
- Tiếc quá, sáng nay tôi phải về Sài Gòn gấp. Để dịp khác chị nhé! Tạm biệt chị!
- Dạ, tạm biệt bác sĩ! – Bà nói lời từ biệt xong thì thở dài thườn thượt. Lòng bà thấy ray rứt vì chưa có dịp để bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Trong giấc ngủ, Hân mơ thấy Thịnh đang đứng kế bên nôi thằng bé. Anh khẽ chạm ngón tay vào mặt nó, rồi nhẹ nhàng bế nó lên một cách thuần thục. Anh di chuyển chậm rãi đến gần bên cô và xúc động nói rằng: “Huyền Hân, cảm ơn em đã sinh cho anh một thiên thần!”
Hân xúc động không nói được lời nào mà chỉ rơi nước mắt. Những giọt nước mắt hạnh phúc cứ như hững hạt pha lê lấp lánh tuyệt đẹp lăn dài trên má. Chúng rơi xuống chạm đất và bỗng chốc vỡ xoảng ra. Cô hoảng sợ tỉnh giấc và cảm nhận được giọt nước mắt vẫn còn vương lại trên má, nhưng mà hạnh phúc thì đã tan biến theo giấc mộng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận