Sắc mặt Liên Châu bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Anh có bệnh nghề nghiệp à? Tôi đã nói không có việc gì rồi."
Du Úc lúng túng nói: "Anh không hỏi nữa, ăn cơm thôi."
Cô tự thấy phản ứng của mình có hơi quá khích, Liên Châu nghĩ có nên nói những lời làm dịu bầu không khí đi hay không nhưng lại cảm thấy mặt mình không đủ dày, vài lần muốn nói lại thôi nên cuối cùng dứt khoát im lặng.
Bầu không khí xấu hổ kéo dài cho đến khi đĩa dưa chuột bị ăn chỉ còn lại vài bông hoa nhài.
Du Úc ra ngoài nhận điện thoại, trở về nói mình tạm thời có chuyện phải xuất cảnh.
Hai người rời khỏi nhà hàng, Du Úc đưa Liên Châu về nhà, một đường không nói gì, chỉ khách khí nói chúc ngủ ngon khi tạm biệt, rồi cảm ơn.
Trong căn nhà vắng vẻ, Liên Châu đi thẳng đến thư phòng, đẩy cửa ra, bật đèn lên, ánh sáng vàng ấm áp tràn ngập căn phòng.
Liên Châu đứng ở cửa thư phòng ngẩn người ra, nhớ lại đêm mình giết nhầm Chu Dư.
Nếu đêm đó mình không xuống tay, Khương Liên Châu trong thế giới đó sẽ sống tốt hơn bây giờ sao?
Liên Châu nhắm mắt lại, bên tai là tiếng gió thổi gào thét trên tầng cao nhất, mũi ngửi thấy mùi van gas bị mở, chân như bước vào dòng sông lạnh thấu xương, hoặc đang ở trong khu rừng bị cháy, dây thừng vững chắc...
Liên Châu tắt đèn đi, đóng cửa lại rồi đi rửa mặt.
Đêm qua không ngủ được, Liên Châu lại uống thuốc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh dậy đã là hơn mười một giờ trưa, cô ngủ đến mê man, chỉ cảm thấy mình như bị say rượu.
Mở điện thoại ra, cô nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Tùng Lăng Phong và hơn mười tin nhắn wechat.
Thì ra Tùng Lăng Phong có một bộ trà cụ muốn đưa cho Liên Châu nhưng vẫn không liên lạc được với cô, lo lắng cô gặp chuyện gì.
"Liên Châu, anh thật sự rất lo cho em, rốt cuộc em đang ở đâu?"
Tùng Lăng Phong nhắn như vậy.
Cầm thẻ bạn bè nhưng không muốn nói chuyện yêu đương, như vậy giống như mình đã rời xa cái nhãn mác là người yêu, nhưng thật ra chỉ khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Ai có thể chịu nổi một cái quần lót Untraman đan xen với trái anh đào nhỏ chứ.
(Đoạn này hơi khó hiểu, mình cố hết sức rồi)
Liên Châu vừa xem vừa cười lạnh, cô lười biếng trả lời tin nhắn của Tùng Lăng Phong: "Tùng tổng, ngại quá tôi ngủ quên, lại để điện thoại ở chế độ im lặng."
"Liên Châu, em không có việc gì là tốt.
Anh vẫn luôn lo lắng em xảy ra chuyện, em đang ở đâu?"
Liên Châu nói: "Tôi ở nhà."
Tùng Lăng Phong nói, "Anh thấy em không trả lời tin nhắn nên đã mang theo bộ trà cụ đến trước tiểu khu của em, nhà em ở tòa nào?"
Trên người Liên Châu nổi đầy da gà: "Anh ở tiểu khu nhà tôi?"
"Trà cụ thì không cần đâu, quá tốn kém, anh về nhà nghỉ ngơi sớm đi."
Tùng Lăng Phong nói: "Thời tiết nóng quá, nếu em không để anh lên lầu thì chắc anh bị phơi ngất ở đây mấy."
Liên Châu do dự một lát đành phải nói: "Được rồi, tòa 12 tầng 4, anh vào với những khách khác tôi đứng chờ anh ở cửa thang máy."
Liên Châu mặc đồ lót vào, lấy một cáo áo sơ mi dài tay từ trên sofa mặc vào, đi dép lê đến cửa thang máy chờ Tùng Lăng Phong nhưng đợi hơn hai mươi phút anh ta cũng không đến.
Liên Châu bắt đầu nghi ngờ Tùng Lăng Phong căn bản không có ở cổng tiểu khu.
Cô gọi điện thoại tới hỏi, Tùng Lăng Phong vẫn nói mình không giỏi tìm đường nên đi hơi chậm.
40 phút sau, Tùng Lăng Phong tới gọi điện thoại bảo Liên Châu giúp anh ta ấn thang máy.
Liên Châu muốn trêu đùa anh ta, nói dối rằng phím ấn bị hỏng, để cho anh ta đi thang bộ lên.
Tùng Lăng Phong lên đến nơi, cả người đầy mồ hôi, trong tay ôm một thùng giấy, ngón trỏ còn treo chìa khóa BMW.
Liên Châu nói: "Anh có thể trực tiếp lái xe đến dưới tòa nhà, sao lại phải đi lên đây?"
Tùng Lăng Phong không trả lời, vẫn luôn kêu nóng, mùi cơ thể của anh ta và mùi nước hoa trộn lẫn với nhau, đặc biệt nồng nặc.
Liên Châu dẫn anh ta vào nhà.
Anh ta cố ý đến gần Liên Châu, cọ xát mồ hôi nóng trên cánh tay mình lên Liên Châu, cô đi được một bước anh ta đến gần hơn một bước.
Trong phòng khách mở điều hòa, Tùng Lăng Phong nhìn qua từng món đồ ăn vặt trên bàn trà rồi bày ra từng bộ trà cụ trong thùng giấy lên bàn.
Khay Trúc Trà, bình Tử Sa, ba chung trà Tử Sa, còn có các bộ lọc trà và các dụng cụ khác mà Liên Châu không biết.
"Tùng tổng, mấy thứ này tôi đều không dùng, anh đưa tôi là quá phí." Liên Châu cười nói.
"À, chuyện này không có vấn đề gì." Tùng Lăng Phong vẫy tay với Liên châu, "Đến đây, anh dạy cho em.
Lại đây đi."
Liên Châu kéo một cái ghế dựa ngồi xuống phía bên kia bàn trà.
Tùng Lăng Phong lại kéo cô đến ngồi bên cạnh mình, nắm tay cô đi cầm lấy ấm trà, anh ta gần như muốn dán lên mặt cô, cái miệng há to như cá chết thở ra khí nóng: "Em xem, làm như vậy này..."
Liên Châu nín thở, không muốn hít vào một hơi thở đục ngầu nào mà anh ta thở ra.
Cô nín thở không tốt, nhịn một lát đã không chịu nổi đành phải tránh anh ta ra, dịch sang một bên, hít trộm vài ngụm không khí: "Lão Tùng, ngồi gần như vậy không tốt đâu.
Anh có gia đình, tôi cũng có bạn trai rồi."
"Bạn trai em tên gì? Anh ta làm việc gì?" Tùng Lăng Phong cười lạnh một tiếng, nắm lấy tay Liên Châu: "Em đã quen với những ngày tháng sống an nhàn rồi, sau này ở với anh em sẽ được một cuộc sống an lành cả đời."
Khóe miệng Liên Châu cong lên ý cười nhàn nhạt: "Lão Tùng, chừng nào anh ly hôn với vợ thì khi đó tôi sẽ ở với anh."
Liên Châu nghe các đồng nghiệp từng nhắc, Tùng Lăng Phong là dùng tiền của vợ để mở công ty, hiện tại cổ đông lớn của công ty cũng là vợ anh ta.
Tùng Lăng Phong nhíu mày, trên trán bị ép ra mấy nếp nhăn hình ngang.
"Liên Châu, tình cảnh của anh không phải em không biết..."
"Vì con cái, tôi hiểu được." Liên Châu ngắt lời anh ta: "Tôi pha cho anh một tách cà phê nhé? Được không?"
Trên mặt Liên Châu nở nụ cười ngọt ngào khiến trái tim Tùng Lăng Phong như tan chảy.
Anh ta gật gật đầu, lau mồ hôi ở bên thái dương, không khỏi xoa tay, nóng lòng muốn thử.
Máy pha cà phê ở trong bếp, Liên Châu nói đi tìm điện thoại trở về phòng, nhét lọ thuốc ngủ vào túi.
Sau khi đun sôi nước lên thì ném viên thuốc ngủ vào ấm đun nước.
Ấm nước đun sôi lên, Liên Châu lạnh mắt mà nhìn.
Một lát sau cô lấy điện thoại ra chơi, thấy vòng bạn bè của Du Úc đăng lên một đoạn video ngắn, ống kính rất rung.
Anh ở trong tử nhiên với trên cánh tay có một bãi phân chim màu xanh tím, còn có thể nhìn thấy hạt giống của quả mọng, tiêu đề là: Vui vẻ bón phân, có lẽ bữa cuối cùng là quả long quỳ.
Liên Châu cảm thấy đáng yêu nên like một cái, chỉ chốc lát sau Du Úc đã gửi lại tin nhắn cho cô: Anh vừa bận rộn xong, đang ở gần nhà em, có tin tức lớn, ra ngoài uống cà phê nhé?
Liên Châu suy nghĩ một lát, rót ấm nước nóng kia, lại đun một ấm nước khác, thuận tay trả lời tin nhắn cho Du Úc: Đến nhà tôi đi, giúp tôi, chỗ này của tôi đang có một lão biến thái rất khó xử, mật khẩu cửa ra vào là 900715.
Pha xong hai tách cà phê một nóng một đá, mang ra ngoài rồi đặt nó lên bàn trà: "Hạt đậu này là hạt đậu Natal mà một người bạn của tôi đi công tác ở Nam Phi mang về, anh nếm thử đi."
Gói hạt đậu này thật ra là đậu Brazil giảm giá mua ở siêu thị.
Tùng Lăng Phong vừa nghe thấy là hạt đậu Natal thì nhớ lại một hồi, cảm thán nói: "Mùi hương này đúng là không tồi."
Liên Châu cười khanh khách, nâng cốc của mình lên uống một ngụm lớn, Tùng Lăng Phong thấy thế cũng dùng sức uống một ngụm, bỗng nhiên cả người run lên, cà phê trong miệng cùng cà phê trong cốc đều cùng bắn ra.
Anh ta vừa chửi rủa vừa để cốc xuống, Liên Châu vội vàng rút giấy giúp anh ta lau quần áo, nhe răng trợn mắt nói: "Trời ơi, xin lỗi xin lỗi, quần áo của anh đắt lắm phải không?"
Liên Châu giả bộ giúp anh ta lau quần áo, rót nước lạnh cho anh ta, còn ném vài viên đá vào cà phê cho anh ta.
Hơi nóng cuối cùng cũng nguội đi.
Tùng Lăng Phogn giống như sống lại sau một kiếp nạn, thở phào nhẹ nhõm, liên tục rút mấy tờ giấy lau mồ hôi.
Liên Châu cũng theo đó mà vừa kêu nóng, vừa cởi bỏ ba nút áo sơ mi đầu tiên ra, để lộ cần cổ thon dài trắng như tuyết, hai đường xương quai xanh mảnh khảnh tinh tế nhô ra như muốn hấp dẫn ánh nhìn người khác.
Tùng Lăng Phong không rời mắt đi được, Liên Châu cười nói với anh ta: "Đồ ngốc, nhìn cái gì? Giúp tôi buộc tóc lên."
Tùng Lăng Phong bị cô quyến rũ mà sinh ra tà niệm, lập tức nhào đến đặt Liên Châu xuống sofa.
Mặt cô ửng đỏ lên nói: "Lăng Phong, xé quần áo của tôi được không? Tôi thích điên cuồng, hoang dã một chút..."
Quần áo của Liên Châu được làm bằng vải bông nguyên chất, quả thật không dễ xé.
Tùng Lăng Phong xé ba năm lần, nóng nảy, hai tay nắm lấy hai bên quần áo, lập tức kéo phăng nút áo ra mới xé được cái áo này ra.
Liên Châu dịch lên trên: "Anh hung dữ quá, tôi sợ..."
Tùng Lăng Phong càng thêm kích thích, mồ hôi tuôn như mưa, đưa tay kéo quần áo cô, Liên Châu gắt gao nắm chặt, tức giận cười rộ lên.
Khi Du Úc vào cửa, Tùng Lăng Phong còn đang sứt đầu mẻ trán xử lý quần áo, nghe thấy tiếng quát giận dữ thì sợ tới mức mềm nhũn.
Liên Châu một cước đá văng anh ta ra, dũng cảm quên mình nhào vào lòng Du Úc, khóc lóc kể lể nói: "Anh ta bắt nạt tôi!"
Du Úc đóng cửa lại, vững vàng đỡ lấy Liên Châu.
Tùng Lăng Phong đứng lên, tức đến đỏ mặt mắng: "Con đ* thối này!"
Một cỗ máu nóng xông thẳng lên đầu Du Úc, anh bước lên hai bước quật ngã Tùng Lăng Phong xuống, ấn cái đầu ướt sũng của anh ta xuống sàn nhà: "Mày ăn nói sạch sẽ một chút!"
"A tôi bị con đàn bà này lừa." Tùng Lăng Phong giãy giụa hét lên.
Mặt Liên Châu giàn giụa nước mắt, căm giận nói: "Thị phi đúng sai đều có lịch sử trò chuyện chứng minh.
Lão Tùng, tôi thật sự không ngờ anh là loại người như vậy!"
Du Úc nói: "Liên Châu, lập tức báo cảnh sát."
Tùng Lăng Phong kêu lên, "Đừng báo cảnh sát! Không đến mức này đâu!"
Liên Châu co rúm người đi đến, kéo góc áo của Du Úc: "Không phải anh là cảnh sát sao? Thôi bỏ đi, tôi xem như anh ta cũng chỉ là nhất thời hồ đồ."
Tùng Lăng Phong nghe thấy hai chữ cảnh sát thì chân cũng mềm nhũn, vội vàng phụ họa nói: "Tôi đúng là nhất thời hồ đồ! Tôi sai rồi, thật sự sai rồi."
Cuối cùng vì Liên Châu năn nỉ thuyết phục Du Úc cũng chụp lại ảnh của Tùng Lăng Phong rồi đồng ý thả người.
Tùng Lăng Phong ôm lấy thùng trà cụ chạy trối chết.
Liên Châu tắm rửa xong thì lại pha hai ly cà phê mang đến, một bên nói: "Anh ta cũng chỉ là bị ma quỷ ám, ngày thường đối xử với mọi người khá tốt."
Thấy Du Úc thở phì phì mà không nói lời nào, Liên Châu cười vỗ vỗ vai anh, ngồi xuống bên cạnh anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...