Hôm nay là thứ 6, tất cả giáo viên trong phòng đều phải tới hội trường để họp.
Khương Duyệt đứng ở cửa hít một hơi thật sâu, chậm rãi đẩy cửa đang đóng.
Ngẩng đầu, trong văn phòng rất yên tĩnh, chỉ có ngọn đèn soi sáng quanh phòng.
Khương Duyệt thấy Hứa Triêu chưa đến, bước chân cô trở nên nhẹ nhàng hơn.
Đi đến chỗ ngồi lúc trước, Khương Duyệt đặt bài thi trên bàn, yên lặng chờ Hứa Triêu.
Không lâu sau, cửa sắt được nhẹ nhàng mở ra, Khương Duyệt vội vàng đầu bày ra bộ dạng học bài nghiêm túc.
Dường như cảm thấy người đi vào là Hứa Triêu, tim của lại đập vừa nhanh vừa mạnh ' bang bang phanh '.
Không gian rất yên tĩnh, Khương Duyệt càng nghe rõ nhịp tim của mình, cô giống như trở lại buổi chiều có gió, có mây cùng ánh mặt trời gặp cậu lần đầu.
Ghế bên người " xoẹt " được Hứa Triêu đẩy ra, Khương Duyệt cảm nhận được dáng người cao lớn của cậu đang ngồi xuống.
Thậm chí, trong đầu cô lúc này có thể thấy rõ khuôn mặt của cậu hiện ra.
Đó là khuôn mặt vô cùng khôi ngô, thờ ơ lại lãnh đạm.
Khương Duyệt nắm chặt bút, khẽ cắn môi, trời đông giá rét nhưng trong lòng bàn tay lại đổ mồ hôi.
" Xin lỗi, đến hơi muộn.
Cậu là Khương Duyệt hả? "
Hứa Triêu vừa hỏi vừa nhìn cô, không thấy rõ mặt, chỉ thấy phần lớn mái tóc đen ngắn che khuôn mặt lại, thanh âm nặng nề vang lên.
" Không sao.
"
Cậu có chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng đưa bài thi trong tay ra.
" Nghe thầy Trương nói câu ít làm đề, vừa rồi tớ đến lớp Olympic lấy bài tập lần trước dùng để thi.
Hầu như đều là câu hỏi mới, cậu xem thử đi.
"
Khương Duyệt đưa tay ' vèo ' một cái nhanh chóng nhận lấy, sau đó nói với giọng nhỏ hơn.
" Cám ơn.
"
Hứa Triêu cảm thấy người trước mắt rất kỳ lạ, nhưng cậu không quan tâm, chán đến chết ngồi chờ cô xem đề.
Ai ngờ được khi cậu vô thức nhìn vào văn phòng, đột nhiên thấy Khương Duyệt đang viết gì đó trên giấy, cậu không kìm được nhắc nhở.
" Thầy Trương bảo tớ bổ túc cho cậu, những đề này tớ không bảo cậu làm.
Cậu nhìn câu hỏi trước đã rồi tớ giảng.
"
Nào ngờ nữ sinh trước mặt phản ứng rất mạnh, bút đặt trên giấy nháp trượt lên phía trên bàn.
Hứa Triêu ngây người, cậu hoài nghi nghĩ có phải giọng mình quá hung dữ dọa tới nữ sinh này.
" Xin lỗi, tớ đang xem đề.
"
Khương Duyệt cảm thấy chắc rằng mặt mình đang đỏ, bởi vì cả người cô đều nóng, sau lưng đổ mồ hôi.
Cận thẩn đẩy bài thi sang, Khương Duyệt ngoan ngoãn ngồi trên ghế giống như một đứa trẻ.
" Giờ bắt đầu thôi.
"
Hứa Triêu thu hồi bộ dáng cà lơ phất phơ, ngồi thẳng lên, bài thi đặt giữa hai người, giải từng câu một.
" Nhìn câu thứ nhất, biết rằng tính oxy hóa của mangan dioxide có liên quan đến giá trị pH.
Trong quá trình oxi hóa, thêm mangan dioxide vào trước, sau đó là Amoni hydroxit *, giá trị pH là khoảng 5.......!"
*Amoni hydroxide, hay dung dịch amonia, còn được gọi là nước amonia, amoni hydroxide, rượu ammoniacal, nước amonia, hoặc đơn giản là amonia, là dung dịch amonia tan trong nước, có công thức hoá học là NH₃ hay NH₄OH.
" Nếu Hydro là chất xúc tác, như vậy nhận được dung dịch B chính là........."
" Cho nên, 721 độ Celsius, nếu cậu trộn carbon monoxide và nước với lượng như nhau trong một bình đựng kín và dùng chất xúc tác phù hợp để tiến hành phản ứng,............!vậy nên đáp án đúng là A.
"
Editor: hóa không tha mình, có gì sai sót mong các ngài bỏ qua.
Đoạn sau hơi khó hiểu nên mình thay bằng.....
Ánh mắt Khương Duyệt bất giác nhìn theo tay cầm bút chuyển động của cậu, năm ngón tay cầm bút, ngón tay thon dài sạch sẽ, các đốt ngón tay rõ ràng, một loạt những công thức hóa học sinh động hiện ra.
Cô đột nhiên nhớ đến một câu thơ: điểm như trụy thạch, họa như hạ vân.
*
* "Điểm như trụy thạch, họa như hạ vân, câu như khuất kim, qua như phát nỗ, túng hoành hữu tượng, đê ngang hữu thái, tự liêm hiến dĩ lai, vị hữu như công giả dã.
".
Đây là câu đánh giá của người Tống đối với nhà thư pháp nổi tiếng Nhan Chân Khanh.
Giọng nói của Hứa Triêu mang theo sự chậm rãi, rất êm, bình thản mà lười biếng, từng chữ từng chữ truyền đến tai cô một cách rõ ràng.
Cô nghe không hiểu Hứa Triêu đang nói gì, sự chú ý dồn vào thứ khác, Khương Duyệt say sưa nhắm hai mắt lại, biết rõ Hứa Triêu đang nói với cô, nói rất nhiều thứ.
Thời gian cứ vậy mà trôi đi, cuối cùng Hứa Triêu cũng giảng xong.
Cậu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, đặt bút lên bàn, liếm môi có chút khô.
" Câu hỏi cuối về Fe 3 + này đã hiểu chưa? "
Hứa Triêu đặt bút trên bàn, xoay xoay cổ tay nhức mỏi của mình, hỏi.
Thời gian yên lặng rất lâu, Hứa Triêu di chuyển cổ chân, Khương Duyệt vẫn ở tư thế cũ không nhúc nhích.
Hứa Triêu không khỏi cảm thấy có chút đau đầu, cũng căng thẳng quá.......đi, không nói gì cũng không gật đầu.
Được rồi, Hứa Triêu cam chịu số phận chuẩn bị nói tiếp một lần.
Nhưng mà, khi cậu vừa ngước mắt lên nhìn thoáng qua Khương Duyệt, phát hiện có chỗ không đúng.
Cậu đến gần, lọt vào tầm mắt là hai đôi mắt nhắm chặt lại.
Cậu hiếm khi sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười.
Hứa Triêu không nghĩ tới, mình giúp người ta bổ túc, vậy mà người nọ lại ngủ ngay trước mắt mình.
Hay thật, cậu tận tình giảng giải 40 phút, nói đến khô miệng, Khương Duyệt lại trực tiếp làm một giấc ngon lành.
Nghĩ đến thầy Trương cố gắng khuyên nhủ sau khi bị cậu từ chối, cố gắng tẩy não cậu nói Khương Duyệt nỗ lực như nào, mỗi ngày học bài đến nửa đêm, sốt cao một tuần vì thành tích Hóa học không đi lên được.
Rất chăm chỉ lại còn hiếu học, chỉ tiếc rằng không tìm được phương pháp thích hợp cho cô.
Cậu liền thương xót mà đồng ý.
Kết quả là vậy? Học sinh cố gắng chăm chỉ, hiếu học, nghiêm túc đã ngủ một tiết.
Lúc cậu miệt mài giảng bài nghĩ cô sợ nên không nói gì, chỉ gật đầu đáp lại cậu, hóa ra là ngủ rất ngon.
Lúc đầu thấy cô trực tiếp cầm đề và bắt đầu làm, cậu chỉ nghĩ là do cô quá lo lắng.
Hóa ra là người nọ lại không nghe cậu nói.
Hứa Triêu dựa vào bàn ở bên cạnh, nhìn Khương Duyệt cúi đầu ngủ say, không hề thức dậy, tức giận liền dùng chân đạp vào ghế của cô một chút.
Ý thức cô mơ màng, không hiểu sao cậu lại dừng lại.
Ghế đột nhiên rung chuyển một chút, Khương Duyệt bỗng nhiên ý thức được, nhanh chóng tỉnh táo lại.
Cô dè dặt ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười của cậu, nhìn cô một cách châm chọc.
Mắt cô nhanh chóng bị che bởi chiếc mái dày, mặt nhanh chóng đỏ như trái cà chua chín trong vườn, cô áy náy nhỏ giọng hỏi.
" Cậu nói xong chưa? "
Ngón tay thon dài của cậu thành thục xoay bút nước, trên mặt không có biểu tình gì.
" Cách thu được Fe 3 + hiểu không? "
" Cách tính phần trăm khối lượng của oxi chắc đã biết.
"
" Cách phân biệt FeCl3 và HCl chắc rõ rồi.
"
Khương Duyệt nghe Hứa Triêu nói rất nhiều thứ, cô xấu hổ gật đầu một cái.
Hứa Triêu tức giận nhưng cũng cảm thấy thú vị.
Giáo viên bảo cậu tới phụ đạo, vậy mà cô lại đi ngủ, sau khi tỉnh dậy cô rất giống con rùa, cuộn tròn trong vỏ của mình, chỉ giao tiếp cơ bản bằng cách gật đầu.
Giống như hiện tại, Hứa Triêu không nói gì, Khương Duyệt liền cúi đầu, im lặng giống như người vô hình.
Nhưng một khi cậu mở miệng, cô liền giống như chú chim non sợ hãi, luôn sẵn sàng chuẩn bị gật đầu đáp lại.
Cậu lần đầu hoài nghi phán đoán của mình, rốt cuộc là cô lo lắng hay là không nghe lời cậu nói.
Hứa Triêu sẽ nghiên cứu tìm tòi những việc khiến cậu tò mò, trong đầu cậu hiện lên một ý tưởng, còn có thể dọa cô, bù lại 40 phút nói mỏi miệng.
Hai chân thon dài của Hứa Triêu đặt trên mặt đất hơi dùng súc, ghế di chuyển dưới đất tạo thành tiếng ' thữ thữ ', chầm chậm tới gần Khương Duyệt, hơi nghiêng người, đột nhiên nhìn cô chằm chằm, thanh âm lười biếng.
" Nếu đã hiểu hết thì làm câu hỏi cuối, để tớ có thể báo với giáo viên.
"
Như cậu nghĩ, dưới cái nhìn chăm chú của cậu mặt cô dần đỏ lên, gật đầu rồi lại lắc đầu, nghĩ nghĩ không đúng, lại tiếp tục lắc đầu, làm Hứa Triêu đau đàu.
Cậu đứng dậy, tay cầm lấy bút trên bàn, dùng bút chọc Khương Duyệt.
" Khương Duyệt, nhảy disco à, nói chuyện.
"
Ai ngờ Khương Duyệt phản ứng mạnh, cả người lẫn ghế đều ngã xuống đất, làm Hứa Triêu đứng nhìn trở nên choáng váng.
Cậu nghi hoặc nhìn bút trong tay, hay là do nó có nội lực?
Lúc Khương Duyệt từ đất đứng dậy mặt đỏ bừng, cô nói trước.
" Ngã không bị thương, không liên quan tới cậu.
"
Giọng rất nhỏ, nếu không phải do tai cậu tốt thì đã không nghe thấy gì.
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bất thường của cô, Hứa Triêu nhìn điều hòa trong văn phòng, xác nhận không bật sau đó có chút lo lắng hỏi.
" Cậu bị sốt à, sao mặt đỏ vậy? "
Hứa Triêu vẫn nhìn cô, may mắn thấy được cả cổ của cô cũng có chút đỏ.
Cậu tò mò, có hứng thú hỏi: " Sao mặt cậu lại biến sắc, có lẽ nào cậu không phải rùa mà là tắc kè hoa không? "
Khương Duyệt mím môi, cô cảm thấy bản thân như sắp chết cháy.
Cảm nhận được ánh mắt chăm chú nồng nhiệt của cậu, rõ ràng đó là khát vọng của cô, nhưng Khương Duyệt lại nhanh tay cầm lấy bài thi trên bàn, trốn tránh ánh mắt của cậu, nói: " Cảm ơn cậu đã phụ đạo cho tớ, tớ đã hiểu.
Tớ sẽ bảo thầy Trương không cần cho........giúp tớ phụ đạo nữa.
Cám ơn! "
Hứa Triêu chớp mắt, bóng dáng Khương Duyệt nhanh chóng biến mất, giống như bị sói đói đuổi theo.
Cậu dở khóc dở cười, hóa ra thực sự có người coi cậu như mãnh thú ghê gớm.
Khương Duyệt vẫn chạy từ lúc ra khỏi phòng, mãi đến khi thấy tòa nhà dạy học bị cây che mất.
Đưa tay sờ hai má nóng bừng, tim đập nhanh như muốn nhảy ra.
Gió mùa đông lạnh lẽo cũng không thể dập tắt cái nóng trong cô.
Thật quá xấu hổ, cô tự nói với bản thân.
Cô không chỉ coi bài giảng của cậu như bài hát ru rồi thoải mái ngủ, mà còn ngã ngay trước mặt cậu.
Rõ ràng bảo bản thân phải bình tĩnh, nhưng ngay cả dũng khí để nhìn Hứa Triêu cô cũng không có.
Việc Hứa Triêu dạy bổ túc cho cô là một việc hoàn toàn sai lầm.
Hứa Triêu ở trước mặt cô, sao cô có thể nghe và thấy những thứ khác được chứ.
Chỉ cần nghĩ tới cô và Hứa Triệu ở gần như vậy, rất dễ đụng tay vào nhau đã khiến cô không thể nghĩ gì khác, trong đầu toàn là cậu.
Nếu nói trước khi bắt đầu học bổ túc Khương Duyệt cảm thấy hạnh phúc, thì hiện tại rất đau khổ.
Đúng là thất bại mà, khó khăn lắm mới có cơ hội ở gần như vậy.
Ngẫm lại, ấn tượng của cậu về cô nhất định là rất kém.
Vì sao tối qua phải mất ngủ, vì sao phải căng thẳng như vậy, vì sao không thể bình tĩnh hơn chút.
Cô thật sự quá thảm hại........
Khương Duyệt oán giận chính mình rất lâu, nhưng không có cách nào, ai bảo cô kiểm soát tốt trái tim của mình, chỉ cần nhìn thấy cậu trái tim liền đập rất nhanh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...