Đông Phương Thần Thám

“Có người đầu độc hai người họ.” Giọng nói của Kim Hoán Chiêu khàn khàn, anh ta vốn là người nóng tính, cũng có thể coi là hung bạo, nếu không phải hai năm qua do làm ăn buôn bán nên đã quen nhẫn nhịn người khác thì anh ta đã lập tức xách dao tới tận cửa để chém người rồi.

Cũng may mà cuối cùng anh ta cũng bình tĩnh lại, gọi điện thoại cho Vạn Vĩnh Khôn, lúc con người bất lực nhất cho dù là thứ gì đi nữa, bọn họ đều muốn thử, huống chi những người này còn nói mình là thám tử. Chuyện thế này, không tìm họ thì tìm ai, tất nhiên nếu là trước đây thì anh ta sẽ không tìm cảnh sát, ai cũng hiểu rõ rằng cảnh sát trên đảo này chỉ quản được rất ít chuyện, chứ không dám bao đồng, xen vào chuyện người khác, trừ khi phát sinh vụ án lớn mới báo lên cấp trên xin chi viện. Tình trạng này đã kéo dài nhiều năm, không ít cảnh sát có tinh thần chính nghĩa từng tới nơi này, cũng không ít người tràn đầy nhiệt huyết bỗng dưng mất mạng, nhưng người có thể tiêu diệt bang HN dường như vẫn chưa xuất hiện.

Đi theo Vạn Vĩnh Khôn là Lý Nhất Đình và Trần Thiên Vũ, bây giờ trên đảo xảy ra một vài biến cố kỳ lạ, xem ra đã tới thời cơ nhúng tay vào rồi. Mấy ngày trước, Trần Thiên Vũ gọi điện thoại cho cảnh sát hình sự lâu năm Đới Lạc, sau khi tìm hiểu sơ qua tình hình, Đới Lạc bảo bọn họ tùy cơ ứng biến, thật ra thì ông cũng đã từng nghe qua tình hình ở đảo Loan Nguyệt, chỉ là nguyên nhân của việc không tài nào tiêu diệt nổi ổ tội phạm ở đây khiến Đới Lạc cảm thấy nghi ngờ. Theo lý thuyết thì kẻ ác ở đây không thể nào thoát khỏi việc bị nghiêm trị, vậy thì sao chúng vẫn ngoan cố đến vậy chứ, không lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình nào đó, hay là còn có “ô dù” mà bọn họ không biết?

Lúc bắt máy, hai người đều không có đầu mối gì nhưng ít ra thì họ cũng làm rõ được một vấn đề, đó là tình trạng của đảo Loan Nguyệt hiện tại có thể là do nguyên nhân tạm thời, cũng có thể là do nguyên nhân phức tạp nào đó. Mà bây giờ, nếu muốn tìm được nguyên nhân chính xác thì chỉ có thể nhờ các thám tử Bắc Đình điều tra, bất kỳ một tổ chức chính quy nào tham gia chỉ e sẽ phản tác dụng, nếu bọn tội phạm vì vậy mà ẩn núp thì nói không chừng phải chờ thêm mấy năm nữa. Cuối cùng, Đới Lạc chỉ nói một câu rằng phải cẩn thận mọi chuyện rồi nhanh chóng cúp máy.

Trần Thiên Vũ thầm mắng một câu cáo già, nhưng cũng không thể làm gì hơn, mọi chuyện tồn tại đều có lý do của nó, làm sao có thể dễ dàng điều tra ngọn ngành mọi chuyện chỉ trong một khoảng thời gian ngắn cơ chứ? Chỉ hy vọng lần này không cần phải trả giá quá đắt là đã cảm ơn trời đất rồi.

Lý Nhất Đình vẫn đang cố gắng khiến Kim Hoán Chiêu bình tĩnh lại, ông muốn thu được nhiều manh mối hữu dụng hơn, nhưng nhìn vào tình hình của Kim Hoán Chiêu thì có vẻ đây đều là thủ đoạn đen ăn đen, mọi người đều vì lợi ích của mình, anh trả thù tôi, tôi trả thù anh, đúng sai trong chuyện này, bọn họ phải giải quyết thế nào đây?

Ở đây, rốt cuộc ai mới là người đại diện cho chính nghĩa? Hay là không ai có thể đại diện được, tất cả mọi người trên đảo dường như chỉ có thể cố gắng tự bảo vệ mình trước cơn lốc xoáy vô hình mà thôi.


Quách Kiệt và Thượng Mẫn Lệ đã bình thường trở lại, lúc này đang núp trong quầy bar nghe bọn họ trò chuyện, một chữ cũng không dám nói, dù sao thì đây cũng là một chuyện gièm pha, cho dù là vì nguyên nhân gì đi nữa thì nếu truyền ra ngoài sẽ rất mất mặt.

“Tại sao bọn chúng lại đầu độc? Là vì muốn đoạt mối làm ăn sao?” Lý Nhất Đình hỏi, lý do này nói kiểu gì cũng không thông.

Kim Hoán Chiêu vẫn còn chìm trong lửa giận, căn bản không thể nào bình tĩnh suy nghĩ được, anh ta nói: “Đầu độc thì có là gì, mấy thủ đoạn thế này, bọn chúng dùng còn ít sao, tôi không phải người trong băng đảng của bọn chúng, bọn chúng tất nhiên sẽ không cho tôi dễ dàng kiếm lợi ở đây rồi...”

Trần Thiên Vũ chậm rãi nói: “Ông chủ Kim, thật ra thì tôi không hiểu, nếu nơi này rối loạn như vậy thì tại sao cậu vẫn tiếp tục kiên trì ở đây? Có rất nhiều nơi để kiếm tiền, cậu lại vốn từ nơi khác tới, cần gì phải vào vũng nước đục này.”

Cảm xúc kích động của Kim Hoán Chiêu nháy mắt trở nên ảm đạm, lời này hiển nhiên đã đâm vào chỗ đau trong lòng anh ta. Đúng vậy, nếu không có lý do gì đặc biệt thì không ai lại đồng ý ở lại đảo Loan Nguyệt cả, trừ phi...

Kim Hoán Chiêu cười khổ: “Các anh có chuyện không biết, tuy tôi là người từ nơi khác đến nhưng vợ tôi lại là người của đảo Loan Nguyệt... Năm đó, điều kiện để tôi cưới được cô ấy là phải ở lại trên đảo vĩnh viễn.”

Lý Nhất Đình và Trần Thiên Vũ liếc mắt nhìn nhau, dường như đã hiểu ra điều gì đó.


“Xem ra tình cảm của vợ chồng hai người rất ân ái.” Lý Nhất Đình thuận miệng nói.

Kim Hoán Chiêu gật đầu: “Tất nhiên rồi, nơi chúng tôi quen nhau là hòn đảo này. Đôi khi nhớ lại, tôi vừa căm hận hòn đảo này vừa biết ơn nó, nhưng tôi lại càng hy vọng hòn đảo này có thể sớm ngày được trở lại ánh sáng. Các anh hiểu không? Mọi người an cư lạc nghiệp, có thể dựa vào lao động chăm chỉ để làm giàu, không cần phải lo lắng đề phòng suốt ngày, thật tốt biết bao nhiêu...” Nói tới đây, Kim Hoán Chiêu không khỏi cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ bi thương.

Vạn Vĩnh Khôn cảm khái: “Thật ra thì yêu cầu của anh cũng không phải quá hà khắc, đây chính là cuộc sống của một người dân bình thường. Không ngờ đối với các anh, cuộc sống bình thường như thế lại là mơ ước xa vời.”

“Anh Khôn, anh nói rất đúng, cái mà chúng tôi muốn chính là những ngày tháng dễ chịu đó, nhưng lại không thể nào làm được. Tôi cũng không hiểu nổi tại sao nữa?” Trong mắt Kim Hoán Chiêu lại bùng lên lửa giận: “Tôi thật sự muốn nhổ cỏ tận gốc bang HN, cho dù có phải liều cái mạng nhỏ này, tôi cũng không tiếc...”

“Đừng quên cậu còn có vợ đấy.” Lý Nhất Đình nhắc đến điểm yếu của anh ta.

Kim Hoán Chiêu bất đắc dĩ gật đầu: “Chẳng phải vì lo cho cô ấy sao... Nếu tôi mà là một tên lưu manh như trước đây thì tôi đã sớm dọn sạch hang ổ của bọn chúng rồi. Các anh cũng biết đấy, tôi đã từng đi lính, cực kỳ không ưa nổi mấy kẻ ác này làm xằng làm bậy.”

Lý Nhất Đình tò mò hỏi: “Cậu đi lính trên đảo này sao?” Ông lập tức hiểu ra: “Đi lính cũng phải có kỷ luật, e là không thể tự tiện động dao động súng.”


“Thế mới nói.” Kim Hoán Chiêu chán nản nói.

Vạn Vĩnh Khôn tán thưởng: “Tôi tin với khả năng của ông chủ Kim, lấy một chọi mười cũng không thành vấn đề gì.”

Kim Hoán Chiêu gật đầu: “Đối phó với mấy tên lâu la hạ đẳng thì không sao, nhưng trong bang còn có rất nhiều cao thủ, tôi không dám khoác lác, một đấu một thì không sao, nhưng nếu tất cả cùng xông lên thì tôi chỉ có nước chết.”

Vạn Vĩnh Khôn kinh ngạc nói: “Mấy kẻ đó lợi hại vậy sao?”

Kim Hoán Chiêu nghiêm mặt nói: “Hầu hết những kẻ trong bang HN đều là kẻ liều mạng, nếu không có chút khả năng thì sao có thể xưng vương xưng bá trên đảo chứ.” Anh ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Huống chi bọn họ còn tàng trữ vũ khí nữa, mấy con dao chỉ là thứ bình thường thôi, nghe nói trong nhà đại ca Tiêu còn có cả súng máy nữa đấy.”

“Nhưng vẫn chưa có ai thấy hắn ta dùng cả, có lẽ chỉ để dọa người khác thôi.”

Lý Nhất Đình lắc đầu một cái: “Cũng chưa chắc. Vũ khí trong chợ đêm thì chúng ta không thể biết được. Ông chủ Kim không nên khinh thường... Tứ ca, anh thấy bây giờ nên giải quyết thế nào đây.”

Vạn Vĩnh Khôn mở miệng nhưng lại không nói gì, anh vốn muốn kể lại chuyện A Mạn bị tấn công, nhưng lời vừa tới miệng đã biến mất ngay, lúc này mà nói ra chuyện đó ra thì chỉ e lại làm Kim Hoán Chiêu tức giận, A Mạn cũng không bị thương gì, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là không sao.


Cứ dần dần sẽ tới vậy, anh nghĩ. Thanh danh của con gái rất quan trọng, anh chỉ có thể nói chuyện này cho mấy người trong Bắc Đình mà thôi, càng ít người biết thì càng bớt nguy hiểm.

Có lẽ Lý Nhất Đình cũng biết anh muốn nói gì, đúng lúc liếc mắt ra hiệu cho anh.

Trần Thiên Vũ đột nhiên nói: “Mặc dù lần này chỉ có hai nhân viên gặp chuyện nhưng nếu ông chủ Kim thật sự muốn đòi lại công bằng thì tôi có biện pháp.”

Cảm xúc đang suy sụp của Kim Hoán Chiêu nháy mắt xao động, anh ta vội hỏi: “Anh có cách gì sao? Chuyện lần này, tôi nhất định sẽ không ngậm bồ hòn làm ngọt đâu, anh nói nhanh lên nào.”

Trần Thiên Vũ chậm rãi nói: “Nếu không ngại thì anh cứ tung tin rằng hai ngày nữa sẽ băm vằm đại ca Tiêu.” Giọng ông vô cùng bình tĩnh, giống như đang nói chuyện gì đó không quan trọng vậy.

Mọi người ở đây lập tức hoảng sợ, không biết Trần Thiên Vũ muốn làm gì.

Kể cả Lý Nhất Đình cũng không biết rốt cuộc trong đầu người này đang suy nghĩ gì nữa...

Tuyên chiến công khai sớm như vậy có lỗ mãng quá không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận