Đông Phương Thần Thám

Giấc ngủ này của Kim Hoán Chiêu thật sự rất khoan khoái, anh ta chỉ tựa vào cái ghế không quá thoải mái kia mà vẫn có thể ngủ một giấc ngon lành. Có lẽ thời gian qua đúng là quá mệt mỏi rồi.

Lúc anh ta tỉnh lại, tiếng động ở bên ngoài đã rất nhỏ, có lẽ khách khứa đã tan cuộc. Kim Hoán Chiêu từ từ đi ra, đưa mắt nhìn qua sảnh lớn đầy quen thuộc nhưng lại tan hoang khắp nơi, anh ta không khỏi nhíu mày. Khách khứa đã đi hết mà hai người phục vụ đâu rồi? Không dọn dẹp mà đã tự nghỉ rồi sao? Không có khả năng lắm.

Anh ta nhìn sang quầy pha chế, không một bóng người, không thể làm gì khác hơn là tự cầm lấy thùng rác tới bàn thu dọn. Không bao lâu sau, anh ta liền sinh ra một chút cảnh giác. Không đúng, tình huống này quá khác thường. Vì thế, anh ta ngừng tay, cầm chổi đi ra ngoài, định dò xét xem sao. Bên ngoài cũng không có ai, quay sang cửa hàng của vợ thì thấy cửa hàng đang đóng cửa. Anh ta quay lại, mở từng gian phòng ra, bên trong ngoại trừ bừa bộn ra thì không có lấy một bóng người.

Nhạc nền của từng gian vẫn còn vang lên, hôm nay thật sự là kỳ dị. Kim Hoán Chiêu đứng ngây người hồi lâu trong sân phía trước sảnh lớn, vừa cảm thấy lạnh gáy vừa không tự chủ được sinh ra một linh cảm không lành. Một người gốc nông thôn dốc sức làm việc, không có chống lưng, không có của cải, thứ mãnh liệt nhất trong lòng chính là ý thức được nguy cơ. Mọi việc càng khó khăn, chật vật thì anh ta càng cảm thấy kiên định, mà càng thuận lợi, viên mãn thì lại thấy càng lo lắng. Hiện giờ, việc làm ăn của mình thuận buồm xuôi gió, không có chuyện gì xấu xảy ra vốn đã thấy thấp thỏm, bất an rồi, lẽ nào thật sự không có ai ngấp nghé sao?

Anh ta bắt đầu cảm thấy khá nôn nóng, bỏ cái chổi trong tay xuống, đi qua đi lại với sắc mặt lạnh lẽo. Anh ta cầm điện thoại di động lên, gọi cho Quách Kiệt nhưng không ai nghe máy, lại gọi cho Thượng Mẫn Lệ, lần này thì hoàn toàn tắt máy.

Đúng vào lúc này, một người đàn ông cường tráng, thấp bé đi vào trong cửa tiệm, dáng người của gã có hơi hèn mọn, khuôn mặt lại rất hung dữ, mũi không ra dáng mũi, miệng cũng không thành hình thù miệng, nói thông tục một chút thì chính là vạm vỡ.

Khi Kim Hoán Chiêu nhìn thấy gã, khóe miệng nở nụ cười, người này đến thật đúng lúc. Anh ta lên tiếng hỏi: “Hổ Tử, chú có thấy hai cấp dưới của anh không?”


Tên thật của Hổ Tử là Cao Quân, Hổ Tử chỉ là biệt hiệu, thân phận thật sự của gã thật ra là cấp dưới của Hứa Văn Dũng, nhưng lại rất hợp tính với Kim Hoán Chiêu, thế nên vẫn thường xuyên qua lại. Kim Hoán Chiêu biết, muốn sinh tồn ở trên đảo này thì phải quen một hay hai người trong giới xã hội đen mới có lợi cho mình. Thế nên anh ta cũng từng nghĩ tới việc muốn mời chào Hổ Tử đến đây, dù sao thì làm chân tay cho ai mà chẳng là làm, vừa khéo, Hổ Tử dường như cũng có ý này.

Trên cơ bản thì Hổ Tử giống như đồng bọn duy nhất của anh ta ở đảo Loan Nguyệt, theo như anh ta được biết, gã trông thì hung dữ nhưng thật ra lại không phải hạng người ác ôn gì, chỉ là lăn lộn trong đám cấp dưới của Hứa Văn Dũng để kiếm miếng ăn thôi. Người như vậy vừa lúc phù hợp với điều kiện mời chào của Kim Hoán Chiêu, bản thân anh ta vốn dĩ không muốn kết bè kéo cánh, chỉ là sợ mình thân cô thế cô, có thêm một người cung cấp chút tin tức cũng tốt, hoặc là có thể giữ mặt mũi giúp mình thì đúng là càng cầu mà không được.

Lúc này, trông Hổ Tử cũng có vẻ gấp gáp, vừa tới đã kéo Kim Hoán Chiêu sang một bên, nhỏ giọng nói: “Anh Chiêu. E là đã xảy ra chuyện rồi.”

Trong lòng Kim Hoán Chiêu căng thẳng, đúng là sợ điều gì thì gặp phải điều đó, anh ta vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

“Em vừa nhìn thấy Đầu Trọc đến cửa hàng của các anh uống rượu, em ở ngay phía đối diện đấy. Sau đó, em thấy A Hải cũng đến đây, em biết ngay không có chuyện gì tốt mà…” Sắc mặt của Hổ Tử rất nghiêm trọng.

“Đầu Trọc? Ai vậy? Sao tôi chưa từng nghe nói thế nhỉ.” Kim Hoán Chiêu nghi ngờ nói.


Hổ Tử nói: “Đại ca Tiêu mới thu tên đàn em mới, nghe nói là một nhân vật rất hung ác, trong tay đã có vài mạng người rồi.” Đại ca Tiêu mà gã nói chính là thủ lĩnh bang HN, điều này, Kim Hoán Chiêu cũng biết.

“Đại ca Tiêu phái người tới đây làm gì?” Tóc tai Kim Hoán Chiêu xoắn tít cả lên: “Gần đây, anh đã rất cẩn thận rồi, cũng không đắc tội với ông ta mà…”

Hổ Tử lắc đầu tỏ vẻ không biết, gã nói: “Mấy người này thì ai chẳng rõ chứ, bọn chúng thích làm gì thì làm. Gần đây, có phải chuyện làm ăn của anh tốt quá hay không, có nộp thêm phí quản lý không?” Phí quản lý mà gã nói đến thật ra là phí bảo kê, nói vậy cho êm tai thôi chứ xã hội đen thì sao có thể quản lý giúp mình cái gì chứ?

“Mỗi tháng đưa 3000 đồng mà bọn nó còn chê ít? Con **…” Cuối cùng, Kim Hoán Chiêu không thể kiềm nén nổi lửa giận, hiếm khi chửi một câu thô tục thế này: “Thật sự coi anh như cái Chậu Tụ Bảo hay sao, kiếm thêm được ít tiền mà phải thêm phí quản lý, có còn để cho người ta sống hay không! Tiền thuê nhà, tiền nước, tiền điện, bọn nó trả cho anh à...”

Kim Hoán Chiêu căm hận nhổ một bãi nước miếng xuống đất, sự ấm ức, ngột ngạt từ lâu lập tức xông lên đầu.

Hổ Tử bình tĩnh chờ anh ta phát tiết xong, người ở trước mắt lại muốn phát tài mà lại không quen với sự không công bằng của xã hội, đúng là có hơi ngây thơ. Nhưng tốt xấu gì thì cũng đối xử không tệ với mình, bình thường cũng coi như là hào phóng, tình cờ có cơ hội giúp thì gã cũng vui vẻ.


Một lúc lâu sau, gã mới lạnh lùng nói: “Nổi nóng thì có ích gì? Không được thì anh cứ chém nó, dù sao thì võ nghệ của anh cũng không tệ đâu.”

“Chém nó?” Cuối cùng thì Kim Hoán Chiêu cũng lấy lại được một chút lý trí. Dù sao thì mình cũng là một người làm ăn, không đáng đi đánh đánh giết giết chút nào. Làm thế không phải cũng thành một giuộc như bọn bang HN hay sao, giọng của anh ta mềm đi một chút.

“Không ai đề cập tới chuyện thêm phí quản lý với anh cả, có lẽ không phải vì chuyện này. Chú có nghe được tin tức gì không?” Kim Hoán Chiêu nhỏ giọng hỏi.

“Cũng không. Hay là cửa tiệm ở ngã ba kia bày trò? Em nghe nói cửa tiệm kia là sản nghiệp của chính bang HN, hay là chuyện làm ăn của bọn nó bị anh đoạt mất nên muốn cho anh một đòn cảnh cáo?” Hổ Từ phỏng đoán linh tinh.

Kim Hoán Chiêu hơi hoài nghi: “Chú nghe ai nói chuyện này thế? Anh làm ăn ở đây mới tốt lên mấy ngày thôi, sao lại ảnh hưởng đến bọn nó được…” Quả thật là anh ta có hơi không tin.

“Anh Dũng có nhắc qua.” Anh Dũng mà Hổ Tử nói đến đương nhiên là Hứa Văn Dũng của thành phố Z: “Hay anh thử tìm hai nhân viên của anh xem... Vừa nãy em đến thì thấy gã Đầu Trọc đang cụng ly với Tiểu Lệ đó, chẳng thấy anh đâu cả.”

“Anh ngủ ở phía sau.” Kim Hoán Chiêu lắc đầu, không hiểu sao lại thấy đau đớn: “Con bé Tiểu Lệ này, cái gì cũng tốt, chỉ là thích tranh hơn thua, chẳng biết nhìn đối tượng thế nào. Được rồi, chú về trước đi, anh đi tìm bọn họ xem sao, có lẽ không có chuyện gì đâu, có thể là uống nhiều rồi…”

Hổ Tử cũng không dây dưa, gã còn có rất nhiều chuyện riêng cần làm nữa. Gần đây, hình như anh Dũng không yên phận, thỉnh thoảng lại triệu tập người của mình đến, không biết đang định làm gì.


Kim Hoán Chiêu nhìn gã đi ra ngoài, trong lòng định lên tầng xem thử. Quách Kiệt là người độc thân, mình đã cho cậu ta thuê một căn phòng đơn ở tầng năm. Bình thường thì anh ta không hay tới phòng của cậu thanh niên này, nhưng tình hình bây giờ có hơi đặc thù. Kim Hoán Chiêu không chần chừ nữa mà ba chân bốn cẳng chạy bình bịch lên tầng.

Quách Kiệt ở phòng 502, lúc đầu thì anh ta còn gõ nhẹ cửa đôi lần nhưng không ai đáp lại, dù anh ta rõ ràng nghe thấy tiếng loạt xoạt ở bên trong. Kim Hoán Chiêu càng nghĩ càng thấy bất thường, anh ta cầm điện thoại di động để gọi cho Quách Kiệt một lần nữa. Quả nhiên có tiếng chuông quen thuộc bên trong, xem ra thằng nhóc này đang ở trong phòng, đang làm cái trò gì thế?

Anh ta dùng sức vỗ vào cửa phòng, nhưng trong phòng chỉ có tiếng động mà không có ai ra mở cửa. Không hiểu sao Kim Hoán Chiêu lại thấy kích động, anh ta lập tức dùng chân đá văng cánh cửa gỗ, gây ra một tiếng “ầm!” rất lớn.

Cảnh tượng ở trước mắt thật sự rất khó coi…

Trên chiếc giường không quá lớn quả nhiên có hai cơ thể trắng bóng đang túm lấy nhau, phát ra những âm thanh làm người ta phải lúng túng. Điều kỳ quái nhất chính là khi Kim Hoán Chiêu đột ngột xông vào, hai người lại không hề phát hiện ra.

Kim Hoán Chiêu không khỏi sững sờ.

Rốt cuộc thì tối hôm nay đã xảy ra chuyện gì thế?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận