Đông Phương Bất Bại Chi Quân Tử Mãn Lâu

Lúc Hoa Mãn Lâu đưa tiễn Đông Phương Bất Bại và đám trưởng lão kia đi xong thì hít một hơi thật sâu, đứng dưới tiểu lâu một hồi mới xoay người bước vào trong, lại cũng không trở về phòng mình mà đến gõ cửa phòng của Nhậm Doanh Doanh.

Lúc Nhậm Doanh Doanh lên tiếng trả lời thì giọng nói có chút khàn đi, sau khi Hoa Mãn Lâu đẩy cửa ra thì vẫn đứng ngoài bậc cửa, thấp giọng nói: “Doanh Doanh, ngươi… đều nghe được sao? “

Vừa nãy động tĩnh lớn như vậy, Hoa Mãn Lâu tất nhiên biết không thể gạt được Nhậm Doanh Doanh, nàng từ nhỏ lớn lên trong Thần giáo lại được Đông Phương Bất Bại tự mình chỉ điểm võ công, thân thủ tự nhiên không kém.

Chỉ là Doanh Doanh làm sao chỉ nghe được? Nàng còn nhìn thấy rõ ràng không sót bất kỳ khoảnh khắc nào giữa Hoa Mãn Lâu và Đông Phương Bất Bại! Nhậm Doanh Doanh cũng không cách nào hình dung tâm tình của mình vào giờ khắc này. Nàng hoàn toàn không rõ, vì sao?! Vì sao Hoa Mãn Lâu lại cùng Đông Phương Bất Bại làm ra loại sự tình này! Hoa Mãn Lâu biết rõ người nọ là nam nhân mà!

Những ngày ở chung gần đây, Nhậm Doanh Doanh ít nhiều cũng cảm giác được Hoa Mãn Lâu đối với Đông Phương Bất Bại có điều khác biệt, thế nhưng nàng thật sự không nghĩ đến Hoa Mãn Lâu sẽ cùng Đông Phương Bất Bại có loại quan hệ khiến người ghê tởm này. Nàng vẫn cho rằng Hoa Mãn Lâu là người ôn hòa, tâm địa lại tốt, vậy nên tất cả sự quan tâm của hắn đối với việc Đông Phương Bất Bại mất tích cũng chỉ xuất phát từ tình bằng hữu

Về phần sau khi Đông Phương Bất Bại xuất hiện, Nhậm Doanh Doanh có thể nhìn ra tâm tư y cất giấu với Hoa Mãn Lâu. Thế nhưng, ở trong mắt Nhậm Doanh Doanh, Đông Phương Bất Bại chỉ là một kẻ biến thái, nào xứng với Hoa Mãn Lâu? Càng bởi vì vài việc đã biết mà Nhậm Doanh Doanh có thể nói đối với Đông Phương Bất Bại ôm hận thấu xương, chỉ hận không thể nghĩ hết biện pháp kích thích dằn vặt y! Nhậm Doanh Doanh cũng nhìn ra được Đông Phương Bất Bại rất quan tâm Hoa Mãn Lâu, thậm chí còn đạt đến một trình độ nhất định, vì vậy nàng càng ỷ vào việc ở nơi của Hoa Mãn Lâu, Đông Phương Bất Bại nhất định không dám động thủ với nàng mà càng thêm công khai biểu lộ địch ý. Mà sự thật cho thấy, Nhậm Doanh Doanh cũng không có đoán sai.

Thế nhưng hôm nay, Nhậm Doanh Doanh làm thế nào cũng không thể không tin, nàng đã chính mắt thấy Hoa Mãn Lâu hôn mội Đông Phương Bất Bại, khi đó sự trìu mến trên mặt Hoa Mãn Lâu là biểu cảm nàng chưa từng thấy qua. Thế nhưng, vì sao người nọ lại là Đông Phương Bất Bại… trong nháy mắt, cảm giác nhục nhã và không cam lòng lập tức tràn ngập nội tâm của Nhậm Doanh Doanh.

Hơn nữa sau đó, khi mấy trưởng lão của Nhật Nguyệt thần giáo xuất hiện, Đông Phương Bất Bại còn chính miệng thừa nhận với Hoa Mãn Lâu y đã giam cầm Nhậm Ngã Hành… Nhậm Doanh Doanh cho dù muốn cũng không thể nhẫn nại hơn được nữa. Những lời của Hướng Vấn Thiên bốn là Nhậm Doanh Doanh cũng không hoàn toàn tìn hết, dù sao nàng từ nhỏ cũng là được Đông Phương Bất Bại nuôi lớn, thế nhưng nàng cũng không khỏi sinh lòng nghi ngờ, thế nhưng bây giờ nàng đã chứng thực được… tâm tình của Nhậm Doanh Doanh hiện tại là như thế nào cũng không khói hiểu, đó là một loại phẫn hận do bị lừa dối nhiều năm cùng với ghen tức trong tình cảm hòa trộn cực kỳ phức tạp.

“Hoa tiên sinh! Người thực sự muốn cùng Đông Phương Bất Bại… thành đôi sao??” Nhậm Doanh Doanh khàn giọng hỏi.

Hoa Mãn Lâu thản nhiên gật đầu, nói: “Doanh Doanh, ta biết ngươi đã nghe hết, vì vậy ta cũng không nghĩ sẽ gat ngươi.”

Nhậm Doanh Doanh cắn răng nói: “Hoa tiên sinh, Đông Phương Bất Bại là một ma đầu biến thái! Hắn… hắn căn bản không xứng ở cùng người!!”

Hoa Mãn Lâu nhíu mày, nói: “Doanh Doanh, ngươi là được Đông Phương một tay nuôi từ nhỏ đến lớn, ta không muốn nghe ngươi nói về y như vậy.”

Nhậm Doanh Doanh lộ ra nụ cười sầu thảm, nói: “Hoa tiên sinh, người chẳng lẽ còn không biết y vì sao phải nuôi lớn ta sao? Bất quá chỉ vì dã tâm của bản thân y! Ta là đã mù mắt rồi mới có thể tin y! Hoa tiên sinh, Đông Phương Bất Bại chính là đại ma đầu thủ đoạn độc ác! Người nghìn vạn lần không nên tin y! Hoa tiên sinh!”

Hoa Mãn Lâu thở dài nói: “Doanh Doanh! Ngươi... Ai! Những ý nghĩ này của ngươi từ đâu ra? Đông Phương y…”


“Hoa tiên sinh! Người đừng nói nữa, Đông Phương Bất Bại đã hại phụ thân ta, tru diệt người trung thành với ông ấy, một lòng chỉ vì dã tâm của mình! Y cầm tù phụ thân ta nhiều năm, tôn ta lên làm Thánh cô cũng chỉ vì muốn ổn định địa vị của mình ở Thần giáo! Ta coi như đã nhìn thấu y! y chỉ là một tiểu nhân đê tiện vô sỉ!” Nhậm Doanh Doanh lạc giọng nói.

“Doanh Doanh!” Hoa Mãn Lâu quát một tiếng, nói: “Ngươi câm miệng! Ngươi căn bản là…” Hoa Mãn Lâu bỗng nhiên dừng lại.

Nhậm Doanh Doanh sầu thảm nói: “Hoa tiên sinh,người cũng thấy rõ phải không? Đông Phương Bất Bại… giỏi cho một Đông Phương Bất Bại! Ta sẽ không bỏ qua cho y!”

“Doanh Doanh! Ngươi muốn làm gì? ” Hoa Mãn Lâu nhíu mày hỏi.

Nhậm Doanh Doanh hơi cong khóe miệng, thấp giọng nói: “Ta muốn làm gì, tiên sinh còn có thể quan tâm sao?”

“Doanh Doanh, lời này của ngươi là có ý gì?” Hoa Mãn Lâu nhíu mày càng sâu.

Nhậm Doanh Doanh nhìn Hoa Mãn Lâu, trong ánh mắt lóe lên vẻ thâm tình lại thống khổ, nàng nghẹ giọng nói: “Tiên sinh, người hẳn cũng biết Doanh Doanh từ nhỏ đã ngưỡng mộ người.”

“Doanh Doanh…” Hoa Mãn Lâu gọi tên Nhậm Doanh Doanh, thế nhưng cũng không biết nên nói cái gì. Hắn làm sao chẳng biết? Chỉ là cho đến bây giờ hắn chỉ coi Nhậm Doanh Doanh như muội muội mà đối đãi. Huống chi hiện giờ, hắn càng là đã cùng Đông Phương Bất Bại lưỡng tình tương duyệt, càng không thể nào tiếp thu nàng…

Nhậm Doanh Doanh cười khổ, nói: “Tiên sinh, người không cần khó xử. Hết thảy bất quá chỉ là Doanh Doanh mộng tưởng xa vời. Thế nhưng, ta đã yêu người… rất lâu rồi.”

“Ai! Doanh Doanh, Hoa mỗ có tài đức gì…” Hoa Mãn Lâu nặng nề thở dài, chỉ là hắn còn chưa dứt lời thì Nhậm Doanh Doanh đã lao vọt đến ôm chặt lấy.

Cả người Hoa Mãn Lâu cứng đờ, lại không biết có nên đẩy nàng ra hay không.

Nhậm Doanh Doanh ôm Hoa Mãn Lâu thật chặt, vùi đầu vào ngực hắn nức nở nói: “Tiên sinh, cầu người, hôn Doanh Doanh một lần có được không?”

“Doanh Doanh!” Hoa Mãn Lâu dùng thanh âm nghiêm túc răn dạy.


Nhậm Doanh Doanh ngẩng đầu nhìn Hoa Mãn Lâu,vẻ mặt cực kỳ khổ sở, đột nhiên giống như có chút mê man thét lên: “Vì sao? Vì sao không thể hôn ta? Hoa tiên sinh! Hoa tiên sinh! Ta là nữ nhân! Lẽ nào không phải sau khi người hôn ta sẽ trở lại bình thường sao? Người có thể hôn tên nhân yêu kia lại không thể hôn ta sao? Ta yêu người, rất yêu người! Hoa tiên sinh… người có thể không thích tên nhân yêu biến thái kia nữa được không? Y thực sự không xứng, hoàn toàn không xứng mà!”

“Nhậm Doanh Doanh! Được rồi! Câm miệng!” Hoa Mãn Lâu bị mấy chữ “Nhân yêu, biến thái” mà Nhậm Doanh Doanh luôn mồm tuôn ra làm cho ít nhiều có chút tức giận, hắn hiểu rất rõ nổi khổ trong lòng Đông Phương Bất Bại, làm sao có thể chịu được người khác hạ nhục y như vậy? Cho dù người đó là Nhậm Doanh Doanh cũng không thể.

Chỉ là Nhậm Doanh Doanh cũng không ngừng lại, nàng nắm chặt lấy bàn tay Hoa Mãn Lâu, giống như lâm vào điên cuông mà rướn người lên, liều mạng hướng về đôi môi của hắn, miệng lẩm bẩm: “Vì sao? Vì sao ta không thể? Hoa tiên sinh! Nói cho ta biết! Nói cho ta biết a! Người sẽ thích ta! Người sẽ!”

Hoa Mãn Lâu bị động tác của Nhậm Doanh Doanh làm cho kinh hãi, cố sức đẩy nàng ra, nói: “Doanh Doanh! Ngươi bình tĩnh một chút!”

Nhậm Doanh Doanh bị Hoa Mãn Lâu đẩy ra, lại không cam lòng mà xông lên lần nữa, nói: “Vì sao lại không phải ta? Vì sao? Người thực sự thích tên biến thái kia như vậy sao? “

“Chát” một tiếng, Hoa Mãn Lâu cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể tát cho Nhậm Doanh Doanh một bạt tai, trầm giọng nói: “Doanh Doanh! Ngươi bình tĩnh một chút!”

Nhậm Doanh Doanh “A” một tiếng, cả người ngây ra giật mình nhìn Hoa Mãn Lâu, thật lâu cũng không lên tiếng.

Hoa Mãn Lâu nhìn không thấy thần tình của Nhậm Doanh Doanh, trong lòng không khỏi lo lắng, hắn thật sự không muốn nhìn thấy Nhậm Doanh Doanh như vậy. Dù sao suốt những năm qua hắn vẫn rất gắn bó với nàng, làm thế nào lại thật sự không quan tâm?

Hoa Mãn Lâu bước lên hai nước, chậm rãi mò đến bờ vai của Nhậm Doanh Doanh, ôn nhu nói: “Doanh Doanh! Ngươi không nên như vậy. xin lỗi, ta không nên đánh ngươi… chỉ là…”

Mà một khắc sao, Nhậm Doanh Doanh lại nở nụ cười, càng cười càng lớn tiếng.

Hoa Mãn Lâu chau mày, nói: “Doanh Doanh!”

Nhậm Doanh Doanh gạt tay của hắn đi, nhìn Hoa Mãn Lâu gằn từng chữ: “Người vì tên nhân yêu kia mà đánh ta? Ha ha ha! Ta rốt cuộc hiểu được, ở trong lòng Hoa Mãn Lâu ngài Nhậm Doanh Doanh ta cái gì cũng không phải! Thậm chí còn không sánh bằng một nhân yêu!”


“Doanh Doanh!!” Hoa Mãn Lâu chẳng biết nên nói như thế nào..

Nhậm Doanh Doanh có chút ngã nghiêng đứng dậy, giọng nói bất chợt trở nên lly, nói: “Hoa tiên sinh, người không cần đối với Doanh Doanh ôn nhu như vậy. Sẽ khiến người ta cảm thấy ghê tởm!” Bất chợt, thanh âm của nàng lại đổi thành ngữ khí xem thường: “Thật không nghĩ tới, quân tử tao nhã như ngọc cũng sẽ vì một tên nhân yêu mà si mê đến mức độ này! Thật ghê tởm!”

Hoa Mãn Lâu cứng giọng nói, nói 1 “Dịu dàng! Ngươi làm sao phải…”

“Ha hả! Ngươi nghĩ ta là đang miễn cưỡng sao? Kỳ thực ta từ sớm đã nhìn ra ngươi và tên nhân yêu Đông Phương Bất Bại kia có gì đó không đúng! Thế nhưng ta vẫn cho rằng Hoa Mãn Lâu ngươi sẽ không làm ra chuyện như vậy. Thế nhưng thật sự ngoài dự liệu của ta, hai nam nhân cùng nhau, các người không cảm thấy ghê tởm sao? Nếu như ruyền ra ngoài, ta thật muốn nhìn một chút xem danh dự của ngươi và Đông Phương Bất Bại sẽ thành thế nào? Ha ha ha!”

Hoa Mãn Lâu lặng lẽ đối diện Nhậm Doanh Doanh.

Nhậm Doanh Doanh tiếp tục giễu cợt nói: “Bất quá ta nghĩ rằng một màn này ta vị tất có thể nhìn thấy. Ta nói rồi, ta sẽ không bỏ qua Đông Phương Bất Bại! Hoa Mãn Lâu, ngươi cứ ở nơi này mà đợi, đợi nghe tin tên nhân yêu kia vong mạng đi!”

Sắc mặt Hoa Mãn Lâu nhất thời thay đổi, trầm giọng nói: “Doanh Doanh, ngươi muốn làm gì?”

Nhậm Doanh Doanh cười lạnh một tiếng, nói: “Làm gì? Hoa Mãn Lâu, ngươi thực sự cho rằng ta hoàn toàn không biết gì về tung tích phụ thân của mình sao? Ha hả, phụ thân ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại có thủ hạ, cha ta làm sao lại không cso? Ngay thời điểm cha ta rời khỏi đáy Tây hồ, hồi chuông báo tử của Đông Phương Bất Bại cũng đã điểm!”

Hoa Mãn Lâu nhất thời giận dữ, nói “Doanh Doanh! Ngươi nói là… ngươi biết…”

Nhậm Doanh Doanh cười to vài tiếng, nói: “Hoa Mãn Lâu! Ngươi cũng không cần biết những việc này, chúng ta sau này còn gặp lại! Ta thật muốn tận mắt nhìn xem, khi ngươi nhận được tin Đông Phương Bất Bại đã bị giết chết sẽ có biểu tình thế nào!” Nàng nói đến đây trong mắt đã tràn đầy oán độc, cuối cùng còn bỏ lại một câu “Những thứ Nhậm Doanh Doanh ta không có được, người khác cũng đừng hòng mơ tưởng!”

Nói xong những lời này, Nhậm Doanh Doanh cũng không chờ Hoa Mãn Lâu đáp lại liền xoay người rời khỏi tiểu lâu, một lần cũng không quay đầu lại.

Hoa Mãn Lâu thần sắc ngưng trọng đứng nguyên tại chỗ, trầm mặc không nói.

Mà lúc này, bổng có tiếng bước chân vang lên, Hoa Mãn Lâu nghiêng mặt về phía người đang tiến đến, là Lệnh Hồ Xung.

“… Ngươi cũng tới?” Hoa Mãn Lâu trầm mặc một hồi mới nói.

Lệnh Hồ Xung thở dài nói: “Chuyện lớn như vậy, ta muốn không biết cũng khó.”


Hoa Mãn Lâu cười khổ, nói: “Đã khiến huynh đệ chê cười rồi.”

Lệnh Hồ Xung lắc đầu, cười khổ nói: “Hoa tiên sinh đối với Đông Phương cô nương thực sự là thâm tình. Chỉ là không nghĩ tới Đông Phương cô nương lại chính là giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo… Đông Phương… Đông Phương… Xem ra đám người tự xưng danh môn chính phái bọn ta đều là một đám ngu ngốc. Đông Phương Bất Bại… cũng chỉ có Đông Phương Bất Bại mới có thân thủ bực này! Còn có thể tề vai với thái sư thúc… vì sao ta không nghĩ đến chứ?”

Hoa Mãn Lâu hít sâu một hơi, nói: “Lệnh Hồ huynh đệ, thương thế của ngươi còn chưa khỏe, vẫn là nghỉ ngơi sớm đi.”

Lệnh Hồ Xung lắc đầu lần nữa, nói: “Không cần! Ta nghĩ thời điểm này tâm tư của Hoa tiên sinh hẳn là đều ở trên người Đông Phương Bất Bại, thương thế của ta cũng không phải ngày một ngày hai là có thể tốt lên, huống chi muốn có tiến triển cũng không dễ dàng như vậy. Ta coi như đã nhìn thấu, chẳng bằng hiện tại cáo từ trước, Hoa tiên sinh cũng thuận tiện đi tìm Đông Phương Bất Bại! Có đúng không? Ta nghĩ người nhất định sẽ rất không yên tâm đi.”

Hoa Mãn Lâu nghe vậy thì hơi dừng một chút, cảm thán nói: “Lệnh Hồ huynh đệ có thể xem nhẹ sinh tử như vậy thật khiến Hoa mỗ bội phục. Bất quá nói thật, nội thương của Lệnh Hồ huynh đệ cho dù Hoa mỗ co khôi phục hoàn toàn chỉ sợ cũng không có cách nào hóa giải mấy luồng chân khí kỳ lạ kia. Thực sự là xin lỗi…”

Lệnh Hồ Xung cười nói: “Hoa tiên sinh khách khí. Kỳ thực từ đầu ta đã nghĩ thông, sinh tử có mạng phú quý do trời, ta cũng không muốn cưỡng cầu thứ gì. Hoa tiên sinh, như vậy, ta xin cáo từ trước..”

Hoa Mãn Lâu cũng không giữ người lại nữa, Lệnh Hồ Xung tiêu sái quay người xuống lầu rời đi, toàn bộ tiểu lâu nhất thời chỉ còn một mình Hoa Mãn Lâu. Hắn hít sâu một hơi, tự lẩm bẩm: “Xem ra đến lúc rồi.”

Nói xong, Hoa Mãn Lâu liền vuốt phẳng lại y phục vừa rồi bị Nhậm Doanh Doanh nắm đến nhăn nhíu, phiêu nhiên rời khỏi căn phòng vốn từng thuộc về nàng.

Trì Úy vốn đang ngủ ngon trong căn nhà gỗ ngoài vườn hoa, chỉ là sau đó gã lại cảm thấy giống như có người gọi tên mình. Trì Úy mơ mơ màng màng mở mắt, lấy lại tinh thần, thực sự đúng là thanh âm của ông chủ. Đã trễ thế này, còn có chuyện gì chứ?

Trì Úy nhanh chóng bò dậy, choàng một tấm áo vào rồi mở cừa, quả nhiên Hoa Mãn Lâu đang đứng ở bên ngoài. Trì Úy kinh ngạc hỏi: “Hoa tiên sinh, trễ như vậy rồi người vẫn còn chuyện gì sao?”

Hoa Mãn Lâu mỉm cười quay về phái Trì Úy nói: “Trì Úy, những này qua khổ cực cho ngươi. Hiện giờ ta phải rời đi, gian tiểu lâu này liền tặng lại cho ngươi.”

Vẻ mặt của Trì Úy cực kỳ ngạc nhiên, còn cho là mình nghe lầm, trợn to hai mắt nhìn Hoa Mãn Lâu, nói: “Hoa... Hoa tiên sinh! Người… người đang nói gì đó?”

Hoa Mãn Lâu cười cười cũng không nói gì nữa, chỉ vỗ vỗ vai Trì Úy, đem khế đất và một ít ngân phiếu đặt vào trong tay Trì Úy, sau đó cứ như vậy thong dong xoay người rời đi.

Trì Úy vẻ mặt đờ đẫn nhìn bóng lưng của Hoa Mãn Lâu, một hồi lâu sau mới thanh tỉnh lại, cân cân số bạc trong tay rồi nhìn khắp nơi một chút, cuối cùng còn hung hăng đánh mình một bạt tay mới ý thức được hết thảy vừa rồi không phải mộng! Hoa tiên sinh là thật sự muốn đi nha?! Chỉ là… chỉ là đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Về phần, Hoa Mãn Lâu đến tột cùng đã đi nơi nào, ngoại trừ bản thân hắn ra, tựa hồ cũng không ai đoán được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui