Đồng Nhân Phong Khởi Thương Lam

Trong khi đó , sâu bên trong rừng trúc 

" Bẩm trưởng lão , hai huynh muội đấy chẳng những cứu sống một cây Hư Ngu Thảo cuối cùng mà còn cứu tất cả các cây chết . Không những thế còn làm cho nó nở hoa . Trưởng lão có muốn... gặp huynh muội bọn họ không ạ? "

Người sau màn như nghĩ đến gì đó , khóe miệng nhẹ nhàng kéo lên :" Không cần. Ngươi giữ lời , đem con chim này trả về cho bọn họ đi ." mắt liếc nhìn con chim xanh ú đang run sợ : " Chim nhỏ , chủ nhân của ngươi đến tìm ngươi kìa. Nhưng mà, có những bí mật không thể tiết lộ... viên Túy Vong này đành cho ngươi vậy. "

Nói rồi, hắn ném viên dược vào miệng chim xanh ú , nuốt xuống xong nó liền lăn ra ngủ , còn nằm mơ mình đang ở trong vườn Bách Thảo , tha hồ mà ăn mà bơi.

----------------------------------------------------------

Mắt thấy cây nhân sâm sắp tới miệng , há miệng ra , còn chưa kịp cắn thì cây nhân sâm biến mất , chỉ còn vang lại tiếng gầm giận dữ.

" DẬY MAU LÊN! CON CHIM Ú KIA!"

Mở mắt ra đập vào mắt nó là hai đôi mắt thâm quầng đến đáng sợ của Tiểu Vãn . Xích hồng con ngươi tựa như sáng lên ...

" Aaa...Không thể nào ! Nhân sâm của ta đâu ?! Vườn Bách Thảo của ta đâu?!"

Nó sợ hãi dẫy dụa ra khỏi móng vuốt của Tiểu Vãn , nhảy nhót khắp nơi tìm kiếm .

" Cô - cô dám cướp Linh Chi,  Nhân Sâm của ta! "

" Này thì Linh Chi!  Này thì Nhân Sâm!  Này thì #%&!@%#¢€ .... ".


Mỗi một câu ' Này thì...  ' nó đều bị Tiểu Vãn đánh một cái, kết quả khắp nơi trên người nó đều mọc một quả ' ổi ' to đùng.

" Các ngươi thật quá đáng...  "

" Ngươi còn nói nữa , vì cứu cái con chim ham ăn,  phá hoại nhà ngươi mà ta và ca ca bị ăn hành. Anh ấy vì quá mệt nên nằm một đống ở đó,  còn ngươi thì bị đánh mấy cái đã than. Nếu không nhờ chúng ta thì ngươi đừng hòng có xác quay về . Đã ăn vụng còn không biết chùi miệng...  "

" Khụ khụ...  Cô nhớ trong coi sủng vật của cô cho tốt. Đừng để nó chạy lung tung! "

Vị sư huynh cảm thấy Tiểu Vãn mắng con sủng vật kia sai càng thêm sai nên đành mở miệng cắt đứt.

" Khoan đã! "

" Còn chuyện gì nữa? " Vị sư huynh dừng bước.

Tiểu Vãn bắt đầu nhớ lại lời nói của Tử Hạ,  chậm chạp nói : " Mặc dù chúng ta cứu Hư Ngu Thảo để đổi lấy nó. Nhưng làm cây Hư Ngu Thảo nở hoa không phải là việc các ngươi có thể làm trong ba ngày. Đằng này chúng ta lại làm sống cả một vườn đã sắp chết. Các ngươi lại không cho chúng ta cái gì,  quá hời cho các ngươi rồi. "

Tử Hạ mà nghe được chắc chắn sẽ bật ngón cái mà thưởng cho Tiểu Vãn mất.

" Chuyện đó ---- "

--------------- Nhớ lại ------------

" Đúng là làm cây Hư Ngu Thảo ấy nở hoa cũng không phải dễ dàng gì mà bọn họ lại cứu được cả vườn chứng tỏ hai huynh muội bọn họ có tài. "

" Vậy --- "

" Ngươi cứ cầm tấm lệnh bài màu trắng này đưa cho vị cô nương ,  còn miếng ngọc bội màu tím này thì đưa cho hắn. "

Nói rồi hắn đưa cả ngọc và lệnh bài ra.

Nhưng ta vẫn có chút do dự :" Nhưng mà,  cái này ---- "

" Ta bảo ngươi đưa thì cứ đưa đi,  mau chóng mang người về đây! "

" Vâng, Trưởng lão. "

----------------Kết thúc ------------------

" Để ta về hỏi Trưởng lão đi! " Rồi quay người đi mất.

-------------------------------------


Chín ngày sau

Tử Hạ rời giường.

" Ca,  huynh khoẻ rồi? "

" Đỡ hơn nhiều rồi,  mọi chuyện như thế nào? "

" Muội nghe lời huynh,  đòi bọn hắn,  hắn chỉ nói về hỏi lại Trưởng lão liền đi mất. Sau đó,  bọn người kia đuổi chúng ta đi,  cuối cùng lại bay vào Dược Viện làm tạp vụ. Vị sư huynh kia hành hạ muội,  bắt muội tưới cây mà nơi lấy nước thì xa hàng nghìn cây số. Nhưng muội nể tình nơi ấy linh khí nồng đậm nên mới tha hắn! " Cô nhóc tức giận phồng má,  kể lể,  nhưng trong mắt Tử Hạ là một con mèo xù lông giương nanh.

" Được rồi,  cực khổ cho muội. " Tử Hạ giơ tay xoa đầu Tiểu Vãn an ủi.

" Không có gì đâu ca ca! "

Sau đó,  cậu thay bộ đồ màu tím sẫm gần như là bộ đồ màu đen gọn gàng ôm sát thân hình gầy gò,  tóc đen được cố định bằng dây vải cùng màu. Bởi vì bộ đồ khi trước của cậu bảo tồn thấp,  phải thảy vào túi hệ thống để hồi.

Xong xui,  cả hai huynh muội liền tung tăng đi đến Dược Viện.

" Quả nhiên nơi đây linh khí thật nồng đậm! "

" Thấy chưa? Muội nói rồi mà,  huynh cũng mau ngồi xuống đi! "

Rồi cả hai huynh muội ngồi xuống tu luyện trước cảnh đẹp thanh tịnh và linh khí nồng đậm ở đây.

Cậu mau chóng củng cố lại tu vi do di chứng vụ tâm ma đợt trước để khỏi phải tái phát.

Lát sau,

" Ca ca,  tu luyện không thì chán quá!  Huynh nghĩ xem,  nơi đây có linh khí nồng đậm,  có khi càng đi vào sâu trong rừng lại càng thú vị? " Hai mắt lóe sáng .


" Được rồi nếu muội muốn thì chúng ta cùng đi! "

--------------------------------------

Càng đi sâu vào trong,  tiếng sáo trong không khí càng rõ ràng,  giai điệu nhẹ nhàng u buồn tựa như ru ngủ. Khiến cậu là người yêu thích âm nhạc nghe xong cũng không khỏi có cảm giác mơ màng.

Chỉ có mỗi Tiểu Vãn ' đàn gẩy tai trâu ' vẫn cứ dửng dưng đi làm sao mà nghe hiểu.

" A,  Ngươi là...  "

" A Nhung,  là huynh sao? "

" Hai người mau dừng lại! "

Ba tiếng cùng vang lên một lúc cắt đứt đi tiếng sáo dịu dàng ban nãy.

" A,  chào hai người!  Lại gặp nhau rồi! " Nở một nụ cười ôn nhu.

-------------------------------------
Hết

Dia_Death


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận