Đồng Nhân Phong Khởi Thương Lam

Tại sâu bên trong rừng trúc

" Đệ tử tự ý quyết định,  xin trưởng lão trách phạt. "

" Ngươi biết tội của mình? " Sau khi nghe người nọ, một âm thanh trầm thấp phía sau tấm màng mỏng vang lên, vị trưởng lão kia hỏi.

" Đệ tử tự biết lỗi của mình,  tự ý đáp ứng yêu cầu chủ nhân của con chim ấy khi chưa được trưởng lão cho phép. "

" Nếu như hai người họ cứu sống được Hư Ngu Thảo , thì đệ tử nhất định mang hai người họ đến gặp trưởng lão trả lại con chim kia. " Vị kia nơm nớp lo sợ,  giọng nói cũng run run không chắc chắn.

Trầm mặc, vị ở phía sau tấm màn nói , giọng đều đều không nhìn ra tâm trạng .

" Nếu hai người họ chữa được thì là công lớn,  nếu không thì cũng chỉ là nhiều hơn một dược nô. " 

Vị sư huynh kia nghe xong , liền căng cứng cả người , không dám hó hé nửa lời.

Vị trưởng kia thấy vậy, thở dài : " Ngươi mau mang con chim kia lại đây , ta cần thử công dụng của Thích Tình Đan. "

" V-vâng,  trưởng lão. "

Đợi đến khi vị sư huynh kia đi mất,  người ngồi sau tấm màng mới nhẹ nhàng nhấc tấm màng lên,  lộ ra bóng dáng quen thuộc.


Mái tóc bạch kim xoã dài,  nhẹ nhàng đùa nghịch trên vai,  đôi mắt màu đen nhu hoà. Cả người toả ra một loại ôn nhu khiến người ta day dứt.

Không ai khác chính là vị Mộc trưởng lão - Người mà Tử Hạ và Tiểu Vãn đã gặp trước đó.

Khẽ câu khoé môi :" Không nghĩ tới lại có thể gặp hai người. "

----------------------------

Lúc vị sư huynh kia vừa rời đi,  Tiểu Vãn liền quay sang nhìn Tử Hạ với ánh mắt lấp lánh ngàn vì sao! 

Nhìn là biết cô muội muội muốn nhờ giúp đỡ,  cậu cười khổ gọi Túy Âm ra.

Năm xưa chơi Thương Lam Chi Đỉnh, cả Tử Hạ và Tiểu Vãn đều có một biệt danh khác. Đó là Song Y Vũ Khúc,  Song ở đây là chỉ hai người,  Y là cứu chữa. Song Y Vũ Khúc từng làm nên truyền kì trên bảng xếp hạng nhưng cũng vì khá phiền toái trên chiến trường nên hai người họ không thường xuyên kết hợp.

Song Y Vũ Khúc,  được kết hợp từ kĩ năng của Túy Âm và kĩ năng môn phái của Tiểu Vũ. Có thể xem như một loại cầu phúc.

Tiếng đàn nhẹ nhàng vang lên,  dần dần chiếm cả khu vườn. Tiểu Vãn cũng bắt đầu từng bước nhảy múa,  Hư Ngu Thảo có thể thấy bằng mắt thường đang dần hồi phục.

Ngay cả gió và cây cỏ cũng đung đưa theo hưởng ứng. Khung cảnh tựa như tiên cảnh bỗng bị một tiếng hét rầm vang trời đất cắt đứt.

" Ta kêu các ngươi cứu thảo dược chứ không phải là ngồi diễn tấu khúc nha!!! " Trong mắt vị sư huynh kia,  Tiểu Vãn tựa như con điên nhảy tới nhảy lui,  còn Tử Hạ nhàn nhã xem con điên kia,  lại còn đánh đàn.

Ôi cái bọn người điên này!

" Có cứu được hay không,  đợi ba nhày sau ngươi lại đến kiểm chứng,  đừng ở đây lải nhải! " Gân xanh nhảy đầy trên đầu Tiểu Vãn,  vừa bị mất MP nên cô không thể nào có sắc mặt tốt được.

Hắn ta bị Tiểu Vãn quát đến nói không nên lời,  chỉ đành nuốt nghẹn cục tức đó,  đỏ mặt ' Hứ ' một tiếng rồi đi khỏi.

Đợi vị sư huynh đi khuất tầm mắt,  Tiểu Vãn lại một mặt đáng thương hề hề nhìn Tử Hạ :

" Ca ca,  chúng ta khổ sở nãy giờ thế nhưng máu của Hư Ngu Thảo chỉ tăng có chút,  thanh máu còn khủng khiếp hơn cả Đại Boss!  Chắc là do đẳng cấp của chúng ta quá yếu,  MP của ta sắp hết rồi!  Làm sao đây? "

" Thì tới đâu thì tính tới đó chứ sao, muội cứ uống mấy bình MP này vào đi. " Tử Hạ vừa nói vừa đưa cho Tiểu Vãn mấy lọ. Mắt thấy thanh MP của Tiểu Vãn nhanh chóng tăng lên,  cậu liền bảo Tiểu Vãn tiếp tục,  dù mặt mày ủ dột đến đâu thì cô vẫn phải cố gắng.

----------------------------------
Chiều tối


" Woa,  chủ nhân, nó đã dần sống kái rồi! " Cà Rốt vui mừng.

" Vậy sao?! Tốt quá! Nhưng mà đau tay quá,  ca ca! 〒▽〒"

Tiểu Vãn khóc than.

" Ngoan đừng khóc,  vườn thảo dược này ' tốt ' như vậy,  công chúng ta khiến nó sống lại không nhỏ,  nhất định phải vơ vét một chút,  không thì quá có lỗi với tụi nó rồi. "

Tiểu Vãn nhìn cái mặt tính kế của Tử Hạ mà dòng điện lạnh lẽo chạy ngay sống lưng.

Ca ca,  có ai từng nói huynh rất đáng sợ chưa ?

-----------------------------------

Ba ngày sau

" Đâu mất rồi!  Chẳng lẽ bọn họ không cứu được Hư Ngu Thảo?  Ta sẽ cho các người biết tay! " Tức tối,  vị sư huynh đó đi hùng hồn đến khi chẳng thấy bóng người nào.

Di?!!

Cư nhiên cả mảnh vườn Hư Ngu Thảo đều sống rồi!  Chẳng những cả mảnh vườn đều sống mà mỗi cây còn ra cả hoa chỉ trong vòng ba ngày?! Phải biết Hư Ngu Thảo một trăm năm mới kết nụ,  hai trăm năm kết hoa vậy mà cái đám Hư Ngu Thảo chết ba ngày trước chẳng những sống mà còn đơm hoa! Đây là không thể nào!

Vị sư huynh kia không ngừng lừa mình dối người,  bỏ chạy đi thông báo chuyện kinh thiên động địa cho vị trưởng lão kia biết.

Nhất định là ta bị điên theo bọn họ rồi!


--------------------------------

Bởi vì ba ngày hai đêm không ngủ nghỉ,  chỉ lo hồi máu cứu sống đám Hư Ngu Thảo,  hết MP rồi lại hồi MP.

Tử hạ bị di chứng từ việc đánh đàn không ngừng nghỉ khiến ngón tay tê cứng không thể nhúc nhích. Còn Tiểu Vãn vì lo nhảy quá nhiều mà hao tổn sức lực lăn đùng ra ôm cậu ngủ.

Cũng vì quá mệt mà vệt thâm quầng đậm đen dưới mắt. Bây giờ họ mặc kệ,  chính sự là ngủ !

Cũng vì thế,  dưới bóng râm của cây cổ thụ,  hiện ra một cảnh sắc ấm áp cả một vùng.

Hảo yên bình.

-----------------------------------------
Hết

Mùng 1 vui vẻ ^^

Năm mới chúc các mem được nhiều tiền lì xì nha ~

Dia_Death


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận