Đồng Nhân Phong Khởi Thương Lam

Sau khi thấy cái mặt đen hơn cái đít nồi của Tử Hạ,  Tiểu Vãn liền liều mạng lấy cái con gà màu xanh mà mình cho là,  ra khỏi người Tử Hạ nhanh nhất có thể,  để ai kia không bùng nổ mà phá luôn cái lều nhỏ của cả hai.

Tử Hạ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh,  phất tay để xem thông tin của con vịt hai mặt kia.

Bất ngờ thay,  ô nào cũng là dấu chấm hỏi đầy bí ẩn,  cậu nghi ngờ nó còn yếu hơn Cà Rốt của Tiểu Vãn a.

( Dia: Tử Hạ,  nó sẽ khóc mất...  )

Cậu mệt mỏi thở dài,  lại dùng cái não mà suy nghĩ cái tên cho con vịt hai mặt thúi đó.

Nhìn nó thật là tròn...

Tròn tròn...

Tròn quay...

...

Dưa Hấu...

Tròn quay...  Dưa Hấu...

Thật thèm a ~ ...

!

Dưa Hấu!


" Nhìn ngươi tròn tròn,  mập mập như Dưa Hấu nên liền quyết định gọi ngươi là Dưa Hấu vậy! "

" Nhìn ngươi tròn tròn,  mập mập như Dưa Hấu nên liền quyết định gọi ngươi là Dưa Hấu vậy! "

Dưa Hấu nghe xong,  đột nhiên ngơ một hồi,  nó cảm thấy cái câu này thật quen thuộc...  như nó nghe ở đâu rồi...

" Được đó!  Được đó!  Muội cũng tính đặt tên như thế cho nó,  đúng là huynh muội chúng ta mà , hihi. " Tiểu Vãn liền hưng phấn khi nghe cái tên mà Tử Hạ đã đặt cho nó.  Miệng không ngừng lẩm bẩm kêu " Dưa Hấu!  Dưa Hấu!  " .

Không may,  cái câu lẩm bẩm ' Dưa Hấu...  Dưa Hấu...  ' trong miệng Tiểu Vãn không ngừng lọt vào tai nó,  khiến nó thoáng giận lên.

" Cái gì?!  Làm sao có thể?!  Cái tên thiếu xinh đẹp,  cao quý đó làm sao mà nó xứng với ta?Ta không phải Dưa Hấu!  Ta không phải cây ăn quả! Đổi tên khác đi!  "

" Một lời đã quyết,  tuyệt không đổi thay! "

...

Sau vài lần nài nỉ,  vang xin đủ thứ vẫn không đổi được ý của Tử Hạ nên nó đành chấp nhận cái tên ' Dưa Hấu ' không xinh đẹp,  cao quý đó. Đột nhiên nó có cảm giác mình bị đàn áp dưới tay hai huynh muội nhà này ấy nhỉ?.

Sau khi Dưa Hấu xuất hiện,  dây xích cũng biến mất đi,  chỉ có dấu hiệu trên tay là chưa nhạt phai tí nào,  nhưng cậu rất vui vì cậu có thể tự do đi lại.

Cảm nhận được sự vui vẻ của chủ nhân,  Hắc Hồng Điểu cùng Tuyết Lang đều từ không gian trong hệ thống đi ra chúc mừng chủ nhân.

Đột nhiên khi cả hai gặp con vịt màu xanh kia,  sống lưng đều có cảm giác lạnh lẽo như bị hạ xuống từng độ một,  kém một chút liền run lẩy bẩy.

Tụi nó nhanh chóng lấy lại tinh thần nhìn con vịt màu xanh kia chốc lát rồi lại bay vào trong không gian của hệ thống trốn.

Tụi nó không thích cảm giác mà con chim này mang lại tí nào.

--------------------------

Sáng hôm sau

Tử Hạ thức dậy,  thay một bộ lam y đơn giản mà lịch sự.  Chợt cảm giác được Dưa Hấu đã đi đâu mất,  cậu chạy đi tìm Tiểu Vãn để hỏi.

" Muội có thấy Dưa Hấu đâu không,  Tiểu Vãn? "

Tiểu Vãn cũng mặt đầy lo lắng,  hoang mang : " Muội cũng không biết nữa, muội đã tìm hơn 40 phút rồi mà chả thấy nó đâu cả! "

" Em cũng vậy thưa chủ nhân. " Cà Rốt cũng bày một mặt lo lắng không kém sau khi đi tuần tra một vòng quanh căn nhà.

Tử Hạ suy nghĩ một chút rồi quyết định. 

" Chúng ta đi xuống núi tìm thử xem! "

" Ý kiến hay đó,  cho muội đi với! "

Rồi cả ba kéo nhau đi xuống núi thăm dò tin tức của con Dưa Hấu tròn quay không biết la cà ở đâu kia...


------------------------

" Các ngươi có nghe nói gì chưa?  Dược Sư Viện đột nhiên có con gà biết nói đó?!  " Một giọng ngạc nhiên của nam đệ tử vang lên.

" Con gà biết nói ư?!  Gia cầm biến dị hay linh thú cao cấp?! "

" Nó trông như thế nào? "

" Nó có phải linh thú hay không ta không biết,  nhưng ta chắc chắn rằng nó đã gan tày trời!

Nó bay vào trong Dược Viện , còn ăn trộm Hư Ngưu Thảo trong Dược Điền nữa! "

" Cái gì?!  Nó ăn trộm Hư Ngưu Thảo ư?!  " Một nam đệ tử khác có vẻ rất bất ngờ cùng hoảng hốt khi nghe lời nói của cậu ta.

" Khó khăn lắm,  Mộc Trưởng Lão mới có thể trồng được đó! "

" Đúng vậy!  Hư Ngưu Thảo là đặc sản của Thương Khởi Đại Lục , Lam Nguyên chúng ta không thể trồng được.  Nghe nói 10 bó mới có thể trồng sống được một bó!

Nhưng hạt giống đó đều được Mộc Trưởng Lão dùng một viên Quy Đan đổi về , đó là Đan Dược Tam Giới! "

Vị nam tử kia giảng giải từng chi tiết cho hai người nọ nghe để hiểu tầm quan trọng của việc con gà biết nói màu xanh kia ăn trộm dược thảo .

" Là Đan Dược Tam Giới ư? "

" Đan dược quý thế này lại bị một con gà ăn mất,  chắc Mộc Trưởng Lão tức sôi máu quá?!"

" Không những thế,  Ngô sư huynh canh gác Dược Viện cũng bị đuổi khỏi tông môn rồi.  "

" Bị đuổi khỏi tông môn?! "

" Tốt cho hắn rồi đó,  chắc chắn con gà kia sẽ chết rất thảm! "


...

Bên đây,  Tử Hạ cùng Tiểu Vãn nghe được cuộc trò chuyện đó và đoán không sai con gà màu xanh đó chính là Dưa Hấu mà bọn họ đang tìm.

" Nè,  ca ca...  Con gà màu xanh bọn họ nói...  Chắc không phải là Dưa Hấu đâu há?  " Tiểu Vãn run run,  khoé môi không ngừng giật giật,  co rút.

" Mong là vậy.  " Cậu thở dài,  cái con vịt này lại gây chuyện nữa rồi,  phiền phức thật.

Cả ba liền nhanh chân đi đến Dược Viện,  nơi mà Dưa Hấu bị buộc tội là ăn trộm thảo dược với mỗi tâm trạng khác nhau.

Cuộc gặp gỡ giữa bọn họ liệu có xảy ra? 

----------------------------
Hết chương 47

Chúc chị em phụ nữ 8/3 vui vẻ nga ~~

Ngày mai tốt lành nha mọi người ^^

Beta 28/1/2019
Dia_Death







Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận