[đồng Nhân Harry Potter] Knicks Dakness

Harry dừng lại ở một ngã tư, nơi hai con đường gặp nhau và nhìn quanh quất tìm dấu hiệu nào đó của Fleur . Nó chắc chắn là chính Fleur đã gào lên lúc nãy. Không biết cô ta đã gặp cái gì? Cô ta có bình an không? Không thấy tia sáng đỏ nào phóng lên không trung – như vậy phải chăng là cô ta đã tự mình tháo gỡ được khó khăn? Hay là trong lúc quá khó khăn Fleur đã không thể với tới cây đũa phép để phát tín hiệu cầu cứu? Harry quẹo qua con đường bên phải, trong lòng cảm thấy càng lúc càng bồn chồn... nhưng mà cùng một lúc, nó không thể không nghĩ: thế là một dũng sĩ đã bị loại...

Chiếc Cúp ở gần đâu đây, có thể Fleur không còn trong cuộc đua nữa. Không biết nó đã đi được xa chưa? Nếu như nó thực sự giành được chiến thắng thì sẽ như thế nào?Nó sẽ đối mặt với Voldemort ra sao? Lần đầu tiên kể từ khi bỗng nhiên trở thành dũng sĩ, nó nhìn lại thật nhanh hình ảnh của chính nó, giơ cao cái Cúp Tam Pháp Thuật trước mặt toàn thể học sinh trong trường, anh dũng đối mặt với Voldemort – cơn ác mộng lớn nhất đời nó... Trong suốt mười phút sau đó Harry không gặp chướng ngại vật nào, nhưng nó cứ đâm đầu vô ngõ cụt. Hai lần nó quẹo lầm. Cuối cùng nó tìm ra được một con đường mới và bắt đầu chạy bộ dọc theo con đường này, ánh sáng từ đầu đũa phép lung linh soi bóng nó chập chờn và méo mó trên vách hàng giậu cao. Rồi nó quẹo qua một khúc quanh khác và thấy lù lù trước mặt mình một con Quái Tôm Đuôi Nổ .

Là một con Quái Tôm Đuôi Nổ khổng lồ. Dài hơn ba thước, con Đuôi nổ này giống như một con bò cạp hơn bất cứ thứ gì khác. Cái vòi dài của nó cong về phía lưng. Bộ áo giáp của nó lấp lánh dưới ánh sáng cây đũa phép của Harry đang chĩa vào.

"Stupefy (Mơ màng ngã xuống đất) !"

Lời nguyền chạm mạnh vào lớp áo giáp của con Quái Tôm Đuôi Nổ và dội trở lại. Harry thụp xuống đúng lúc để tránh được. Lời nguyền dội trở lại đó sém làm cháy xém mé trên đỉnh đầu của Harry hên là nó có mang trang sức bảo vệ của Knicks. Nó thật sự biết ơn, rất nhiều lần những trang sức giả kim này đã cứu mạng nó.

Con Quái Tôm Đuôi Nổ phát ra từ đuôi nó một trái bom lửa bay vèo về phía Harry .

"Impedimenta (Đứng yên)!" Harry thét lên.

Câu thần chú lại đánh thẳng vào bộ áo giáp của con Quái tôm một lần nữa và bật trở ra. Harry loạng choạng lùi lại vài bước và té xuống đất.

"IMPEDIMENTA!"

Con Quái Tôm Đuôi Nổ chỉ còn cách nó vài phân thì bị điểm huyệt tê liệt tức thì – Harry cuối cùng đã tung thần chú đúng vào lớp da bụng không có áo giáp bảo vệ của con Quái tôm. Thở hổn hà hổn hển, Harry nhấc mình ra xa khỏi con quái vật và lật đật chạy về hướng ngược lại – Lời nguyền Ngăn trở không có tác dụng vĩnh viễn, chỉ trong chốc lát nữa, con quái tôm có thể hồi phục và sử dụng lại được mấy cái chân của nó. Harry đi theo con đường bên trái và lâm vào ngõ bí; nó quay lại con đường bên phải, cũng đụng đầu ngõ cụt. Harry đành phải dừng lại, tim đập thình thịch. Một lần nữa nó dùng tới Thần chú Bốn điểm, quay trở lại chỗ cũ, chọn một con đường dẫn nó về phía Tây bắc.

Sau khi giải quyết xong một con quái vật cản đường nữa, Harry đã chạy tới chỗ tiếng thét vọng lại, Fleur nằm im trên mặt đất, đũa phép của cô ta rơi cách đó không xa

Harry bước lại kiểm tra nhịp thở của cô ta, chỉ bị hôn mê, nó cầm lấy đũa phép của cô ta, phóng tín hiệu màu đỏ lên trời, sau đó để đũa phép xuống bên cạnh cô ta, nó xoay người chạy đi.

"Đi ra, Krum." Harry quay ngoắt lại, cầm đũa phép và nhìn chằm chằm vào một góc khuất phía trước ...

Vẻ mặt âm u, Krum giơ cao đũa phép bước ra, không nói không rằng anh ta trực tiếp tấn công Harry:

"Stupefy (Mơ màng ngã xuống đất) !"

Harry nhanh nhẹn nhảy sang một bên tránh đòn tấn công của Krum, sau đó tung câu thần chú đánh bay đũa phép trong tay Krum. Khi anh ta nhảy xổ vào người nó, nó liền ném liên tục vài câu thần chú gây choáng thẳng vào người Krum. Cho tới khi Krum hôn mê ngã xoài trên mặt đất, Harry mới thở phào nhẹ nhõm.

"Expelliarmus (Giải giới) !"

Stupefy (Mơ màng ngã xuống đất) !"x5

Nó mềm lòng nhìn Krum té xỉu nằm dưới đất, bò dậy nhặt đũa phép của anh ta phát ra một tia sáng đỏ lên nền trời thâm thẫm.

Sau khi giải quyết xong Krum, cả mê cung chỉ còn một mình nó. Nó cứ đâm đầu vô ngõ cụt đường cùng hoài, nhưng lối đi càng lúc càng tối khiến Harry tin chắc là nó đang đi gần tới trung tâm mê cung. Và rồi, khi sải bước chạy xuống một con đường dài và thẳng băng, nó lại thấy có sự chuyển động. Ánh sáng phát từ cây đũa phép của nó chiếu vào một sinh vật kỳ lạ, một sinh vật mà trước đây nó chỉ nhìn thấy trong hình mà thôi, trong cuốn Quái thư về Quái vật.

Đó là con Nhân sư. Nó có thân hình của một con sư tử khổng lồ, chân đầy vuốt to dễ sợ, và cái đuôi vàng óng tận cùng bằng một chỏm nâu. Tuy nhiên, đầu của nó lại là đầu một người đàn bà. Bà ta hướng đôi mắt dài hình trái hạnh nhân về phía Harry khi nó bước đến gần. Harry giơ cây đũa phép lên, ngập ngừng. Bà nhân sư không có vẻ đang phục sẵn để vồ nó, nhưng bà ta cứ bước sàng qua sàng lại, cản trở đường đi của nó. Mãi sau, bà ta nói, giọng trầm, khàn khàn:

"Trò đã đến rất gần mục tiêu rồi. Cách nhanh nhất là vượt qua tôi."

"Vậy... xin bà vui lòng tránh đường giùm."

Harry nói dù biết trước câu trả lời sẽ là :"không".

Bà nhân sư cứ tiếp tục bước qua bước lại, nói:

"Không. Tôi sẽ không cho trò đi qua trừ khi trò giải đáp được câu đố của tôi. Trả lời đúng thì tôi cho đi qua. Trả lời sai thì tôi đánh. Làm thinh thì tôi cho rút lui bình yên vô sự."

Bao tử của Harry lại thót lên liền mấy cái. Cái trò đố điếc này thì Hermione hoặc Knicks mới là người xuất sắc, chứ không phải nó. Nó bèn cân nhắc vận may rủi của mình. Nếu câu đó quá khó, nó có thể làm thinh không trả lời, quay lưng lại con Nhân sư mà đi, không bị gì hết cố gắng tìm một con đường khác đến trung tâm mê cung. Nó nói:

"Được. Xin cho tôi nghe câu đố."

Bà Nhân sư ngồi xuống giữa đường, ngâm nga:


"Trước tiên hãy nghĩ đến cái người sống trong sự trá hình, Kẻ thỏa thuận trong bí mật và chỉ nói dối mà thôi.

Kế đến hãy nói cho ta biết cái gì luôn luôn là điều tu sửa cuối cùng Ở giữa cái giữa và cuối cái cuối?

Và cuối cùng hãy cho ta cái âm thanh vẫn thường được nghe

Trong suốt cuộc tìm kiếm cái từ khó tìm được.

Bây giờ hãy xâu chúng lại với nhau và trả lời ta điều này.

Sinh vật nào mà trò không muốn hôn chút nào?"

Harry há hốc miệng nhìn bà Nhân sư. Nó ngập ngừng nói:

"Tôi có thể... nghe lại một lần nữa không... chậm hơn một chút."

Bà Nhân sư nháy mắt với Harry , mỉm cười và ngâm lại bài thơ đố. Harry hói:

"Có phải tất cả những gợi ý trên đều đúc kết vào một sinh vật mà tôi không muốn hôn không?"

Bà Nhân sư chỉ mỉm một nụ cười bí ẩn. Harry coi nụ cười đó tương đương cái gật đầu. Harry sàng cái đầu nó cầu may thử. Có cả đống sinh vật mà nó chẳng đời nào muốn hôn cả. Ý nghĩ đầu tiên của nó là con Quái Tôm Đuôi Nổ , nhưng nó linh cảm đó không phải là câu trả lời. Nó phải phăng theo manh mối được gợi ý từ những câu thơ trên thôi... Harry ngó bà Nhân sư chăm chăm và lẩm bẩm:

"Một người giả trang... chỉ nói dối... đó phải là một kẻ lửa đảo. Không, đó chưa phải là câu trả lời của tôi! Một... tên gián điệp? Mình sẽ quay lại ý này sau... Bà làm ơn nhắc lại cái gợi ý thứ hai đi!"

Bà Nhân sư đọc lại câu thơ kế. Harry lặp lại:

"Điều tu sửa cuối cùng... Ơ... chẳng hiểu nổi... 'giữa cái giữa'... làm ơn cho tôi nghe lại cái gợi ý cuối, được không ạ?"

Bà Nhân sư ngâm lại bốn câu thơ cuối. Harry lẩm nhẩm:

"Cái âm thanh thường được nghe trong suốt cuộc tìm kiếm cái từ khó tìm được.' Ơ... đó là... để coi... ơ.... cái âm... Ơ!"

Bà Nhân sư mỉm cười với nó. Harry đi qua đi lại suy nghĩ:

"Gián điệp... gián... ơ... gián... nhện. Cái sinh vật mà tôi không muốn hôn... con nhền nhện!"

Bà Nhân sư mỉm cười, nụ cười rộng đến mang tai. Bà đứng dậy, duỗi chân trước ra và rồi đứng qua một bên để cho Harry đi qua. Harry quá ngạc nhiên về sự thông minh sáng suốt của mình, nói vội hai tiếng:

"Cám ơn!"

Rồi lao như mũi tên tới trước. Nó bây giờ hẳn đã đến gần mục tiêu rồi, nó đã đến gần... Cây đũa phép của Harry báo cho nó biết là nó đang đi đúng lộ trình; nếu mà nó không gặp một cái gì quá kinh khủng nữa, thì nó sẽ có cơ hội... Harry vùng chạy. Có tới mấy con đường phía trước để lựa chọn. Nó thì thầm với cây đũa phép :

"Point me!"

Cây đũa xoay vòng rồi chỉ về bên phải. Harry lao vô con đường này và nhìn thấy ánh sáng ở phía trước. Cái Cúp Tam Pháp thuật đang tỏa sáng lung linh trên một chân bệ cách Harry có chừng một trăm thước. Thình lình từ một con đường phía trước nó nhảy xổ ra một hình thù đen thui.

"Stupefy!"

Harry hét lớn. Câu thần chú của nó trúng ngay vô thân thể lông lá đen thui của con nhền nhện khổng lồ, nhưng mà hiệu quả của hành động đó chẳng khác gì quăng một hòn đá con vô con nhện; con nhền nhện giật mạnh một cái, hối hả tiếp tục chạy bay tới tấn công Harry .

"Stupefy! Impedimenta! Stupefy!"

Nhưng chẳng xơ múi gì cả. Con nhền nhện này hoặc là quá lớn, hoặc là có pháp thuật, nên bùa chú của Harry không thiêng gì hết, chỉ tổ chọc giận con quái vật thêm. Harry hãi hùng nhìn tám con mắt đen sáng lóng lánh và đôi càng bén như dao cạo râu chìa ra trước mặt nó. Harry bị nhấc bổng lên không trung bằng mấy cái chân trước của con nhền nhện. Nó vùng vẫy như điên, chân đá tay thụi, hai chân bị vướng vô cặp càng. Harry chĩa cây đũa phép vô càng của con nhền nhện khi con này há càng ra một lần nữa và hét:

"Expelliarmus!"


Bùa Giải giới coi vậy mà có hiệu lực – con nhền nhện buông Harry ra, nhưng điều này cũng có nghĩa là Harry bị thả từ trên độ cao gần bốn thước xuống, bẹp khá đau, khiến nó xụi lơ. Không kịp ngừng để suy nghĩ, Harry chĩa ngay cây đũa phép vào vùng bụng của con nhền nhện, như nó đã làm đối với con Quái tôm và hét:

"Stupefy!"x5

Con nhền nhện đổ nhào qua một bên, đè bẹp một bức rào giậu gần đó và rắc vãi trên đường một mớ chân cẳng lông lá tùm lum.


Harry tiến tới gần cái bệ đặt chiếc Cúp vô địch của cuộc thi Tam Pháp Thuật,làm người trong cuộc nó đương nhiên biết trước toàn bộ kế hoạch, chiếc Cúp đã bịđổi thành khóa cảng từ lâu, chỉ cần nó chạm vào chiếc cúp này, nó sẽ bị dịchchuyển tới trước mặt Voldemort ngay lập tức. Dù biết rõ chuyến đi này cực kỳnguy hiểm nhưng Harry không hề có chút do dự mà nắm lấy chiếc Cúp.

Harry cảm thấy một cơn thốc mạnh phía sau rốn. Chân nó bị nhấc bổng khỏi mặt đất.Chiếc Cúp kéo nó lên cao trong tiếng gió hú "Vù" trời đất quay cuồng, cái cảmgiác khó chịu tới mức buồn nôn, sắc mặt nó tái mét,

Harry chợt thấy hai chân mình dội mạnh vào mặt đất, nó ngã nhào về phía trước;nó buông cái Cúp Tam pháp thuật ra, ngóc đầu lên.

Nó đã hoàn toàn ra khỏi khuôn viên trường Hogwarts; và chắc chắn đã đi rất xa–có lẽ hàng trăm dặm – bởi vì ngay cả những ngọn núi bao quanh lâu đài cũngkhông thấy đâu cả. Thay vào đó, nó đang đứng trên một bãi tha ma tối thui có vẻđây chính là nơi chôn cất cha của Voldemort, ở bên phải là một cây thủy tùngcao to và xa xa lờ mờ bóng một ngôi nhà thờ nhỏ. Bên trái nhô lên một ngọn đồi.Harry chỉ có thể nhận ra được dáng của một ngôi nhà cổ nho nhỏ trên sườn đồi.

Căng mắt nhìn vào đêm tối, nó thấy một cái bóng đang tiến tới gần hơn, đi thongthả giữa những ngôi mộ về phía nó. Harry không thấy rõ gương mặt, nhưng theocái cách đi đứng thì nó chắc là kẻ đó đang ôm cái gì đó trong tay. Kẻ đó thấp,mặc một cái áo khoác có mũ trùm đầu kín mít che khuất cả gương mặt. Harry dámcá nó còn cao hơn kẻ đó nhiều. Và – kẻ đó càng bước tới thêm, khoảng cách giữanó và hắn càng thu lại – Harry thấy cái vật trong tay hắn giống như một em bé...hay đó chỉ là một cái bọc khăn áo?

"Duro (Hóa đá)!"

Harry giả vờ sững sờ, bị kẻ kia cố định một cách thuận lợi, kẻ thấp lùn đã đểcái gói xuống dưới chân, thắp sáng cây đũa phép của hắn, nắm giò Harry kéo vềphía tấm bia mộ bằng đá cẩm thạch. Dưới ánh sáng của cây đũa phép , Harry kịpnhìn thấy mập mờ trên đó một cái tên, ngay trước cả khi nó bị kéo tới gần và dộngđầu vào tấm bia. Một cái tên quen thuộc "TOM RIDDLE"

Hắn hóa phép ra những sợi dây thừng, cột chặt Harry vào tấm bia mộ, từ cổ xuốngtới cùi chỏ. Harry nghe được tiếng thở hổn hển, gấp gáp từ trong cái mũ trùm.Nó biết hắn, đã từng là thú cưng của Ron - Peter Pettigrew. Kẻ đã phản bội chamẹ nó, hãm hại chú Sirius, sau khi bị giam vào ngục Azkaban đã thành công dẫntheo một đám tử thần thực tử nổi tiếng trốn thoát thành công. Nhưng lúc nàyngoài trừ nhìn hắn bằng ánh mắt căm hận thì Harry chẳng làm gì cả, dù rằng nócó thể dễ dàng cắt vỡ dây thừng trói trên người......

Hắn đang bận rộn kiểm tra coi mấy sợi dây có chắc không, những ngón tay của hắnlóng ngóng run rẩy lần mò mấy cái gút. Tới chừng chắc chắn là Harry đã bị tróichặt vào tấm bia mộ, không còn nhúc nhích được một phân, hắn rút trong áochoàng ra một miếng vải dài màu đen và tọng chặt vô miệng Harry. Sau khi tróichặt nó, hắn đó liền hóa giải câu thần chú hóa đá trên người nó.

Rồi, không nói một tiếng nào, hắn quay lưng và vội vàng bỏ đi. Harry không saoú ớ được, cũng không nhìn thấy được hắn bỏ đi đâu vì nó không thể quay đầu lạiđể ngó ra phía sau tấm bia đá; nó chỉ thấy được cái gì ở ngay phía trước nó màthôi.

Hình như hắn đang cố đẩy cái vật gì nặng nề trên mặt đất. Rồi hắn xuất hiệntrong tầm nhìn của Harry , nó nhận ra hắn đang đẩy một cái vạc bằng đá tới chânngôi mộ. Trong vạc đầy một thứ gì đó có vẻ giống như nước – Harry nghe tiếng nướcsóng sánh trong đó – cái vạc đó lớn hơn bất cứ cái vạc nào mà Harry từng xài;đó là một cái chậu bự bằng đá đủ chỗ cho một người lớn xác hết cỡ ngồi vôtrong. Hắn lục đục ở dưới đáy cái vạc với cây đũa phép. Chợt lửa phụt cháy lêntừ bên dưới cái vạc.

Chất lỏng trong cái vạc có vẻ nóng lên rất nhanh. Mặt nước không chỉ sôi lụp bụp,mà còn phát sáng rừng rực lên như đang cháy. Hơi nước bốc lên cuồn cuộn, làm mờđi hình dáng của Pettigrew đang canh lửa. Cái đống khăn áo lại càng kích động dữhơn. Và Harry lại nghe giọng nói sắc lạnh vang lên:

"Mau lên!"

Phủ đầy mặt nước bây giờ là những tia sáng chói rực, như là có kim cương nạmtrên đó.

"Dạ thưa chủ nhân, đã sẵn sàng rồi ạ."

"Vậy bắt đầu nhanh lên..." Giọng nói của Voldemort vang lên sắc lạnh còn có chútvội vàng.

"Dạ vâng, thưa chủ nhân!"

Pettigrew nặng nhọc như thể nâng một hòn đá bự, trong bọc vải hiện ra một cáigì đó xấu xí, nhầy nhụa và mù – nhưng tởm lợm khủng khiếp, gấp trăm lần khủngkhiếp. Cái vật mà Pettigrew đem theo đó có hình thù một đứa con nít đang ngồico ro. Không có tóc nhưng lại giống như có vảy, da đen mốc và đo đỏ. Tay chânnó ốm yếu, gương mặt nó – bèn bẹt, giống đầu rắn, với hai con mắt đỏ rực.

Nếukhông phải chắc chắn rằng chỉ có linh hồn chính(chủ hồn) mới có khả năng tạo raTrường sinh linh giá, Harry gần như nghĩ rằng đây là một mảnh tàn hồn mới,nhưng nó không ngờ sau khi rời khỏi chiếc nhẫn mảnh tàn hồn còn sót lại này lạitìm một cơ thể kỳ dị và xấu xí như vậy...

Aaa. Còn xấu hơn cái vật mà nó đã nhìn thấy hồi năm thứ nhất. Nó đã quen nhìnnhững khuôn mặt xinh đẹp của đám Knicks, Hermione, Draco..vv, nay lại nhìn thấykhuôn mặt gớm giếc không thể nào miêu tả được của Voldemort, Harry không biếtphải nói gì........ Draco! Mau tới cứu tớ!! Voldemort thật sự quá xấu!!

Mảnh tàn hồn trong vật chứa mới có vẻ yếu ớt, cần được giúp đỡ, nó đưa hai cánhtay ốm yếu lên, vòng quanh cổ Pettigrew, hắn nhấc nó lên đem tới bên miệng vạc.Khi hắn làm vậy, cái nón trùm rớt ra phía sau, Harry thấy cái nhìn khiếp sợtrên gương mặt tái mét, bạc nhược của hắn bên ánh lửa. Cùng lúc đó, Harry thấyđược cái gương mặt bèn bẹt, xấu xí được rọi sáng trong nhữn tia lửa đang nhảymúa trên mặt nước thuốc trong vạc.

Và rồi Pettigrew thả cái sinh vật đó vô trong vạc; một tiếng rít vang lên, nóbiến mất dưới mặt nước. Harry nghe một tiếng động nhỏ khi cái cơ thể yếu ớt đóchạm vào đáy vạc. Cầu cho nó bị dìm chết đi, Harry nghĩ, lạy trời... dìm chết nóđi...

Pettigrew đang nói. Giọng của hắn run rẩy; hình như hắn sợ khiếp vía. Hắn giơcao cây đũa phép, mắt nhắm nghiền, nói với bóng đêm:


"Xương của cha, cho đi vô tình, sẽ hồi phục con!"

Hắn vừa nói xong nấm mộ dưới chân Harry nứt toạc ra. Kinh hoàng, Harry ngó thấymột luồng bụi mỏng bốc lên theo lời khấn vái của Pettigrew và nhẹ nhàng rơi vôtrong vạc. Mặt nước nạm kim cương rít lên và vỡ ra thành những tia lửa văng khắpnơi rồi đổi thành một màu xanh chói lọi, rợn người.

Và bây giờ Pettigrew đang rên rỉ khóc. Hắn rút từ trong áo choàng ra một condao găm mỏng và dài bằng bạc sáng choang. Hắn vừa nói vừa nức nở, nghẹn ngào:

"Thịt... của kẻ bầy tôi... tự nguyện dâng cho... Chủ nhân... người sẽ hồi sinh."

Hắn xòe bàn tay phải ra trước mặt – bàn tay thiếu một ngón. Tay trái của hắn nắmchặt con dao găm và vung lên. Trong một giây trước đó, Harry chợt hiểu ra việc Pettigrewsắp làm – Nó cố nhắm chặt hai mắt lại, nhưng nó không thể ngăn được tiếng thétlớn xuyên qua đêm đen, xuyên qua người nó, như chính nó cũng bị con dao đâm vôvậy. Nó nghe tiếng gì rớt phịch xuống đất, nghe tiếng Pettigrew thở hổn hển đauđớn, rồi là một tiếng tõm thiệt lớn, như là có cái gì đó được thả vô vạc.

Harry không nhìn tiếp được nữa... nhưng thuốc độc đã đổi sang màu đỏ rực, ánhsáng của nó xuyên qua mí mắt nhắm nghiền của Harry ... Pettigrew thở hổn hển vàrên rỉ vì đau đớn. Harry biết là Pettigrew đang ở ngay trước mặt nó, không cầnđợi tới khi cảm thấy được hơi thở hoảng loạn của hắn phà trên mặt nó. Harry sợtới mức ngây người!! Khỉ thật, cái chỗ khỉ ho cò gáy nào đây chứ.....

"M... máu kẻ thù... lấy bằng sức mạnh... mi sẽ... hồi sinh kẻ thù."

Nó cảm thấy mũi nhọn của con dao đâm vào khuỷu tay phải và máu chảy ra thấm quatay áo choàng của nó. Pettigrew vẫn còn thở hổn hển vì đau, mò mẫm trong túi áolấy ra một cái hũ nhỏ bằng thủy tinh, kê vào vết thương của Harry để hứng lấydòng máu đang chảy ròng ròng. Hắn lảo đảo quay lại bên cái vạc và đem máu củaHarry đổ vào.

Cái thứ nước ở trong đó biến thành màu trắng đục. Xong việc, Pettigrew quỳ xuốngbên cái vạc, rồi nằm vật ra một bên trên mặt đất, ôm cánh tay cụt đầm đìa máuchảy, rên rỉ và thổn thức. Cái vạc đang sủi bọt và sôi lên, những tia sáng kimcương bắn ra theo đủ hướng, sáng lóa cả mắt và làm cho tất cả những thứ xungquanh trở nên đen thẫm. Không có gì xảy ra...

Cầu cho nó chết chìm cho rồi, Harry nghĩ, cầu cho nó bị trục trặc gì đó... Và rồi,bất thình lình, những tia lửa phát ra từ cái vạc lụi tắt. Thay vào đó, một luồnghơi trắng dầy đặc cuòn cuộn bốc lên từ cái vạc, che mờ mọi thứ trước mặt Harry, khiến nó không còn thấy Pettigrew hay bất cứ thứ gì nữa ngoài làn hơi lơ lửngtrong không trung... Có trục trặc rồi, nó nghĩ... nó chết chìm rồi... Lạy trời dìm chếtnó đi...

Nhưng lúc đó, qua làn sương mù trước mặt, cùng với một nỗi khiếp sợ lạnh buốttrào lên trong người, Harry thấy bóng một người đàn ông, cao lớn, xương xẩu, từtrong cái vạc đang hiện dần lên.

"Khoác áo cho ta!"

Giọng nói sắc lạnh vang lên sau màn sương, Pettigrew vừa thổn thức vừa rên rỉ,vẫn còn ôm cánh tay cụt, bò tới lượm mấy cái áo choàng đen trên mặt đất lên, đứngdậy, nhón lên và dùng một tay kéo áo choàng phủ lên người chủ của hắn. Gã đànông gầy ốm đó bước ra khỏi vạc, nhìn chằm chằm vào Harry ... và Harry cũng nhìntrừng trừng vào gương mặt đã ám ảnh nó trong những cơn ác mộng suốt năm thứ nhất.Trắng bệch hơn cả một cái đầu lâu với hai con mắt bự, đỏ bầm và một cái mũi bènbẹt như mũi rắn với hai cái khe là lỗ mũi...Quả nhiên thực xấu, Harry không nỡnhìn thẳng, nó quay đầu lại.

Voldemort nghĩ rằng Harry bị hắn dọa sợ nên đắc ý không thèm nhìn Harry nữa, hắnbắt đầu kiểm tra thân xác của hắn. Hai bàn tay của hắn giống như những con nhệnto bè nhợt nhạt; mấy ngón tay trắng bệch dài ngoằng đang xoa vuốt ngực, cánhtay và bộ mặt của hắn; đôi mắt hắn đỏ ngầu, đồng tử giống như một khe hở, từa tựamắt mèo, lóe sáng hơn trong bóng tối. Hắn giơ tay lên, thử co duỗi mấy ngóntay, vẻ mặt hắn hả hê sung sướng vô cùng. Hắn không thèm chú ý một chút xíu nàotới Pettigrew đang quằn quại chảy máu trên mặt đất.

Voldemort luồn một bàn tay với những ngón dài dị thường đó vào sâu trong túi áovà rút ra một cây đũa phép . Hắn cũng vuốt ve cây đũa phép một cách dịu dàng, rồigiơ nó lên, chĩa nó vào Pettigrew . Tên này chợt bị nhấc lên khỏi mặt đất vàquăng vào tấm bia mộ, chỗ Harry đang bị trói. Hắn rớt xuống chân mộ, nằm đó, corúm lại và khóc lóc.

Voldemort hướng đôi mắt đỏ ké về phía Harry, cất lên một tràng cười the thé, lạnhlùng và ảm đạm. Bộ áo chùng của Pettigrew giờ đây bê bết máu, vì hắn quấn cánhtay cụt vô trong đó. Hắn thổn thức uất nghẹn:

"Thưa ngài... Chủ nhân của tôi... Ngài đã hứa... Ngài đã hứa là..."

Voldemort lờ đờ nói: "Giờ tay mi ra."

"Ôi, thưa chủ nhân... Cám ơn ngài, thưa chủ nhân..."

Hắn giơ cánh tay cụt đang chảy máu ra, nhưng Voldemort lại bật cười:

"Tay kia, Pettigrew ạ!"

"Thưa Ngài, xin ngài... làm ơn..."

Voldemort cúi xuống và kéo cánh tay trái của Pettigrew ra; hắn vạch tay áo củatấm áo chùng Pettigrew đang mặc lên quá cùi chỏ, Harry nhìn thấy có cái gì đótrên da Pettigrew, cái gì trông như một vết chàm xăm màu đỏ rực sặc sỡ – Đó làmột cái đầu lâu có hình một con rắn thò ra từ hốc miệng. Đó là dấu hiệu Hắc ám.Voldemort xem xét dấu hiệu đó tỉ mỉ, mặc kệ tiếng khóc không thể kiềm chế đượccủa Pettigrew. Hắn nói nhỏ:

"Nó đã trở lại. Tất cả bọn chúng sẽ nhận thấy nó...Chủ nhân của bọn chúng đã trởvề....... và bây giờ, chúng ta sẽ xem... bây giờ chúng ta sẽ biết..."

Hắn ấn ngón trỏ trắng nhách dài sọc lên cái dấu hiệu trên cánh tay của Pettigrew.Pettigrew thốt lên một tiếng tru thảm khốc. Voldemort rút ngón tay ra khỏi cáidấu hiệu trên cánh tay Pettigrew, Harry nhìn thấy nó đã hóa đen tuyền.

Một vẻ thỏa mãn tàn bạo hiện ra trên gương mặt Voldemort , hắn đứng thẳng lưnglên, hất đầu ra sau, trừng mắt nhìn quanh khu nghĩ địa tối đen. Hắn thì thầm,đôi mắt đỏ long lên quắc nhìn những vì sao:

"Bao nhiêu kẻ có đủ can đảm trở lại sau khi cảm nhận được nó? Và bao nhiêu kẻ sẽđủ ngu dại để mà tránh xa?"

......

Hắn bắt đầu đi qua đi lại trước mặt Harry và Pettigrew, con mắt luôn đảo quanhnghĩa địa. Khoảng chừng một phút sau, hắn lại ngó xuống Harry, một nụ cười tànbạo làm méo xệch gương mặt như mặt rắn của hắn. Hắn rít lên:

"Harry Potter , mày đang đứng ngay trên mộ phần của người cha quá cố của tao. Mộttên Muggle và một thằng ngu... rất giống bà má của mày. Nhưng mà cả hai cũng đượcviệc đúng không? Má mày chết để bảo vệ đứa con trai là mày... còn tao thì giếtcha tao và xem lão chứng tỏ lão vẫn được việc như thế nào, khi chết rồi ngoanngoãn nằm ở nghĩa địa chờ tao trở về, không phải sao..."

Voldemort lại cười. Hắn đi qua đi lại, dáo dác nhìn quanh trong lúc bước:

"Mày thấy ngôi nhà đằng kia trên sườn đồi không, Potter? Cha tao từng sống ởđó. Má tao, một phù thủy sống trong ngôi làng này, đem lòng yêu lão. Nhưng lãođã bỏ rơi bà khi bà nói với hắn bà là ai... Lão tía tao không ưa pháp thuật... Lãobỏ rơi má tao, quay trở về với ba má lão trước cả khi tao ra đời, Potter à, mátao đã chết khi sanh tao ra đời, bỏ tao lớn một mình trong cô nhi viện của bọnMuggle ... Nhưng tao đã thề là tao sẽ tìm được lão... Tao đã trả thù lão cho chínhtao, lão đần đó đã đặt cho tao cái tên của lão... Tom Riddle."

Harry bất lực nằm im nghe Voldemort blalalala kể về tình sử của cha mẹ hắn, rồicái cảnh bi thảm bị vứt bỏ và nguồn gốc của cái tên Muggle mà hắn ghét cay ghétđắng "Tom Riddle".


Voldemort vẫn bước qua bước lại, con mắt đỏ ké của hắn ngó từ nấm mộ này đến nấmmộ khác. Hắn lại lặng lẽ nói tiếp:

"Nghe tao nói đây, hồi tưởng lại câu chuyện gia đình... Ủa, sao tao lại trở nên ủymị... Nhưng nghe đây Harry, gia đình thực sự của tao đang trở lại..."

Không khí bỗng nhiên tràn ngập tiếng sột soạt của những tấm áo trùm. Giữa cácngôi mộ, đằng sau những cây thủy tùng, trong mọi góc tối, vô số pháp sư đang độnthổ hiện lên. Tất cả bọn chúng đều trùm đầu, đeo mặt nạ. Và từng đứa một, từngđứa một, chúng đi tới... cẩn thận, từ từ, như thể chúng vẫn không thể tin vào mắtmình.

Voldemort đứng trong yên lặng, chờ bọn chúng. Thế rồi một Tử thần Thực tử quỳ sụpxuống, bò về phía Voldemort và hôn lên cái lai áo chùng đen của hắn. Gã Tử thầnThực tử làm nhảm: "Chủ nhân... chủ nhân..."

Bọn Tử thần Thực tử đằng sau gã cũng sụp xuống làm theo gã, mỗi tên đều lết đếnbên Voldemort bằng đầu gối và hôn lên lai áo chùng của hắn, sau đó lùi ra và đứngdậy, hình thành một vòng tròn lặng lẽ quây chung quanh Voldemort , Harry và nấm mộ Tom Riddle, cùng cái đống thổn thứcquằn quại gọi là Pettigrew.

Nhưng cái vòng tròn của chúng chừa một chỗ trống, như thể chúng đang chờ thêmnhững người nào đó. Tuy nhiên, Voldemort không có vẻ mong chờ thêm ai nữa. Hắnnhìn quanh những bộ mặt bịt kín và mặc dù không hề có chút gió nào, vẫn có mộttiếng lào xào dường như lan ra quanh cái vòng tròn, như thể cái vòng người ấyđang run rẩy. Voldemort lặng lẽ nói:

"Chào các Tử thần Thực tử , mười ba năm đã trôi qua... Mười ba năm kể từ ngày tagặp các ngươi lần cuối cùng. Vậy mà các ngươi vẫn đáp lại lời hiệu triệu của tanhư thể chỉ mới hôm qua... Vậy là chúng ta vẫn còn đoàn kết dưới dấu hiệu Hắn ám!Hay là không?"

Hắn ngẩng gương mặt khủng khiếp của hắn lên và khịt mũi, hai lỗ mũi giống haicái khe nở lớn ra. Hắn nói:

"Ta ngửi thấy mùi tội lỗi. Có một mùi tội lỗi thối tha trong không khí."

Một đợt run thứ hai lan vòng theo cái vòng tròn pháp sư đứng chung quanh, nhưthể mỗi thành viên đều mong muốn lùi xa khỏi hắn mà không dám.

"Ta nhận thấy tất cả các ngươi, vẹn toàn và khỏe mạnh, với quyền lực còn nguyênvẹn – xuất hiện nhanh chóng đến thế – và ta tự hỏi... tại sao cái đám pháp sư nàychưa bao giờ đến giúp chủ nhân của chúng, vị chủ nhân mà chúng đã thề nguyềnvĩnh viễn trung thành?"

Không một ai thốt ra lời nào. Không ai nhúc nhích ngoại trừ Pettigrew đang quằnquại trên mặt đất, vẫn còn khóc than cánh tay chảy máu của gã. Voldemort thìthào nói tiếp:

"Và ta tự trả lời, ắt hẳn là chúng tin rằng ta đã tiêu tùng, chúng tưởng là tađã toi mạng. Chúng sàng xê trở lại phía kẻ thù, giả đò như vô tội, biện hộ làchúng dốt nát, chúng bị phù phép ép uổng..."

"Và rồi ta tự hỏi, nhưng làm sao chúng có thể tin là ta không bao giờ trỗi dậyđược nữa chứ? Chúng, những kẻ biết ta đã làm gì, từ lâu rồi, để tự bảo vệ mìnhkhỏi cái chết của phàm nhân. Chúng, những kẻ đã nhìn thấy bằng chứng về quyền lựckhủng khiếp của ta vào cái thời mà ta còn mạnh hơn tất cả pháp sư đương thời!"

"Và ta tự trả lời, có lẽ chúng tin rằng có một quyền lực còn lớn hơn nữa, mộtquyền lực có thể làm tiêu tan ngay cả chúa tể Voldemort... có lẽ bây giờ chúngđang đem lòng trung thành đặt vào nơi khác... có lẽ là nhà vô địch đấu tranh cholũ phàm nhân, lũ Máu bùn và Muggle - lão Albus Dumbledore ấy chăng?"

Khi nghe nhắc đến cái tên Dumbledore , thành viên trong cái vòng tròn xung quanhxôn xao và một số lắc đầu thì thào. Voldemort phớt lờ bọn chúng.

"Đó là cả sự thất vọng đối với ta... Ta phải thú nhận rằng ta rất thất vọng..."

Harry vẫn nằm im đó nghe Voldemort blala đủ thứ rồi đám Tử Thần Thực tử blala bằngcái giọng nhớ lại quá khứ, Harry nghĩ nó sẽ chết vì mất máu quá nhiều, nhưng nóbỗng phát hiện, cánh tay bị thương của nó bị một ai đó nắm lấy, sau đó máu cũngngừng chảy. Có vẻ thầy hiệu trưởng và mọi người đã tới, hoặc có lẽ ngay từ đầuđã ở chỗ này đợi sẵn......

Cụ Dumbledore núp trong một góc tối, cụ rót ma lực vào vòng tròn trên tay, mộtngười nào đó đứng trong đám Tử Thần Thực Tử như cảm giác được điều gì đó, liềncầm khóa cảng, biến mất ngay lập tức.

"Có chuyện gì?" Voldemort nổi giận, gầm lên , một ánh sáng vàng lóe sáng lên.Voldemort và đám Tử Thần Thực Tử còn vây quanh hắn đều bị dịch chuyển tới mộtnơi xa lạ. Nơi này trông giống như một vùng hoang dã nhưng cách đó không xa làmột khu rừng rậm và có một lâu đài trông rất ghê rợn nằm ở trung tâm của vùnghoang dã...

"Hử? Đến rồi....."Knicks vẫy tay, Kaka nhận được chỉ thị rất hào hứng kích hoạttrận pháp giả kim bên ngoài lâu đài cổ Dakness. Sao mà không hào hứng cho được,đống trận pháp đó bị để không ở đó mấy trăm năm rồi, dường như chẳng có ai tớiđây cả, giờ thì tốt rồi, rốt cuộc có thể nhìn xem một chút.

Chờ tới khi cụ Dumbledore dẫn theo Harry và mọi người tới nơi thì mọi chuyện đãkết thúc.

"Nhanh vậy à!" Cụ thất vọng nhìn vùng hoang vu và khu rừng rậm bên cạnh giốngnhư chẳng xảy ra chuyện gì.

"Còn nghĩ rằng có thể mở rộng tầm mắt......"

"Thầy có thể đi xuống thử xem, con sẽ tự tay kích hoạt giúp thầy." Knicks lạnhlùng nói.

".." Huhuhu, Knicks thù dai quá! Sau cái lần nửa đêm gọi cô tới thảo luận kế hoạch,cô chẳng bao giờ nhìn cụ với vẻ mặt tốt đẹp cả.

"......" Harry im lặng nhìn khung cảnh hoang vu xung quanh, ngoài trừ cỏ dại chẳngcó gì. Bỗng nhiên nó cảm thấy Voldemort chết thật tùy tiện, vất vả sống lại,chưa kịp nhìn thấy mặt trời của ngày hôm sau, à không, còn chưa được một tiếng,liền đi gặp Merlin, à không, có thể là Satan..... Không biết vì sao nó cảm thấy hắnthật đáng thương......

Tuyệt đối không phải chỉ có một mình Harry có cảm giác này........

Sau khi nhìn thấy chẳng còn gì để xem, cả đám người lập tức trở về Hogwarts, bọnhọ còn chờ ăn mừng chiến thắng cuộc thi Tam Pháp Thuật!! Trường của bọn họ thắngđược Cúp vô địch không phải sao!!

Đúng vậy, sở dĩ bọn họ tới chậm là bởi vì trên đường tới đây họ còn vòng trở vềHogwarts một chuyến để tổng kết và ban thưởng, ai ngờ Knicks không chờ họ mà giảiquyết Voldemort một cách sạch sẽ nhanh gọn tới thế.

Vớ vẩn! Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Voldemort dẫm lên cái thứ chết tiệt và bỏ chạy?!Không lẽ lại muốn tiếp tục sống những ngày bị gọi đi vào nửa đêm để thảo luận vềmột số vấn đề không thể giải thích được à ?! Cô không ngốc! Ai kêu mấy ngườigià cả tay chân chậm chạp, Voldemort chết nhanh quá là lỗi của cô chắc ~




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận