[đồng Nhân Harry Potter] Knicks Dakness

"Mọi người nghĩ Tom sẽ lựa chọn nơi nào để sống lại?" Thầy hiệu trưởng nghiêm túc hỏi.

"Nếu như đầu óc vĩ đại của chúa tể hắc ám bị quỷ khổng lồ dẫm xong vẫn còn dùng được thì hắn sẽ không ôm bộ xương của cha hắn chạy tới chạy lui làm gì." Viện trưởng quả nhiên nói câu nào sốc câu đó.

"Pháp sư trắng vĩ đại ngài có muốn đem thuốc sâu răng đổi thành thuốc bổ não hay không?"

"Chúng ta nên có kế hoạch chu đáo để đối phó với chúa tể hắc ám khi hắn sống lại và đám thuộc hạ trung thành của hắn. Mọi người có đề nghị nào hay không?" Cụ nói sang chuyện khác.

"Chôn một lượng lớn thuốc nổ của Muggle ở đó, nổ tung tất cả." Thật không ngờ lời đề nghị đơn giản đầy bạo lực này đến từ Knicks, nhưng nghĩ lại thì điều đó cũng bình thường thôi. Đang yêu đương ngọt ngào với vị hôn thê, buổi tối có thể ôm người yêu vào lòng, nằm trong ổ chăn ấm áp mà tâm tình tự dưng bị một ông già chết tiệt kêu đi, ai mà không cáu cơ chứ.

"Có tàn bạo quá không?" Cụ cẩn thận nhìn khuôn mặt u ám của Knicks .

"Vậy làm cho Tom trong quyển nhật ký sống lại, cho bọn hắn thi hoa hậu coi ai thắng."

"........"Sao muốn bỏ phiếu tán thành quá ta!

"Cho hắn một cái gương!"

"...." Để hắn biết mình xấu thế nào mà khóc thét lên hoặc bị hù chết?

"Vậy thì để phù thủy vĩ đại nhất đương đại, hiệu trưởng của trường phù thủy và pháp sư Hogwarts, người đoạt Huân chương Merlin hạng nhất, người sáng lập Hội Phượng Hoàng, chủ tịch liên đoàn pháp sư quốc tế, là pháp sư chính cũng như từng được đề cử cho chức vị Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật – ngài Albus Percival Wulfric Brian Dumbledore, mang theo tất cả các bức họa tổ tiên nhà Dakness, dưới sự chỉ dạy của các vị tiền bối tinh thông thuật giả kim của nhà Dakness, phục chế tất cả các trận pháp tấn công bên ngoài lâu đài cổ Dakness đến vị trí ngôi mộ chứa xương của cha Tom Riddle! "

"...." Càng bạo lực...vừa phức tạp lại nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy không cẩn thận một tý thì cụ có thể bị nổ banh xác trước tiên.

"Đơn giản?" Trực tiếp vẽ một vòng tròn dịch chuyển theo hướng có thể điều khiển được, dịch chuyển tên Tom chết tiệt vừa mới sống lại tới khu rừng bên ngoài lâu đài cổ Dakness. Con lấy danh nghĩa là người kế thừa duy nhất của gia tộc Dakness đảm bảo, tuyệt đối nổ tung hắn nhỏ hơn cả hạt bụi."

"....."Huhuhu, Hermione mau tới!! Knicks sắp nổ tung nơi này rồi, mau tới đây đi!

"Knicks!" Giọng nói của Hermione đột nhiên vọng tới cứu vớt thầy hiệu trưởng còn chưa kịp co rụt vào góc tường. Thì ra là Blaise trong lúc đang hóng chuyện thì nhận được tín hiệu của viện trưởng ý bảo cậu dẫn Hermione tới đây. Không những Knicks không nổ tung mà ngay lập tức đã dập tắt luồng sát khí được nhắm mục tiêu sắp thực hiện.

Vừa bước vào phòng hiệu trưởng Hermione đã nhanh chóng tiến tới gần, duỗi tay ôm lấy Knicks vào lòng, dịu dàng trấn an:

"Đừng giận nữa được không? Cậu xem cậu dọa thầy hiệu trưởng muốn khóc rồi kìa?!!"


"......." Knicks lạnh lùng đẩy nhẹ Hermione ra, xoay người đưa lưng về phía nàng.

"Knicks cậu sao vậy?" Hermione túm ống tay áo của Knicks, nịnh nọt lắc lắc ốngtay.

"Xấu quá , mắc công dọa cậu khóc!"Knicks đột nhiên ngạo kiều.

"....." Hermione sém nữa không nhịn được cười, bất quá Knicks ngạo kiều thật đángyêu. Hermione dễ dàng ngu ngơ trước Knicks vậy nên cuối cùng vẫn không nhịn đượclấy máy ảnh chụp lại khoảnh khắc Knicks ngạo kiều.


"Rắc."

"!"Cậu không yêu tớ nữa! Knicks cứng đờ quay đầu nhìn Hermione, trong mắt đầyai oán....

"Tớ sai rồi Knicks! Tớ yêu cậu nhất, thật sự, rất rất yêu cậu." Hermione lập tứcbuông máy ảnh xuống, dùng ánh mắt chân thành nhìn Knicks.

"Hừ!!" Quay đầu.

Tuy rằng trong lòng vẫn còn đang kêu gào "đáng yêu quá, muốn chụp tiếp quá đi"Nhưng Hermione biết nếu nàng còn cầm máy ảnh chụp nữa thì Knicks sẽ giận thật sự.

"Chúng ta về ký túc xá thôi, mai lại thảo luận tiếp vấn đề này được không ạ?"

"Được rồi, được rồi, đi ngủ thôi....." Thầy hiệu trưởng gật đầu liên tục, nếu cònkhông thả người, ai biết được Knicks lại đưa ra ý kiến cho cụ dùng mỹ nam kế dụdỗ chúa tể hắc ám cũng nên, tuy rằng có thể dụ dỗ được một cái.....

........

Sau khi kết thúc bài thi thứ hai, sân thi đấu Quidditch khổng lồ bị che lại, có vẻ bài thi thứ ba sẽ được tổ chứcở đó.

Bài thi thứ ba sẽ được bắt đầu vào một tuần trước khi kết thúc năm học. Vì vậyvừa đến tháng sáu, đám quỷ nhỏ còn đang sống dở chết dở bởi cái nóng gây gắt bỗngchốc sống lại, chúng không biết mệt mỏi dò hỏi đoán mò coi bài thi cuối cùng sẽthi gì và ai sẽ là người thắng trong cuộc thi Tam Pháp thuật.

"Sẵn sàng chưa, Harry?" Draco đưa mắt nhìn sân vận động khổng lồ bị che lại ở đằngxa, lúc này cậu và Harry đang ngồi hóng gió trên tháp Thiên văn.

"Sẵn sàng." Harry gật đầu, nắm lấy tay của Draco, nghiêm túc nhìn cậu:

"Chúng ta cùng nhau luyện tập, dù cho cậu không tin tưởng vào thực lực của tớthì cũng nên tin tưởng vào những bảo bối của gia tộc Dakness chứ?!"

"Cho dù chuẩn bị cẩn thận tới đâu cũng sẽ có thiếu sót, Harry Potter, tớ muốn cậuhứa với tớ, cậu phải an toàn trở về bên cạnh tớ." Draco mím môi, đôi mắt xanhxám nhìn chằm chằm Harry, muốn nhận được một lời đảm bảo từ người yêu.

"Tớ xin hứa." Harry kiên định nhìn cậu:

"Tớ còn phải trở về để lấy lòng cha mẹ cậu, làm cả hai đồng ý cho tớ vào cửa nữachứ!!"

"Họ sẽ đồng ý." Draco mỉm cười.

......

Sáng sớm hôm thi đấu, vừa ăn xong bữa sáng Harry liền bị giáo sư McGonagall gọilại nói rằng hôm nay các dũng sĩ sẽ được gặp mặt gia đình và người thân- nhữngngười được mời cùng nhau tới xem cuộc thi đấu. Harry nhíu mày đi theo giáo sưMcGonagall tới một căn phòng "Phòng chiêu đãi khách tới chơi.".

Nó thiệt tình không muốn đi vô căn phòng đó. Nó đâu có gia đình. Đằng nào thìcũng sẽ chẳng có người thân nào đến đây để xem nó liều mạng. Hít một hơi thậtsâu, nó đã sẵn sàng để đối mặt với gia đình người dì xấu tính của nó, nó đẩy cửabước vào.

Viktor Krum ngồi ở góc đằng kia, trò chuyện với bà má tóc đen và ông cha bằngtiếng Bungary líu lo, lâu lâu anh ta lại quay sang trò chuyện với một chàngtrai có mái tóc vàng bên cạnh bằng vài câu tiếng Đức, nhìn bộ dạng thì chắc đólà bạn đời của anh - Higgins Grindelwald. Krum rõ ràng là được di truyền cáimũi khoằm của cha anh ta. Bên kia phòng là cô nàng Fleur đang liến thoắng kểchuyện bằng tiếng Pháp với bà má. Em gái của Fleur - Gabrielle, đang cầm taymá.

Và rồi Harry nhìn thấy bà Weasley cùng anh Bill đứng phía trước lò sưởi, tươi cườivới nó, đứng gần đó là giáo phụ của nó chú Sirius đang bị chú Lucius lên lớp dạybảo cách quản lý gia tộc sao cho hợp lý, nhưng điều khiến Harry kinh ngạc nhấtlà nhà Weasley vốn không hợp với hai vợ chồng Malfoy nay lại đứng cạnh nhau.


"Chú Lucius, dì Narcissa, cả hai vẫn khỏe chứ ạ?" Harry không được tự nhiênchào hỏi cả hai, sau đó quay đầu mỉm cười vẫy tay chào ba người còn lại:

"Đã lâu không gặp."

"Chúng tôi chỉ tới nhìn tên em họ không biết lo này, nếu không có chúng tôitrông chừng thì mười cái gia tộc Black cũng không đủ cho hắn phá hoại." Luciusgật đầu chào Harry, liếc nhìn tên em họ ngu ngốc một cái, liền ngẩng cao đầu bộdạng rất kiêu ngạo. Harry có vẻ khá quen thuộc với bộ dạng này của Lucius, nhịnkhông được mỉm cười, coi bộ nó cũng biết cái bộ dạng muốn ăn đòn của Draco là họctheo ai rồi.

Harry toét miệng cười tới mang tai, đi về phía nhà Weasley, bà Weasley hồi hộpnói:

"Ngạc nhiên quá hén! Có tưởng nổi là bác đến đây xem con thi đấu không, Harry?"

Bà cúi xuống và hôn lên má Harry . Anh Bill nhe răng cười với Harry và bắt taynó:

"Em khỏe hả? Anh Charlie cũng muốn đến lắm, nhưng ảnh không thể kiếm được thìgiờ. Ảnh nói em đã chinh phục con Đuôi-Gai Hungary một cách tài tình không tinnổi."

Harry nhận thấy cô nàng Fleur Delacour cứ nhìn qua vai bà má mà ngắm anh Billcó vẻ thích lắm. Harry có thể nói là cô nàng không phản đối gì hết cái sự tócdài hay bông tai lủng lẳng răng nanh. Harry rù rì với bà Weasley :

"Bác thiệt là tốt quá. Hồi nãy con cứ tưởng... gia đình Dursley ...ai ngờ lại làchú Lucius, dì Narcissa, chú Sirius và bác với anh Bill."

Bà Weasley bĩu môi: "Hứ."

Bà luôn luôn cố kiềm chế việc chỉ trích gia đình Dursley trước mặt Harry ,nhưng mắt bà cứ long lên mỗi khi nghe nói tới họ. Anh Bill nhìn quanh căn phòng(Bà Violet, bạn của bà Béo, nháy mắt với anh Bill từ trong khuôn tranh của bà).

"Anh đã không có dịp về thăm trường cũ suốt năm năm trời. Bức tranh của ông hiệpsĩ điên có còn đây không? Ngài Cadogan ấy?"

Harry từng gặp Ngài Cadogan năm ngoái rồi, nó kêu lên: "À, vẫn còn."

Bill hỏi tiếp: "Còn bà Béo?"

Bà Weasley nói:

"Hồi bác còn đi học là đã thấy bà Béo ở đây rồi. Có một lần bác trở về phòng ngủlúc bốn giờ sáng, bị bà Béo cho đứng ngoài suốt tới sáng luôn..."

Anh Bill nhìn má mình ngạc nhiên, anh thăm dò:

"Má làm gì ở ngoài phòng ngủ lúc bốn giờ sáng?"

Bà Weasley nhoẻn miệng cười, hai mắt nhấp nháy:

"Má với ba con đi dạo ban đêm. Ba con bị Apollyon Pringle bắt được – hồi đó ôngPringle là giám thị – ba của con vẫn còn bị ổng "mạc-kê" đó."


Anh Bill nói: "Em dẫn tụi này đi thăm một vòng đi Harry !"

"Dạ, được chứ!" Bà Weasley mỉm cười nhìn Harry, hiếm khi người lớn của hai bêngặp nhau mà không tranh cãi hay xô xát, đến nỗi giáo phụ lúc nào cũng ầm ĩ củanó cũng đứng im một bên, coi bộ một năm nay chú ấy cũng bị "dạy bảo" mệt nghỉ.

Harry hướng về một buổi sáng thú vị được đi dạo trong nắng với mọi người, chỉcho họ xem toa xe nhà Beauxbatons và tàu Durmstrang . Bà Weasley bị cây LiễuRoi hớp hồn, cái cây đó chỉ được trồng sau khi bà ra trường và suốt buổi bà cứnhớ hoài ông giữ khóa tiền nhiệm trước Hagrid , một lão tên gọi là Ogg.

Buổi chiều bọn họ liền tùy tiện tìm một phòng học trống, ngồi trò chuyện cùngnhau. Nói chuyện một hồi Harry mới biết thì ra sau khi bỏ qua cái bộ dạng kiêungạo thường thấy chú Lucius rất bình dị và dễ gần, ít nhất ông ấy đồng ý tạo mốiquan hệ tốt đẹp với "con dâu tương lai."

Sau đó mọi người trở về Đại sảnh để dùng bữa tiệc chiều. Lúc này có thêm ôngCornelius Fudge và ông Ludovic Bagman ngồi ở bàn tiệc của giáo viên. Trông ôngBagman hết sức phấn khởi nhưng ông Fudge ngồi bên cạnh bà Maxime thì tỏ ranghiêm nghị và không nói năng gì hết. Bà Maxime thì mải miết tập trung vô cáiđĩa của bà, Harry thấy đôi mắt của bà có vẻ đỏ hoe. Bác Hagrid cứ liếc chừng bàdọc theo dãy bàn ăn.

Có nhiều món ăn hơn ngày thường, nhưng Harry đã bắt đầu cảm thấy lo lắng rồi,không ăn uống được bao nhiêu. Khi cái trần được phù phép phía trên đầu nó bắt đầuchuyển từ mầu trời xanh lơ sang màu tím thẫm hoàng hôn, thì thầy hiệu trưởng đứngdậy từ phía trên bàn giáo viên. Mọi người im lặng.

"Thưa quí bà và quí ông, trong năm phút nữa tôi sẽ xin mời quí vị quá bước xuốngsân thi đấu Quidditch để chứng kiến bài thi cuối cùng của cuộc Thi đấu Tam Phápthuật . Bây giờ , mời các dũng sĩ đi theo ông Bagman đi xuống sân vận động."

Harry đứng dậy. Tất cả dân Gryffindor ngồi dọc dãy bàn đều vỗ tay hoan hô nó.Anh em nhà Weasley cũng cầu chúc nó may mắn, bên kia dải bàn ăn của nhàSlytherin, Draco mỉm cười nhìn nó. Nó đi ra khỏi Đại sảnh cùng với Fleur vàKrum , khi cả bọn bước xuống mấy bậc thềm đá, ông Bagman hỏi:

"Cảm thấy ổn chứ, Harry ? Vững tim không?"

Harry đáp : "Con không sao."

Ông Bagman và ba dũng sĩ bước vào sân vận động – cái sân mà bây giờ đã hoàntoàn không còn nhận ra được nữa. Những hàng giậu cao hơn sáu thước chạy suốt đườngbiên sân bóng. Ngay phía trước mắt họ là một khoảng trống: đó là lối vào mêcung mêng mông. Hành lang đằng sau lối vào đó trông tăm tối âm u đến sởn tócgáy. Chiếc Cúp vô địch của cuộc Thi Tam Pháp Thuật được đặt ở chính giữa mêcung.

Năm phút sau, các khán đài bắt đầu đầy người; không khí tràn ngập tiếng tròchuyện háo hức và tiếng bước chân rần rần của hàng trăm học sinh đang dồn vềcác chỗ ngồi. Bầu trời bây giờ trong thăm thẳm và những ngôi sao đầu tiên đã bắtđầu xuất hiện.

Hagrid , giáo sư Moody , giáo sư McGonagall và giáo sư Flitwick đang bước vàosân vận động, đến gần ông Bagman cùng các dũng sĩ. Người nào cũng đeo một ngôisao bự chảng sáng lấp lánh màu đỏ trên vành nón của mình, tất cả đều đội nón,ngoại trừ Hagrid , gã đeo ngôi sao trên lưng cái áo khoác lông chuột chũi.

Giáo sư McGonagall nói với các dũng sĩ:

"Chúng tôi sẽ đi tuần tra ở bên ngoài mê cung. Nếu các trò gặp khó khăn và cầnđược cứu, thì hãy phóng tia sáng đỏ lên không trung, một người trong chúng tôisẽ đến giải cứu, các trò hiểu rõ chưa?"

Các dũng sĩ gật đầu. Ông Bagman bèn hớn hở nói với bốn giám thị:

"Vậy thì quí vị đi đi!"

Hagrid thì thầm: "Chúc may mắn nghe Harry !"

Rồi gã cùng ba người kia đi khỏi, theo những hướng khác nhau, đến những trạmgác của họ ở quanh mê cung. Bấy giờ ông Bagman mới chĩa đầu cây đũa phép vô cổhọng của ông, rì rầm:

"Sonorus!"

Và một giọng nói được tăng âm pháp thuật vang vọng khắp các khán đài:

"Thưa quí nương và thưa quí ngài, bài thi thứ ba và là bài thi cuối cùng của cuộcThi đấu Tam Pháp thuật sắp sửa bắt đầu. Xin cho phép tôi nhắc lại điểm số hiệnnay của các thí sinh! Đứng ở đầu bảng là Harry Potter , được tám mươi lăm điểm.cậu là thí sinh nhỏ tuổi nhất của chúng ta đến từ trường phù thủy và pháp sưHogwarts !"

Tiếng vỗ tay và tiếng hò reo hoan hô chấn động cả khu rừng Cấm đến nỗi lũ chimtrong rừng xao xác bay vụt cả lên, trên bầu trời đang tối dần.

"Đứng hàng thứ hai là Viktor Krum – tầm thủ trẻ tuổi nổi tiếng của Cúp Quidditch Thế giới đến từ học viện Durmstrang , vớitám chục điểm!"


Lại thêm một tràng vỗ tay vang dội.

"Và ờ vị trí thứ ba là tiểu thư xinh đẹp Fleur Delacour của nước Pháp đến từ việnhàn lâm Beauxbatons ."

Ông Bagman nói:

"Vậy là ... nghe tiếng còi của tôi đây, Harry ! Ba... hai... một!"

Ông thổi một hồi còi ngắn, Harry vội vã lao vào mê cung. Những hàng giậu cao ngấtnghểu đổ bóng râm âm u xuống lối đi; hoặclà bởi vì những hàng dậu cao quá và dày quá, hoặc là vì chúng đã được phù phép,nên khi các dũng sĩ vừa vào trong mê cung thì lập tức âm thanh của đám đôngchung quanh tắt ngấm. Harry cảm thấy như thể nó đang ở dưới đáy nước một lần nữa.Nó rút đũa phép ra, lẩm bẩm:

"Lumos (Phát sáng)!"

Sau khi đi vào được khoảng năm chục thước, con đường đến một ngã ba. Nó đi theolối bên trái, Harry nghe tiếng còi của ông Bagman thổi lên lần thứ hai. Krum đãbước vào mê cung. Harry bước mau hơn, con đường nó chọn dường như hoàn toànhoang vắng. Nó quẹo phải, bước gấp lên, cầm cây đũa phép giơ cao quá đầu, cố gắngnhìn tới trước được càng xa càng tốt. Nhưng mà cũng chẳng thấy gì hết. Tiếngcòi của ông Bagman lại vang lên lần thứ ba, nghe như vẳng từ xa xa. Vậy là tấtcả ba dũng sĩ đều đã vào mê cung rồi. Harry cứ ngoái nhìn ra đằng sau nó. Nó cócái cảm giác là nó đang bị theo dõi. Cứ mỗi phút trôi qua, bầu trời bên trên lạisẫm màu lam sậm hơn và mê cung càng lúc càng tăm tối.

Harry đi tới cái ngã ba thứ hai. Nó đặt cây đũa phép nằm ngang trên lòng bàntay, nó thì thầm với cây đũa phép:

"Point me (Chỉ tôi) !"

Cây đũa phép quay một vòng rồi quay về bên phải, chỉ ngay vô bức giậu rậm rịt.Hướng đó là hướng bắc và nó biết là nó cần phải đi theo hướng tây bắc để đếntrung tâm của mê cung. Điều tốt nhất mà nó có thể làm là đi theo con đường bêntrái và khi nào có thể thì quẹo mặt quay trở lại. Con đường trước mặt vẫn trốngtrải, khi Harry đi tới một khúc quanh và quẹo phải, thì nó nhận thấy nó lại bíđường. Harry không biết tại sao, nhưng nó lại lo lắng là từ nãy đến giờ chưa thấychướng ngại vật nào hết. Đúng ra nó phải gặp cái gì đó vào giờ này mới phải chứ?Nó có cảm giác như mê cung đang lừa mị nó bằng một cảm giác an toàn giả tạo.

Sau đó, ngay lúc vừa quẹo ở một khúc quanh, nó nhận thấy... một giám ngục Azkabanđang lao về phía nó. Hắn cao gần bốn thước, mặt bịt kín dưới lớp mũ trùm đầu,bàn tay thối rữa đầy vảy ghẻ của hắn vươn tới trước, quờ quạng về phía nó.Harry có thể nghe được hơi thở khò khè của tên giám ngục Azkaban ; nó cảm thấycái lạnh giá ẩm ướt đang thấm vào thân, nhưng nó biết phải làm gì... Harry khơi dậyý nghĩ hạnh phúc nhất của nó có thể nghĩ ra, tập trung toàn bộ sức lực của nóvào ý nghĩ là nó sẽ vượt qua được mê cung rồi ăn mừng chiến thắng đó với Draco. Nó giờ cây đũa phép lên, hô lớn:

"Expecto Patronum (Hú hồn thần hộ mệnh) !" Một con hươu bạc phóng ra từ đầu đũacủa Harry , lao về phía tên Giám ngục, khiến hắn ngã ngửa ra sau và vấp vào cáilai áo chùng của hắn... Hồi nào tới giờ Harry chưa từng nhìn thấy một Giám ngụcAzkaban té lăn quay như vậy. Nó la lên:

"Khoan đã! Mày là Ông Kẹ mà!"

Harry bước tới, theo chân vị thần hộ mệnh của nó và đọc tiếp thần chú:

"Riddikulus (Kỳ cà kỳ cục) !" Một tiếng nổ lớn vang lên, con Ông kẹ đột lốt nổbùm thành một vạt khói. Con hươu bạc cũng tan biến mất tiêu. Harry những mongsao cho con hươu ở lại với nó thêm chút nữa, để cho nó có bầu bạn... Nhưng nó vẫnđi tiếp một mình, hết sức nhanh chóng và lặng lẽ, vừa chăm chú lắng nghe, đũaphép một lần nữa lại giơ ra phía trước. Trái... phải... lại trái...Hai lần nó thấymình đi vô ngõ cụt.

Nó lại đọc thần chú Bốn điểm và nhận thấy nó đã đi quá xa về hướng đông. Nóquay trở lại, quẹo phải và thấy một màn sương màu vàng óng ánh kỳ lạ đang trôilờ lững trước mặt. Khi đối mặt với những điều chưa biết, bất cứ ai cũng sẽ cảmthấy sợ hãi, điều khác biệt duy nhất là bạn chọn tiến hay lùi.

Harry thận trọng đi tới trước, phóng những tia sáng của cây đũa phép vào đámsương. Cái này trông có vẻ như một thứ bùa phép gì đó, nó tự hỏi là có nên chonổ cái đó để mở đường mà đi không. Nó hô:

"Reducto (Phá hủy)!"

Thần chú bắn thẳng vào đám sương mờ, xuyên qua nó và đám sương không bị ảnh hưởnggì hết. Nó nghĩ lẽ ra nó phải học kỹ hơn, lời nguyền hủy diệt chỉ có thể làmtiêu tùng vật thể rắn mà thôi. Nếu đãkhông thể phá hủy hay thổi bay đám sương mù này thì đành để vậy mà đi thôi. Nhấcchân đi vào, kết quả nó phát hiện thế giới đảo lộn tùng phèo.

Harry bị treo ngược lên, tóc nó chĩa xuống đất, cặp mắt kiếng của nó sút ra,lăm le rớt tõm vào bầu trời không đáy. Nó níu được cặp kính ở ngay chóp mũi vàgiữ toòng teng ở đó, lòng đầy hãi hùng. Harry cảm thấy như thể chân nó bị dándính chặt vào lớp cỏ mà mặt cỏ bây giờ đã trở thành trần nhà rồi. Phía dướichân nó bây giờ là bầu trời đen thui lấp lánh những vì sao trải rộng đến vôcùng. Nó có cảm giác như thể nếu mà nó thử nhúc nhích một cái chân, thì nó sẽ rớtra khỏi mặt đất hoàn toàn.

Harry tự nhủ: Suy nghĩ đi. Máu của nó trào lên đầu. Suy nghĩ đi...

Nó chưa hề thực tập một câu thần chú nào dùng để chiến đấu với sự đảo lộn của mặtđất và bầu trời. Liệu nó có nên liều nhúc nhích cái chân không? Nó nghe máu dồnxuống đầu, mạch máu đập bình bình trong tai. Có hai lựa chọn dành cho nó: cố gắngtháo gỡ thế bí này hoặc là phóng tia sáng đỏ lên không trung để kêu cứu và coinhư bị loại khỏi cuộc thi sau khi được cứu ra. Nó nhắm mắt lại, để khỏi phảinhìn thấy cái khoảng không vô tận phía dưới chân, rồi rút chân phải lên thiệt mạnhkhỏi cái trần nhà bằng cỏ đó. Ngay lập tức thế giới lại trở về trật tự cũ.

Harry té nhúi tới trước, hai đầu gối gập chạm vào mặt đất rắn chắc một cách tuyệtvời. Nó cảm thấy tê liệt một lát vì chấn động quá mạnh. Nó hít một hơi thậtdài, thật sâu, xong đứng lên một lần nữa.

Nếu không thể tiến về phía trước vậy thì đi đường vòng, Harry nhún vai, không hềdo dự xoay người chạy vào một con đường khác, vừa mới chạy được vài bước thì mộttiếng thét chói tai phá tan sự im lặng trong mê cung, là Fleur??



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận